Cậu nhỏ...... Thế mà tự mình mang chè cho Tô Đồng Đồng?
Quan hệ của hai người họ thân mật đến thế?
Không không không, trọng điểm không phải cái này, mà là người cậu lạnh lùng, không nhận họ hàng tứ phía lại đối xử tốt với một cô gái như vậy?
Khó tin thật sự, đã thế người phụ nữ này lại là Tô Đồng Đồng, là vợ mới cưới của anh trai Lục Chiếu Hành!
Thế giới quan của cô ta có chút chấn động, chân trước chân sau về đến phòng, trái lo phải nghĩ, rồi quyết định gọi cho Lục Chiếu Hành.
Điện thoại nhanh chóng được bắt máy.
"Alo, anh trai."
Giọng Lục Minh Vũ có chút run rẩy.
Lục Chiếu Hành lập tức liền nhận ra cô ta không ổn, có chút khẩn trương hỏi.
"Minh Vũ, sao vậy? Không thoải mái chỗ nào hay có người bắt nạt em?"
Mấy năm nay, Lục Chiếu Hành vẫn luôn đặt cô em gái này ở đầu quả tim, ngậm ở trong miệng sợ tan, cầm trong tay sợ rớt.
Hơn nữa thân thể cô ta không tốt, bác sĩ nói nếu không tìm được tim thích hợp, Lục Minh Vũ khó có thể sống đến năm 25 tuổi, năm nay Lục Minh Vũ đã 23 tuổi, thời gian còn lại không nhiều lắm, cho nên Lục Chiếu Hành càng thêm khẩn trương.
Lục Minh Vũ lắc lắc đầu.
"Không có, em, em về Thu Viên."
Lục Chiếu Hành:
"...... Sao lại không nghe lời? Không phải anh đã nói, lúc cậu nhỏ ở trong nước thì em không cần về đó."
"Em chỉ muốn biết vì sao cậu lại cử anh trai đi Châu Phi. À đúng rồi, anh xuống máy bay chưa? Đến khách sạn chưa?"
"Ừ, đều đã làm xong. Không cần lo lắng. Anh sẽ xử lý nhanh việc bên này rồi quay về với em. Còn bên phía cậu nhỏ, em không cần đi hỏi cậu, anh có cách của mình. Minh Vũ, anh ta rất nguy hiểm, em đừng đến gần anh ta."
Câu cuối cùng, Lục Chiếu Hành nói một cách trịnh trọng.
Lục Minh Vũ cắn môi, nghĩ tới việc Tiêu Diễn mỉm cười với Tô Đồng Đồng, còn có việc săn sóc đưa chè cho Tô Đồng Đồng.
Cô ta lớn đến vậy, gặp cậu nhỏ Tiêu Diễn này chỉ được vài lần, nhưng dù là khi còn nhỏ hay sau khi lớn, Tiêu Diễn đều chưa từng đổi xử tốt với cô như vậy, dù cô ta là cháu gái ruột bên ngoại!
Mà Tô Đồng Đồng chỉ là người ngoài, sao có thể được Tiêu Diễn săn sóc đến thế?
Sao có thể như vậy? Dựa vào cái gì?
Tưởng tượng đến đó, công chúa nhỏ từ trước đến nay đều nhận hết sủng ái sinh ra một tia ghen ghét.
Cậu nhỏ Tiêu Diễn này, trong tâm trí của Lục Minh Vũ thì anh vừa là ma quỷ cũng vừa là thần, nhưng dù là ma quỷ hay là thần, đều cao cao tại thượng. Cho nên qua nhiều năm, mỗi lần cô ta nhìn thấy Tiêu Diễn đều phi thường cực kì khẩn trương, dù đã nhìn quen các kiểu minh tinh khác nhau nhưng khi ở trước mặt Tiêu Diễn, cô ta khó có thể bình tĩnh.
Nhưng còn Tô Đồng Đồng, khi đứng trước mặt cậu nhỏ thì vô cùng thả lỏng, hoàn toàn không có nỗi kinh sợ như người bình thường.
Chẳng lẽ tố chất tâm lý của Tô Đồng Đồng còn tốt hơn cô ta? Không, bởi vì Tô Đồng Đồng có chỗ dựa mà chỗ dựa này là do Tiêu Diễn cho phép.
Anh sẵn sàng cho người ngoài một chỗ dựa, mà cô ta là cháu gái lại vô cùng bủn xỉn không cho một chút chỗ dựa nào, thậm chí từ nhỏ đến lớn, cô ta chưa từng được anh cười động viên lấy một cái.
Tưởng tượng xong làm cô ta ủy khuất.
"Minh Vũ, sao vậy, sao không nói câu nào?"
Đầu dây bên kia, âm thanh trầm thấp của Lục Chiếu Hành lộ ra sự lo lắng.
Lục Minh Vũ tự thu lại những ủy khuất không đáng có đó, cô ta cảm thấy không có gì ghê gớm, dù sao cô ta cũng có anh trai cưng chiều, anh trai là của cô ta, vĩnh viễn đều là người của cô ta, không ai có thể cướp đi, ai cũng không được!
Vì thế trong giọng nói cô ta chứa tia nghẹn ngào:
"Anh trai, em ở Thu Viên đã thấy chị Đồng Đồng. Sao anh lại không nói chuyện anh kết hôn cho em nghe?"
Lục Chiếu Hành:
"Bởi vì chuyện này không quan trọng, nên quên nói với em. Minh Vũ, em không cần để ý Tô Đồng Đồng, hôn nhân của anh và cô ta chỉ là hôn nhân thương mại, không có tình cảm đâu. Em chăm sóc cho bản thân thật tốt là được. Nếu không thích cô ta thì không cần về Thu Viên......"
"Thu Viên là nhà của em! Vì sao em không thể về?"
Lục Minh Vũ rất không vừa lòng với cách nói này. Cô ta từ nhỏ liền ở Thu Viên, ở trong lòng cô ta, đây là nhà của cô ta, nếu anh trai nói Tô Đồng Đồng không quan trọng, vây tại sao lại để cô ở Thu Viên? Còn nói cô ta không cần về Thu Viên, dựa vào cái gì?
Lục Chiếu Hành bật cười.
"Được được được, là anh trai nói sai. Anh chỉ sợ em nhìn thấy cô ta sẽ không vui."
"Anh trai, vì sao anh muốn lấy cô ta?"
"Vừa mới nói cho em đấy, hôn nhân thương mại."
Lục Minh Vũ chần chờ một chút, nghẹn ngào nói.
"Anh trai, chị Đồng Đồng nói em nghe vài chuyện, em có chút suy đoán, nhưng không thể biết chính xác. Em biết anh rất thương yêu em, anh là một người anh tốt, nhưng anh phải đồng ý với em, không cần vì em mà làm thương tổn người khác, em có anh trai là đủ rồi, có thể sống lâu hay không là do trời định, em không cưỡng cầu."
"Minh Vũ, em yên tâm, anh trai sẽ không để em chết. Nếu em chết, anh sống sao được? Đừng nghĩ nhiều, đây không phải thứ để em nhọc lòng. Ngủ sớm đi, anh phải đi công tác. Chờ anh trở về, anh sẽ mang quà cho nhé?"
"Vâng."
Lục Minh Vũ cảm thấy mỹ mãn, cảm thấy tràn ngập sự cưng chiều.
"Tạm biệt anh trai, em chờ anh về."
Sau khi cúp điện thoại, Lục Minh Vũ dựa vào sô pha, nhìn hoa văn trên trần nhà, suy nghĩ xuất thần, độ ấm trong mắt dần tan đi, cuối cùng đạm mạc, lạnh băng, phảng phất biến mất.
Sáng hôm sau.
Tô Đồng Đồng nhận được một cuộc điện thoại, là anh trai nguyên chủ Tô Triều Văn gọi tới.
"Alo."
Sau khi bắt máy, giọng Tô Đồng Đồng vô cùng lãnh đạm.
"Alo, Đồng Đồng, anh trai đây. Nghe nói em kết hôn rồi hả?"
Tô Đồng Đồng:
"Đúng vậy."
"Em.... có thể ra ngoài không, anh muốn gặp mặt em."
"Được."
Sau đó hai người hẹn gặp ở quán cà phê trong trung tâm thành phố.
Sau khi cúp điện thoại, Tô Đồng Đồng cẩn thận nhớ lại nội dung về Tô Triều Văn.
Trong nguyên tác, người này không được nhắc nhiều, có thể coi là nam số 4, là người ôn hòa cũng là fan cuồng nhiệt của Lục Minh Vũ, vẫn luôn yêu thầm Lục Minh Vũ. Sau khi biết Lục Minh Vũ có trái tim của em gái mình, anh ta còn cảm thấy may mắn, cảm thấy em gái chết bất đắc kì tử của mình đã hợp nhất làm một với Lục Minh Vũ, cho nên anh ta càng yêu Lục Minh Vũ, vừa tình thân lại cộng thêm tình yêu, quả thực là khắc cốt trong tim, dù biết rõ Lục Minh Vũ không yêu anh ta, anh ta vẫn vui vẻ chịu đựng, một lòng không thay đổi......
Tô Đồng Đồng nghĩ kĩ về thứ anh trai siêu hãm này, chỉ muốn chửi tục trong lòng.
Đây là thứ anh trai thần tiên con mịa gì vậy?
Đầu óc không cần có thể đút cho chó ăn. Tác giả tạo nhân vật như vậy để người ta cảm thấy ghê tởm phải không?
Vì để phụ trợ cho vẻ đáng yêu của nữ chính, liền phải xử lý tất cả vai phụ à?
Thôi vậy, Thần vận mệnh có đôi khi vô tình như vậy, đến vận mệnh của mình còn bị xiềng xích thì huống chi là những người khác?
Lý do cô đồng ý gặp mặt với Tô Triều Văn, một mặt là muốn biết thêm về những người cùng mấy chuyện cũ của nguyên chủ, mặt khác là vì cô cũng muốn đi dạo.
Luôn ở Thu Viên không phải biện pháp, nếu Tiêu Diễn nói cô tự do thì cô liền ra ngoài chơi, biết thêm một ít người cùng một ít việc, có lẽ có thể tìm được cách để thay đổi vận mệnh.
Quản gia biết cô muốn đi ra ngoài, liền gọi xe đưa cô đi.
Quả nhiên như lời hứa của Tiêu Diễn, dễ dàng vô cùng, không có người nào dám cản cô ra ngoài.
Uii, thiệt tình cầu nguyện boss này sống lâu trăm tuổi, ngàn vạn lần đừng tùy tiện chết, như vậy thì không ai có thể kiềm hãm được Lục Chiếu Hành, cô cũng chỉ có thể ngoan ngoãn chờ chết, nói không chừng trước khi chết còn bị nhốt trong phòng tối, đến WIFI cũng là thứ xa xỉ.
Tới chỗ hẹn gặp, nhưng Tô Triều Văn còn chưa tới.
Cô gọi cho mình một ly cà phê, sau đó chọn một chỗ gần cửa sổ ngồi xuống.
Bây giờ là 10 giờ sáng, ánh nắng vừa phải, quán cà phê có cảnh quan cực tốt, từ nơi này nhìn ra, không chỉ thấy ngựa xe như nước ngoài đường mà còn có thể nhìn tới chỗ nhô lên ở phía trung tâm, có trồng cây, chia hai bên hoa viên với hồ nhân tạo trong xanh.
Cô một tay chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh nắng tươi đẹp xuyên qua cửa sổ sát đất rải rác rơi trên người cô, đôi mắt màu xám hơi cong lên, trong ánh mắt ôn nhu lại lộ ra tia mơ màng, tựa hồ có tâm sự, nhưng lại không thể nóira.
