Chỉ là gần đây hắn phát hiện khẩu vị của tiểu bạch lư càng lúc càng lớn, một túi lương thực căn bản không thỏa mãn được khẩu vị của tiểu bạch lư, lúc đầu hắn nghĩ Tiên thú chính là như vậy.
Mãi cho đến buổi chiều lúc hắn đến thăm Lý lang trung, sau khi tiểu bạch lư ăn một gốc nhân sâm sáu mươi năm, ợ một phát hắn mới hiểu được nguyên nhân mấu chốt.
Bộ Phàm vỗ đầu.
Tại sao hắn không nghĩ tới điểm này chứ.
Tu sĩ cần linh khí tu luyện, Tiên sủng cũng tương tự, mà phương pháp thu được linh khí là dựa vào bản thân hấp thu, hoặc là dựa vào lực lượng bên ngoài.
Mà sở dĩ tiểu bạch lư có khẩu vị lớn như thế, có lẽ là muốn thu hoạch được linh khí cần thiết từ trong lương thực, đáng tiếc linh khí trong lương thực ít đến đáng thương, chỉ có thể liều mạng mà ăn.
Chỉ là hắn không có linh đan diệu dược.
Xem ra sau này chỉ có thể tìm kiếm một ít linh thảo cho tiểu bạch lư mới được.
Nghĩ là làm ngay, thừa dịp không có nhiệm vụ, Bộ Phàm dẫn tiểu bạch lư chạy lên núi, không vì gì khác, chỉ vì tìm kiếm linh thảo, hoặc thảo dược ít năm.
Chỉ là linh thảo cũng không dễ tìm, đi dạo toàn bộ rừng sau núi cũng chỉ tìm kiếm được ba cây thảo dược ít năm.
Nhưng nhìn thấy dáng vẻ tiểu bạch lư ăn thỏa mãn, trong lòng Bộ Phàm cũng dễ chịu hơn một chút.
Cho tới nay hắn chỉ có một mình, nhưng từ lúc có tiểu bạch lư cuộc sống gia đình này không còn yên ổn như thế nữa.
Nhớ tới tiểu bạch lư thường xuyên quấy rối ở trong thôn, Bộ Phàm cười một tiếng.
【Điểm hảo cảm của Hàn Cương đối với ngươi là 20】
Đây là ai?
Kiểm tra thanh hảo hữu một lúc.
【Hàn Cương: Nguyên Anh sơ kỳ, giáo chủ đương nhiệm Huyết Ma giáo, bởi vì ngươi lưu tình với mấy tên thủ hạ của hắn nên hắn có hứng thú với ngươi】
Nguyên Anh sơ kỳ?
Bộ Phàm sáng mắt.
Hắn quyết đấu với Giải đạo nhân tới mức chán rồi, thế mà bây giờ lại đưa đến một công cụ hình người.
Cũng không biết thủ đoạn của tên Hàn Cương này thế nào?
Tiến vào mô phỏng quyết đấu.
Một lát sau, Bộ Phàm có phần thất vọng.
Hàn Cương này so với Giải đạo nhân thì kém hơn một chút, mặc dù không thể miểu sát nhưng vẫn có thể liên tục đè ép Hàn Cương.
Cho nên dù cho tên Hàn Cương này đánh tới tận cửa, Bộ Phàm cũng không có gì phải sợ.
Quả nhiên.
Trong một ban đêm, thời tiết hơi lạnh.
Một bóng người bỗng nhiên xuất hiện sừng sững bất động giữa không trung trên Ca Lạp thôn, phảng phất như đang đợi thứ gì.
Bộ Phàm ở trong phòng nhắm mắt ngồi xuống, đột nhiên thở dài, thân hình lóe lên biến mất trong phòng, lỗ tai tiểu bạch lư ở trong phòng giật giật, nhìn vị trí Bộ Phàm biến mất nghiêng đầu lừa một chút.
"Ta còn tưởng rằng đạo hữu sẽ không xuất hiện!"
Trước mắt, một nam tử nho nhã mặc bộ hắc bào cười nhạt một tiếng.
"Không biết đạo hữu tới đây có chuyện gì?"
Bộ Phàm không cần hỏi cũng biết người trước mắt này là ai, cái này chẳng lẽ chính là đánh đứa nhỏ, đứa lớn đến, đánh đứa lớn, đứa lớn hơn đến trong truyền thuyết sao?
"Tại hạ Hàn Cương, xin hỏi tục danh của đạo hữu?" Hàn Cương cũng không trả lời ngay mà dò hỏi.
"Vương Lâm!" Bộ Phàm suy nghĩ một lúc nói.
"Thì ra là Vương đạo hữu, vài ngày trước, môn hạ đệ tử của ta vô tình mạo phạm đạo hữu, ta đến bồi tội với đạo hữu." Hàn Cương ôm quyền nói.
Tên Hàn Cương này không phải là tà tu sao?
Sao lại học vẻ loanh quanh lòng vòng của nhân sĩ chính đạo rồi?
"Đạo hữu cứ nói thẳng ý đồ đến đi?" Bộ Phàm nói.
"Sảng khoái, vậy ta cũng không vòng vo nữa, môn hạ của ta có một kẻ phản đồ, sau khi các đệ tử tìm kiếm bằng nhiều cách, cuối cùng cũng xác nhận được khí tức của kẻ phản đồ đó dừng lại chỗ này, xin hỏi đạo hữu từng gặp qua người này hay chưa?”
Hàn Cương lật bàn tay một cái, một bức tranh đột nhiên xuất hiện trên không trung, bên trong đó rõ ràng là chân dung của Giải đạo nhân.
"Chắc hẳn ngươi biết vật này!"
Bộ Phàm lấy Tụ Hồn Đỉnh từ thanh vật phẩm ra.
"Tụ Hồn Đỉnh?"
Sắc mặt Hàn Cương đột nhiên thay đổi: "Tụ Hồn Đỉnh đã ở trong tay đạo hữu, nói như vậy, phản đồ kia đã không còn trên nhân thế!"
Bộ Phàm không phản bác, xem như ngầm đồng ý.
Hàn Cương vừa cười vừa nói: "Đây cũng là một chuyện tốt, Giải đạo nhân kia đã làm xằng làm bậy nhiều năm, hiện giờ chôn vùi trong tay đạo hữu cũng là một chuyện tốt. Hàn mỗ chỉ có một yêu cầu quá đáng!"
"Ngươi muốn pháp bảo cực phẩm này ư?" Bộ Phàm cười như không cười nói.
"Ha ha, thật sự bị đạo hữu đoán trúng rồi. Đúng vậy, chỉ cần đạo hữu nguyện ý dứt bỏ, Hàn mỗ cũng thành tâm xuất ra tài liệu tu luyện trân quý, hoặc là linh thạch của mình tới trao đổi cùng đạo hữu." Hàn Cương nghiêm mặt nói.
Bộ Phàm nhìn Tụ Hồn Đỉnh trong tay, âm thầm cân nhắc.
Có lẽ trong mắt người khác, pháp bảo cực phẩm là một thứ pháp khí cực kỳ trân quý, nhưng trong mắt hắn cũng chỉ là một loại mặt hàng bình thường. Cảnh giới càng tăng lên, hắn cũng đạt được càng nhiều pháp khí có cấp bậc cao hơn nhiều.
Hơn nữa hiện giờ Tụ Hồn Đỉnh này ở trên tay hắn cũng chẳng tác dụng gì. Nếu có thể dùng nó đổi lấy một ít linh thảo quý trọng, đem cho tiểu bạch lư ăn, cũng không tồi.
Dù sao loại đồ vật nhặt được này, hiện giờ đánh mất hắn cũng không tiếc nuối.
"Được, ta cũng không cần linh thạch, cứ đổi thành một ít linh thảo trân quý là được, không có yêu cầu về chủng loại, ngươi tự cân nhắc là được."
Bộ Phàm không cần suy nghĩ đã vứt Tụ Hồn Đỉnh trên tay mình cho Hàn Cương. Vẻ mặt Hàn Cương hơi sửng sốt một chút. Hắn không nghĩ tới đối phương sẽ trực tiếp đưa pháp bảo cực phẩm này cho hắn.
"Một khi đạo hữu đã tín nhiệm Hàn mỗ như vậy, Hàn mỗ cũng không già mồm cãi láo. Hai ngày nữa, ta sẽ cho thuộc hạ mang linh thảo tới cho đạo hữu.” Hàn Cương kính nể ôm quyền nói.
【 Hảo cảm của Hàn Cương với ngươi tăng 40 điểm】
Kiểm tra tin tức một chút.
【 Hàn Cương: Nguyên Anh sơ kỳ, giáo chủ đương nhiệm của Huyết Ma giáo, đối phương vì sự hào sảng của ngươi mà sinh ra hảo cảm với ngươi. 】
Xem ra hắn đã đoán đúng rồi.
Từ lần đầu tiên gặp mặt, rõ ràng hắn đã đả thương thuộc hạ của đối phương, mà đối phương không truy cứu. Qua đó Bộ Phàm phát hiện Hàn Cương này không giống những tà tu khác, ít nhất đối phương cũng hiểu được lý lẽ.
Đây mới chính là người có thể lăn lộn được tới vị trí giáo chủ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT