Lúc anh nói, hơi cúi đầu xuống, lúc này khoảng cách hai người ngày càng gần, trán của anh dường như chạm vào trán cô
Cô có chút khẩn trương, hô hấp khó khăn:
"Tôi.. anh, không phải anh nói là anh ta nghe lời anh sao?"
"Vòng vo nãy giờ không phải là muốn tôi giúp sao? Tôi muốn giúp em ngay từ đầu, em cảm thấy không ổn hơn à?
Tô Đồng Đồng:
"......"
Nghe có lý nhưng cứ cảm thấy lạ chỗ nào thế nhỉ?
"Em không cần cảm thấy gánh nặng. Tấm thẻ lúc trước là tôi bồi thường cho em, em lại không cần, tôi cảm thấy khó xử, chỉ có thể dùng phương thức khác bồi thường cho em. Hiện tại tôi quan tâm em, em không còn nơi nương tựa. Ngoài tôi ra, giờ em có người bạn khác sao? Có thể giúp em không? Có thể giúp em đối phó với Lục Chiếu Hành không?"
Tô Đồng Đồng: "......"
Thật đúng là không có!
"Em không nhận có phải vì cảm thấy ngại, cảm thấy chúng ta không thân chẳng quen có phải hay không? Chúng ta không phải không thân chẳng quen, giờ tôi là bạn duy nhất của em, và là người ''có được em''" ( Ý ảnh là người đầu tiên lên giường với chị á)
Lúc anh nói, môi anh kề sát vào tai cô, như bị ma quỷ mê hoặc khiến cả người cô tê dại.
Cô cảm thấy não mình có chút thiếu oxy, gương mặt đã sớm đỏ bừng lên
"Tiêu Diễn!"
Cô có chút xấu hổ buồn bực muốn đẩy anh ra, nhưng một tay anh ôm cô vào ngực, rất nhẹ nhàng, không làm cô đau, nhưng lại khiến cô không thoát ra được
A, cuối cùng cũng được ôm cô ấy, cũng giống như cảm giác ngày hôm đó, nó khiến anh cảm thấy dễ chịu và mê luyến không thôi. Như thể có sức mạnh thần bí nào đó đang được truyền vào cơ thể anh khiến anh thoải mái, lông mày cũng dần giãn ra
Anh ở cổ cô hít một chút, tự nhủ với bản thân là vẫn chưa phải lúc, vẫn phải khắc chế. Hành động này của anh chắc hẳn dọa đến cô, vì vậy anh phải kìm nén hơn.
"Đồng Đồng."
Anh ôn nhu gọi cô, vẻ mê hoặc trong giọng nói anh đã biến mất chỉ còn lại sự dịu dàng và chân thành.
Nhận thấy anh chỉ ôm mà không làm hành động gì quá quá, cô liền không giãy giụa nữa. Trong tình huống thân mật này, nếu cô phản kháng có lẽ sẽ gây ra nguy hiểm cho mình.
Nên cô cứng đờ mặc cho anh ôm
"Không cần sợ hãi tôi, không cần đẩy tôi ra, cũng không cần cự tuyệt tôi. Tôi không phải người xấu, cũng không có ý đồ gì khác. Tôi chỉ không nghĩ tới em nhanh như vậy đã gả cho Lục Chiếu Hành. Tôi vốn tưởng rằng..... hmm, thôi quên đi, ông trời đang trêu tôi, tôi nghĩ dù sao cũng không quan trọng. Nhưng mà, tôi thật sự chỉ có em, em đừng cự tuyệt tôi có được không?"
Tô Đồng Đồng:
"Tiêu Diễn, anh có thể buông tôi ra trước được không?"
"Nếu em không nhận tôi sẽ không buông."
Anh dùng giọng điệu trẻ con, có chút đùa.
Tô Đồng Đồng: "......"
Đây thực sự không tuân theo tình tiết! Ông chủ cao lãnh cấm dục trong tiểu thuyết đâu mất rồi? Cô thật sự không hiểu được tình cảm của anh!
"Đồng Đồng, tôi xin em nhận lấy có được không? Em không nhận tôi thấy lo lắng lắm, tôi sẽ cảm thấy em không thích tôi, sẽ rời xa tôi, em ghét bỏ tôi à? Em cũng biết tôi có chút tai tiếng, cháu của tôi thấy tôi là một người vô cùng đáng sợ. Tôi có người thân nhưng có cũng như không vậy, tôi cũng không có bạn bè. Sinh hoạt của tôi vô cùng tẻ nhạt: đi công tác, kiếm tiền cứ như vậy lặp đi lặp lại qua ngày, ngoài tiền tôi cái gì cũng không có. Tôi hy vọng tôi có thể hỗ trợ em bằng tài chính của tôi, nếu em nhận tôi sẽ rất vui, lúc đó tôi sẽ cảm thấy sự tồn tại của mình có giá trị, em đừng từ chối tôi, được không? Xin em"
Anh vừa ôm cô, vừa tâm sự chân thành bên tai cô
Nếu đổi lại là người khác nghe được mấy lời này của Tiêu Diễn, bọn họ nhất định thấy thế giới này có quý rồi, Tiêu Diễn sao có thể nói ra mấy lời như thế, nhất định là điên rồi.
Tô Đồng Đồng cảm thấy nhiệt độ xung quanh đang dần tăng cao, hiện tại anh nói gì cũng không quan trọng, cô nhận hay không cũng không quan trọng q,uan trọng nhất là làm sao để anh buông cô ra, cô cảm thấy mọi chuyện đang dần đi xa rồi. Nếu cô và Tiêu Diễn thực sự xảy ra chuyện gì, hệ thống kia mà phán cô OOC, rồi cái vụ có hủy cốt truyện hay không, có trời mới biết được.
A a a!
"Được, tôi nhận lấy. Tiêu Diễn, anh buông tôi ra trước, tôi thở không nổi."
Tiêu Diễn nghe vậy, nghe lời phải buông lỏng tay, sau đó trên mặt còn mang theo một chút áy náy.
"Thực xin lỗi, đây là tôi lần thứ hai ôm con gái, cho nên không quá thuần thục, về sau tôi luyện nhiều hơn thì tốt rồi."
Anh lời này mang theo rõ ràng ám chỉ người anh ôm lần đầu cũng là cô, lần thứ hai cũng là cô...
Người này, anh còn có thể đừng nói chuyện này nữa đượckhông!
"Tiêu Diễn!"
Cô đẩy anh ra một chút, sau đó nghiêm túc làm mặt 囧 nói:
"Nếu anh thực sự xem tôi là bạn, có thể đừng nhắc đến lần đó được không? Hãy xem nó là chuyện ngoài ý muốn đi?"
Tiêu Diễn vô tội chớp mắt một chút, như mới load cô đang nói gì, sau đó anh ra vẻ vô tôi.
"Tôi cũng không nhắc mà"
Anh không nhắc! Mấy lời anh nói không phải là đang âm thầm nhắc đến hay sao!!!!
"Anh....."
Cô tức giận, muốn giương móng cào đối phương.
Thấy cô xù lông tâm tình Tiêu Diễn tốt lên, vội vàng xin tha.
"Được rồi, không đùa em nữa. Tôi bảo đảm, về sau không đề cập tới. Tôi đi trước, có việc nhớ rõ gọi tôi. Mặt khác, bữa tối tôi sẽ trở về ăn tối, em vẫn muốn cho người mang lên à?"
Cô lắc đầu.
"Không cần."
Vẫn là đi nhà ăn đi, ít nhất ở nhà ăn anh hẳn sẽ không trêu cô.
Đắc tội không nổi, lại chạy không thoát, cô có phải là người khổ nhất không?
Tiêu Diễn cười, giơ tay xoa đầu cô, sau đó xoay người mở cửa phòng, đi ra ngoài, còn thuận tay giúp cô đóng cửa lại.
Khoảnh khắc cửa vừa đóng kia, nét ôn nhu trên khuôn mặt Tiêu Diễn đều biến mất, nháy mắt liền trở lại nam nhân cao lãnh thậm chí đáy mắt không có một chút ấm.
Anh cất bước rời đi, trên hành gặp người hầu khom lưng chào, nhưng không một ai tới gần anh.
Đây mới là Tiêu Diễn, là chủ nhân của Thu Viên, tất cả mọi người hầu đều quen thuộc - cao thượng, ''duy ngã độc tôn''.
Tô Đồng Đồng nghĩ, làm quen với nơi này quan trọng hơn là đi dò thám bên ngoài. Vì thế cô tìm một người hầu gái, yêu cầu dẫn cô đi dạo.
Thu Viên chiếm địa diện tích ước chừng 54 héc-ta (540000 m²), là một trang viền điển hình chứa nét đặc trưng của Trung Quốc, kết hợp thêm cả phương Đông và Tây.
Theo lời hầu gái nói, Thu Viên có lịch sử 130 năm, thuộc sở hữu Tiêu gia, tới đời Tiêu Diễn là đời thứ năm.
Thu Viên có ba tòa nhà, bọn họ hiện tại đang sống tại tòa chính, có bốn tầng, bên ngoài mang phong cách châu Âu, còn có hai tòa nhỏ khác, một chỗ tên là Vọng Nguyệt Tiểu Trúc, có ba tầng, nằm ở bên hồ, đứng ở đó có thể thấy toàn bộ Thu Viên
Còn một chỗ là Thính Vũ Lâu, cũng có ba tầng, là chỗ dành cho khách tới chơi nếu có ở lại.
Ngoài ba tòa chính phụ này, trong Thu Viên có một cái hồ, và một khu vườn, và các cảnh quan khác,....
Từ khoa trương có lẽ không quá để hình dung về Thu Viên. Người ta nhìn vào cũng có thể tưởng tượng ra số tiền mà Tiêu gia sử dụng để duy trì tu sửa trang viên này qua 100 năm mà vẫn đẹp, thực sự rất đáng kinh ngạc
Nhưng trong tiểu thuyết, tại sao Thu Viên là sở hữu của Lục Chiếu Hành, chẳng lẽ nói, chẳng nhẽ Tiêu Diễn đã chết?
Vậy Tiêu Diễn đây là thật hay giả?
Cô tạm thời tưởng không rõ. Thông qua này vài lần tiếp xúc ngắ, cô có thể khẳng định tuy Tiêu Diễn cùng Lục Chiếu Hành là người thân nhưng hai người đối địch, thoạt nhìn trước mắt Tiêu Diễn vẫn trên cơ Lục Chiếu Hành.
Nếu Lục Chiếu Hành cuối cùng có thể lật đổ Tiêu Diễn, chiếm đoạt Thu Viên, thậm chí kế thừa tài sản của Tiêu Diễn, cô cảm thấy chỉ có một khả năng, đó chính là Tiêu Diễn đã chết.
Trừ cái này ra, cô cảm thấy Lục Chiếu Hành rất khó lật đổ Tiêu Diễn.
Hơn nữa nếu cô đoán không sai thì, khi Tô Đồng Đồng gả cho Lục Chiếu Hành thì Tiêu Diễn đã chết rồi, nếu không trong nguyên tác Tô Đồng Đồng sao có thể không nhận ra Tiêu Diễn, anh quá nổi bật chỉ cần anh xuất hiện không cần làm gì cả cũng khiến cho người ta nhớ kĩ.
Thu Viên quá lớn, một ngày đi dạo không hết, côv à hầu gái cùng đi đi dạo ba bốn giờ, cuối cùng quyết định về phòng ngủ trưa.
Trời đất bao la, sức khỏe quan trọng nhất.
Cô muốn có thân thể thật tốt, sau đó mới đối phó được với hệ thống.
An lành ngủ một giấc, sau đó tắm rửa thoải mái còn có skincare cho bản thân
Cô bây giờ đã suy nghĩ thoáng hơn, phòng trường hợp không thoát được sự trói buộc của hệ thống, nửa năm nữa phải hy sinh, thì cô phải tận hưởng những ngày còn lại.
Tuy rằng không biết ở thế giới của cô, cô chết như thế nào, nhưng ở trong sách thế giới này, mạng sống là cô tự kiếm được, cô đã được hơn người khác một mạng, cô không nên oán trách hoảng loạn, cô phải quý trọng thời gian trước mắt, chẳng biết khi nào sẽ chết, nhưng ít nhất cũng phải thấy mình được hưởng thụ
Sau khi chăm sóc bản thân, tâm tình của cô trở nên khá hơn nhiều, cả người cô toát ra vẻ sáng ngời phơi phới, ràn đầy sức sống, khiến cho cô thoạt nhìn càng xinh đẹp!
Ít nhất thì đó là cảm giác tự mãn về bản thân trước gương~
Vào bữa tối, Tô Đồng Đồng tươi tắn xuất hiện ở nhà ăn, kết quả không thấy được Tiêu Diễn, ngược lại cô thấy một cô gái xa lạ xinh đẹp đang ngồi ở đó
Trong chớp nhoáng, cô liền đoán được thân phận của đối phương, người này chắc là nữ chính Lục Minh Vũ?
- ----
Tôi đã đọc qua n bộ truyện nhưng chưa thấy nam chính bộ nào nói nhiều như vậy =)))) Một chiếc nam chính nói nhiều và "trà xank"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT