Phong Tư Lạc có thể triệu hoán ma đao trở lại, nhưng vừa rồi ánh mắt của Hoán Thiên Hùng xem nàng có chút kỳ quái, cho nên nàng cũng không ngăn cản ma đao thần long, mà là đi theo phía sau chúng nó.
Nhưng mà lúc trước nàng tiêu hao không ít linh lực, tốc độ cũng không nhanh, không bao lâu lại có một cổ lực lượng thần bí đột nhiên nâng nàng lên, dùng một loại tốc độ vô cùng nhanh phi về phía trước.
Phong Tư Lạc có chút không thể hiểu được, bất quá lực lượng kia hình như không có ác ý, nàng liền không giãy giụa, mà nhân cơ hội đó nắm chặt thời gian nghỉ ngơi, khôi phục linh lực.
Bay hồi lâu, một tòa Thần Điện rộng rãi hùng vĩ xuất hiện trong tầm nhìn của nàng, từ xa nhìn lại, xung quanh Thần Điện còn có rất nhiều điểm đen, nhìn như là ——— người... rất nhiều người?
Cư nhiên có nhiều người như vậy? Vậy vì sao lúc trước một người nàng cũng không đụng phải?
Nàng kinh ngạc truyền âm hỏi Thư Lâm: "Thư Lâm, ngươi xem những tiểu hắc điểm kia đi, đó là người sao?"
"Ân."
"Nguyên lai còn có thể nhìn thấy người khác, thật là quá tuyệt vời."
"Cao hứng như vậy?" Tư Hằng rầu rĩ hỏi, "Có phải chỉ có ta và nàng ở cùng nhau nên nàng cảm thấy nhàm chán?"
Phong Tư Lạc bật cười: "Ngươi nghĩ đi đâu vậy? Ta muốn nói túi trữ vật của chúng ta đều chứa đầy rồi, hộp đựng linh thảo cũng sắp dùng xong rồi, nhìn thấy người khác, không phải là có thể theo chân bọn họ trao đổi túi trữ vật gì đó sao?"
Không nhàm chán là được.
"Nàng nói rất đúng."
"Thư Lâm, ở cùng với ngươi ta không hề cảm thấy nhàm chán." Phong Tư Lạc cao hứng nói, "Ngược lại, ta cảm thấy thực vinh hạnh, có thể nhận thức một bằng hữu như ngươi là chuyện may mắn nhất cuộc đời ta."
Sau khi trầm mặc thật lâu, Tư Hằng nhẹ giọng nói: "Ta cũng vậy."
Phong Tư Lạc lỗ tai vừa động, ba chữ kia khinh phiêu phiêu, nàng thiếu chút nữa cho rằng chính mình nghe lầm: "Ngươi nói cái gì?"
"Nhận thức nàng, ta cũng cảm thấy rất may mắn." Trước khi nhận thức nàng thì cả đời này của hắn đều chỉ quẩn quanh với tu luyện. Nếu lúc trước không nhận thức nàng thì dựa theo kế hoạch của hắn, mấy trăm năm trước hắn cũng đã phi thăng.
Bất quá sau khi phi thăng lên thượng giới, còn không phải là đổi một địa điểm để tiếp tục ngày qua ngày tu luyện sao? Cũng có ý nghĩ gì đâu?
Nghe được hắn nghiêm túc trả lời như vậy, trong lòng Phong Tư Lạc vui nở hoa, nàng đột nhiên muốn trêu đùa hắn một chút, vì thế thực nghiêm túc hỏi hắn: "Ta cảm thấy thực may mắn, là bởi vì ngươi cho ta rất nhiều sự trợ giúp, từ trên người của ngươi ta học được rất nhiều việc. Nhưng ta không giúp được ngươi cái gì, ta cũng không dạy ngươi cái gì, ngược lại còn cho ngươi thêm nhiều phiền toái như vậy, vì sao ngươi lại cảm thấy nhận thức ta là chuyện may mắn nha?"
"Nàng cũng đã dạy ta rất nhiều."
"Tỷ như? Ta đã dạy ngươi cái gì?" Phong Tư Lạc hứng thú bừng bừng truy vấn.
Hắn xác thật từ trên người nàng nhìn thấy rất nhiều chuyện mới mẻ, bất quá không phải ở thân phận này, mà là cái thân phận Tư Lạc kia, đây là điều không thể nói.
Tư Hằng linh quang chợt lóe: "Ngươi dạy ta bán đường hồ lô."
Phong Tư Lạc nhịn không được ha ha ha cười to, Thư Lâm thật là quá đáng yêu, nàng chỉ giúp được hắn một chuyện như vậy thôi, còn là một chuyện bé nhỏ không đáng kể mà hắn cư nhiên có thể nhớ thương lâu như vậy.
Trong khi hai người truyền âm cho nhau thì khoảng cách giữa Phong Tư Lạc và tòa Thần Điện kia đã càng ngày càng gần, nàng mơ hồ cũng có thể nhìn thấy những người đứng xung quanh Thần Điện, rất nhiều bóng người quen thuộc xuất hiện ở dưới mi mắt của nàng.
Trong lòng nàng cả kinh: Phong Khanh Liên?
Chẳng lẽ nơi này là một phần trong cốt truyện?
Nàng suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng lắc đầu, tuy rằng bởi vì thời gian quá lâu nên rất nhiều chi tiết trong truyện nàng không nhớ rõ, nhưng tuyến thời gian cơ bản thì nàng vẫn nhớ rõ, không có chuyện gì về cái bí cảnh này cả.
Trong cốt truyện thì sau khi Phong Khanh Liên gặp được Cơ Vô U, hai người kết bạn đồng hành, đã trải qua rất nhiều sự tình, trong quá trình đó Cơ Vô U dần dần thích nữ chính, cuối cùng rễ tình đâm sâu, vì nữ chủ mà trải qua rất nhiều trắc trở.
Nhưng bởi vì nàng xuyên qua, Cơ Vô U hộ tống nàng về hoàng thành, nữ chính cũng đi theo và đi vào hoàng thành trước một bước, cốt truyện Cơ Vô U cùng nữ chính ở chung cơ hồ bị áp đặt, hiện giờ cốt truyện bị quấy rầy cũng rất bình thường.
Đối với loại thay đổi được tạo thành trong lúc vô ý này, Phong Tư Lạc thật sự cao hứng, Cơ Vô U làm một hoàng tử tiêu sái thật tốt, việc gì phải làm một nam xứng khổ vì tình thảm hề hề chứ?
Cổ lực lượng nâng nàng kia cuối cùng cũng biến mất, Phong Tư Lạc chậm rãi đáp xuống trong đám người.
Tất cả mọi người đều mang sắc mặt cổ quái nhìn nàng.
Cơ Vô U thiếu chút nữa hỉ cực mà khóc, xông lên giang tay ra, định ôm lấy muội muội hắn đánh mất rồi lại tìm lại được.
Nhưng mà hắn cũng không ôm được nàng, bởi vì hắn mới vừa đụng tới quần áo của nàng thì một cổ đau đớn quen thuộc liền từ hai tay hắn truyền đến, kích thích này làm hắn trong nháy mắt bình tĩnh lại, rụt tay.
Cơ Vô U ai oán xem Phong Tư Lạc: "Muội muội, trên người của muội thật sự không có pháp khí phòng hộ sao?"
Phong Tư Lạc cười tủm tỉm cũng không có trả lời, nàng truyền âm hỏi Thư Lâm: "Thư Lâm, không phải là ngươi làm đi?"
Tư Hằng ở trong vòng tay của nàng giả chết, làm bộ không nghe được chuyện nàng hỏi.
Không thu được trả lời nhưng Phong Tư Lạc ngược lại xác nhận chuyện này, nàng mi mắt cong cong, vỗ vỗ cánh tay Cơ Vô U: "Ca xem, muội chạm vào ca không hề có việc gì."
Nhưng mà ta chạm vào muội thì có việc a! Cơ Vô U thực u oán.
Thanh Dương hỏi nàng: "Mấy ngày này muội đi đâu? Làm sao lại không có ai gặp được muội vậy?"
Phong Tư Lạc: "......" Từ những lời này của Thanh Dương nàng liền có thể tinh ý phát hiện ra rất nhiều tin tức, tỷ như chuyện không đụng phải người khác này, là một chuyện không bình thường.
Tuy rằng nàng thật sự không gặp được một người nào.
Thấy mặt nàng đầy biểu tình một lời khó nói hết, Cơ Vô U hỏi: "Chẳng lẽ muội bị nhốt ở nơi nào đó?"
"Không sai biệt lắm đi." Phong Tư Lạc chỉ có thể hàm hồ nói, "Bây giờ đang có chuyện gì thế?"
Tầm mắt của nàng di chuyển sang xung quanh, tiếp xúc đến đều là ánh mắt kinh ngạc của những người khác, ánh mắt cua nàng cuối cùng nhìn về phía Phong Khanh Liên, cười và gật đầu với nàng ta.
Phong Khanh Liên hơi cứng đờ đáp lại Phong Tư Lạc một nụ cười.
Lúc trước khi bằng hữu của nàng ta đã rối rắm, con rồng màu trắng có đốm đen kia có điểm quen mắt, Phong Khanh Liên cũng có cảm giác giống như vậy. Nhưng sau khi nhìn thấy Cơ Vô Nhược, nàng ta liền biết được, vì sao nàng ta lại cảm thấy quen mắt.
Bởi vì trước khi tiến vào bí cảnh, bọn họ đều ở hoàng cung Cơ gia nhìn thấy một con khá giống vậy, là thuộc về Cơ Vô Nhược, cũng là con rồng màu trắng có đốm đen.
