“Không thể nào...”
Hàn Tư Không thanh âm có chút chấn động, cậu hít sâu một hơi không khí và nhanh chóng phi thẳng về phía chiếc cổng lớn đã đổ vỡ hoàn toàn.
Quang cảnh Lâm gia giờ đây không khác gì so với bãi rác cho lắm, mùi hôi thối của tử thi và những mảnh vụn từ vải vóc cho đến nhà cửa nằm tứ tung.
Khuôn viên cháy rụi, các tòa nhà lớn đã hoàn toàn nằm xuống.
Khu sân bãi cũng chỉ còn lại một mảnh đen nghịt các loại xác thối rữa.
Truyện Tổng Tài
Hàn Tư Không cau mày, tim cậu có chút đau xót.
Nhưng gương mặt lại có chút bình tĩnh đến đáng sợ.
Dựa theo biểu cảm của Tử Nghiên trước đó thì cậu đã phần nào đoán được chuyện gì đã xảy ra với Lâm gia, chỉ có điều...
...Sự thật hoàn toàn tàn khốc hơn cậu tưởng rất nhiều.
“Không còn ai.”
Tử Nghiên bước nhanh trên hư không và bay thẳng một vòng xung quanh, nàng nghiến chặt răng lại và ánh mắt bỗng chốc mơ màng.
“Không thể tin được lại có kẻ dám ra tay, thậm chí còn ra tay tàn độc như vậy.”
Nàng từ từ hạ xuống, hai bàn tay cũng là siết chặt lại một hồi.
Hàn Tư Không bước lại gần một chồng thi thể, có cả trẻ em lẫn người già.
Các bộ phận đã bị phân huỷ đến tận xương, một vài gương mặt có chút thân quen khiến tâm trạng cậu càng trở nên rối bời hơn hẳn.
“Phải làm gì đây?”
Đưa tay trái vuốt đi ánh mắt điên cuồng khát vọng của một anh chàng đã ngã xuống, Hàn Tư Không chợt có chút cảm giác tận sâu bên trong linh hồn mình đang dao động.
Ma tâm của cậu đang thực hiện việc hấp thu lấy oán niệm và sát khí của những tử thi nơi đây, và mặc dù bản thân không hề muốn điều đó, nhưng Hàn Tư Không lại chẳng thể ngăn cản được Ma tâm của mình.
Quả cầu đen nghịt cứ thế lớn dần lên, cho đến một thời điểm nào đó trong tương lai, nó sẽ to bằng kích cỡ của quả cầu trắng ở ngay gần đó.
“Có thể báo thù không?”
Hàn Tư Không hỏi nhỏ, cậu cũng biết việc Tử Nghiên đã thất bại trong việc phục hồi thực lực nên chỉ có thể hỏi về suy tính tương lai của nàng.
Nếu Tử Nghiên quyết định trả thù những kẻ đã gây ra chuyện này, Hàn Tư Không sẽ toàn tâm toàn ý giúp đỡ nàng.
Dù sao thì cậu cũng có một phần tình cảm dành cho những con người nơi đây.
“Có thể sao? Thực lực của ta hiện tại như thế này, còn có thể sao?”
Tử Nghiên ngước nhìn bầu trời trong xanh, đôi mắt nàng bỗng có chút cay nồng, khoang miệng cũng tràn ngập vị đắng chát.
Không có thực lực cường đại thì đừng mong có thể đòi lại công đạo hay công lý gì cả, tất cả cũng chỉ là trò cười mà thôi.
“Vậy sao.”
Hàn Tư Không nhặt lên một thanh gỗ dài, cậu dùng sức đào một cái hố lớn và bắt đầu kéo lê từng bộ thi thể xuống chiếc hố lớn, cũng là để bọn họ có thể nghỉ ngơi thanh thản.
Tâm trạng cậu đang rất rối bời, không phải vì quá đau buồn, mà do cậu không có cảm giác đau buồn quá lâu.
Thời điểm hiện tại thì cảm giác đó tựa hồ đã hoàn toàn biến mất, Hàn Tư Không cũng chỉ có thể cho rằng việc này là do Ma tâm đã tác động đến cậu.
“Hãy yên nghỉ.”
Hàn Tư Không cúi nhẹ đầu, Tử Nghiên ở cạnh bên lại đang đứng thẳng lưng và nhắm chặt đôi mắt của mình.
Gương mặt nàng hướng thẳng trời cao và đôi môi hồng hào khẽ mở nhẹ ra.
“Xin lỗi...”
Nàng nắm chặt Truy Hồn Kiếm trên tay và hướng lên trước mặt mình, một lọn tóc màu xám tro ngay lập tức bị nàng nắm chặt và cắt đứt ra.
Bàn tay phốc lên một ngọn lửa màu cam nhẹ và lọn tóc cứ thể cháy thành tro bụi.
Tử Nghiên xoay người về một phía và con ngươi màu tím pha lê của nàng bỗng nhiên co rụt lại.
Cả cơ thể không tự chủ phát run và đôi chân cũng bất giác lùi về sau vài bước chân.
Hàn Tư Không gần như nhận ra điều gì đó kỳ lạ, cậu quay đầu nhìn lại và ánh mắt cũng có chút ngạc nhiên, nhưng phản ứng lại hoàn toàn không cường điệu như Tử Nghiên.
Ngay một phương hướng cách cả hai người họ khoảng chừng hai mươi mét, một dáng người đàn ông trung niên có phần gầy gò và gương mặt cũng chứa đựng một vài vết sẹo dài.
Ông đang mặc trên người một chiếc áo khoác mỏng ngắn và chiếc quần ống rộng trông rất thoải mái, hai tay khoanh trước ngực và một thanh trường kiếm cong được cất giữ trong bao kiếm gỗ một cách cẩn thận.
Mái tóc màu đen nhánh có chút xám xám và con ngươi của ông cũng hoàn toàn một màu đen, nhưng ánh mắt có phần đăm chiêu kia lại khiến Hàn Tư Không có chút khó xử.
Người này là ai?
Lão ta xuất hiện ở đây từ khi nào?
Dù cho Hàn Tư Không chỉ là Chi nhân cảnh thì Tử Nghiên lại là Linh nhân cảnh đỉnh phong, nàng lại hoàn toàn bất ngờ trước sự xuất hiện kia.
Và dường như lại còn đang rất ngạc nhiên, cũng kéo theo một chút sợ hãi.
Trên người lão cũng không hề có chút khí tức nào của tu tiên giả, thậm chí lão chỉ mang lại cảm giác như một người bình thường mà thôi.
Tử Nghiên lùi vài bước chân nhỏ và đôi môi cũng run run, nước mắt cũng không tự chủ mà chảy dài ra.
“Sao lại khóc rồi.”
Chất giọng trầm đặc vang lên ngay bên cạnh Hàn Tư Không, cậu ngay lập tức giật mình khi hình dáng lão trung niên trước mặt mình đã hoàn toàn biến mất.
Đôi bàn tay có phần nứt nẻ và đầy các vết chai sạn nhẹ nhàng lau đi nước mắt đang rơi trên gương mặt Tử Nghiên.
Hàn Tư Không chậm rãi xoay đầu lại, vị trí của Tử Nghiên so với cậu thì thấp hơn một chút, nên việc xảy ra ở phía sau hoàn toàn không nằm trong tầm mắt của cậu.
Lão trung niên đã xuất hiện ở đây từ lúc nào? Cậu đã chẳng thể cảm giác được gì, kể cả chỉ là một chút dao động nhỏ trong không khí đi chăng nữa.
Dịch chuyển?
Hay chỉ là di chuyển với tốc độ cực nhanh?
Dù là câu trả lời nào đi chăng nữa, lão trung niên với thân thể hoàn toàn không chút khí tức mạnh bạo này lại có thể xuất hiện tại đây và tiếp cận cả hai người một cách rất dễ dàng.
“...”
Tử Nghiên như thể bị chấn động mạnh, nàng đơ mặt ra nhìn vào biểu cảm cười cười của lão trung niên dành cho mình.
Nước mắt cũng đã hoàn toàn dừng lại.
“Nơi đây thật nặng oán niệm, sát khí cũng có.
Nhưng lại đang liên tục mất đi, là tại vì ngươi nhỉ?”.