Là bạn học chung thời đại học của Giang Dã, cũng là bạn cùng phòng ngủ chung phòng.
Bởi vì kinh tế phương bắc đi xuống, không ít người tuổi trẻ đều lựa chọn đến phương nam đánh liều.
Cho nên lúc tốt nghiệp ba năm trước đây, lớp học bọn hắn có không ít người đi tới Ngô Thành, trong đó Giang Dã cùng Lưu Trùng là quan hệ tốt nhất.
Không chỉ như thế, hai người càng là đồng bạn hợp tác lúc gây dựng sự nghiệp.
Lúc đó Giang Dã muốn mình tự gây dựng sự nghiệp, liền gọi Lưu Trùng cùng nhau làm, hai người liền ăn nhịp với nhau.
Lúc gây dựng sự nghiệp, Lưu Trùng vì hắn chia sẻ áp lực cực lớn.
Thẳng đến quỹ đạo công ty đi lên, mới hơi nhàn rỗi một chút.
Nhưng cuối cùng cũng bởi vì quy mô bành trướng quá nhanh, dẫn đến mắt xích tài chính đứt đoạn, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ phá sản.
Giang Dã toàn thân nghèo rớt mùng tơi, trả nhân viên tiền lương, cũng tận lực đền bù cho tổn thất của Lưu Trùng.
Mà mình lại ngã vào đáy cốc.
Sau khi công ty phá sản, Lưu Trùng không chỉ một lần hẹn qua muốn gặp hắn.
Có thể là Giang Dã nghèo rớt mùng tơi, không muốn kéo chân sau của huynh đệ, cho nên một mực chưa hề lộ diện.
Nghĩ đến hai người cũng có gần nửa năm không gặp mặt rồi.
Lưu Trùng nhìn Giang Dã từ trên xuống dưới, chỉ thấy hắn vóc dáng cao ngất, phong thần tuấn lãng, so với lúc gây dựng sự nghiệp càng thêm tư thế oai hùng bừng bừng.
“Dã ca, nhìn trạng thái ngươi không tệ, đây là đông sơn tái khởi?” Lưu Trùng nói.
“Coi là vậy đi.”
Giang Dã cười cười, cũng không có nói quá nhiều.
Lưu Trùng lại từ trong thâm tâm giơ ngón tay cái lên, “Ta biết ngay ngươi nhất định có thể!”
Chỉ có hắn biết Giang Dã đoạn thời gian đó trải qua cái gì.
Phá sản, phản bội, cười nhạo, từ tráng niên tuấn kiệt đến một cắc không cũng không có, đổi thành mình chỉ sợ sớm đã không gượng dậy nổi rồi.
“Nói thật, Dã ca, nếu như ngươi còn thiếu nhân thủ, cứ gọi một tiếng!” Lưu Trùng nghiêm túc nói.
Giang Dã gật đầu một cái, “Yên tâm, ta sẽ không cùng ngươi khách khí.”
Giữa bọn họ không cần thiết khách sáo, đây chính là huynh đệ!
“Đúng rồi Dã ca, ngày mai bạn học cũ chúng ta ở Ngô thành tổ chức tụ họp, ngươi cũng đi cùng đi?” Lưu Trùng hỏi.
Họp lớp?
Giang Dã suy nghĩ một chút vẫn lắc đầu nói: “Được rồi, tìm thời gian nào đó hai người chúng ta đơn độc tụ họp đi, bọn hắn...”
Lời còn chưa dứt, nhưng Lưu Trùng trong lòng đã minh bạch.
Lúc Giang Dã đi học chính là nhân vật phong vân, là tình nhân trong mộng của không ít tiểu cô nương. Năm đó lại là gây dựng sự nghiệp sớm nhất trong đám bạn học, trong lúc nhất thời danh tiếng vang dội.
Không ít người vót đến nhọn cả đầu hướng đến bên cạnh hắn tập hợp.
Giang Dã không thích loại quan hệ này, thái độ ôn hoà, một mực cùng bọn hắn vẫn duy trì khoảng cách nhất định.
Bị bạn cùng học đặt cho danh xưng “Nam thần cao lãnh”.
Nhưng khi hắn gây dựng sự nghiệp thất bại công ty phá sản, năm đó những người mà không được hắn nhìn trúng đó liền bắt đầu bỏ đá xuống giếng.
Giống như chỉ có chê bai hắn, mới có thể nâng lên mình.
Cao lãnh một cách tự nhiên cũng biến thành giả bộ hết.
“Được, không đến liền không đến! Nếu không phải là cùng một số người trong đó còn có chút phần tình cảm bạn học, ta cũng không đi qua rồi.” Lưu Trùng lắc đầu nói.
Tần Văn hưng phấn chạy ra thật xa, quay đầu lại mới phát hiện Giang Dã không có theo kịp, ngay sau đó lại chạy trở về.
“Vị này là?”
Lưu Trùng nhìn thấy nhìn ngó quanh thiếu nữ tươi đẹp, nghi ngờ hỏi.
“Tần Văn.” Giang Dã giới thiệu cho hai người một chút, “Đây là hảo huynh đệ của ta Lưu Trùng.”
Tần Văn cười vươn tay, “Xin chào.”
“Xin chào, gọi ta Lưu Trùng là được.”
Lưu Trùng lộ ra nhưng nụ cười, “Chị dâu đúng không?”
“A?”
Tần Văn ngẩn người, sau đó mặt nhanh chóng đỏ lên, tay chân luống cuống nói: “Ta, ta không phải...”
“Khá quá nhở Dã ca!”
Lưu Trùng đập Giang Dã một hồi, thở dài nói: “Sự nghiệp ái tình đều gặp hái tốt a! Chị dâu thật là đẹp mắt, so với Từ Đình kia xinh hơn nhiều...”
Lời còn chưa dứt liền che miệng, thận trọng quan sát Giang Dã.
Không cẩn thận nói sai!
Từ Đình cái tên này ở trước mặt Giang Dã đây chính là cấm kỵ, bất luận người nào đều không thể nói.
Ai biết hắn nhẹ như mây gió cười cười, “Ngươi chớ nói bậy bạ, nàng không phải bạn gái của ta.”
Giang Dã không nói Tần Văn là quản gia của hắn.
Một là huynh đệ trước mặt không cần thiết phải giả bộ, thứ hai cũng lưu giữ chút mặt mũi cho Tần Văn.
Thấy hắn không có nổi giận, Lưu Trùng thở phào nhẹ nhõm, cười đểu nói: “Ngươi cảm thấy ta tin sao?”
Còn quay đầu hỏi Tần Văn, “Chị dâu, ngươi tin không?”
Tần Văn không phản ứng kịp, ngây thơ nói: “Ta tin, không, không tin, không đúng, ta không phải chị dâu ngươi...”
Nàng cúi đầu xuống, đỏ mặt sắp bốc khói.
Lưu Trùng nhìn ở trong mắt, đâu còn có thể không hiểu chuyện gì xảy ra?
Nhìn thoáng qua Giang Dã làm mình như người ngoài, lắc đầu thở dài nói: “Vẫn là thẳng nam như vậy... Loại người như ngươi là làm sao mà tìm được bạn gái?”
“A?”
Giang Dã không rõ vì sao.
Bọn hắn lại chuyện trò rồi một hồi, hẹn lần sau đi nhà Giang Dã uống rượu, Lưu Trùng liền rời đi trước.
“Lưu Trùng chính là không biết giữ miệng, ngươi chớ để ở trong lòng.” Giang Dã hướng về Tần Văn giải thích.
“Nha.”
Tần Văn quyệt miệng nhỏ, hơi có chút thất lạc.
Nàng thà rằng Giang Dã không giải thích.
Bất quá nhớ tới mấy tiếng chị dâu kia của Lưu Trùng, nhịp tim không khỏi còn có chút tăng tốc.
“Lại tự nhiên đờ ra làm gì, đi.” Giang Dã búng trán nàng một cái.
“Biết rồi!”
Tần Văn vò vò cái đầu, khuôn mặt bé nhỏ đỏ bừng.
Đại đầu heo...
“Đúng rồi, tiên sinh, Từ Đình là ai vậy?” Tần Văn tò mò hỏi.
Giang Dã bóng lưng dừng một chút, cũng không quay đầu lại nói: “Bạn gái cũ.”
“A...”
Tần Văn miệng nhỏ khẽ nhếch, không còn dám hỏi nữa.
Bất quá nhớ tới Lưu Trùng nói mình so với Từ Đình đẹp mắt hơn, trên mặt hiện lên nụ cười ngây ngốc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT