“Người đâu! Có kẻ đột nhập Lâm gia!!!”
Lâm Uyển Nhi hét lớn, nàng xoay người định bỏ chạy.
Hiện tại Thanh Lâm vẫn đang lăng không mà đứng nên hiển nhiên là nàng hoàn toàn đủ nhận thức việc cậu có cảnh giới cao hơn hẳn mình.
Vì vậy mà Lâm Uyển Nhi đã lựa chọn hô hoán cùng bỏ trốn, nàng dù sao cũng tin vào Lâm gia hơn là bản thân.
“K-Khoan!”
Thanh Lâm muốn giải thích, mặc dù cậu đúng thật là đã đột nhập vào Lâm gia.
Nhưng đó là do hệ thống ép buộc cậu, bản thân Thanh Lâm cũng chỉ là người bị hại mà thôi.
Với lại cậu cũng không muốn một tuyệt sắc giai nhân như Lâm Uyển Nhi hiểu lầm mình, cậu rõ ràng muốn thêm nàng vào hậu cung.
[Nhiệm vụ phụ: Kẻ thù hoặc đồng minh]
[Lựa chọn 1: Giết chết Mệnh nữ Lâm Uyển Nhi]
[Lựa chọn 2: Chinh phục Lâm Uyển Nhi]
“Lựa chọn 2! Chắc chắn là lựa chọn 2!!!”
Thanh Lâm gần như hét lên, cậu không muốn giết lão bà tương lai của mình tí nào cả.
Mặc dù nếu bắt buộc thì chắc cậu sẽ phải làm thế, nhưng hiện tại rõ ràng có thể lựa chọn cơ mà.
Sao lại phải phí đi một cô vợ ngon lành chứ.
[Nhiệm vụ phụ: Chinh phục Lâm Uyển Nhi]
[Thông tin: Lâm Uyển Nhi - Chưa đủ độ hảo cảm để nhận thông tin]
“Ây chết tiệt! Không sao!”
Thanh Lâm hít sâu một hơi, cậu phóng nhanh về phía Lâm Uyển Nhi và đôi tay giang rộng ra.
“Phong bế!”
Không khí như thể bị cô đặc lại, cả một khu vực rộng bao quanh Lâm Uyển Nhi cùng Thanh Lâm như thể được buộc chặt.
Ngay cả một tiếng động cũng không hề lọt ra ngoài.
“Cứu ta!!! Người đâu!!!”
Lâm Uyển Nhi nhận biết điềm xấu, nàng hoảng sợ gào lên.
Nhưng cả một vùng lớn dường như đã bị cô lập hoàn toàn, thanh âm của nàng chẳng thể truyền đi đến đâu cả.
“Uyển Nhi tiểu thư! Là hiểu lầm, tôi không cố ý mạo phạm Lâm gia!”
Thanh Lâm hét lớn, cậu đã dựa theo những gợi ý của hệ thống để đưa ra những lời nói mà cậu tin rằng sẽ có khả năng thuyết phục Lâm Uyển Nhi.
“Cái gì? Hiểu lầm?”
Lâm Uyển Nhi lùi người về sau, nàng đưa tay lên nắm chặt lấy ngực áo.
“Ngươi là người Tôn gia, bây giờ nói chuyện này là hiểu lầm?”
Nàng nghiến chặt răng, cơ thể cũng rung lên từng hồi.
“Tôn gia? Đ-Đâu phải.”
Thanh Lâm có chút hốt hoảng giải thích, cậu chỉ qua lại với Tôn Khả Khả một đoạn thời gian mà thôi.
Không ngờ rằng việc đó lại kéo theo thông tin cậu là người Tôn gia, thật oan uổng mà.
“Ngươi nói dối!”
Lâm Uyển Nhi tiếp tục bước lùi, nàng hoàn toàn nâng cao cảnh giác đến mức cao nhất.
“K-Không! Không! Tôi bị lạc vào đây, là thật!”
Thanh Lâm tìm đại một lý do mà cậu cho là hợp lý nhất, cũng là lý do duy nhất mà cậu có thể nghĩ ra vào thời điểm này.
“Ngươi biết ta là ai vào lần đầu tiên gặp mặt? Giờ lại bảo là lạc đường, nghĩ ta là trẻ con ba tuổi chắc!”
Lâm Uyển Nhi đưa ra lời bác bỏ, nàng rõ ràng thông minh hơn Thanh Lâm tưởng rất nhiều.
Cậu đã phạm sai lầm khi nói tên nàng vào lúc này, cũng là lần đầu hai người gặp mặt nhau.
Rõ ràng nếu cậu thực sự bị lạc thì chẳng thể nào nhận ra Lâm Uyển Nhi được, điều này chứng tỏ cậu rõ ràng là đang nói dối.
[Thông tin: Lâm Uyển Nhi – Hảo cảm đạt mức kẻ thù]
[Nhiệm vụ phụ: Thất bại]
“Cái gì? Chưa! Chưa!”
Thanh Lâm giật mình, cậu vẫn chưa thể làm gì cơ mà, sao đã thất bại rồi chứ?
“Uyển Nhi tiểu thư!!!”
“Tiểu thư đang ở đâu!!!”
Thanh âm của một nhóm người vang lên, Thanh Lâm hoảng hốt lùi nhanh vài bước, cậu chỉ có thể duy trì kết giới trói buộc trong một lúc mà thôi.
Hiện tại cũng đã đến giới hạn.
“Có cách nào cứu vãn tình hình không?”
Thanh Lâm nói lớn trong lòng, cậu đã lộ mặt trước Lâm Uyển Nhi và cũng đã thất bại nhiệm vụ phụ chinh phục nàng.
Hiện tại cũng đã hoàn toàn bị bao vây bởi tộc nhân Lâm gia.
Nếu không tìm cách để giải vây thì khi những người đó đến, Thanh Lâm sẽ gặp rắc rối to.
[Thông tin: Thời gian đếm ngược kích hoạt cơ quan ẩn – 10 giây]
“Cơ quan ẩn gì? Ê! Ê!”
Hệ thống hoàn toàn làm chủ tình hình nơi đây, ngay cả chủ nhân của hệ thống là Thanh Lâm cũng hoàn toàn mờ mịt về việc hệ thống đang nói đến.
Cơ quan ẩn gì? Đó là cách mà cậu sẽ thoát khỏi đây sao?
Lâm Uyển Nhi liên tục bước lùi cho đến khi lưng và mông nàng đập mạnh vào một bờ tường cao dày.
Đây chính là một đoạn rào chắn của khu vực này.
Hai tay nàng sờ sờ vào bờ tường và cố gắng tìm kiếm một đoạn nào đấy bị hở ra để có thể tẩu thoát.
Nhưng sau vài giây tìm kiếm nàng vẫn chẳng thể tìm thấy gì, mà thay vào đó lại là một khối đá hình cầu có vết nứt lớn ở giữa.
Lâm Uyển Nhi không suy nghĩ nhiều mà ngay lập tức vận sức đánh mạnh vào khối đá, bởi nàng biết việc này có khả năng cao sẽ kích hoạt một cơ quan nào đó của Lâm gia.
Một gia tộc lớn như Lâm gia chắc chắn sẽ bố trí rất nhiều cơ quan phòng thủ ẩn, và Lâm Uyển Nhi tuy là tiểu thư Lâm gia nhưng nàng lại hay trốn những buổi học nhàm chán về lịch sử gia tộc.
Cũng bởi vì thế mà các vị trí cơ quan nàng hoàn toàn không thể nắm rõ, chỉ có phần nào vật kích hoạt cơ quan được nàng ghi nhớ mà thôi.
Ầm!!! Ầm!!! Ầm!!!
Oành!
Sầm!!!
Mặt đất rung chuyển, cả một khu vực rộng lớn bao quanh nàng cùng Thanh Lâm đang dần dần có dấu hiệu chuyển động.
Oành!!!
Vết nứt lớn đột ngột xuất hiện trước mắt Lâm Uyển Nhi, nàng có chút hốt hoảng cố lui người về sau.
Nhưng hành động của nàng lại quá chậm so với tốc độ mở rộng của vết nứt.
Mặt đất bị chia thành hai nửa, một khe vực lớn và sâu vút xuất hiện và nuốt chửng Lâm Uyển Nhi.
Nàng vận sức để cố bám vào mặt đất, hiện tại nàng chỉ đang cố gắng giữ bản thân không rơi xuống.
Nhưng đất đá đã nứt vỡ thì lại không mang theo sự chắc chắn, bàn tay nàng nhanh chóng mất đi điểm tựa và cơ thể cứ thế rơi thẳng xuống.
“Uyển Nhi!”
Âm thanh vang lên như thể tiếng gào thét, một lão trung niên cao lớn phóng thẳng đến khe vực.
Bàn tay lớn đưa ra để cố nắm lấy Lâm Uyển Nhi, nhưng nàng đã rơi xuống quá nhanh, thậm chí nhanh đến nỗi như thể bị thứ gì đó bên dưới màn đêm kia kéo lại.
Người vừa xuất hiện là Lâm Quang – gia chủ Lâm gia và đồng thời cũng là phụ thân của Lâm Uyển Nhi.
Gã bay thẳng xuống khe nứt, ý đồ cứu lấy Lâm Uyển Nhi vẫn đang rất mãnh liệt.
Oành!
Âm thanh va chạm vang vọng lên, Lâm Quang như thể vừa chạm vào một thứ gì đó cứng cáp chặn đứng tay mình và nhanh chóng giật người lại và hai chân gã xuất hiện một loạt các dòng khí luân chuyển liên tục tựa như những luồng gió mùa hè.
Rào!
Tiếng gió xé toạc không khí khiến cả Lâm Quang và rất nhiều tộc nhân Lâm gia đưa mắt nhìn về phía Thanh Lâm đang đứng.
Đôi mắt Lâm Quang như thể vừa được nhuộm đỏ bởi thù hận, gã hướng ngón trỏ về phía Thanh Lâm và cất lên chất giọng khàn khàn như thể âm quảng vừa bị vụn vỡ.
“Chó chết tên khốn nạn nhà ngươi! Dám xâm nhập vào địa phận Lâm gia ta! Còn hại con gái của ta! Chó chết!”
Lâm Quang gào lớn, kiếm khí hình thành một cách hàng loạt và rất nhiều tộc nhân Lâm gia đang hiện diện tại đây cũng đưa ánh mắt chứa đầy thù hận nhìn về phía Thanh Lâm.
“Ta không...”
Thanh Lâm cố biện minh, nhưng cậu lại không thể nói gì do hoảng sợ.
Thái độ của Lâm Quang và toàn bộ những người ở đây đều thể hiện rất rõ một điều, họ muốn giết cậu.
“Hệ thống! Cứu ta!”
Cậu hét lên trong lòng, trận chiến gần nhất với chân mệnh thiên tử Hàn Tư Không vẫn còn ám ảnh Thanh Lâm.
Đó là một cuộc chiến với lợi thế nghiêng hẳn cho cậu, nhưng tình hình chiến sự lại hoàn toàn ngược lại.
Thanh Lâm quá non nớt và không có đủ khả năng sử dụng đúng nguồn sức mạnh của cảnh giới mà cậu sở hữu.
Đó cũng là lúc mà Thanh Lâm khắc ghi vào đầu một lời nhắc sâu tận thâm tâm.
Nếu khoảng cách giữa cậu và đối thủ không trên hai cảnh giới, Thanh Lâm sẽ lựa chọn bỏ chạy.
Và tình huống này thì hoàn toàn rõ ràng, Lâm Quang và rất nhiều tộc nhân Lâm gia tại đây hoàn toàn có cảnh giới vượt trội hơn Thanh Lâm.
Cậu sẽ phải chạy!
Bằng mọi cách!
Thanh Lâm dang rộng hai cánh tay ra, một màu đỏ rực hoả diễm được phóng thích và bao trùm lấy toàn bộ thân thể cậu.
“Hoả diễm tu! Hào khí vệ thuật!”
Thanh Lâm hét lớn, ngọn hoả diễm ngay lập tức hoá thành một đầu hoả long khổng lồ.
Đây cũng chính là tuyệt kỹ của riêng tiên pháp này, chỉ để học nó mà Thanh Lâm đã phải thực hiện một chuỗi các nhiệm vụ phụ đầy rối ren.
Nhưng với uy lực của nó thì cậu hoàn toàn hài lòng.
Đầu hoả long gầm gừ hướng ánh mắt về phía Lâm Quang, nó nhe hàm răng đã được bao bọc bởi một loạt huyết sắc hỏa diễm về phía phần còn lại tộc nhân Lâm gia.
Cái miệng lớn há rộng, vòi rồng bắn mạnh ra một quả cầu lửa khổng lồ với sức nóng đủ sức làm móp méo cả không gian.
Oành!!!
Xèo!!!
Lâm Quang dịch chuyển bản thân đi một đoạn, gã chắp mạnh hai tay vào nhau và hàng trăm nghìn thanh trường kiếm xuất hiện ngay sau lưng gã.
Ánh mắt điên cuồng vẫn còn đó, Lâm Quang chỉa thẳng hai ngón tay về phía hoả long.
“Vạn kiếm quy tông!”
Như thể nghe được mệnh lệnh từ Lâm Quang, đồng loạt hàng trăm nghìn trường kiếm hướng thẳng đến đầu hoả long mà phóng đi.
Tiếng kiếm khí lướt qua bầu trời va chạm với hoả diễm tạo thành một âm thanh đinh tai nhức óc.
Thanh Lâm bịt chặt tai mình lại, cậu kết một ấn chú trông rất quái dị trên tay mình và hét lớn.
“Phong sơn ấn! Huyệt lộ!”
Đầu hoả long hướng thẳng lên cao và mở rộng ra thành nghìn mét hứng trọn mưa kiếm từ Lâm Quang.
Hoả diễm đỏ rực bỗng chốc trở nên nhạt nhoà đi trông thấy.
“Thật là nhiều tiên pháp! Ngươi là kẻ trộm mộ?”
Lâm Quang gầm gừ, Thanh Lâm đã sử dụng các loại tiên pháp có đẳng cấp từ Địa đến Thiên cấp.
Điều này chứng tỏ một chuyện rất hiển nhiên – Lâm Quang đang bị đưa vào tình trạng thất thế.
Nhưng cho dù có nhiều tiên pháp mạnh mẽ đến đâu, trước sức mạnh áp đảo của cảnh giới thì ngươi cũng chẳng thể làm gì cả.
Lâm Quang nói lớn, gã có thể cảm nhận khí tức của Thanh Lâm chỉ là Linh nhân cảnh trung kỳ mà thôi.
So với Đạo nhân cảnh sơ kỳ của Lâm Quang là cách biệt hai đại cảnh giới, đó là khoảng cách không thể lấp đầy.
Việc Thanh Lâm có thể chống trả chẳng qua là Lâm Quang đã quá bất ngờ nên việc phản ứng trở nên chậm chạp mà thôi.
“Bắt hắn cho ta!”
Lâm Quang hét lên, một nhóm các tộc nhân Lâm gia đồng loạt gật đầu và phóng thẳng xuống hướng về Thanh Lâm.
Tất cả bọn họ đều là Khí nhân cảnh, trên một cảnh giới khi so với Thanh Lâm nên việc bắt giữ Thanh Lâm chắc hẳn sẽ không xảy ra bất trắc.
Oành!!! Grào!!!
Thanh Lâm bỗng nhiên gào rú lên, cơ thể cậu chuyển biến liên tục và hai cánh tay bỗng chốc dài và to ra một cách trông thấy.
Phần cơ bắp nơi hai cánh tay cũng phình to ra, Thanh Lâm hiện tại hoàn toàn có vẻ ngoài rất quái dị.
“Ma thể thú – Nhị biến!”
Thanh Lâm nghiến chặt răng, cậu buộc phải dùng những con bài tủ để tự vệ.
Vào lúc này thì đường chạy đã hoàn toàn bị bịt kín, ngay cả việc cố phản kháng cũng có thể trở thành một con dao hai lưỡi.
Nhưng Thanh Lâm không hề có lựa chọn.
“Là Lâm gia các ngươi ép ta!”
Cậu hét lớn trong lòng, đôi mắt giờ đây đã bị bao phủ bởi một lớp màng mỏng.
Nước dãi từ miệng cũng không tự chủ mà chảy ròng ròng ra đầy mặt đất.
“Gia chủ! Đây là?”
Nhận thấy có sự chuyển biến nằm ngoài dự tính, tộc nhân Lâm gia dừng đợt tấn công và hướng về phía Lâm Quang để hỏi chuyện, dù sau thì bọn họ cũng phải thận trọng kể cả với người yếu hơn mình.
“Ma thể thú! Hắn đến cái này cũng có?”
Lâm Quang cắn răng, sự cảnh giác với Thanh Lâm đã hoàn toàn tăng cao thêm một bậc.
Ma thể thú là một loạt tiên pháp vào thời thượng cổ, chỉ có thể được sử dụng bởi các tu tiên giả sử dụng Ma tâm tu luyện.
Đồng thời cũng hạn chế đi các khả năng phát triển trong tương lai mỗi khi sử dụng.
Với nhị biến mà Thanh Lâm sử dụng, cậu sẽ tạm thời tăng cường toàn bộ thể chất và đặc biệt là tăng mạnh sức cùng tầm tấn công tay của mình.
Vào thời điểm này, Thanh Lâm có thể hấp thụ ma tính ở môi trường xung quanh để tăng cường thêm cho nhị biến của mình.
“Lâm ấn trận!”
Lâm Quang ra lệnh một cách nhanh chóng, gã biết các khả năng mà Ma thể thú có thể làm được.
Vì thế lựa chọn kết trận pháp chính là lựa chọn khôn ngoan nhất.
Tộc nhân Lâm gia kết ấn nơi tay và cả một khu vực ngay lập tức bị phong tỏa, các luồng khí màu xanh lục luân chuyển không ngừng xung quanh.
Lâm Quang lần nữa triệu hồi ra cơn mưa kiếm, nhưng lần này gã không hướng đến Thanh Lâm để phát động tấn công mà hướng về phía khe nứt sâu hoắc kia.
Thanh Lâm bay lên một khoảng cao, cậu cảm nhận được rất nhiều sự hiện diện tại nơi đây.
Thậm chí có vài khí tức mang cho cậu cảm giác quen thuộc.
Xoẹt!!!
Một vết chém từ hư không xuất hiện, nó hướng thẳng đến Lâm Quang từ phía trên.
Lâm Quang giật người lại một nhịp, gã đưa ánh mắt mang đầy sát khí nhìn chằm chằm vào nơi vừa phát động ra đòn tấn công.
“Tôn gia!!! Lũ khốn!!!”
Gã hét lên, một loạt kiếm khí ngay lập tức xuất hiện và Lâm Quang xoay xoay cổ tay mình, một thanh trường kiếm ngay lập tức xuất hiện trên tay gã.
Rất nhiều vệt sáng cũng đã xuất hiện, Lâm gia đã hiện diện tại đây rất nhiều người.
Tất cả đều đang lăng không trên bầu trời, chỉ có Lâm Quang đang đứng khá thấp nơi gần vết nứt.
Không gian rung chuyển, Thanh Lâm có chút sợ hãi lùi người.
Cậu đưa mắt nhìn về phía không gian đang vặn vẹo và có chút vui mừng hét lớn.
“Tôn Khả Khả?”
Ngay tại trước mặt Lâm Quang, không gian giao động và nhanh chóng bị xé toạc ra.
Từ trong hư không xuất hiện một loạt các hình thể nhân loại, với kẻ đứng đầu là một cô gái mang toàn thân một màu đỏ như máu.
Tôn Khả Khả rút đại kiếm sau lưng ra, nàng mỉm cười nhè nhẹ và sát khí lan tỏa ra toàn thể xung quanh như thể mất kiểm soát.
“Ngươi cuối cùng cũng không nhịn được!”
Lâm Quang gầm gừ, Tôn gia không phải là kẻ thù trực tiếp của Lâm gia, nhưng cả hai gia tộc cũng chưa từng có quan hệ qua lại.
Chỉ là Tôn gia đã luôn tỏ ra thèm thuồng tài nguyên cùng sản nghiệp Lâm gia từ lâu, dù sao thì Tôn gia hiện tại cũng có thể coi là gia tộc đứng đầu Minh Sơn Môn.
“Đầu hàng, hoặc chết!”
Tôn Khả Khả ngắt nhịp lời nói và nhấn mạnh vế sau một cách chậm rãi, nàng hoàn toàn nghiêm túc.
“Sao nàng ta lại đến đây?”
Thanh Lâm có chút mơ hồ, cậu cũng không thật sự có mối quan hệ thân thiết với Tôn Khả Khả, ít nhất là quan hệ của cả hai chưa đến mức nàng sẽ ra tay tương trợ cậu.
Hay chỉ là trùng hợp?
Thanh Lâm trùng hợp đi đến đây ngay thời điểm Tôn gia đã chuẩn bị tấn công Lâm gia?
Cậu không biết, và cậu cũng không muốn biết.
Hiện tại vẫn là việc trốn thoát cần ưu tiên hơn là sự hiểu biết.
“Các ngươi đã có gan ra tay với Lâm gia ngày hôm nay thì cũng nên chắc chắn sẽ toàn thắng, nếu không...”
Lâm Quang nghiến răng nói lớn, con gái gã vừa rơi xuống khe vực không rõ sống chết, và hiện tại gã lại đang bị chặn đường bởi người Tôn gia.
Mặc dù đây là địa bàn của Lâm gia, nhưng sức mạnh con người của Tôn gia vẫn hơn họ rất nhiều.
Hiện tại trên bầu trời đang có khoảng ba mươi người thuộc Tôn gia và chưa đến hai mươi người Lâm gia.
Chỉ riêng về số lượng thì Tôn gia đã hoàn toàn áp đảo, bọn họ rõ ràng đã có chuẩn bị kỹ càng.
Tất cả những kẻ tại đây đều đang lăng không trên bầu trời, điều này cũng chứng tỏ cảnh giới của tất cả bọn họ không dưới Trí nhân cảnh..
Lâm Quang và đa phần những người đang có mặt tại đây cũng chỉ là Khí nhân cảnh, Tôn Khả Khả lại là Đạo nhân cảnh đỉnh phong, đó là chưa nói đến thanh đại kiếm huyết sắc có sức mạnh không gian mà nàng ta đang nắm giữa.
Tình hình hiện tại hoàn toàn đẩy Lâm gia vào thế hạ phong, nếu không có sự thay đổi nào thì chỉ trong vài phút sau khi cuộc chiến bắt đầu, kết quả sẽ ngay lập tức xuất hiện.
Tôn Khả Khả đưa đôi mắt đỏ ngầu của mình đi một vòng xung quanh, nàng có chút cau mày khi nhìn về Thanh Lâm.
Nhưng ngay sau đó cũng rời mắt và lần nữa dừng lại trên người Lâm Quang.
“Các ngươi có mười giây để lựa chọn!”
Tôn Khả Khả đứng vững trên bầu trời như một đấng cai trị, váy áo đỏ rực của nàng bay phấp phới và mái tóc đỏ cũng khẽ dao động.
Thanh đại kiếm sau lưng Tôn Khả Khả đang liên tục tỏa ra một nguồn uy áp đè chặt lấy những kẻ thuộc Lâm gia, một kết quả đã hoàn toàn được định sẵn.
Thời kỳ hưng thịnh của Lâm gia đã suy tàn quá lâu, việc cả một gia tộc đã suy tàn vẫn còn có thể tồn tại nơi Minh Sơn Môn cũng là vì bốn đại gia tộc còn lại không có thông tin gì về người toạ trấn Lâm gia trong quá khứ, một Chân nhân cảnh đỉnh phong với danh xưng Tuyệt Kiếm Tiên Tử.
Nhưng Tôn Khả Khả không giống những kẻ khác, nàng đã tìm thấy một nơi được gọi là Tử Môn Điện và thông qua một tên ăn mày mà biết được rất nhiều thứ xoay quanh cái được gọi là Tử Môn Điện đó.
Nơi đó chính xác là mộ phần của Tuyệt Kiếm Tiên Tử, Tôn Khả Khả đã dành rất nhiều công sức và tài nguyên để có thể xác minh thông tin đó.
Cộng thêm việc nàng từng bị truy sát bởi một nữ nhân khác tại địa điểm gần đó, việc trị thương tốn nhiều thời gian hơn nàng nghĩ.
“Cũng coi như là nhờ có ngươi.”
Tôn Khả Khả lẩm bẩm, hôm nay về cơ bản vẫn chưa phải là thời cơ nàng đã định để tấn công Lâm gia.
Chỉ vì Thanh Lâm đã rất dễ dàng tìm vào nơi sâu nhất của Lâm gia và tiếp nhận truyền thừa từ chính tổ tiên Lâm gia, việc đó đã phần nào gây ảnh hưởng lên ấn ký mà nàng đã gửi vào người Thanh Lâm.
Có thể nói nhờ vào Thanh Lâm nên Tôn gia mới biết đầy đủ thông tin về tình hình hiện tại của Lâm gia.
Đồng thời Thanh Lâm cũng lấy đi thứ quan trọng nhất của Lâm gia vào thời điểm hiện tại.
Hắn ta cũng thật có tài a!
Nàng có chút tán thưởng, mặc dù hắn là ân nhân cứu mạng của nàng.
Nhưng Tôn Khả Khả chưa từng coi trọng Thanh Lâm, cũng không hề đặt nặng hắn vào lòng.
Kẻ luôn dùng ánh mắt thèm muốn nhìn cơ thể nàng chắc chắn cũng không phải kẻ tốt lành gì, nhưng sau việc này thì nàng đã phần nào có thêm một chút thiện cảm đối với Thanh Lâm.
[Thông tin: Tôn Khả Khả - Hảo cảm tăng]
“Hả? Tại sao?”
Thanh Lâm hỏi lớn trong lòng, cậu rất muốn chạy khỏi đây ngay lập tức.
Nhưng do Tôn Khả Khả vừa có hảo cảm với cậu, Thanh Lâm vẫn chưa thể rời đi.
Biết đâu được đây lại là cơ hội tốt để tăng độ hảo cảm với nữ thần cơ chứ.
Ánh mắt Thanh Lâm nhuộm một màu sát khí, cậu thật muốn chứng tỏ bản thân để nhận được nhiều điểm hảo cảm hơn.
“Tôn Khả Khả! Ta có được ngươi là cái chắc rồi!”
Thanh Lâm hò reo trong tim, cậu rút mạnh Diệp Ly Kiếm và phóng thẳng về phía Lâm Quang.
“Đừng mơ!”
Lâm Quang gào lên, hàng loạt kiếm khí tụ hội và phóng thẳng về phía Tôn gia.
Cả Thanh Lâm cũng bị nhắm đến.
“Ngu xuẩn!”
Tôn Khả Khả cười lớn, tay nàng vẩy mạnh và các làn sóng năng lượng màu đỏ sẫm xuất hiện phá tan đi kiếm khí.
Lâm Quang lấy đà và chém thẳng về phía trước, gã siết chặt nắm tay trái và kéo mạnh vào không khí.
“Tuyệt kiếm! Thiên không!”
Tiếng gào vang lên, bầu trời đêm gần như ngay lập tức biến thành ban ngày.
Ánh sáng từ đỉnh đầu Lâm Quang tỏa ra và lấn át đi phần lớn các đòn tấn công từ Tôn gia.
“Nhanh! Tìm kiếm Uyển Nhi!”
Lâm Quang hét về phía vài lão già phía xa, gã biết rõ bản thân chỉ có khả năng câu giờ vào lúc này mà thôi.
Nếu trận chiến thực sự diễn ra, cả Lâm gia sẽ có rất nhiều nguy cơ diệt vong.
Cho đến lúc đó, Lâm Uyển Nhi chính là hy vọng sống còn duy nhất của Lâm gia.
Hắc Bạch Đắc Nhẫn chính là thứ có thể cứu lấy Lâm gia vào thời điểm này, nếu thông qua chiếc nhẫn mà Lâm Uyển Nhi đang đeo thì bọn họ có thể cầu cứu đến người bảo hộ Lâm gia, cũng là người đã đưa Hàn Tư Không đến đây để lãnh đạo Lâm gia.
Vương Tử Nghiên!.