Thiêu xong, khách tang cũng dần ra về.Cám cầm trên tay hũ tro cốt của mẹ, cẩn trọng đặt lên trên tấm vảu lụa màu đen cẩn trọng mà buộc lại.
Cám hai tay ôm lấy hũ tro cốt lẳng lặng trở về miệng vẫn còn lầm nhẩm vài ba câu."Mẹ ơi, giờ mẹ với con về nhà nha, rồi sáng mai con sẽ đưa mẹ đi nốt quãng cuối.
Chẳng phải mẹ từng nói mẹ rất thích ở nơi có phong cảnh đẹp sao, con đã tìm được một nơi rất đẹp, cũng rất yên bình? Mẹ có thích không? Con nghĩ là mẹ sẽ thích nơi đó.""Tử Đình..."Tiếng nói thân thuộc vang lên, Cám theo phản xạ quay người lại, nở nụ cười hiền hòa."Mộ Dung vương gia, sao vậy? Người muốn nói truyện với tôi sao?""Cô ổn chứ? Tôi rất tiếc chuyện mẹ cô...""Không sao đâu, tôi ổn mà, chí ít thì lần này tôi sẽ không phải khóc vì tiếc nuối không được ở cạnh bà phút cuối...!như lần trước."Ba chữ "như lần trước" Cám chỉ nói rất nhỏ, chỉ đủ cho Cám một mình nghe thấy."Ờm, Tử Đình...!có chuyện này, hoàng hậu nương nương nhờ tôi gửi tới cô lời xin lỗi."Cám nghe thấy bốn chữ " hoàng hậu nương nương " liền thay đổi sắc thái trên mặt ."Chị ta thì có lỗi gì mà xin cơ chứ.
Dù sao cũng chỉ là mẹ kế, không có máu mủ.
Dù đang sống hay đã chết vì chị ta thì cũng đâu quan trọng.
Huống hồ gì, bây giờ chị ta cũng là hoàng hậu thường dân như chúng tôi có là gì.""Không phải vậy đâu Tử Đình, Hoàng hậu lâm bệnh rồi, sau ngày hôm đó, thầy lang tuy đã tới tuy không có thương tích nặng hay có gì ảnh hưởng tới tính mạng nhưng vết thương ở cánh tay của người đã nhiễm khuẩn khá nặng, hiện giờ vẫn đang để các thái y trong cung chữa trị.""Chị ta thì nhiễm khuẩn vết thương, còn mẹ tôi thì sao? Mẹ tôi đã chết rồi, người có thấy không? Chị ta thì bị một vết thương nhỏ ở cánh tay còn mẹ tôi thì đã bỏ mạng rồi.
Mẹ tôi...!bà chỉ mới có bốn mươi tuổi thôi, bây giờ...!bây giờ chính là lúc bà được hưởng phúc của con cái, được con gái trả ơn sinh thành.
Tôi...!tôi thậm chí còn chưa bao giờ tặng cho bà được một món quà thực sự..."Cám nói, khuôn mặt cúi gằm xuống, hai tay ôm chặt lấy hũ tro cốt, bờ vai nhỏ run lên từng đợt.
Thiên nhìn Cám, nhìn thấy cô gái bé nhỏ này vốn luôn cứng nhắc kiên cường phút chốc lại trở nên yếu đuối, mong manh tưởng chừng chỉ cần chạm nhẹ sẽ như thủy tinh mà tan vỡ."Tử Đình, tôi..."Thiên giơ hai tay lên toan chạm vào mặt Cám, toan lau đi những giọt nước mắt của Cám.
Thật chẳng ngờ Cám khuôn mặt vẫn cúi gằm, tay đưa lên cản tay Thiên lại, ngước mặt lên, đôi mắt trong veo có chút hoe đỏ trợn tròn lên nhìn vào hắn, lạnh giọng nói."Mộ Dung vương gia, hiện giờ, trong người tôi thực sự cảm thấy rất khó chịu, nên xin lỗi không thể nói tiếp với người, tôi xin phép trở về.""Vậy...!để tôi đưa cô về.""Không cần đâu, tôi có thể tự mình trở về được.""Được rồi, tạm biệt cô."Cám cũng chỉ gật nhẹ đầu xong quay lưng bỏ đi, bước được hai bước chân, Cám chợt đứng lại."Mộ Dung vương gia...!nếu như người có gặp người đó xin nhờ người nói với người đó...!tôi sẽ trôn tro cốt của mẹ ở Hồ Tự Mẫu."* * * * *Tấm ngồi trong tẩm cung, bàn tay băng vải trắng.
Nàng ta ngồi trên bàn trà mà ánh mắt đăm chiêu ra ngoài cửa.Ngày hôm đó, Tấm đang phụ dì chuẩn bị đồ dưới bếp, bất ngờ có kẻ đột nhập, kẻ đó giết chết người thị vệ kia, mục đích của hẳn chính là Tấm, hắn muốn tiêu diệt Tấm.
Mẹ Cám khoảnh khắc kẻ kia tiến thẳng tới Tấm muốn một dao xuyên tim giết chết Tấm thì lại chạy tới đẩy Tấm ra lấy thân mình nhận mũi dao đó.
Tấm ngã đập đầu xuống đất bất tỉnh, tay xát mạnh xuống mà trày xước.
Về phần mẹ Cám, bị đâm một dao may mắn thay mũi dao đâm lệch xuống dưới ngực, trước khi ngã xuống và ngoài người nắm lấy mặt nạ kẻ kia theo đà ngã xuống mà xé rách.
Kẻ kia cầm lấy con dao chảy đầy máu tươi toan tiếp tục ý đồ ban đầu - giết chết đương kim hoàng hậu, nhất thời nghe thấy tiếng Cám gọi ngoài cổng, mặt nạ đã rách khiến hắn lo ngại nguy cơ bị lộ danh tính nên đành bỏ trốn.Kết cục, Tấm nhanh chóng được đưa trở về cung trong tình trạng bất tỉnh.Tấm đã mơ một giấc mơ, trong giấc mơ ấy, Tấm nhìn thấy một hình xăm Hoắc trên cổ tay của một gười đàn ông không thấy mặt, Tấm nghe thấy tiếng hét hoảng sợ của Như Ý, Tấm nghe được giọng nói mệt mỏi của dì cuối cùng thứ Tấm nghe được chính là tiếng hát của Cám.
Một bài hát mà từ lâu lắm rồi Tấm không nghe thấy, đó là bài hát ngày xưa mẹ Cám thường hát ru Cám, những câu hát quen thuộc với cả Cám và Tấm.Cho tới khi tỉnh lại, cũng đã là sáng ngày hôm sau.
Người đầu tiên Tấm gặp khi tỉnh lại là hoàng thượng.
Ánh mắt lo lắng nắm chặt lấy tay Tấm."Nàng tỉnh rồi.""Hoàng thượng...!sao chàng lại ở đây? Ủa, em đã hồi cung rồi sao?""Hoàng hậu, nàng không nhớ sao? Nàng bị tấn công.""Đúng...!đúng là vậy, ...vậy còn dì? Dì của thiếp, người sao rồi?"Tấm khẽ ngồi dậy hỏi, Vũ trước câu hỏi này của Tấm lại im lặng không cất tiếng.
Như Ý đứng bên thấy vậy liền e dè đáp."Hoàng hậu nương nương, dì Bình lúc đó đã bị tên thích khách kia...""Dì vẫn ổn, chỉ là đã bị thương nhẹ, ta đã sai người tới chăm sóc dì rồi, nàng cứ an tâm đi.".