Hirio nhắm mắt lại một nhịp, bàn tay đang nắm chặt của cậu cũng dần thả lỏng.
Sau khi được Hà Thanh Chi cho biết về sự việc đã diễn ra, phần nào đó bên trong cậu như thể chết đứng, cảm xúc đáng lẽ phải vỡ oà cũng chẳng hề diễn ra.
Nước mắt cũng chẳng đổ lấy một giọt, chỉ có bàn tay đang run rẩy đang vuốt ve tấm bia đá kia miêu tả chân thực hiện thực trước mắt cậu.
Hirio nhìn về gương mặt đỏ bừng của Hà Thanh Chi khi nàng vừa dùng khăn lau ngực cậu, một hành động vụng về đáng yêu.
Nhưng hiện tại thì lại chẳng có cảm xúc dao động nào trong tim Hirio cả, một chút cũng không.
“Thanh Chi tiểu thư...!có thể để ta một mình không?”
Cậu nói với biểu cảm đang rất chật vật để không tỏ ra bất ổn, Hirio bỏ ánh nhìn khỏi Hà Thanh Chi và nhanh chóng ngồi xuống trước mộ phần.
Từ trong nạp giới lấy ra một con dao nhỏ nằm gọn trong lòng bàn tay, Hirio vuốt ve tấm bia một lúc lâu trước khi dùng mũi dao kéo nhanh một đường dài gạch ngang cái tên Hàn Thu Sinh.
“Tôi không biết ai tên là Hàn Thu Sinh cả, chỉ duy nhất người bạn thân tên Daint.”
Cậu nói và mỉm cười nhẹ, miệng và tay Hirio trở nên run rẩy một cách dữ dội.
Aggggghhhhhhh!!!!
Tiếng gào như thể mãnh thú bị cào da róc thịt được phát ra từ miệng Hirio, đôi mắt cậu bị lấp đầy bởi những tia máu đỏ rực và dòng nước mặn.
Bàn tay siết chặt lại, đầu cậu gục vào tấm bia và nước mắt như thể cơn lũ phá đê, trào ra một cách mất kiểm soát.
Trái tim Hirio cảm giác như bị cứt vào từng đợt, cảm giác như có ai đó vừa rút đi vài cái xương của cậu, cảm giác như có gì đó đang chặn nơi cổ họng khiến Hirio chỉ có thể phát ra tiếng rên rỉ đau đớn.
Truy Hồn Kiếm rơi xuống đất do những chuyển động khua tay múa chân của Hirio, nó lắc lư nhẹ và một thân ảnh xuất hiện đứng bên cạnh cậu.
“Câu hỏi lúc nãy là dành cho ta đúng chứ?”
Tử Nghiên khoanh một tay lại và nói.
Hirio im lặng, rất nhanh cậu nhắm mắt lại và ngước lên trời, hít một hơi thật sâu.
“Có thể không?”
Ánh mắt vẫn đang đỏ một màu máu nhưng lại mang theo sự bình tĩnh của Hirio nhìn về phía Tử Nghiên.
“Có thể.”
Nàng đáp nhanh và búng tay một tiếng “tách” giòn giã.
“Nhưng cũng có khả năng cao là chẳng thể tìm thấy gì cả.”
“Không sao.”
Hirio gật đầu và đứng dậy, cậu nhìn về phía xa xa hướng Hà Thanh Chi vừa rời khỏi nói:
“Tôi sẽ chăm sóc cô ấy thay phần anh.”
Đưa tay bắt lấy Truy Hồn Kiếm, Hirio bước nhanh rời khỏi.
...
Ở một căn phòng rộng rãi và thoáng mát đang có vài thân ảnh đi đi lại lại.
Một lão già râu tóc bạc phơ vừa cầm tách trà nghi ngút khói lên vừa lắc đầu ngao ngán, ở gần lão đang có một người khác cũng tỏ ra rất khẩn trương, một bên đùi của gã đang nhịp liên tục.
Không chỉ có hai người đàn ông kia là tỏ ra bất an, trong gian phòng hơn hai mươi con người cũng chẳng có ai mang một tâm trạng bình tĩnh hơn là mấy.
“Bây giờ phải làm sao đây?”
Một lão đã đi đi lại lại từ nãy giờ bỗng dừng lại và cất tiếng hỏi.
“Không biết!”
Vài người đã đáp lại, nhưng bọn họ lại chẳng thể giấu đi hơi thở dài sau đó.
“Mã gia đã lăm le Dược quán từ lâu rồi! Chẳng phải lần này cũng là cái cớ thôi sao?”
Tay đặt mạnh tách trà xuống bàn, lão già tóc bạc phủi phủi tà áo trắng xoá và nói.
“Hàn Tư Không đại nhân vừa trở về, dựa theo những gì chúng ta thấy thì ngài ấy cũng có cảm tình với Thanh Chi, liệu có nên thử?”
“Một Hàn Thu Sinh trước đó còn chưa làm ông tỉnh ra hay sao?”
“Ta cảm giác được vị Hàn Tư Không này có tu vi hơn hẳn Hàn Thu Sinh kia, chỉ là không đoán được tính cách như thế nào.”
“Ông có thấy tu tiên giả nào có tính cách hòa đồng thân thiện không?”
“Hàn Thu Sinh cũng chỉ là thiểu số tu tiên giả có tính cách tốt đẹp mà thôi, và giờ thì sao?”
“Phải bằng mọi cách lôi kéo được Hàn Tư Không, cũng có khả năng cao cái chết của Hàn Thu Sinh sẽ khiến hắn có ác cảm với Hà gia.”
Những lão trung niên và vài người râu tóc đã bạc màu hội nhóm bàn bạc một cách náo nhiệt, khung cảnh gần như trở nên ồn ào hỗn loạn.
“Hàn Tư Không đại nhân đến!”
Một thanh âm của gã người hầu vang lên, gương mặt của những kẻ đang bàn luận bên trong gian phòng đều đồng loạt trở nên nghiêm trọng hẳn.
Bọn họ nhanh chóng tìm về ghế ngồi của mình và yên vị tại đó.
Lão già ngồi ở ghế trưởng lão gật đầu một cái, những thành viên còn lại cũng gật đầu đáp trả.
Không khí nơi đây trở nên căng thẳng đến khó thở, vài người nín thở để giữ sự im lặng đến tột cùng.
Âm thanh tiếng bước chân vang lên giữa không gian tĩnh mịch, có hai thanh âm đan xen kẽ nhau nơi phía sau cánh cửa kia.
Một tiếng gót giày nữ đặc trưng và một cảm giác áp lực nặng nề ngay liền kề đó, cánh cửa khẽ mở ra và hai thân ảnh xuất hiện ngay vị trí đó.
Một dáng người mảnh khảnh váy áo xanh ngọc bích yêu kiều với phong thái nhẹ nhàng, mái tóc đen dài của nàng tung bay nhè nhẹ và hiện ra ngay phía sau một bóng người cao lớn với những cơ bắp cân đối.
Hắn ta khoác trên người một bộ quần áo được làm từ rất nhiều lớp vải chồng lên nhau như thể tạm bợ và một mái tóc xuề xoà dài qua mang tai.
Đôi mắt có chút mệt mỏi nhưng lại tạo ra một phong thái bình thản tự nhiên.
Thanh kiếm hắn giắt sau lưng được quấn kĩ bằng một sợi vải dài trắng.
“Hà Lộc Kiên kính chào Hàn Tư Không công tử!”
Lão già đang tại vị ở trung tâm căn phòng đứng dậy và hành lễ với người lão vừa gọi là công tử.
Mặc dù vài người ở Hà gia đã gọi Hàn Thu Sinh và Hàn Tư Không là đại nhân nhưng lão thì chẳng hề cho rằng điều đó là cần thiết, việc đối xử với hai kẻ ngoại tộc kính cẩn như thế cũng chỉ vì bọn họ là tu tiên giả, cũng là lực lượng rất cường đại có thể bảo hộ cho Hà gia khỏi bị chèn ép bởi các thế lực khác.
Nhưng đối với một kẻ đã sống gần hết thời gian cuộc đời như lão thì lại mang trong mình cái tôi cùng lòng tự trọng rất cao, chẳng thể bắt lão cúi đầu thuần phục người trẻ tuổi này chỉ vì thân phận tu tiên giả kia được.
Hàn Tư Không bước đến và ngồi xuống bên cạnh lão, hắn gật đầu như thể đáp lại lời chào và nói nhanh:
“Không biết các vị trưởng lão đây có thể cho ta mượn Thanh Chi một lúc được chứ? Ta có vài việc cần đến nàng.”
Dứt lời, hắn cầm ly trà lên và thổi phù một cái trước khi uống nhanh một hơi.
Hà Lộc Kiên đưa ánh mắt về phía Hà Thanh Chi, nàng đang có một biểu cảm buồn bã và có phần bi ai.
Lão lắc đầu như thể đã hiểu vấn đề, thở ra một hơi dài hướng về phía Hàn Tư Không mà nói:
“Công tử muốn đến nơi Hàn Thu Sinh đã bỏ mình sao, Hà gia đã rất cố gắng để tìm kiếm nhưng chẳng còn manh mối gì sót lại cả.”
Lão nói và vẫy tay về hướng những thành viên còn lại đang nhăn mặt vì nhiều lý do ở phía dưới.
Vài gã trung niên cũng đồng loạt gật đầu hưởng ứng lời nói của Hà Lộc Kiên.
“Ta có cách của riêng ta, chỉ cần giúp phong toả khu vực đó không để ai ra vào là được.”
Hàn Tư Không xoa xoa chân mày.
Hắn liếc mắt về Hà Thanh Chi đang đứng dựa vào cột ở trước mắt.
“Được, chỉ cần có thể giúp chút sức mọn cho công tử cũng là vinh hạnh của Hà gia!”
Một gã trung niên đứng lên và giang hai tay ra như thể đang muốn ôm lấy thứ gì đó và nói lớn, sắc mặt của Hà Lộc Kiên cũng biểu hiện ra một nét bất đắc dĩ.
Căn phòng trở lại im lặng trong vài giây, Hàn Tư Không nhẹ nhàng đứng dậy và bước đến chỗ Hà Thanh Chi, hắn nắm lấy bàn tay mềm mại của nàng và kéo đi.
Gương mặt rối bời nhanh chóng bị sắc đỏ che lấp đi, Hà Thanh Chi bước vội theo chân Hàn Tư Không phía trước mình.
Một vài lão già khẽ mỉm cười trông khá vui vẻ nhưng cũng có vài gã trung niên nhăn mặt khó chịu, ánh mắt của tất cả bọn họ đều đặt lên hai người trẻ tuổi vừa rời khỏi..