Editor: Elf

- ----

"Rất nhanh thôi."

Ngoài miệng Lục Chiếu Hành nói như vậy, nhưng thật ra trong lòng anh ta có chút không muốn. Không phải anh ta luyến tiếc Tô Đồng Đồng. Lục Chiếu Hành cảnh tỉnh bản thân nhưng cảm giác trong lòng cứ khó chịu.

Cũng vì thế mà vị thế của Tô Đồng Đồng trong lòng Lục Chiếu Hành càng thêm rõ ràng hơn.

Lục Minh Vũ dường như nhận ra cảm xúc của anh mình không thích hợp, trong lòng cô ta cũng bất an kéo tay Lục Chiếu Hành:

"Anh, anh sao vậy?"

"Anh không sao. Em đừng nghĩ nhiều, bây giờ việc em cần làm là giữ gìn sức khỏe. Mọi thứ để anh lo.''

Lục Minh Vũ gật đầu.

"Em sẽ nhanh chóng làm phẫu thuật. Tuy rằng có chút nguy hiểm, nhưng em không muốn hở chút là bệnh tim lại tái phát, em muốn thành người khỏe mạnh, như vậy sẽ không làm cho anh lo lắng''

Lục Chiếu Hành yêu thương cô ta như thế, nên đối với cô ta sẽ kiên nhẫn hơn 10 phần, nghe nói vậy liền hỏi:

''Khi làm phẫu thuật xong, em muốn làm cái gì?''

Lục Minh Vũ vẻ mặt ngượng ngùng cười:

''Em muốn yêu đương, kết hôn, sau đó sinh hai đứa trẻ đáng yêu''

Trong lòng Lục Chiếu Hành dâng lên cõi chua xót, cảm giác như chim mình nuôi muốn bay đi đâu đó.

"Em đang thích ai sao?''

Lục Minh Vũ nhận ra anh ta có chút biến hóa cảm xúc, trong lòng liền an tâm một chút, cố gắng nói ''có''.

Lục Chiếu Hành càng đau khổ, trừ bỏ cảm giác chua xót thì còn lại là ghen ghét. Anh ta muốn nhốt Lục Minh Vũ trong lồng, bẻ đôi cánh tự do của cô ta, như vậy Lục Minh Vũ sẽ không bao giờ rời khỏi anh ta. Nhưng anh ta không thể làm vậy, đây là em gái từ nhỏ đến lớn được anh ta cưng chiều, nhưng cảm xúc âm u đấy không được thể hiện trước mặt Lục Minh Vũ.

Đột nhiên, anh ta lại nghĩ tới Tô Đồng Đồng. Anh ta đối xử với cô như thế, vì cô bé nhỏ, không nơi nương tựa, dù anh ta có bộc lộ cảm xúc như thế nào. Tô Đồng Đồng ngoài chịu đựng thì không thể làm gì.

Đúng vậy, có thể đây là lời giải thích vì sao anh ta khi ở trước mặt Tô Đồng Đồng hoàn toàn thô bạo, mất khống chế.

Có lẽ, anh ta đang bị áp lực quá mức, nên muốn tìm chỗ trút mà thôi. Lục Chiếu Hành tự biện minh vậy.

Lục Minh Vũ phát hiện Lục Chiếu Hành lại thất thần.

Trong lòng cô ta lại thêm bất an, từ khi Lục Chiếu Hành cưới Tô Đồng Đồng, số lần anh ta thất thần hơi nhiều.

Mặc dù cô ta không tin Lục Chiếu Hành nhanh như thế đã nảy sinh tình cảm với Tô Đồng Đồng nhưng mà cô ta cảm thấy rất bất an.

"Anh, sự cố lần này có người động thủ sao?''

Cô ta đánh gãy suy nghĩ của Lục Chiếu Hành, đem sự chú ý của anh ta về trên người.

Lục Chiếu Hành quả nhiên lập tức hoàn hồn.

"Là Tiêu Diễn phái người làm."

Thời điểm Lục Minh Vũ đang thực hiện treo dây giữa không trung, đột nhiên dây bị đứt, làm cô ta rớt xuống, tuy rằng không có vết thương nào nghiêm trọng, không bị trọng thương. Nhưng trong quá trình tổ cứu hộ làm việc, có một nhân viên công tác mắc sai lầm, khiến cô ta lần thứ hai bị thương gãy chân. Qua hai lần sợ hãi tột độ này nên bệnh tim tái phát.

Lục Minh Vũ ứa nước mắt, có chút hoảng sợ, khó tin nhìn Lục Chiếu Hành:

''Sao... có thể. Không phải cậu đã đồng ý thay mẹ chăm sóc chúng ta sao?"

''Mẹ chúng ta và cậu là chị em cùng cha khác mẹ, kém nhau mười mấy tuổi, nên giữa bọn họ không có tình cảm gia đình. Cậu đồng ý với mẹ, có lẽ vì mẹ cứu cậu một mạng. Nhưng mấy năm nay anh nghĩ cậu đồng ý là vì có mưu đồ gì đó. Lòng dạ khó lường, nhìn không thể thấu. Lại nói đến mẹ, mẹ ở bệnh viện tâm thần nhiều năm như vậy, cũng không thèm đến thăm lấy một lần. Lòng dạ sắt đá, người mà giết cả bố mẹ thì lật lọng có là gì?''

Lục Chiếu Hành nói, trên mặt đầy lạnh lẽo.

Lục Minh Vũ sợ hãi lôi kéo tay anh ta:

"Vậy phải làm sao? Nhưng mà trước đây vẫn bình thường mà đâu có xảy ra chuyện gì. Thậm chí cậu cũng nâng đỡ sự nghiệp cho em, sao cậu lại trở nên như thế, có sự tình gì làm cậu hiểu lầm à?''

"Không có hiểu lầm. Vì Tô Đồng Đồng. Cậu cùng Tô Đồng Đồng quan hệ không bình thường''

Nói đến đây sắc mặt Lục Chiếu Hành càng thêm khó coi.

Lục Minh Vũ thông minh, Lục Chiếu Hành vừa nói xong cô ta liền hiểu:

"Vậy, anh làm gì với Tô Đồng Đồng đúng không? Nên cậu mới dùng em để cảnh cáo anh?''

Lục Chiếu Hành: "......"

Anh ta cười khinh một cái:

''Không có, chỉ là hiểu lầm thôi. Anh với cô ta là vợ chồng, anh sẽ giải quyết. Em cứ an tâm nghỉ ngơi, đừng lo''

Lục Minh Vũ không kìm được nước mắt. Cô ta bị hai chữ ''vợ chồng'' kia chọc vào. Người cô ta yêu nhất là anh trai, vậy mà bây giờ đây anh đã là chồng người ta.

Lục Chiếu Hành không biết mình nói sai câu nào, chỉ có thể lau nước mắt cho cô ta dịu dàng nói

"Minh Vũ, sao lại khóc? Thực xin lỗi, anh sai rồi."

Lục Minh Vũ nghẹn ngào.

"Em không sao. Cừa nãy tim em đau. Anh, chúng ta mau chóng làm phẫu thuật có được không?''

"...... Được."

Thu Viên.

Tô Đồng Đồng mới đi một xíu, liền nhận được tin dữ.

Tiêu Diễn bị tai nạn.

Cô nhanh chóng bảo tài xế đưa tới bệnh viện, sau đó thấy Tiêu Diễn ngồi trên giường bệnh. Trán anh bị thương phải quấn băng, còn lại có vẻ như không vấn đề gì. Nhưng dù có nằm viện, thì anh vẫn kiểu ''thân tàn nhưng tâm không tàn'' cầm máy tính họp hội đồng

Quả nhiên, đây là điều không phải người bình thường có thể làm.

Cô không quấy rầy anh, vốn định nhìn anh một cái trước khi rời đi, chờ anh mở họp xong lại quay lại, kết quả không nghĩ tới anh thấy được cô, sau đó vẫy tay ý bảo cô lại.

Cô nhẹ nhàng đi vào, sợ làm phiền anh.

Tiêu Diễn nói vài câu gì đó, rồi kết thúc họp, đem máy tính để sang một bên.

Tô Đồng Đồng lúc này mới đi tới bên anh, ôn nhu hỏi:

"Sao vậy? Nơi nào bị thương?"

Tiêu Diễn lôi kéo tay cô, để cô ngồi xuống giường.

Đây là bệnh viện tư nhân của Tiêu gia, phòng VIP tinh xảo xa hoa, nơi này không khác với phòng tổng thống gì mấy.

Giường to rộng, Tô Đồng Đồng cẩn thận xem xét

Cô nhịn không được giơ tay khẽ sờ trán anh.

"Có phải rất đau không?"

Tiêu Diễn đem tay cô kéo xuống tới, khẽ hôn lên tay cô.

"Em xoa một chút sẽ không đau."

Tô Đồng Đồng cười, khi ở cùng cô anh thật giống con nít làm nũng với cô.

Tiêu Diễn lại nói.

"Anh còn nhiều chỗ bị thương, em giúp anh xoa có được không? ''

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play