Sở hữu một khách sạn năm sao, đây là khái niệm gì?
Bọn họ thế mà vừa rồi còn chê cười một phú ông tỉ vạn!
Từ Đình sắc mặt ảm đạm, vô lực ngồi phịch xuống ghế.
Phòng trọ nhỏ? Tìm phòng?
Nàng cảm giác mình như đang làm trò hề.
Đồng thời trong lòng tràn đầy hối hận, mình thế mà bỏ lỡ một phú ông!
Hà Đông Vĩ cười mỉa nói: " Trong đám bạn học cũ, vẫn là ngươi lăn lộn tốt nhất! Từ lúc lên đại học ta đã nhìn ra rồi, ngươi nhất định là người có thể phát triển nhất!"
Tốc độ lật mặt còn nhanh hơn lật giấy làm người ta phẫn nộ.
Nhưng mọi người lại không có tâm tư đi cười nhạo hắn.
Mà tập thể đều đang lâm vào hồi tưởng, xem bản thân lúc nãy có biểu hiện gì quá lộ liễu hay không, có lưu lại ấn tượng xấu cho Giang Dã hay không.
Đây là một xã hội sống trên lợi ích và tiền tài.
Ăn mày ở chợ không người hỏi, giàu có ở núi có bà con xa.
Bọn họ và Giang Dã ở một thành phố, lại còn có quan hệ bạn bè, quan hệ nếu như có thể càng thêm thân thiết, sau này chắc chắn có sự trợ giúp rất lớn.
Trong lúc nhất thời Giang Dã trở thành tiêu điểm trong căn phòng.
Giang Dã nói với Lý Thái: : " Ngươi đi trước đi, ta một chút nữa đi sau."
“Được rồi lão bản.”
Lý Thái cung kính mà trả lời một tiếng, lui ra khỏi phòng.
Mọi người thấy vậy, ánh mắt càng thêm nóng bỏng.
Hà Đông Vĩ có chút lúng túng, “Vừa rồi Từ Đình cũng là tốt bụng, Giang Dã ngươi ngàn vạn chớ để ở trong lòng.”
Giang Dã khoát khoát tay, “Yên tâm, ta là người chưa bao giờ mang thù.”
Hà Đông Vĩ nhất thời thở phào nhẹ nhõm.
Loại năng lực của nhà giàu đỉnh cấp này không phải là thứ để hắn có thể tưởng tượng, nếu thật là muốn báo thù mình, vậy còn không phải là chỉ cần một cái búng tay?
“Ta biết ngay ngươi là người phóng khoáng! Nào, ta mời ngươi một chén!”
Hà Đông Vĩ cười cười bưng chén rượu lên, đi tới trước mặt Giang Dã.
Giang Dã đứng lên, tiến tới bên tai hắn, nhìn như thân mật thấp giọng nói: “Ta không mang thù, đó là bởi vì ta có thù tất báo, bình thường thì báo được là báo luôn.”
Hà Đông Vĩ mặt liền biến sắc, “Ngươi ý gì...”
Tiếng nói im bặt mà dừng, sau lưng một tấm giấy ghi chú màu trắng chậm rãi biến mất.
Giấy ghi chú có sao nói vậy đã có hiệu lực!
Giang Dã thản nhiên ngồi xuống, vuốt vuốt ly rượu, “Nghe nói ngươi cùng Từ Đình sắp kết hôn rồi, cảm tình chắc chắn rất tốt?”
Mọi người dồn dập phụ họa nói:
“Đó là chắc chắn, hai người này là một cặp phu thê điển hình đây!”
“Có sao nói vậy, Hà Đông Vĩ vẫn là rất thương vợ hắn.”
“Lúc ngươi chưa tới, hai người còn đang ân ái mặn nồng đấy!”
Đột nhiên Hà Đông Vĩ thanh âm vang dội,
“Cảm tình? Ta cùng nàng có cái shit cảm tình! Nếu không phải nàng mang thai con của lão tử, ta đã sớm bỏ rơi nàng!”
Một lời nói ra, toàn thể mọi người đều xôn xao!
Lời như vậy mà cũng dám đem ra nói?
Đây cũng quá là thật thà đi!
“Hà Đông Vĩ ngươi nói cái gì?” Từ Đình sắc mặt trắng bệch.
Giang Dã làm như không biết gì, vẻ mặt khiếp sợ, “Không có cảm tình ngươi tại sao phải cùng với nàng ...?”
“Còn không phải là vì trả thù ngươi!”
“Ta theo đuổi Lâm Uyển Các lâu như vậy, vậy mà trong mắt nàng chỉ có ngươi! Ta ghen tỵ muốn chết!”
“Nghe nói công ty ngươi phá sản, ta ngay lập tức tìm được Từ Đình! Nàng vừa vặn cũng đang tìm lão tử, hai ta cùng vỗ chung một nhịp!”
Hà Đông Vĩ ánh mắt kinh hoàng, trong miệng lại nói thao thao bất tuyệt những lời trong lòng.
WTF!
Mọi người trố mắt nhìn nhau.
Lượng tin tức trong lời nói của Hà Vĩ Đông có thể là quá lớn!
Từ Đình ngã ngồi xuống ghế, cả người thất hồn lạc phách.
Giang Dã cau mày nói: “Ngươi như vậy xứng đáng với Từ Đình sao?”
Hà Đông Vĩ nói: “Hừ, nàng cũng là nhìn trúng tiền của lão tử! Từ Đình cũng không phải là thứ tốt gì, năm đó công ty ngươi phá sản, nàng lập tức cuỗm đi sổ sách và tiền còn thừa lại, ép đến mức ngươi bán xe để có thể phát tiền lương cho nhân viên!”
“ Cái gì?!”
Lưu Trùng bất thình lình đứng lên, ánh mắt dữ tợn, “Từ Đình, hắn nói tất cả đều là sự thật?”
“Hà Đông Vĩ ngươi nói vớ vẩn!” Từ Đình thét to.
Nàng đi nhanh qua nói: “Giang Dã, ngươi đừng nghe hắn nói bậy, ta không có...”
Giang Dã nhàn nhạt nói: “Chuyện này ta đã sớm biết rồi.”
Từ Đình cùng Lưu Trùng đều ngẩn ra.
“Dã ca...”
Giang Dã bình tĩnh nói: “Ngươi dù sao đi theo hai ta năm, chút tiền kia tính ta đưa cho ngươi.”
Ngữ khí bình đạm, phảng phất như đang bố thí cho ăn mày .
Từ Đình cảm nhận được ánh mắt khinh bỉ của mọi người, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, muốn tìm một lỗ để chui ngay vào.
Người bên cạnh lặng lẽ kéo dài khoảng cách với nàng.
Không chỉ không thể cùng chung hoạn nạn, lúc ngươi đang ngã vào vũng bùn thì giẫm đạp ngươi một cước.
Loại người này không thể giao du!
Giang Dã vỗ vỗ bả vai Hà Vĩ Đông, “Hy vọng ngươi có thể cùng nàng sống tốt qua ngày.”
“Qua cái gì mà qua, ta bên ngoài còn có hai tiểu tình nhân ...”
“...”
“Được rồi, các ngươi tự thu xếp ổn thỏa đi.”
Giang Dã cũng chơi đã, gọi Lưu Trùng cùng Lâm Uyển Các, quay lưng rời khỏi phòng.
Hắn đã đi lâu rồi, mà bên trong gian phòng đều không có một người nói chuyện.
Giấy ghi chú có sao nói vậy dần dần tiêu tán hiệu lực, Hà Đông Vĩ lúc này mới có thể khống chế được miệng của mình.
Nhìn thấy ánh mắt xa lạ của các bạn học, da đầu hắn da tê dại một hồi.
Mình vừa mới đều nói cái gì...
“Hà Đông Vĩ ngươi tên khốn kiếp này!”
Bát!
Từ Đình một bạt tai quất vào trên mặt hắn, lảo đảo chạy ra khỏi phòng.
Hà Đông Vĩ thất hồn lạc phách ngồi ở trên ghế, giống như quả bóng da xì hơi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT