Tiếng chuông cửa vang lên, Tần Văn bước nhanh tới cửa lớn, xuyên qua máy theo dõi nhìn thấy Diệp Khanh Hoan ở ngoài cửa.
“Là bằng hữu của tiên sinh sao? Làm sao nhìn có chút quen mắt...”
Mặc dù có chút nghi hoặc, vẫn là mở cửa chính ra.
“Giang...”
Nhìn thấy Tần Văn, nụ cười Diệp Khanh Hoan trong nháy mắt cứng lại, khôi phục tư thái trong trẻo lạnh lùng.
“Ngươi là...”
“Diệp chủ tịch?” Tần Văn mang dò xét hỏi.
Diệp Khanh Hoan ngẩn người, nhìn kỹ lại.
“Tần Văn? Ngươi sao lại ở đây?”
Trong phòng khách.
Diệp Khanh Hoan nhìn Tần Văn đang ngồi ở đối diện, ánh mắt quái dị.
Nàng cùng tập đoàn Bàng thị có rất nhiều lần hợp tác qua lại, đối với Tần trợ lý này ấn tượng rất sâu.
Một câu nói tổng kết: Năng lực rất mạnh.
Tuy rằng thân phận là trợ lý chủ tịch, nhưng phần lớn sự phát triển của tập đoàn đều có sự trợ giúp của người này, rất nhiều lúc cho dù là tồng giám đốc quản lý cũng phải nhìn sắc mặt của nàng!
Nói là trợ thủ đắc lực của Bàng Đại Hải cũng không quá đáng.
Thế mà nhân tài như vậy, lại đột nhiên bị Bàng Đại Hải khai trừ đi.
Hơn nữa bắn tiếng, bất kỳ xí nghiệp to hay bé nào trong ngành, đều không thể tuyển dụng nàng.
Nhưng như vậy dọa không được Diệp Khanh Hoan.
Nàng còn tính toán sau khi cùng Bàng thị nói qua hợp tác, liền đem Tần Văn tuyển đến công ty.
Bất quá Bàng Đại Hải gần đây cách nói lại thay đổi, nói Tần Văn là nhân tài cao cấp khó có được, khai trừ nàng là sai lầm to lớn của Bàng thị.
Trong này rốt cuộc có chuyện gì cong cong thẳng thẳng, thì không phải chuyện một ngoại nhân có thể biết được.
Nhưng mà...
Tần Văn tại sao lại xuất hiện ở trong nhà Giang Dã?
Diệp Khanh Hoan đăm chiêu.
Trước kia Tần Văn cẩn thận tỉ mỉ, vạn năm chỉ thấy đeo mắt kính gọng đen cùng mặc quần áo công sở. Mà mỹ nhân trước mắt này tinh xảo thanh tú, rất khó có thể đem hai người liên hệ lại với nhau.
“Tần tiểu thư, không nghĩ đến chúng ta sẽ ở đây gặp nhau.” Diệp Khanh Hoan mỉm cười nói.
Tần Văn gật đầu một cái, “Đúng vậy a, không nghĩ đến Diệp chủ tịch chính là bằng mà hữu tiên sinh nói.”
Nàng đối với Diệp Khanh Hoan ấn tượng tốt vô cùng.
Nữ nhân này bình dị mà lại không nhã nhặn, nhưng trong xương quả quyết cùng kiên cường không thua gì một nam nhân.
Tiên sinh?
Diệp Khanh Hoan bén nhạy bắt được tiếng xưng hô này.
“Mạo muội hỏi một chút, ngươi cùng Giang Dã là...”
“Ta là quản gia của Giang tiên sinh.” Tần Văn không chút nào ngượng ngùng.
Quản gia?!
Diệp Khanh Hoan có chút sững sờ, đáp án này xác thực vượt quá dự liệu của nàng.
Lấy lý lịch hoa lệ của Tần, ở xí nghiệp cỡ trung làm phó tổng cũng được, cư nhiên lại làm một Tiểu Quản gia trong nhà Giang Dã ?
Hơn nữa nhìn thần sắc nàng bình tĩnh như thường, tựa hồ còn rất kiêu ngạo?
“Nguyên lai là quản gia, ta còn tưởng rằng là bạn gái Giang Dã ...Đợi chút, có phải là bạn gái hắn hay không cùng ta có quan hệ gì?” Diệp Khanh Hoan trong đầu có chút loạn.
“Diệp bà chủ, ngươi đã đến rồi.”
Giang Dã thanh âm vang dội.
Hai nữ nhân quay đầu nhìn lại, chỉ thấy hắn buộc lên tạp dề nhỏ làm bếp, trên tay còn cầm lấy chảo cơm.
Cùng bộ dáng ngang ngược bá đạo lúc trước tuyệt nhiên ngược lại, nhìn thấy lại có chút hợp lòng người.
Diệp Khanh Hoan hé miệng cười một tiếng, “Giang tiên sinh tự mình xuống bếp? Khoản đãi thịnh tình như thế, thực sự là...”
“Đi, đừng có làm kiêu, dọn cơm!”
“Được!”
Mấy người vừa mới đến nhà bếp, liền ngửi thấy một cổ hương thơm nồng nàn của thức ăn.
Tám phong vị về những kiểu chế biến món ăn đều có trong đó, từng món đều có sắc, hương vị đầy đủ, để cho người ta thèm nhỏ dãi!
Tần Văn ánh mắt sáng lên, nước miếng đều suýt chút nữa chảy ra.
Diệp Khanh Hoan không thể tin nói: “Giang tiên sinh, những thức ăn này sẽ không đều là ngươi làm đi?”
Bên trong món ngon mỹ vị phương Đông nàng ăn đã không biết bao nhiêu lần, nhưng chưa bao giờ có thể giống như thức ăn trên bàn này, chỉ mới bề ngoài cùng hương vị đã làm cho người ta chấn động!
“Bằng không thì sao?”
Giang Dã nhìn xung quanh một chút, “Lâm đại ca đâu? Hắn làm sao không có qua đây?”
Diệp Khanh Hoan lắc đầu một cái, kỳ quái nói: “Ta cũng không biết, vốn là còn đang tốt, đột nhiên liền nói thân thể không thoải mái...”
“Không cần phải để ý đến hắn, chúng ta ăn trước đi!”
Nàng đã bắt đầu lén lút nuốt nước miếng.
Nửa giờ sau.
Diệp Khanh Hoan giống như cá muối ngồi phịch ở trên ghế, vuốt bụng nói ra: “Không được, chống đỡ không được nữa, no chết ta rồi.”
“Thế nào? Khẩu vị còn khá ngon phải không?” Giang Dã nói.
“Đâu chỉ là khá ngon, quả thực là những món ăn ngon nhất mà ta từng ăn qua, không cái nào có thể sánh bằng! Ta đến cả đầu lưỡi đều muốn nuốt mất!” Diệp Khanh Hoan không chút nào keo kiệt than thở nói.
Nàng nói hoàn toàn là lời trong lòng, thậm chí ngôn ngữ đều có vẻ hơi trắng trợn.
Hôm nay bữa cơm này hoàn toàn lật đổ nhận thức của nàng, hóa ra những nguyên liệu nấu ăn này còn có thể làm ra những hương vị tuyệt vời như vậy!
Đặc biệt là sau khi ăn, trong lòng có một loại cảm giác thỏa mãn ấm áp, khiến người ta cảm thấy nhân gian thật là đáng giá!
“Đó là dĩ nhiên, tài nấu nướng của ta không phải là đùa giỡn.”
Giang Dã sờ một cái huy chương màu vàng bên cổ áo, biểu tình mười phần đắc ý.
«Huy chương đầu bếp Trung Hoa: Khi đeo huy chương này, thu được trù nghệ làm thần cấp thức ăn Trung. Bề ngoài thức ăn, làm cho cảm giác thèm ăn tăng lên trên diện rộng, người ăn sẽ được “Tâm linh chữa trị”.»
«Tâm linh chữa trị: Tâm tình tiêu cực nhanh chóng hạ thấp, độ vui vẻ, cảm giác thỏa mãn tăng lên trên diện rộng.»
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT