Cám biết thị ta đã lọt vào bẫy, hố lửa này thị ta đã tự mình ngã vào.Kẻ mưu mô kia ắt hẳn đang rất vui mừng, hắn đã nhanh hơn thị một bước.Hắn đã đem độc dược bỏ vào tủ đồ của thị, lần nữa hại thị.Chiếu lệnh từ hoàng thượng đã được đem đến.
Có lẽ đây đã là số phận rồi, thị phải chết!Nếu thị thật sự phải chết thế này, thị cũng chẳng còn day dứt gì.
Nếu có, thì cũng chỉ vấn vương một người...Thị chết, chàng có khóc thương thị không? Hay phải chăng chàng sẽ phẫn nộ cái kẻ đã vu oan giá họa cho người cha mẫu mực của chàng.
Chàng sẽ không vậy, phải không?Cám ngồi trong ngục, tay tiếp nhận lấy thánh chỉ, mặt cúi gằm, cho tới lúc lính của thánh thượng đi mới ngẩng đầu lên nhìn.À, lại là người này!Ba lần Cám ở đây, đều là người quản ngục này, xem ra đây cũng là cái duyên."Lại là cô à?"Người quản ngục hỏi.
Cám cũng đành mỉm cười, trả lời."Vâng, lại là tôi, chúng ta lại gặp nhau rồi quản ngục..."Lặng lại một lúc, thị ta mới nói tiếp."Nhưng, chắc có lẽ, đây là lần cuối chúng ta gặp nhau rồi...!"Thị nói xong lại cười, lần này nụ cười của thị tươi lắm, chẳng có vẻ gì là buồn cả.
Mà, chẳng hiểu sao viên quản ngục nhìn thấy thị vậy lại cảm thấy thương cảm.Thôi thì đành vậy, kiếp người mà, làm sao mà bất tử được.
Kiểu gì mà chẳng chết, vậy thà thị cứ chấp nhận nó rồi cười thật tươi.
Còn hơn là những ngày cuối cùng này, thị cứ bưng mặt khóc rứt kêu oan, thế chỉ làm cho kẻ tàn độc kia thêm phần thỏa mãn.
Thị cứ ung dung tự tại thế này xem ra thế lại hay.* * * * * * * * * * * * * * * *"Cô gái, đến giờ cơm rồi."Viên quản ngục nhắc, tay đồng thồ mở khóa ngục, hắn bước vào cầm lấy khay cơm từ tay tên lính rồi đặt trước mặt Cám."Cảm ơn ngài."Cám cười, thị ngồi nghiêm chỉnh nhìn vào khay cơm rồi lại nhìn vào quản ngục nói lời cảm ơn."Thời gian qua, chúng ta lại có thể gặp nhau nhiều lần như vậy, cũng xem ra là cái duyên.
Dù sao cũng cảm ơn ngài, thời gian qua luôn đối xử tốt với tôi.
Nếu có lần gặp sau, tôi mong chúng ta có thể thành bạn."Nghe Cám nói xong, người kia gật đầu đáp lại bằng cụm ngắn, "rất mong vậy", sau lại ngừng một chút rồi nói tiếp."Thôi được rồi, đây xem ra là bữa cuối cùng của cô rồi, ăn no một chút, cần gì cứ nói với tôi..."Đoạn, hướng ra cửa, toan bước ra ngoài, người đó sững lại như nhớ ra một điều gì đó."Này cô...""Vâng...""Cô vẫn nhớ người lần trước đưa cho cô giỏ bánh bao chứ, lần trước, cô hỏi tôi...!bây giờ tôi nói có được không?""Người...!đem đồ cho tôi sao?""Đúng, tôi nhớ anh ta đã đến đây rất nhiều lần khi đó, nhưng đều chỉ đứng ở một góc nhìn vào trong.
Cho đến một lần, tôi vô tình nhặt được mệnh bài của anh ta, tôi mới biết đó là quận vương."" Quận Vương sao? ""Đúng là vậy, khi đó anh ta đã nhờ tôi giữ kín, nhưng có lẽ đến giờ phút này, tôi nghĩ tôi nên nói cho cô.
"Thị Cám lặng thinh, mày hơi nhếch lên một chút.
Thị chẳng nói gì, cho tới khi quản ngục gần như ra khổ nơi đó, thị ta mới vội chạy ra gọi vọng."Xin đợi một chút! ...Anh giúp tôi một việc được chứ?"* * * * * * * * * * * * * * * * *" Sao? Thị ta sao lại bị bắt?"Tấm đặt ly trà xuống bàn, giọng như chẳng giữ được bình tĩnh hỏi ngược lại."Hạn ta cho thị còn tận mấy ngày nữa, lý gì mà giờ thị đã bị bắt.
Thị ta bị bắt khi nào?""Dạ bẩm nương nương là sáng sớm hôm nay ạ.""Tại sao lại bị bắt?""Kính bẩm, nô tì nghe phong phanh bên hoàng thượng nói, phúc tấn vu oan cho lão vương gia.""Vu oan?"Thị Cám đi vu oan cho người khác, mà người thậm chí lại còn là cha chồng của thị?Nói chẳng quá, người như thị Cám, tấm hiểu rất rõ.
Cám, thị ta kể cả trước đây cũng sẽ không bao giờ vu oan hại người, đặc biệt lại là người bề trên của thị, là người thị ta kính mến, là cha chồng thị.
Mà nếu, thị ta có hãm hại cũng chỉ hãm hại một mình Tấm.Huống hồ, Cám cũng chẳng phải kẻ ngu ngốc, vô cớ vu oan cho người khác, không bằng không chứng khác gì con chuột tự sa vào bẫy mà chẳng cần tới mồi.Trách con chuột quá ngu ngốc hay trách kẻ giăng bẫy quá tài giỏi?Cám, chính là đứa em máu mủ của Tấm, tính cách nó, thị Tấm chắc chắn hiểu rõ.
Chuyện này chắc chắn còn khúc mắc, mà nếu giả dụ đứa em này của thị thức sự có mưu đồ bất chính vậy thì thị chắc chắn sẽ đích thân xử phạt nó thích đáng!**"Bệ hạ nói sao? Mưu đồ mưu phản?"Tấm hỏi xong, thị phì cười."Bệ hạ, đứa em gái này của em nội tâm thật sự rất đơn thuần.
Mưu đồ mưu phản, em nghĩ thị ta chẳng thế có."Vũ giương mắt nhìn sang hoàng hậu."Làm sao hoàng hậu biết được chứ, đứa trẻ đó vốn không đơn giản, huống hồ, người nói ta biết lại là lão vương gia.
Chẳng lẽ, ông ấy lại nói láo vu oan cho con dâu của mình, vu oan cho người bây giờ đã mang một phần họ của ông ta.
Trước tiên là hãm hại tiểu hoàng tử tới chết, thậm chí cả ta và em đều đã thấy gói thuốc bột đặt trong tủ thị ta có độc tính.
Sau đó lại vu oan giá họa cho cha chồng, nếu như không phải lão vương gia đến đem theo bằng chứng cho tội ác của thị ta, nếu như lão vương gia vì danh dự của cả dòng tộc mà đem giấu đi.
Ta thật chẳng đoán được thị ta sẽ làm gì tiếp...".