Giang Dã nghe thấy sau lưng truyền tới cười khẽ.

Buồn bực đồng thời cũng có chút ảo não, dứt khoát quay lưng hỏi:

“Xin chào, xin hỏi chúng ta quen biết sao?”

Mỹ nữ ngoẹo cổ, cười híp mắt nói:

“Cách bắt chuyện của ngươi, không khỏi cũng quá cũ đi?”

“Bắt chuyện?”

Giang Dã bất đắc dĩ nói: “Được rồi, ngươi nói bắt chuyện liền bắt chuyện đi... Cũng là nói, chúng ta không quen đúng không?”

Mỹ nữ suy nghĩ một chút, gật đầu nói: “Nói đúng ra, chính là không quen.”

Giang Dã tiếp tục hỏi: “Vậy là ta mặc quần áo ngược, hay là trên mặt dính bẩn?”

Mỹ nữ quan sát hắn một lúc, “Không có, quần áo và mặt đều rất sạch sẽ.”

Giang Dã tức giận trợn mắt nhìn nàng một cái,

“Vậy ngươi cười cái shit?”

“...”

Giang Dã như là nhìn đồ thần kinh, xoay người không muốn nói chuyện cùng nàng.

Mỹ nữ sững sờ một hồi, sau đó mặt cười trắng nõn dần dần ửng đỏ.

Đây cũng không phải là xấu hổ,

Là bị tức!

Nàng ánh mắt phẫn uất nhìn Giang Dã,

Người này làm sao một chút phong độ lịch sự cũng không có, không hiểu cái gì gọi là thương hoa tiếc ngọc?

Đầu gỗ!

Đinh!

Thang máy dừng ở tầng 38, mấy nữ hài tử ríu rít đi vào.

“Ta phải nói Vu Binh cũng thật là quá xui xẻo.”

“Tự tìm, chẳng trách người khác!”

“Giang Dã vừa đẹp trai vừa có tiền, chàng rể vàng trong làng phú quý a! Đáng tiếc lão nương không đòi được số di động của hắn...”

...

“Khục khục!”

Giang Dã quả thực nghe không nổi nữa, không nhịn được ho khan một tiếng.

Tôn Phỉ Phỉ quay đầu lại, ánh mắt không khỏi sáng lên!

Cư nhiên là Giang Dã!

Trời cao không phụ người có lòng, hữu duyên thiên lý năng tương ngộ!

Cơ hội của lão nương tới!

Nàng đẩy ra mấy người, chen đến bên cạnh Giang Dã, nũng nịu nói: “Tiểu ca ca, không nghĩ đến trong thang máy cũng có thể gặp nhau, chúng ta thật là hữu duyên.”

Giang Dã nghi ngờ nói: “Ngươi là?”

Hắn tới công ty mới mấy ngày ngắn ngủi, thật không nhớ rõ Tôn Phỉ Phỉ là ai.

Tôn Phỉ Phỉ thầm hừ một tiếng.

Giả bộ!

Lại giả bộ cho lão nương!



Toàn bộ văn phòng chỉ có một mình ta là mỹ nữ, làm sao có thể không nhớ rõ ta?

Nàng uốn một lọn tóc, dán càng gần Giang Dã.

“Chán ghét, lại đùa người ta, ta là Phỉ Phỉ nha ~”

“Nga ~”

Giang Dã học nàng kéo dài âm thanh.

“Nhớ lại rồi?”

Tôn Phỉ Phỉ tươi cười, hắn quả nhiên chưa quên mình!

Mỹ nữ chính là mỹ nữ!

Giang Dã nhéo cằm, không xác định nói: “Ngươi là... Mã Phi Phi?”

“...”

Trong thang máy vang dội mấy tiếng cười đè nén.

Mã bà ngươi Phi Phi!

Quên đi,nể tình ngươi có nhiều tiền!

Tôn Phỉ Phỉ áp chế nóng giận, cười duyên nói: “Người ta gọi Tôn Phỉ Phỉ, lần sau không cho nhớ nhầm nha.”

Giang Dã nghiêm túc gật đầu, “Được rồi Mã Phi.”

“...”

Ta phải nhịn!

Tôn Phỉ Phỉ kéo kéo váy, vẫn tính đoan trang lại như ẩn như hiện.

“Tiểu ca ca, rảnh không? Ta biết một nhà hàng Nhật, đặc biệt ngon...”

Nàng cắn môi, ánh mắt quyến rũ ướt át.

Hiển nhiên là đang ám chỉ Giang Dã, ăn xong, còn có thể ăn thêm cái khác...

Giang Dã không phải là tuổi trẻ chưa trải sự đời,nếu còn nghe không hiểu thật uổng công lăn lộn.

Hắn quan sát ngoại hình Tôn Phỉ Phỉ.

Chỉ thấy trên người nàng mặc áo bó sát màu trắng, phía dưới là một cái váy bốc lửa, lộ rốn cùng hai chân ngọc thon dài.

Phác họa ra vóc dáng thướt tha, đồng thời cũng tản ra khí tức thanh xuân.

Xác thực rất đẹp.

Nhưng nói thật, đi làm mặc như vậy, tuyệt đối là trái với kỷ luật công ty.

Bất quá lúc trước Vu Binh điên cuồng nịnh hót nàng, chút chuyện nhỏ này lại làm sao có thể tính toán?

Giang Dã cau mày nói: “Về sau đừng mặc hở rốn...”

Tôn Phỉ Phỉ sắc mặt vui mừng!

Còn chưa xác định quan hệ đâu, cũng đã quan tâm ta!

Đây là không muốn để cho đàn ông khác nhìn ta!

Thật bá đạo, thật là hung hăng...

Nhưng ta thích!

Nàng vẻ mặt thẹn thùng nói: “Hừm, người ta tất cả nghe lời ngươi, về sau không mặc nữa.”

Giang Dã gật đầu nói: “Vậy thì tốt, mặc hở rốn, dễ dàng tiêu chảy.”

“A?”

Gì, tiêu chảy?



Tôn Phỉ Phỉ còn chưa kịp phản ứng, thang máy đã đến một tầng.

Giang Dã cũng không quay đầu lại đi ra ngoài.

“Ha ha ha ha...”

Lúc này trong thang máy, các mỹ nữ ôm bụng, cười đến nước mắt đều chảy ra.

Tôn Phỉ Phỉ cũng phản ứng lại.

Đây Giang Dã là trêu đùa nàng!

Tiếng cười có vẻ cực kỳ chói tai, Tôn Phỉ Phỉ bực tức quay ra,

“Ngươi mẹ nó cười cái rắm...”

Tiếng cười liền im bặt.

Khi nhìn rõ người ở sau, Tôn Phỉ Phỉ cả người đều hóa đá.

“Diệp tổng?!”

“Diệp tổng!”

Tất cả mọi người đều không dám ra thang máy, dồn dập cung kính chào hỏi.

Diệp Khanh Hoan đứng thẳng người, xoa một chút nước mắt ở khóe mắt, tùy ý phất tay một cái,

“Tất cả giải tán đi.”

“Đúng rồi, cái kia... Mã Phi, ngươi ở lại.”

Khi mọi người dồn dập rời đi, Diệp Khanh Hoan gọi lại Tôn Phỉ Phỉ.

“Lão nương gọi Tôn Phỉ Phỉ!”

Trong lòng nàng gầm thét, nhưng mặt ngoài ngay cả sửa cũng không dám, cúi đầu nói:

“Diệp tổng...”

Diệp Khanh Hoan đi tới trước mặt nàng, vô luận là khí tràng hay là nhan sắc, đều triệt để thắng nàng.

Luyện ra khí chất từ trong thương trường chìm nổi, một nhân viên quèn không cách nào so sánh được.

Cho dù chỉ nhìn tướng mạo, Tôn Phỉ Phỉ cũng ảm đạm phai mờ.

Một người xem như mỹ nữ, một người khác chính là tuyệt sắc.

Không thể so sánh...

Diệp Khanh Hoan nói: “Về sau ở công ty phải chú ý đến trang phục, loại y phục này không thể mặc.”

“Vâng.”

Tôn Phỉ Phỉ thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần không truy cứu chuyện mình mắng người là tốt rồi.

Diệp tổng này, chính là so với Lâm tổng còn khủng bố hơn gấp trăm lần!

Diệp Khanh Hoan thần sắc cổ quái nói: “Ta cũng là vì tốt cho ngươi, mặc như vậy thật dễ dàng tiêu...”

Tôn Phỉ Phỉ: “...”

Nàng có một loại dự cảm.

Mã Phi cùng tiêu chảy hai cụm từ này, sợ rằng nàng vĩnh viễn cũng không thể thoát khỏi.

Diệp Khanh Hoan đến hầm đậu xe, vừa vặn nhìn thấy Giang Dã lái SUV bá đạo rời khỏi.

Nhớ lại thái độ của hắn đối với Tôn Phỉ Phỉ và mình, nụ cười trên khóe miệng chậm rãi xuất hiện.

“Thú vị.”

“Thật là một...”

“Đầu gỗ trong sách bước ra!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play