Lý Thái cho người ta ấn tượng đầu tiên rất không tồi.
Tuổi chừng bốn mươi, đang là thời điểm vẫn còn trẻ trung phong độ của nam nhân.
Trầm ổn, có chừng mực, tâm tư cẩn thận, rất phù hợp làm tổng giám đốc.
Nhưng bây nhiêu chưa đủ làm lý do để Giang Dã tín nhiệm hắn.
Một khách sạn năm sau có vốn lưu động lên đến mấy trăm triệu một năm, giao cho một người không quen thuộc quản lý, Giang Dã còn chưa có dễ dãi tới mức như vậy.
Lúc này tác dụng của tấm dán có sao nói vậy liền được thể hiện.
« Tấm dán có sao nói vậy: Dán trên thân mục tiêu ,sau đó đối phương sẽ thành thật trả lời ngươi bất cứ vấn đề gì, không thể nói dối, cũng không cách nào giữ yên lặng. »
Vật này lúc ấy hắn mua ba tấm, dùng trên người Bàng Đại Hải một tấm, còn lại hai tấm.
Lúc này sử dụng cũng thật là thích hợp.
"Lý tổng, ta có chút vấn đề, cần phải xác nhận là một hồi với ngươi."
" Được."
Lý Thái hoàn toàn không có nhận thấy được có gì bất thường.
Giang Dã đem một số vấn đề mấu chốt hỏi lại một lần.
Ngoài dự liệu của hắn là, câu trả lời của Lý Thái cư nhiên không khác mấy so với lúc ban đầu!
Theo như Giang Dã dự liệu, cho dù Lý Thái có chuyển một chút tiền, kiếm chút hoa hồng cũng là điều bình thường.
Chỉ cần không quá phận, hắn sẽ không tra cứu.
Dù sao con người không phải Thánh Nhân.
Nhưng mà Lý Thái không chỉ nghiêm khắc đối với chính mình, mà đối với thủ hạ quản lý cao tầng cũng giống như vậy!
Tiền lương phát theo mức trung bình cao nhất trong ngành, nhưng chỉ cần động đến một cái kim sợi chỉ của khách sạn, ăn một phân tiền hoa hồng, phát hiện liền bị khai trừ tức khắc!
Giang Dã đối với lần này cự kỳ hài lòng!
Năm phút có có hiệu lực của "tấm dán có sao nói vậy" vừa qua, tâm tình của Lý Thái mới buông lỏng một chút.
Vừa rồii hắn cảm giác rất lạ, Giang Dã nói giống như là thánh chỉ sống, căn bản không có cách nào phản bác, chỉ có thể thành thật trả lời!
"Có lẽ đây chính là khí tràng?"
Lý Thái đối với người trẻ tuổi trước mặt này càng tăng thêm mấy phần kính sợ.
"Lý tổng, ngươi làm rất tốt, hy vọng có thể tiếp tục duy trì." Giang Dã cười nói.
"Cám ơn lão bản."
Lý Thái nghe vậy thở phào nhẹ nhõm.
Xem ra người lão bản này còn rất dễ nói chuyện.
"Lão bản, ngươi còn chưa ăn cơm phải không? Không bằng xuống sảnh ăn ngồi một chút, nhân tiện nếm thử luôn tay nghề của đầu bếp khách sạn chúng ta." Lý Thái đề nghị.
"Đề nghị này không tệ! Đi."
Giang Dã gọi Tần Văn, ba người đi thang máy xuống sảnh ăn ở dưới lầu
Các món ăn bề ngoài đều mười phần tinh xảo, khiến cho người nhìn đều không đành lòng động đũa.
Hà Đông Vĩ cười nói: "Hôm nay món chính chủ yếu là đồ ăn Hoài Dương, chính là những món chiêu bài của khách sạn Yujian! Khẩu vị thiên về thanh đạm, các vị xem thử ăn có vừa miệng hay không?
"Thức ăn này cũng quá tinh xảo đi,ta cũng không biết nên bắt đầu ăn từ đâu!" Cao Minh cổ động nói: "Hà tổng, một bàn này chí ít cũng hết vài vạn đồng đi?" (1 vạn ~ 33tr vnd)
Mọi người cũng là gật đầu liên tục.
Mặt bằng nơi đây, hoàn cảnh này, những loại thức ăn này, làm sao mà rẻ được!
Hà Đông Vĩ tay vung lên, hào khí nói: "Đừng để ý bao nhiêu tiền, mọi người ăn vui vẻ là được! Hôm nay ta làm chủ, chuyện thanh toán các vị đừng bận tâm!"
"Hà tổng hào phóng!"
"Vậy hôm nay chúng ta coi như thổ hào đi!"
"Vừa nhìn Hà lão bản chính là khách quen rồi!"
Hà Đông Vĩ nở nụ cười khiêm tốn, "Cũng không thể tính là khách quen, chính là quan hệ không tệ với Lý tổng của khách sạn này, rảnh dỗi hay qua đây uống chum trà chỉ là chuyện nhỏ. Không đáng để nhắc tới!
Hắn xác thực cùng Lý Thái có duyên gặp qua một lần, nhưng chỉ là gặp qua mà thôi.
Cách trả lời lập lờ nước đôi như thế này càng làm cho các vị đồng học cảm giác được chỗ bất phàm của hắn.
Thái độ không khỏi càng cuồng nhiệt hơn một chút.
Một bên Từ Đình biểu tình đầy ngạo nghễ, bộ dáng rất tự hào.
Cao Minh như nhớ ra cái gì đó, nói : "Kỳ quái, Giang Dã thế nào còn chưa tới? Cho dù là đi bộ thì cũng phải tới rồi mới đúng a!"
Hà Đông Vĩ lắc đầu nói: "Con người đều có lòng tự tôn, nhìn thấu thôi chứ đừng nói ra! Chúng ta bắt đầu đi, đoán chừng là chờ không được rồi!"
Lúc nói chuyện ánh mắt một mực liếc đến chỗ Lâm Uyển Các.
Lúc này phục vụ viên mở cửa mang món ăn lên, Cao Minh nghiêng đầu nhìn theo, ánh mắt không khỏi sáng lên!
"Giang Dã!"
Từ ngoài Giang Dã đang đi qua liền ngẩn người, có ai gọi mình sao?
Chỉ thấy Cao Minh từ phòng bao lao ra, kéo cánh tay của hắn, "Giang Dã, ngươi làm sao bây giờ mới đến?"
Sau đó "Nhiệt tình" kéo Giang Dã đi vào phòng bao trong miệng la hét lên "Đến rồi đến rồi, soái ca trường chúng ta tới rồi!"
"Thật là Giang Dã!"
"Ôi đệt, đẹp trai vl, còn soái hơn cả lúc học đại học!"
"Vóc dáng tốt như vậy? Chẳng trách có thể tìm được phú bà. . ."
Hà Đông Vĩ ánh mắt hơi lấp lóe.
Từ Đình nhìn thấy Giang Dã thì có chút thất thần, sau đó khẽ lắc đầu, cười lạnh xuất hiện.
Lâm Uyển Các ánh mắt run rẩy, môi anh đào khẽ nhếch lên, nhưng lại có chút chần trừ.
Chỉ có Lưu Trùng đứng lên, "Dã ca, ta còn tưởng rằng ngươi không tới chứ!"
Giang Dã nhìn những gương mặt thần thái khác nhau trước mắt, trong lòng hơi có chút thổn thức.
Những người này chính là thời thanh xuân của mình a. ..
Đã đến rồi vậy thì cứ tự tin vào thôi.
Giang Dã kéo một cái ghế băng ra, ngồi xuống, "Các vị, đã lâu không gặp a."
"Đúng vậy a, ta còn tưởng rằng ngươi đã biến mất rồi đấy!" Hà Đông Vĩ cười nói.
Giang Dã khẽ đưa mắt qua hắn một cái, ánh mắt lạnh lùng quét qua Từ Đình, không có để ý đến hắn.
Hà Đông Vĩ có chút khó sử, đành tới bên cạnh Tần Văn sau lưng Giang Dã nói: "Đó là bạn gái của ngươi hả? Làm sao không cho người ta ngồi xuống?"
Mọi người cũng chú ý đến mỹ nữ xinh đẹp này.
Ừm, chính là phú bà mà Cao Minh nói!
Giang Dã không lên tiếng, chỉ có Tần Văn nhàn nhạt nói: "Các ngươi hiểu lầm rồi, ta là quản gia của Giang tiên sinh."
Quản gia?
Tất cả mọi người đều ngây ngẩn tại chỗ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT