“Phải đến cảnh giới nào thì tôi mới có thể hồi sinh được cô?”
Hirio bỏ con cá nướng có phần cháy khét ra khỏi miệng và hỏi hướng về phía Tử Nghiên đang ngồi thiền gần đó.
Nàng ngồi giữa không trung một cách tự nhiên như thể đó là mặt đất bằng phẳng, váy áo lay động theo nhịp thổi của gió và đuôi sam cũng phấp phới theo, đôi tai dài nhọn lộ ra một cách rõ ràng không còn bị che lấp bởi những lọn tóc trắng kia nữa.
“Ta đã nói rồi, khi ngươi cần biết thì ta sẽ cho ngươi biết.”
Tử Nghiên nói với đôi mắt vẫn đang nhắm chặt lại.
Hirio cũng chẳng lạ gì cách nói này của nàng, trong suốt thời gian đồng hành cùng nhau thì Tử Nghiên vẫn luôn tỏ ra rất xa cách, mặc dù so với đây thì so ra đã đỡ hơn phần nào.
Đôi mắt có chút say mê nhìn vào gương mặt xinh đẹp không tì vết kia, Hirio chợt có cảm giác chột dạ và lắc mạnh đầu sang hướng khác, dù sau cậu cũng chỉ là một chàng trai trẻ tuổi bình thường mà thôi.
Dạo này Tử Nghiên có vẻ rất chăm chỉ hiện thân, trước đây thì nàng dùng cách thông qua Truy Hồn Kiếm để trao đổi thông tin một cách gián tiếp với Hirio.
Vì là tàn hồn cho nên Tử Nghiên cũng chẳng thể tác động vật lý được với bất cứ vật thể nào, nếu muốn tác động thì nàng phải sử dụng năng lượng linh hồn còn sót lại.
Hirio dùng ngón tay xoa xoa chân mày của mình, việc nhìn thấy nàng mỗi ngày gần như đã trở thành điều hiển nhiên với cậu.
Cảm giác nhìn ngắm Tử Nghiên luôn mang cho Hirio một cảm giác rất khác, khác hẳn với khi cậu nhìn công chúa Iso hay Hà Thanh Chi.
“Ngươi có vẻ thích đặt ánh mắt dò xét của mình lên trên cơ thể người khác lắm nhỉ?”
Tử Nghiên lên tiếng đột ngột không khỏi làm Hirio có chút giật mình.
“K-không hề! Chỉ là, cô biết đấy...”
“Hửm?”
Nàng hé mở đôi mắt tím pha lê có phần quyến rũ nhìn về phía Hirio, tim cậu vô thức trở nên dồn dập.
“Dạo này cô có hơi chăm chỉ hiện thân, với ngoại hình đó thì khó để tôi không chú ý đến...”
Hirio nói với chất giọng khá bình thản, khác hoàn toàn với trái tim đang có chút mất kiểm soát của cậu.
Liếc nhìn gương mặt Tử Nghiên một đoạn, cậu thấy nàng hình như đang thở dài một hơi.
“Ta biết ngươi khá khó chịu, nhưng lần trước sử dụng linh hồn ngươi để kích hoạt Truy Hồn Kiếm đã vô tình làm lộ một chút Thần lực của nó ra ngoài, có thể người ở Eilrine đã phát hiện ra và họ sẽ điều tra tới đây sớm thôi.”
Đôi mắt lần nữa khép lại, hàng mi cong vút có chút sắc sảo nhẹ nhàng hạ xuống.
Hirio nghe rất rõ từng lời mà Tử Nghiên vừa nói, cậu cũng từng nghĩ đến lý do mà Tử Nghiên trốn chạy từ Eilrine đến Nhân giới và việc nàng luôn có chút lo lắng với những kẻ bên trên đó.
Nhưng điều làm Hirio bận tâm nhất trong câu nói của nàng lại là chuyện Tử Nghiên cho rằng cậu cảm thấy khó chịu khi nhìn thấy nàng, nếu lập cho Hirio một danh sách những việc làm khiến cậu cảm thấy thoải mái và dễ chịu nhất thì việc ngắm nhìn Tử Nghiên chắc chắn sẽ nằm trong những dòng đầu danh sách.
“Cô cho rằng tôi khó chịu khi nhìn thấy cô ư?”
Hirio cầm một que củi đang cháy dở và xoay xoay nó trong không khí.
“Không phải sao? Mặc dù con người thường bảo rằng loài Elf tượng trưng cho sắc đẹp, nhưng ta còn chẳng phải một Elf thuần chủng, chỉ là thứ lai tạp được sinh ra như một món vũ khí mà thôi.”
“Sao cơ?”
“Vũ khí thì cần gì xinh đẹp, nhỉ?”
Tử Nghiên vẫn đang rất bình thản thiền định như thể những gì nàng vừa nói chẳng hề liên quan gì đến mình vậy.
Hirio bỗng chốc không kiềm lòng được mà bật cười, cậu không ngờ một người luôn có vẻ bình thản như Tử Nghiên lại đôi khi có những suy nghĩ bồng bột đến vậy.
“Có vẻ như ngươi cũng cảm thấy thế.”
Giọng nói Tử Nghiên vẫn như cũ, nhưng đã thêm vài phần buồn bã.
“Tôi chỉ là hơi buồn cười khi cô nói rằng vũ khí không cần xinh đẹp nhưng bản thân lại rất chi là đẹp thôi.”
“Quan điểm của ngươi về cái đẹp thật kỳ lạ.”
Nàng nói nhanh và đưa một tay lên vuốt nhanh vào đuôi tóc đang nằm yên vị trên vai mình.
“Đối với chủng tộc Elf mà nói, sự thuần khiết trong dòng máu được coi là thứ tất yếu quan trọng hơn cả, tộc Fairyn và tộc Eilrine cũng đều có những tư tưởng như thế.”
Hirio im lặng nhìn Tử Nghiên, mái tóc trắng của nàng như thể tỏa sáng lấp lánh trong đêm tối.
“Chỉ vì ngươi là con người, một chủng tộc chỉ quan tâm đến những thứ bên ngoài như ngoại hình và tài sản thì chẳng thể biết được tầm quan trọng của huyết mạch và sức mạnh bên trong thâm tâm.”
“Đó là lý do cô bảo tôi là đồ yếu đuối sao? Vì tôi có một trái tim và thâm tâm không mạnh mẽ?”
Hirio có chút cười khổ, cảnh tượng Tử Nghiên mắng cậu là đồ yếu đuối ở quá khứ lại lần nữa hiện về.
“Một con hổ với những suy nghĩ không khác gì con chó thì nó cũng chỉ có thể sống và chết đi như một con chó mà thôi...”
Tử Nghiên đưa ánh mắt nhìn Hirio một lượt, nàng nói tiếp:
“...Nhưng nếu con chó có thâm tâm như một con hổ thì nó sẽ sống, chiến đấu và chết đi như một mãnh hổ.”
“Vẫn là chết cả thôi, cũng chẳng có khác biệt là mấy.”
Hirio cười cười đáp lời của Tử Nghiên, cậu cũng chẳng cho rằng quan điểm của mình và nàng sẽ giống nhau.
Tử Nghiên rời ánh mắt khỏi Hirio và nhìn lên bầu trời đêm có vài ngôi sao nhỏ đang tỏa sáng rực rỡ.
“Ta không ghét những kẻ có thực lực yếu kém, ta chỉ ghét những kẻ mang trong mình tâm thức cùng tư tưởng chấp nhận sự yếu đuối của mình.
Suy cho cùng thì yên phận với cuộc sống vẫn tốt hơn là bán mạng để mạnh lên.”
“Đúng vậy nhỉ.”
Lần đầu Hirio cảm thấy đồng tình với Tử Nghiên, cậu nhớ về những ngày mà mình đã luyện tập đến chết đi sống lại để có thể đạt được mục tiêu trong cuộc sống, với người không có tài năng gì cả thì phải cần nỗ lực gấp ngàn lần những kẻ khác.
Cậu quay đầu nhìn Tử Nghiên, nàng đang ngước nhìn lên bầu trời đêm kia.
“Quan điểm về cái đẹp của tôi không kỳ lạ đâu.” – Hirio nói.
“Vậy sao?”
Tử Nghiên đáp trả với chất giọng hờ hững, nàng như thể chẳng để tâm gì đến Hirio.
“Và cô cũng sai khi cho rằng nhân loại không quan tâm huyết mạch rồi nhé, cô có biết đám người hoàng gia coi trọng dòng máu như thế nào không? Đến mức nhiều khi tôi cho rằng họ bị điên đấy, bỏ qua những tài năng và chọn những kẻ đần độn yếu đuối chỉ vì dòng máu của cả hai khác biệt mà thôi.”
Hirio nói, cậu vẩy vẩy bàn tay mình ở trước mặt.
Tử Nghiên chỉ im lặng nhìn cậu, nàng dường như đang chờ Hirio nói tiếp.
“Tôi chưa từng gặp một Elf thuần chủng hay Fairyn, Eilrine gì gì đó bao giờ nên cũng không biết được bọn họ trông như thế nào, nhưng đối với tôi thì cô rất xinh đẹp.”
Chất giọng Hirio có chút cảm xúc bên trong, cậu cũng không tỏ ra ngại ngùng.
Đơn giản vì đó là những lời thật lòng, từ sâu trong tim Hirio không mang theo chút giả dối hay nịnh nọt gì cả.
Nói xong cậu cũng xoay người đi và phủi phủi nền đất trước khi ngả người xuống để ngủ, Hirio không kịp nhìn thấy gương mặt có chút thoáng bối rối của Tử Nghiên đang nhìn chằm chằm cậu như thể rất ngạc nhiên.
Gò má hồng hào của nàng có chút ửng đỏ, cơ thể run run và nhanh chóng tan biến vào hư vô.
Một dòng suy nghĩ bỗng chốc xuất hiện trong đầu nàng như thể khẳng định.
“Quan điểm của ngươi đúng là kỳ lạ thật mà.”.