“Ta có rất nhiều câu hỏi vào lúc này.”
Tử Nghiên dùng tay nhấn vai của Hàn Tư Không và đặt cậu ngồi xuống một tảng đá ven đường.
Đôi mắt cũng đảo quanh một lượt để chắc chắn không có ai đang ở nơi đây quan sát cả hai người.
Nàng giơ bàn tay mình lên trước mặt Hàn Tư Không, từng ngón tay thon dài trắng trẻo cũng lộ rõ ra.
Trước đây, nó không như thế.
Tử Nghiên từng có đôi bàn tay đầy những vết chai sạn cùng sẹo lớn nhỏ, nhưng thời điểm tái sinh cơ thể thì những bằng chứng cho sự nỗ lực cố gắng trước đây của nàng cũng đã hoàn toàn biến mất.
“Thứ nhất! Hỗn Độn Chân Tâm là gì? Tại sao ngươi lại có thể tạo ra hắc tinh để dịch chuyển?”
“Thứ hai! Cảnh giới của ngươi là thế nào? Có phải là do Hỗn Độn Chân Tâm hay không?”
“Thứ ba! Lời nhắn thầy Genju đã để lại nơi đó, ngươi thấy hay không?”
“Thứ tư!”
Tử Nghiên với mỗi câu hỏi đều đưa mặt mình nhích lại gần mặt của Hàn Tư Không hơn một điểm, hiện tại cả hai đều đang có khoảng cách rất gần nhau.
Cảm tưởng như mũi cả hai đều đã chạm vào nhau, Hàn Tư Không còn cảm nhận được hơi thở của Tử Nghiên một cách rất rõ ràng.
“Tại sao ngươi lại bày ra vẻ mặt đó.”
Nàng nhẹ nhàng khép đôi mắt lại, màu tím pha lê tuyệt đẹp của đôi đồng tử cũng đã bị che lấp.
Nhưng Hàn Tư Không lại cảm nhận được một sự dao động mặc dù rất nhỏ từ đôi mắt kia.
Tử Nghiên như thể đang mất bình tĩnh vậy.
Đây chính là lần đầu tiên mà Hàn Tư Không có thể nhìn thấy bộ dáng này của nàng, kể cả khi Lâm gia diệt vong thì nàng cũng không hề phản ứng gắt gao đến thế.
“Tôi không biết nên trả lời như thế nào cả.”
Cậu đang nói thật hoàn toàn, Hỗn Độn Chân Tâm rõ ràng là cậu hoàn toàn mù mịt về nó.
Nếu không nhờ hệ thống đưa tên thì bản thân Hàn Tư Không nhiều khi còn đang hoài nghi thân xác mình có đang bị thế lực nào đó chiếm đoạt hay không nữa.
“Cứ trả lời tất cả những gì ngươi biết.”
Tử Nghiên muốn giúp cậu, nhưng điều kiện phải tiên quyết nàng biết mọi chuyện thực hư như thế nào.
Nếu không biết rõ mà lại chen vào thì có khả năng sẽ phá hoại chứ chẳng giúp được gì.
“Được rồi, đầu tiên thì.
Cô có nhìn thấy cái bảng trước mặt tôi không?”
Hàn Tư Không liếc mắt, cậu vừa dùng một mệnh lệnh trong thâm thức mình để triệu hồi bảng trạng thái của bản thân.
[Chủ nhân: Hàn Tư Không - Hirio]
[Tuổi: 29]
[Chủng tộc: Nhân loại]
[Cảnh giới: Trí nhân đỉnh phong]
[Thể chất: Cao – Chiều cao: 1m93 – Cân nặng: 81kg]
[Tâm niệm: Hỗn Độn Chân Tâm]
[Không gian lưu trữ: Chưa khai mở]
[Nhiệm vụ: Đột phá Linh nhân cảnh giới]
[Nhiệm vụ phụ: Trở về Tôn gia – Đánh bại Tôn Di]
[Nhiệm vụ phụ: Trở về Nhân giới – Thời gian: 139 ngày]
[Nhiệm vụ phụ: Nhiệm vụ phụ - Gặp lại Lâm Uyển Nhi – Thời gian: 12 ngày]
[Nhiệm vụ phụ: Thu thập Linh Hoả Kim Sí Điểu – Thời gian: 37 ngày]
[Điểm tích lũy: 70]
[Độ hảo cảm mệnh nữ: Tử Nghiên 46/100 - Mốc thứ hai]
[Độ hảo cảm mệnh nữ: Lâm Uyển Nhi 82/200 - Mốc thứ ba]
[Độ hảo cảm mệnh nữ: Tịnh Y 120/200 - Mốc thứ hai]
[Độ hảo cảm mệnh nữ: Diệu Tiên 8/300 - Mốc thứ tư]
[Độ hảo cảm mệnh nữ: Tomori 17/50 - Mốc thứ nhất]
[Độ hảo cảm mệnh nữ: Angell ??/?? - ???]
[Độ hảo cảm mệnh nữ: Phục Hy 10/50 – Mốc thứ nhất]
Một bảng thông báo dài ngoằng xuất hiện trước mặt Hàn Tư Không, cậu chỉ chỉ ngón tay vào nó và nói với Tử Nghiên.
Hệ thống cũng không phải là việc gì quá bảo mật, ít nhất là với Tử Nghiên thì không cần bảo mật mọi thứ của cậu.
“Chẳng thấy gì, có lẽ là một loại sức mạnh chỉ có thể được nhìn thấy bởi chính ngươi.”
Tử Nghiên lắc đầu và trầm tư một hồi, nàng nhắm hai mắt và mái tóc cũng khẽ lay động theo gió trời.
Lúc trước Tử Nghiên thường xuyên buộc tóc mình thành một bím tóc lớn và để gọn trên một bên vai.
Nhưng hiện tại nàng chỉ đơn giản là xõa mái tóc ngang lưng mà thôi.
Dù thế thì việc tóc rối cũng chẳng hề xảy ra.
Hương thơm bay ra.
Hàn Tư Không cười nhẹ, vẫn là mùi hương nhẹ nhàng như cánh hoa.
Cậu cảm giác bản thân mình như được thanh tẩy một cách triệt để.
Thật thoải mái.
Đã lâu rồi cảm giác này mới có thể trở về, được thân cận với Tử Nghiên như thế này.
Trước đây đã từng có đoạn thời gian đẹp đẽ như thế.
Chúng ta...!Không cùng một thế giới.
[Thông tin: Eilrine chính xác không nằm trong cùng một không gian với Nhân giới]
“Vậy sao?”
Hàn Tư Không cười trong lòng, cậu cũng chẳng có suy nghĩ gì quá nhiều cả.
Chỉ là bản thân bỗng dưng cảm thán mà thôi.
“Cái bảng mà ngươi nói thể hiện điều gì?”
Tử Nghiên đánh thức Hàn Tư Không khỏi dòng suy nghĩ, cậu như bừng tỉnh và hướng mắt về phía gương mặt xinh đẹp của nàng nói khẽ.
“Bảng trạng thái của tôi, một kiểu liệt kê toàn bộ thông tin ấy.”
“Ý ngươi?”
Dường như nhận ra điều gì đó, Tử Nghiên ngay lập tức bước đến và ngồi vào cạnh cậu.
Mùi hương càng trở nên rõ ràng hơn hẳn.
Nàng cau mày và biểu cảm cũng trở nên rất khó coi, như thể vừa ăn phải thứ gì đó rất đắng vậy.
“Tạm bỏ qua đi, việc ưu tiên vẫn là đưa ngươi trở về Nhân giới.”
Tử Nghiên phủi phủi tay, nàng nói với chất giọng như thể có gì đó che giấu.
Nhưng bản thân thì lại có thêm một chút bất mãn.
“Ngươi chỉ cần đi theo và làm đúng những gì ta bảo, được chứ?”
“Tại sao? Tôi tưởng việc này là của riêng mình tôi chứ?”
Hàn Tư Không thắc mắc, cậu tuy rằng chỉ có duy nhất một tấm địa đồ nhỏ.
Nhưng đây là nhiệm vụ mà một trong những Thượng Long đầy quyền lực giao cho, đổi lấy chuyến đi trở về nhà.
Cậu không nghĩ tới việc gian lận bằng cách nhờ vả sức mạnh từ người khác.
“Ta biết tính cách của Angell khá rõ, mấy việc như thế này cũng chỉ là trò trêu ghẹo của cô nàng mà thôi.”
Ngừng một nhịp thở, Tử Nghiên tiếp lời.
“Nhưng Angell hoàn toàn có thể đưa ngươi không thương tổn trở về, hiện tại cũng chỉ có thể nhờ vả một mình nàng mà thôi.”
Biểu cảm Tử Nghiên mang nhiều phần bất lực, có lẽ nàng cũng có cảm giác khó chịu tương tự như Hàn Tư Không vào lúc này.
“Tôi không nghĩ lấy Thần thú ra để đùa sẽ vui cho lắm.”
Hàn Tư Không cười trừ, cậu muốn bản thân không tin vào những điều Tử Nghiên vừa nói ra.
Nhưng thâm tâm lại vô thức hoàn toàn tin tưởng chúng mất rồi, vì thế nên cậu cũng chỉ có thể tự an ủi bản thân mà thôi.
Nếu là đùa thì thật không có vui đâu!
“Thần thú đối với Angell cũng chỉ là trò đùa mà thôi.”
Thở dài một hơi, Tử Nghiên ngước nhìn về phía bầu trời trong xanh đẹp đẽ.
“Eilrine là một nơi được nhuộm bởi sự màu nhiệm của ma thuật, và Angell hiện tại chính là đỉnh cao của việc sử dụng ma thuật.”
Nàng cười nhẹ, ánh mắt vẫn dán chặt vào bầu trời.
“Hàng trăm chủng tộc, hàng triệu giống loài sinh sống trên Eilrine đều sẽ có một giới hạn của bản thân.
Nhưng Angell thì không như thế.”
“Giới hạn? Ý cô là cái gọi là Level?”
Nghĩa là Angell có thể vượt trội hơn hẳn Level 10? Điều này thật sự là một sự thật phũ phàng với rất nhiều người, giới hạn đã bị phá vỡ.
Nếu thế thì ngài Genju phải chăng cũng đã phá vỡ giới hạn đó?
Giả thuyết này thậm chí có thể lan rộng đến toàn thể Thượng Long Đoàn, bọn họ rất có khả năng đều đã phá vỡ tầng giới hạn này.
“Giới hạn của chúng ta, không phải là giới hạn của họ.”
Tử Nghiên đưa tay vòng về sau lưng Hàn Tư Không và sờ thẳng xuống dưới.
Động tác nhanh đến mức Hàn Tư Không còn chưa kịp phản ứng thì tấm địa đồ đã nằm gọn trong tay của nàng.
“Cô không làm đạo tặc thì thật là lãng phí tài năng đấy.”
Cái thể loại động tác gì thế này?
Một tấm địa đồ để ở túi sau mông và ngay cả khi cậu đang ngồi thì nàng ta vẫn lấy ra được?
Tuyệt Kiếm Tiên Tử cũng bao hàm cả khả năng đạo tặc, quả là một lưu ý đáng nhớ.
Hàn Tư Không lẩm bẩm trong nội tâm mình, Tử Nghiên thì dường như chỉ quan tâm tới nội dung của tấm địa đồ mà bỏ qua hoàn toàn câu nói của cậu.
“Thật là Rừng Tĩnh Lặng, thật không vui tí nào đâu!”
“Angell!!!”
Chỉ thấy Tử Nghiên hét lên và ném mạnh tấm địa đồ về phía trước, nàng xoa xoa trán mình và phát ra âm thanh rên rỉ trong cuống họng mình.
“Chơi cái trò...!éo hiểu.”
Nàng thống khổ rên rỉ, nhưng dường như cũng không phải là thật lòng thù hận gì đối với Angell cả, chỉ đơn giản như người lớn bất lực với những hành động nghịch ngợm của trẻ nhỏ vậy.
Bên cạnh nàng, Hàn Tư Không cũng chỉ có thể ngơ ngác nhìn cảnh tượng này.
Một cảm giác sợ hãi bỗng chốc xuất hiện, vào thời điểm này, cậu chỉ mong sự phẫn nộ của Tử Nghiên không hướng về mình mà thôi.
“Rừng Tĩnh Lặng là một chỗ rất nguy hiểm sao?”
Nhưng bày trò cũng nên dừng lại, cậu cần phải tìm cách để trở về.
Hiện tại sức mạnh vẫn chưa cho phép Hàn Tư Không lưu lại đây, nhưng nếu cậu đột phá đến được Lý nhân cảnh thì sẽ có thể.
Đó cũng là kiến thức mà Atthy đã từng nhắc đến.
“Ta ước gì có thể chỉ dùng từ NGUY HIỂM để miêu tả về nó.”
“Im lặng!”
Tử Nghiên giơ ngón trỏ lên trước mặt Hàn Tư Không ra hiệu im lặng, cậu đương nhiên hoàn toàn ngoan ngoãn nghe lời và ngưng mọi âm thanh bản thân có thể tạo ra ngay lập tức.
“Ngươi vẫn còn tiếng thở.”
“Tôi không nghĩ Trí nhân cảnh có thể cho phép tôi chuyển từ hô hấp sang quang hợp để sống đâu.”
Hàn Tư Không cười cười nói, Tử Nghiên cũng đành lắc đầu.
“Rừng Tĩnh Lặng có đặc tính giống như cái tên, một khu vực tĩnh lặng đến hoàn hảo.
Nơi đó tập trung một lượng lớn Hồn thú với sự nhạy cảm âm thanh ở mức hơi thở.”
“Mức hơi thở?”
“Là nếu như ngươi thở ra tiếng giống vừa nãy, xác cũng chẳng còn.”
Tử Nghiên cười nhẹ, tuy nàng có bộ mặt rất xinh xắn cùng kiều diễm.
Nhưng nụ cười này cũng thật méo mó, nó giống một biểu hiện của gã đồ tể đang chào đón nạn nhân mới vậy.
“Vậy...!Tôi nên nghiêm túc suy nghĩ về việc chuyển sang quang hợp sao?”
Cậu thực sự bắt đầu suy nghĩ về chuyện ngưng hành động thở ra tiếng của bản thân, nhưng làm sao có thể chứ? Cái đó muốn kiểm soát cũng đâu có thể nhanh chóng được?
Rừng Tĩnh Lặng không cho phép âm thanh xuất hiện, vì thế mà Hàn Tư Không nếu muốn xâm nhập và thu thập Linh Hoả của một con Thần thú thì chẳng khác nào bắt một đứa trẻ chưa thể bước đi cầm giáo lên giết giặc vậy.
“Ngươi có thể vận sức không? À mà thôi đừng có làm thế.”
Tử Nghiên trầm ngâm, nàng không muốn Hàn Tư Không vận sức và năng lượng tự nhiên xung quanh cậu lại bị mất kiểm soát.
Hiện tại sự an toàn tính mạng của Hàn Tư Không đang đặt hoàn toàn vào lớp màn sáng như hào quang đang bám trên người mình.
“Angell tuy rằng rất thích đùa, nhưng ta tin nàng sẽ không ép chết ngươi.”
“Ít nhất là ta mong thế.”
Giọng của Tử Nghiên nhỏ dần, như thể nàng sợ Hàn Tư Không sẽ nghe được những từ phía sau của mình vậy.
“Nghe thật đáng chờ mong.”
Hàn Tư Không có chút lo lắng, thật tình thì cậu không hẳn là lo lắng về nhiệm vụ này.
Mà lo lắng khi tưởng tượng về những gì mà Tử Nghiên đã phải trải qua mới đi đến mức có suy nghĩ như thế này về Angell.
“Từ đây đến Rừng Tĩnh Lặng cũng cần di chuyển một đoạn thời gian rất lâu, giờ nên bắt đầu di chuyển là vừa.”
Nói đoạn, Tử Nghiên bật dậy và chỉ tay về một phía đầy cây cối cao lớn và um tùm.
Không lẽ lại phải chui vào rừng sao?
Hàn Tư Không từng ở rừng rậm trong nhiều năm, vì thế mà bản thân cậu có sẵn rất nhiều kinh nghiệm.
Nhưng dù gì thì rừng ở Nhân giới vẫn ổn hơn là nơi Eilrine lạ lẫm thế này.
“Xuyên qua đoạn vườn cây này thì sẽ đến được một thị trấn, đây là khu vực phía biên nên cũng không lo đụng mặt quá nhiều Tiên Tử khác.”
“Mặc khác.”
Tử Nghiên ngắt đoạn lời nói của mình, nàng vươn tay và kéo lấy tay Hàn Tư Không khiến cậu phải nhanh chóng đứng dậy bước theo.
“Ngươi cần một thứ để che giấu khí tức nhân loại của bản thân, ta sẽ nhờ một người bạn về việc này.
Chỉ cần im lặng đi theo thôi.”
Không đợi cậu đáp trả, Tử Nghiên nhanh chóng phóng người và Hàn Tư Không cũng hoàn toàn bị kéo đi một cách đầy bạo lực.
Ít nhất thì đợi tôi đồng ý đã chứ?
Tuy nghĩ thế, nhưng Hàn Tư Không lại không tỏ ra khó chịu.
Thật lòng thì nhìn cảnh Tử Nghiên lo lắng và quan tâm mình đã tạo nên một chút cảm giác ấm áp trong cậu.