Mái tóc nâu quăn rối tung trên vai, làm cho cô thêm nét lười biếng mà xinh đẹp.
Tách tách ——
Cô nghe thấy tiếng chụp của camera.
Cô theo tiếng chụp nhìn lại, liền thấy một người trẻ tuổi ngượng ngùng thẹn thùng ngồi đợi diện cô đang chụp ảnh.
Người trẻ tuổi thấy cô nhìn mình, mặt hơi hơi đỏ lên, cậu ta giơ camera đi đến chỗ cô.
"Xin lỗi, khoảnh khắc vừa rồi thật sự quá xinh. Tôi không nhịn được liền lôi máy ra chụp. Nếu cô không cho phép, tôi liền xóa ngay."
Có lẽ do người trẻ tuổi lớn lên quá mức thanh tú vô hại, hoặc có lẽ do hiệu tại ánh nắng quá tốt mà sự ngượng ngùng của người này lại quá mức chân thành nên cô không hề cảm thấy có sự mạo phạm nào ở đây.
Cô cười nói.
"Tôi có thể xem bức ảnh kia không?"
"Tất nhiên rồi."
Nói xong, người trẻ tuổi đưa camera cho cô xem.
Chụp rất đẹp, cô có chút không thể tin được, thiên sứ nhỏ bé xinh đẹp như từ trong tranh bước ra này là cô à?
Người trẻ tuổi thấy ánh mắt cô, liền lớn gan hỏi cô.
"Cô thích không? Tôi có thể gửi tấm này cho cô."
"Được nhé."
Cô thật sự thích tấm ảnh này, trước khi xuyên qua cô không nghĩ mình sẽ có ngày được làm mỹ nhân, cái này hẳn là phúc lợi tốt nhất từ lúc xuyên qua tới giờ. Cô đương nhiên phải hưởng thụ thật tốt.
Cô mở điện thoại, thêm WeChat của người nọ, cậu ta liền gửi ảnh cho cô.
Sau khi nhận được ảnh chụp, cô liền để ảnh làm màn hình khóa, cảm thấy mình vô cùng xinh đẹp.
Đây cũng có thể coi là thu hoạch tốt nhất cho buổi ra ngoài hôm nay.
Sau khi người trẻ tuổi được add WeChat, tâm tình lập tức kích động, nhưng vẫn cố gắng kiềm chế, thấp giọng hỏi cô.
"Chị gái nhỏ, tôi có thể đăng ảnh này lên Weibo không? Tôi.. tôi là đạo diễn, tôi thường sẽ share ảnh mà tôi chụp được cho các fan xem, tôi muốn cho fan xem tấm ảnh này ấy."
"Hóa ra cậu là đạo diễn à! Có tài hoa, bảo sao chụp ảnh lại đẹp vậy. Không sao, cậu muốn đăng cũng được, chỉ cần không sử dụng cho mục đích thương mại là ok."
Tâm tình cô khá tốt, nên rất hào phóng đồng ý.
Người trẻ tuổi càng cao hứng.
Đúng lúc này, Tô Triều Văn tới.
Tô Đồng Đồng nói với người trẻ tuổi:
"Người tôi chờ tới rồi, có cơ hội chúng ta nói tiếp."
Người trẻ tuổi:
"Được, tôi không làm phiền nữa."
Nói xong, người trẻ tuổi cầm camera, mỉm cười rời khỏi chỗ của Tô Đồng Đồng.
"Đồng Đồng."
Tô Triều Văn ngồi xuống đối diện cô, trên dưới đánh giá cô một lần, thấy cô không những không có tiều tụy gầy ốm, ngược lại khí sắc càng tốt, so với trước kia còn xinh đẹp hơn.
"Xem ra em ở Lục gia khá tốt."
Tô Đồng Đồng câu môi lạnh lùng cười.
"Như vậy có thể khiến trong lòng anh đỡ áy náy phải không?"
Tô Triều Văn đau lòng nhìn cô:
"...... Em, hận anh à?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT