Hồ Thanh Ba thuộc về nhánh sông của hồ Ngô Phong, hồ nước thông qua sông Lưu Đường chảy vào Phượng Giang.
Chính là khu du lịch cấp AAAA của quốc gia, cũng là một bộ phận trọng yếu trong kế hoạch phát triển Ngô thành.
Tại đây phong cảnh tươi đẹp, bốn phía đều là khu biệt thự, khách sạn nhà hàng cao cấp năm sao, cùng với giới làm ăn lớn.
Tương ứng, chi phí tiêu dùng cũng là số một.
Lúc trước nhắc tới hồ Thanh Ba, trong đầu Giang Dã hiện lên chữ thứ nhất, đó chính là đắt!
Cho dù là nhà hàng, chỗ dừng chân hay là khu giải trí, so với khu vực khác, chính là đắt muốn đòi mạng.
Đương nhiên hoàn cảnh cùng phục vụ cũng là có chênh lệch rất lớn.
Giang Dã ngồi ở trên boong thuyền, dưới chân chính là hồ nước trong veo, gió nhẹ nhẹ phẩy mười phần sung sướng thư thái.
Hắn không có lái xe, mà là lựa chọn ngồi thuyền.
5000 đồng bao trọn thuyền, đi ngang qua cảnh vật hai bờ sông, không chỉ tiết kiệm thời gian, còn có thể thưởng thức phong cảnh.
Tần Văn hưng phấn như đứa bé con, trên boong thuyền tung tăng làm ầm ĩ.
Khiến cho tâm tình Giang Dã cũng vui vẻ lên.
Tần Văn chính là có ma lực khiến cho người ta vui vẻ như vậy.
Thuyền rất nhanh cập bến, Giang Dã mang theo Tần Văn xuống thuyền, đi hướng về phía khách sạn.
Còn chưa tới cửa khách sạn, sau lưng truyền đến một hồi tiếng kèn.
1 chiếc BMW X7 ngừng ở bên cạnh hắn, cửa sổ xe từ từ hạ xuống, lộ ra một cái mặt người mang kính râm to bản.
“Giang Dã? Thật đúng là ngươi, ta cho rằng mình nhìn lầm rồi đây!”
“Cao Minh? Thật đúng là rất trùng hợp ha.” Giang Dã không mặn không nhạt nói ra.
Cao Minh dùng ngón tay câu dưới kính râm, quan sát đến Giang Dã, “Ta nghe Lưu Trùng nói ngươi không có thời gian, tưởng là ngươi không đến chứ! Xem ra tiểu tử này báo láo quân tình a!”
Giang Dã nhướng mày một cái, “Đến cái gì?”
“Còn có thể là cái gì, chúng ta họp lớp! Đến, lên xe, dẫn ngươi một đoạn!” Cao Minh vỗ vỗ BMW của mình.
Giang Dã lúc này mới nhớ tới Lưu Trùng nói qua tụ họp.
“Không cần, ngươi đi trước đi, ta đi tản bộ một chút.”
Hắn chưa nói quá trắng trợn, giữ lại 3 phần mặt mũi.
“Tản bộ?”
Cao Minh chú ý tới Tần Văn bên người Giang Dã, dơ lên nét cười nghiền ngẫm.
Đến chết vẫn sĩ diện!
“Được, vậy ngươi chậm rãi tản bộ đi, đi trước một bước a!”
Vừa nói Cao Minh nâng cửa xe lên, một cước chân ga ầm ầm mà phóng.
“Tiên sinh, đây là ai vậy?” Tần Văn hỏi.
Cùng Lưu Trùng không giống nhau, Cao Minh này, Giang Dã hoàn toàn không có ý tứ muốn giới thiệu cho nàng.
Giang Dã nhìn bóng xe BMW, lắc đầu nói: “Một người thích ba hoa chích chòe.”
Khách sạn Vực Kiến, 66 tầng, Tụ Hiền các.
Bên trong phòng bao được trùng tu sang trọng, một đám nam nam nữ nữ ngồi thành một bàn.
“Hà lão bản, gần đây bận rộn gì sao, không hề có một chút tin tức nào?” Có người mở miệng hỏi.
“Này, cái này còn cần hỏi? Nhất định là bận bịu phát tài đây!”
“Ta nói Hà lão bản, có hạng mục tốt thì phải mang theo huynh đệ a.”
“Đúng đúng, gần đây hoàn cảnh không tốt, tiền khó mà kiếm a!”
Hà Đông Vĩ ngồi ở chủ vị mặt rất vui vẻ, cười nói: “Các ngươi cũng đừng trêu ghẹo ta, làm chút chuyện bán lẻ miễn cưỡng nuôi sống mình mà thôi.”
“Gần đây còn không phải bận bịu chuẩn bị hôn lễ, hôn lễ đối với nữ nhân mà nói cả đời chỉ có một lần, ta không thể để cho Đình Đình có tiếc nuối.”
Vừa nói vừa kéo tay cô nương bên cạnh.
Từ Đình tựa vào đầu vai hắn, vẻ mặt hạnh phúc nở nụ cười.
“Quá đáng a! Cơm còn chưa ăn liền vung thức ăn cho chó!”
“Hà lão bản thật là tấm gương sáng của chúng ta a!”
“Từ Đình thật có phúc a, tìm được Hà Đông Vĩ, loại nam nhân tốt trên đời đâu có mấy người đâu.”
“Đúng vậy a, vừa có tiền lại vừa quan tâm!”
Mọi người phần lớn là đang nịnh nọt.
Ngược lại cũng không có thể nói bọn hắn có bao nhiêu thế lực, đây chính là đạo lý sinh tồn trong xã hội này.
Nói ra vài lời hay, mình không phải mất miếng thịt nào, nhưng đến lúc trong tương lai thật có chuyện gì xảy ra, đây chính là sự quan trọng của quan hệ a!
Lại nói Hà Đông Vĩ hôm nay đến buổi tụ họp này, không phải là vì lộ cái mặt sao?
Có người giả bộ khoe khoang, phải có người nịnh bợ, đây quả thực là chuyện quá bình thường.
Tốt nghiệp lâu như vậy, mọi người sớm qua qua giai đoạn bồng bột của tuổi trẻ.
Tại chỗ còn có hai người thờ ơ bất động.
Một người là Lưu Trùng, một người khác là Lâm Uyển Các.
Lưu Trùng khinh bỉ nhìn hai người bọn họ một cái, nhỏ giọng lẩm bẩm nói: “Cẩu nam nữ.”
Bên cạnh Lâm Uyển Các nghe được, không nén nổi hé miệng cười một tiếng.
“Trùng, hôm nay Giang Dã qua đây không?” Nàng hỏi nhỏ.
Lưu Trùng lắc đầu nói: “Dã ca có chuyện, không đến.”
Lâm Uyển Các có chút mất mát gật đầu.
Lưu Trùng nhìn thấy thiếu nữ dịu dàng mặt như hoa đào, không nén nổi im lặng thở dài.
Người này so với Từ Đình ngu ngốc kia mạnh gấp trăm lần! Đáng tiếc Dã ca lúc ấy mắt bị mù...
“Ta đi đây.” Lâm Uyển Các thấp giọng nói.
“A?” Lưu Trùng ngẩn người.
Lâm Uyển Các nhàn nhạt nói: “Ta vốn là tới gặp Giang Dã, hắn không đến ta còn đợi ở đây làm cái gì?”
Lưu Trùng nhìn một chút mọi người vây quanh Hà Đông Vĩ, trong lúc nhất thời cũng là tẻ nhạt.
“Không có ý nghĩa, ta và ngươi cùng về đi!”
Hai người vừa muốn đứng lên, Cao Minh liền cười đẩy cửa đi vào.
“Ngại ngùng a các vị, tới trễ tới trễ!”
Hà Đông Vĩ trêu ghẹo nói: “Một chút nữa phải tự phạt ba chén a!”
Cao Minh vỗ bộ ngực, “Hà tổng lên tiếng, đừng nói ba chén, chính là 30 ly ta cũng phải uống a!”
“Đi, nhanh vào ngồi đi.”
Cao Minh vừa ngồi xuống, liền thần bí hề hề nói ra: “Các ngươi đoán, ta ở dưới lầu gặp phải người nào?”
“Ai vậy?”
“Rồng hay là tôm a, thần bí như vậy?”
“Đừng thừa nước đục thả câu, mau nói đi!”
Cao Minh hắng giọng một cái, “Giang Dã!”
“A?”
Hà Đông Vĩ cùng Từ Đình sắc mặt đồng thời biến đổi!
Lâm Uyển Các ánh mắt sáng lên, lại chậm rãi ngồi xuống.
Lưu Trùng gãi đầu một cái, có chút bối rối.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT