"Về sau nhớ sống cho tốt! Cố gắng chăm sóc cho thẩm và hai nàng Tiểu Thảo, Tiểu Hoa. Lúc trước, khi các nàng đi theo ngươi, sống không dễ dàng quá rồi!" Bộ Phàm an ủi một câu.

"Ta biết rồi!"

Chu Đại Sơn đưa tay lau nước mắt, hắn gật đầu thật mạnh.

Vốn dĩ Bộ Phàm cho rằng chuyện này đã kết thúc ở đây.

Không nghĩ đến chưa qua bao lâu, nhà Chu bà tử lại lần nữa náo loạn chuyện nhi tử muốn ra ở riêng.

Lần này người muốn ở riêng là hai huynh đệ Chu Đại Xuyên và Chu Đại Hà.

Nguyên nhân rất đơn giản.

Từ khi không còn sức lao động miễn phí là người một nhà Chu Đại Sơn, hai nàng dâu nhà Chu bà tử lại là người quen thói lười biếng, khiến cho nhà bọn họ thường xuyên nảy sinh cãi nhau vì chuyện ai làm nhiều, ai làm ít.

Nói một cách khác, khi không có một nhà Chu Đại Sơn, mấy ngày qua nhà Chu bà tử không khác gì quốc đại phong tương. Có thể tóm tắt bằng một chữ: “Loạn."

Cuối cùng một nhà Chu Đại Hà cũng quyết định ra riêng, không muốn ở cùng đại phòng nữa, mà đại phòng cũng có ý tứ này.

"Thế nương ở nhà ai?" Chu Đại Hà hỏi.

"Đương nhiên là ở đại phòng chúng ta, có nương nào qua nhà tiểu nhi tử đâu?" Thê tử Chu Đại Xuyên ôm ngực nói.

"Ai nói không có, nương, ngươi theo chúng ta đi. Chúng ta sẽ chăm sóc chu đáo cho ngươi!" Thê tử Chu Đại Hà lấy bộ dáng nịnh nọt nói.

Vì tranh đoạt quyền phụng dưỡng Chu bà tử, Chu Đại Xuyên và Chu Đại Hà suýt chút nữa đã đánh nhau.

Không cần phải nói cũng biết, hiện giờ trong lòng Chu bà tử vô cùng thoải mái.



Nhìn xem đây là nhi tử của bà ta biết ơn công dưỡng dục của bà ta đấy, không giống như một nhà sói mắt trắng kia.

Trải qua một phen cân nhắc thiệt hơn, Chu bà tử cảm thấy bà ta vẫn nên để một nhà Chu Đại Xuyên phụng dưỡng thì hơn. Lúc đó một nhà Chu Đại Xuyên vui mừng khôn xiết.

Tới thời điểm chuẩn bị tách riêng, bởi vì gia sản một nhà Chu Đại Xuyên và một nhà Chu Đại Hà lại suýt chút nữa đánh nhau. Chu Đại Xuyên cảm thấy vì hắn chịu trách nhiệm phụng dưỡng Chu bà tử, cho nên phải chia cho hắn nhiều một chút. Nhưng Chu Đại Hà lại nghĩ rằng một nhà Chu Đại Xuyên đã được chia quá nhiều rồi.

Bởi vậy chuyện tách ra ở riêng của hai nhà này, ầm ĩ hồi lâu, cuối cùng mới giải quyết ổn thoả.

Vốn dĩ Chu bà tử cảm thấy cho dù đã ra ở riêng, nhưng hai nhi tử của bà ta vẫn kính trọng và hiếu thuận với bà ta như trước.

Chỉ là bà ta không nghĩ tới, vừa ra ở riêng được vài ngày, một nhà tiểu nhi tử Chu Đại Hà đã cảm thấy lúc ra riêng, bà ta chia tài sản không công bằng nên tỏ thái độ không hài lòng với bà ta.

Ngay cả đại nhi tử cũng vậy.

Nhà bọn họ nghĩ rằng vì bọn họ phụng dưỡng bà ta nên phải chia cho bọn họ nhiều tài sản hơn. Thế mà Chu bà tử vốn quản lý việc trong nhà lại chia đại đa số bạc cho một nhà Chu Đại Hà. Cũng vì lẽ đó mấy người này cứ liên tục cạnh khoé bà ta.

"Tại sao cơm chiều chỉ có những thứ này?" Chu bà tử nhìn thấy mấy cái bánh bao trên bàn, có chút không hài lòng nói.

"Nương, ngươi để lại nhiều bạc như thế cho tam phòng. Đại phòng chúng ta chỉ được chia một chút bạc. Hiện tại có bánh bao mà ăn đã tốt lắm rồi, về sau chỉ sợ ngay cả bánh bao cũng không có mà ăn đâu!" Vợ Chu Đại Xuyên quái gở nói.

"Một chút bạc sao? Đó là hơn ba mươi lượng cơ mà, còn chưa đủ mua chút thịt ăn hay sao?" Chu bà tử giận dữ.

"Nương, ngươi không biết rồi, về sau Kim Bảo còn muốn học tư thục, muốn cưới thê tử, chút tiền ấy làm sao mà đủ được!" Thê tử Chu Đại Xuyên nói như nhả từng chữ một.

"Không phải ta đã chia cho nhà các ngươi một nửa đất rồi sao? Chỗ đất đó cũng đủ cho Kim Bảo, Ngân Bảo cưới vợ rồi!" Chu bà tử tức giận đến mức đầu óc cũng mơ màng.

"Mới có một nửa đất thì làm được cái gì chứ? Ta nói nương này, ngươi ở đây không vừa ý cái này lại chướng mắt cái kia. Hơn nữa ngươi thương tiểu nhi tử của ngươi như vậy, sao lúc trước ngươi không qua nhà bọn họ mà ở?"

Trước kia Chu bà tử quản lý mọi chuyện trong nhà, thê tử Chu Đại Xuyên còn có thể kiêng kị một ít. Hiện giờ đã ra riêng, nàng ta mới là người quản mọi chuyện, nàng ta cần gì phải kiêng kị nữa.

"Ngươi... Ngươi... Ta sẽ bảo Đại Xuyên bỏ ngươi, ngươi là nữ nhân chanh chua!" Chu bà tử giận dữ tới run rẩy cả người, bà ta đưa ngón tay, run run chỉ vào thê tử Chu Đại Xuyên.



"Nương, nếu ngươi cảm thấy nhà tiểu đệ không tồi, vậy ngươi qua nhà bọn họ ở đi, nhà của chúng ta chỉ có vậy mà thôi." Chu Đại Xuyên nãy giờ vẫn một mực yên lặng không lên tiếng, bây giờ mới nói.

"Ngươi ngươi!"

Chu bà tử không nghĩ tới Chu Đại Xuyên lại nói như vậy, bà ta vô cùng tức giận.

"Được được được, ta sẽ qua nhà Đại Hà!"

Chu bà tử giận dữ đến mức bà ta lập tức đứng dậy bước đi.

Thế nhưng khi tới nhà Chu Đại Hà, thê tử Chu Đại Hà cũng tràn đầy oán hận với Chu bà tử.

Nhà bọn họ chỉ được một chút bạc, ngay cả phòng ở cũng không được chia, mà đại phòng được lợi lớn như thế, còn muốn để cho bọn họ phụng dưỡng Chu bà tử.

"Nương, lúc trước đã nói rõ ràng, là một nhà đại phòng phụng dưỡng ngươi. Tại sao ngươi lại đến nhà chúng ta?" Thê tử Chu Đại Hà không chút khách khí nói.

Trong lòng Chu bà tử vốn đã không thoải mái, bà ta lập tức kể hết mọi chuyện ở nhà Chu Đại Xuyên ra.

"Thật đáng giận, lúc trước thì không nói hiện giờ lại nói như vậy!" Chu Đại Hà tức giận: "Nương, ngươi yên tâm, ta sẽ đòi lại công bằng cho ngươi."

Trong lòng Chu bà tử cực kỳ vui vẻ, bà ta nghĩ rằng chỉ có tiểu nhi tử của bà ta ngoan ngoãn.

Cứ như vậy, một nhà Chu Đại Hà mang theo Chu bà tử đi tới nhà Chu Đại Xuyên đòi công bằng.

"Đại ca, hôm đó ở trước mặt tộc trưởng ngươi đã đồng ý rồi, từ nay là ngươi tới phụng dưỡng nương. Sao bây giờ ngươi lại đổi ý?" Chu Đại Hà lớn tiếng hỏi.

"Ta đúng là đã phụng dưỡng nương, thế nhưng nương không hài lòng, ta có thể làm gì đây?" Chu Đại Xuyên hỏi ngược lại.

"Các ngươi được nhiều chỗ tốt như vậy, lại cho nương ăn bánh bao, các ngươi còn cho là đúng sao?" Chu Đại Hà nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play