Ngày lễ hội.Mẹ Cám, thân là một người mẹ, luôn mong muốn con gái phải được xinh đẹp nhất, thông minh nhất, nổi bật nhất.
Chỉ vậy, đứa con gái này mới trở nên xuất chúng, được người người yêu quý, mến thương rồi kiếm được một tấm chồng tốt mà nương thân.Phận nữ nhi, xuất chúng đến mấy, tài năng đến mấy cũng chẳng bằng việc có được một chỗ nương tựa vững chắc!Bà mụ dẫn con gái đi mua vải, đích thân chọn ra một loại vải tốt nhất, đẹp nhất đem may thành đồ dạ hội.
Thế mà đứa con gái ngang bướng của bà lại nhất quyết chọn một loại vải, vừa thô, màu sắc cũng tối tăm may thành áo tứ thân bên ngoài.Nói là không muốn diện đồ màu sắc quá, không thích lộ da thịt quá nhiều.
Quả nhiên trái ngược với tính cách thường ngày của thị.Ít ra lúc mặc lên người xem cũng không quá tệ!Mẹ Cám ngắm con gái một lượt từ đầu xuống chân, rồi lấy ra hộp trang sức bằng gỗ, chọn một chiếc kiềng bé bằng bạc.
Bà mụ vén tóc Cám ra đằng trước để giúp thị đeo vòng.
Vừa đeo vừa nứng nở khen."Con gái của mẹ đúng là rất xinh đẹp!""Con là con gái của mẹ mà..."Cám nói xong liền nhoẻn miệng cười tinh ranh ."Ừ...!mả cha nhà cô...!dẻo miệng quá cơ đấy!"Bà mụ cười sau lại mắng yêu con.* * * * * * * *Cám bước xuống nhà, chân hài màu hồng có thêu ở trên một đóa Đỗ Quyên.
Trên người khoác áo tứ thân màu của hoa oải hương, bên trong mặc yếm lụa màu hồng nhạt.
Trên yếm thêu đóa hoa Lan bằng chỉ vàng, từng đường nét đều được thêu vô cùng tỉ mỉ chỉ cần lướt qua đã thấy được độ tinh tế của yếm.
Khuôn mặt còn thoa một lớp mỏng phấn hồng, môi có tô son hồng càng thêm vẻ tươi tắn.Cùng lúc, Tấm cũng bước ra từ gian phòng nhỏ của mình, trên người mặc váy áo toàn bộ đều màu xanh lơ tuy không có cái đường nét tinh xảo bằng váy áo của Cám, nhưng xem cho cùng cũng rất đẹp mắt.
Hay phải nói là lụa đẹp vì người.Cám lướt nhìn Tấm, rồi lại nhìn xuống chính mình, thầm mỉm cười chê trách bảm thân ngu ngốc cớ sao một kẻ xấu lại có thể ăn mặc đoan trang như một thục nữ như vậy, nhưng chuyện cũng đã vậy giờ có muốn đổi cũng đành chịu thôi ."Tấm, chị đúng là rất xinh đẹp."Cám cười, chầm chồ khen ngợi giọng nói vô cùng thản nhiên, Tấm nghe cũng chỉ mỉm cười gãi cổ."Cảm ơn em trông cũng rất đẹp mà..."Cám không đáp lại chỉ nhếch môi cười.Lễ hội đầu năm lần này, xem ra được tính là hội lớn nhất, hoành tráng nhất từ trước tới nay.
Xem ra, cũng chỉ là vì thái tử bỗng nhiên có nhã hứng vi hành xem tình hình dân chúng.
Hay nói thẳng ra là do hoàng thượng cảm thấy thái tử cũng đã đến tuổi lấy vợ nên đã đem dịp này thành ngày để thái tử "xem mắt".Kinh thành dạo gần đây, có rất nhiều dân chúng phản loạn do thiếu lương thực.
Nếu muốn yên lòng dân buộc phải dùng một người đã sống quen với cơ cực, khó khăn của những người lao động để trấn áp tinh thân bọn phản loạn.
Nhưng triều đình lại chỉ toàn những kẻ ăn sung mặc sướng, nếu đem mấy người đó đi trấn an lòng dân chỉ sợ trấn an không có, phản loạn lại tăng.Để thái tử vi hành lần này mục đích chính là muốn tìm một vị thái tử phi xuất thân từ dân gian, có khả năng để có thể trấn an lòng dân chúng kinh thành.Vừa hay đúng vào dịp đầu năm lễ tết, tổ chức một lễ hội cho phép tất cả mọi ngưòi có thể tham gia không quan trọng giàu nghèo, thứ bậc.Tấm ngồi trên xe ngựa, thị ngó đầu ra ngoài nhìn ngoại cảnh, miệng bất giác mỉm cười tươi tắn, ánh mắt long lanh như hạt sương đọng trên lá mỗi sớm tinh khiết mà trong sáng.Tấm vốn luôn xinh đẹp, mà cái đẹp của thị lại có gì đó rất khác với người thường, cái sự tinh khiết, trong sạch của thị, xem ra chính là thứ khiến người ta thích thú nhất.
Người ta đó, có lẽ cũng chẳng trừ thái tử điện hạ.
Triệu Vũ, chàng say sưa ngắm nhìn nữ nhân kia tới ngẩn cả người.
Thậm chí tố mức viên quan gọi chàng mà chàng cũng không hề hay biết tới lúc sực tỉnh lại mới chậm dãi cho ngựa đi tiếp.Cám ngồi đối diện Tấm trên xe ngựa, thị nhìn vẻ mặt kia của chị ta mà trong lòng dẫy lên một sự kinh chán cho vẻ xinh đẹp thuần khiết đó của chị ta.Đúng là rất xuất sắc, chị ta trong sáng ư, chị ta thuần khiết ư? Rốt cuộc thì sau cái dáng bộ hiền lành cam chịu đó vẫn chỉ có lòng thù hận, ánh mắt căn phẫn đó, ánh mắt như có ngọn lửa muốn thiêu rụi mọi thứ đó, Cám hoàn toàn đã thấy rõ, ngay cái lúc mà thị ta xuyên mũi kiếm vào người mẹ Cám.Tấm mỉm cười quay lại mặt vào trong xe bắt gặp ánh mắt tựa như ngàn mũi dao của Cám trọn vẹn lên người mình , nụ cười trên môi bị dập tắt hoàn toàn Tấm cố gượng mỉm giả bộ vui vẻ nói với dì và Cám."Cảnh hôm nay đúng là rất đẹp đó hai người thử xem đi khắp nơi đều có hoa đài nở rộ đẹp vô cùng.""Thật vậy sao?"Mẹ Cám nghe Tấm nói vậy liền hơi ngoảnh đầu ra phía cửa sổ nhìn mộ lượt xung quanh rồi trầm trồ khen ngợi."Đúng là rất đẹp nhưng ...!cũng không đẹp bằng hai đứa con gái của mẹ."Tấm nghe thấy mẹ Cám nói vậy, hai mắt mở to, thị ngạc nhiên, tất nhiên là phải ngạc nhiên rồi! Thị còn tưởng thị nghe nhầm ấy chứ? Dì gọi thị là con gái của dì sao? đó là lần đầu tiên Tấm nghe dì nói vậy.Bà mụ nhìn Tấm mở to mắt ngỡ ngàng mới nhận ra trong câu nói có điểm khác với mình ngày thường, bà mỉm cười, nụ cười của một người góa phụ đã suýt soát bước vào tuổi bốn mươi, nó đẹp vô cùng.Năm xưa, không biết đã bao nhiêu thanh niên trai tráng chạy theo bà chỉ vì nụ cười này thế mà vị thần thời gian đã tước đoạt hết từ bà những năm tháng tươi đẹp đó.Còn đâu cái nét đẹp, cái hiền dịu, cái nết na của cô thiếu nữ đôi mươi, giờ đây còn lại cũng chỉ còn là cái vẻ đẹp một người đàn bà biết bươn trải, một người có kinh nghiệm sống, biết trải đời."Sao? Vậy dì nói sai gì sao? Chẳng lẽ mày lại không phải con dì.
Cám lại không phải em mày mà mày trợn mắt tròn thế?"Tấm nghe xong vội cúi đầu xuống, lắc đầu nguầy ngậy chối từ, bả vai bất chợt run lên.
Thị ta là đang cười hay đang khóc? Bản thân thị cũng chẳng biết.Chỉ là bây giờ trong thị đang tràn ngập cái cảm xúc mà mười mấy năm nay, thị chưa từng được nếm trải qua.Vậy ra, đó là hạnh phúc...Mẹ Cám thấy Tấm như vậy trong lòng cũng có chút gì đấy dao động, Mẹ Cám đặt nhẹ tay lên vai Tấm ánh mắt hiền dịu nhẹ nhàng nói."Dì nói thật.
Trước kia, đối với mày dì có phần nghiêm khắc.
Nhưng dù thế nào thì mày vẫn là con dì, dù không phải con do dì mang nặng đẻ đau nhưng cũng là đứa con do dì nuôi lớn.
Còn Cám thì đích thực là em của mày là đứa em ruột thịt máu mủ của mày.
Dì không muốn như xưa nữa không muốn phải suốt ngày cay nghiệt với mày nữa, vậy nên, dì muốn mày cùng dì cùng em sống hòa thuận như bao gia đình khác.
Được không?"Tấm hơi lặng người đi.
thị quay người lại vòng tay qua lưng bà mụ rồi ôm chặt."Con...!con rất muốn.
Rất muốn!"Cám từ đầu đến cuối nhìn hai người kia, im lặng không nói một câu, nhíu mày trầm tư.Thay đổi rồi, mẹ của thị...!tới một ngày lại trở nên hoàn toàn dễ chịu đối với Tấm như vậy.
Không phải rất kì saoThực sự kì lạ!Tại sao lại có thể như vậy...!không lẽ là do thị cố làm thay đổi mọi thứ?Như vậy cũng tốt sau này Tấm chị ta có lẽ cũng không vì thù hận mà chấp nhân để yên mẹ con cô sống.Mẹ Cám thấy con gái nhỏ của mình ngồi trầm tư một mình liền nhỏ nhẹ mở miệng hỏi."Còn Cám con thấy sao?"Cám ngẩng đầu miệng hơi hé mở hết quay nhìn mẹ rồi lại quay sang nhìn Tấm ."Ừm, em thấy vậy có được không Cám?""...!""Nếu em không muốn thì chị...""Được, em muốn..."Tấm mỉm cười rạng rỡ, hai tay đặt lên bàn tay của Cám khóe mắt ướt nhòa bởi những giọt lệ của sự hạnh phúc ..