Phong Khanh Liên lắc đầu, không có khả năng, thần long của người Cơ gia cùng tu vi của chủ nhân là cùng một nhịp thở, Cơ Vô Nhược mới vừa kết đan, thần long của nàng nhiều nhất cũng là tu vi Kim Đan, sao có thể đuổi theo một con yêu thú thất giai chạy khắp nơi?
Hẳn chỉ là vừa khéo.
Nghĩ đến đây, Phong Khanh Liên thở dài nhẹ nhõm một hơi, cả người nhẹ nhàng nhìn về phía đại môn của Thần Điện.
Vào lúc này đại môn của Thần Điện cũng chậm rãi mở ra.
Từ bên ngoài nhìn vào, trong thần điện đều là một mảnh trắng xoá, phảng phất như trống không.
Các lão nhân trong bí cảnh đều gấp không chờ nổi mà đi vào, đám người Thanh Dương lại là nhìn về phía một người trong đám bằng hữu của Phong Khanh Liên, cũng chính là sư huynh đồng môn của bọn họ.
"Sư huynh, nói cho chúng ta biết chút tin tức đi? Đi vào sẽ phát sinh chuyện gì? Có điều cố kỵ gì không?"
Người nọ xấu hổ nói: "Kỳ thật chúng ta cũng không biết sau khi tiến vào sẽ phát sinh chuyện gì, bởi vì mỗi lần sẽ khác nhau, tóm lại chỉ có một câu, vâng theo bản tâm."
Cơ Vô U u sầu đầy cõi lòng: "Muội muội, nhiều thứ không xác định như vậy, nếu không chúng ta không đi vào nữa?"
Phong Tư Lạc cười: "Ca ca ta không sợ."
"Ta sợ!"
Đồng môn của Thanh Dương có chút muốn cười: "Khụ khụ, trong thần điện sẽ không có nguy hiểm, vận khí tốt thì nói không chừng còn có thể đạt được bảo vật không tồi, cho nên kiến nghị vẫn nên đi vào thì tốt hơn."
Cơ Vô U kiên quyết lắc đầu: "Không được không được." Bây giờ hắn chỉ muốn đem muội muội an toàn đi ra ngoài, những cái khác thì không cần.
"Nhưng mà muội muốn đi vào a, muội muốn nhìn một chút xem có thể đạt được bảo vật gì đó hay không." Phong Tư Lạc vô cùng mong chờ, tuy rằng nàng luôn là một người Châu Phi (ý là nghèo rớt mùng tơi), nhưng người Châu Phi cũng muốn đánh cuộc vận khí a!
"Muội muốn bảo vật, ca ca có thể cho muội, muội muội ngoan, hai chúng ta không cần đi vào." Cơ Vô U dùng giọng điệu hống tiểu hài tử để dỗ Phong Tư Lạc.
Phong Tư Lạc có chút dở khóc dở cười.
Tư- vòng tay- Hằng hừ lạnh một tiếng, Phong Tư Lạc liền tự động bay lên, phi thẳng vào trong Thần Điện.
Cơ Vô U:!!!
"Muội muội!" Cơ Vô U bắt không được muội muội nên đành phải đi vào theo.
Thanh Dương nhịn không được cười: "Đây là lần đầu tiên ta thấy bộ dạng Vô U huynh bị dọa phá gan, rất thú vị."
Mấy người nhìn nhau cười, tất cả đều tiến vào Thần Điện.
————
Phong Tư Lạc phát hiện bản thân ngồi ở trên một cái ghế, tất cả những người gặp được bên ngoài Thần Điện đều ngồi ở chung quanh, đám người Cơ Vô U thì ngồi ở bên cạnh nàng.
Phía trước bọn họ có một cái đài cao, hình như là có thứ gì đó sắp trình diễn?
"Đây là muốn mời chúng ta xem diễn sao?" Phong Tư Lạc nhỏ giọng nói thầm.
"Không sai." Đúng lúc một giọng nói có chút cứng đờ đột ngột vang lên, một nữ tử mặc y phục phấn hồng xuất hiện ở trên đài cao, khuôn mặt nữ tử kiều tiếu mỹ lệ, biểu tình cùng ánh mắt lại dại ra.
"Con rối, tu vi Nguyên Anh." Tư Hằng truyền âm nói cho nàng.
"Làm giống hệt như người thật, thật là lợi hại." Phong Tư Lạc tán thưởng nói.
Kém xa so với ta, Tư Hằng ở trong lòng nói.
Con rối nữ trung niên lúc trước hắn tùy tay chế tạo ra để giảng giải cho tiểu đồ đệ chuyện quý thủy rõ ràng đẹp hơn cái này nhiều, vì sao tiểu đồ đệ không khích lệ?
Nhìn thấy tất cả mọi người đã tiến vào Thần Điện, con rối phấn hồng nói về quy tắc: "Kế tiếp nơi này sẽ trình diễn các loại cốt truyện, các ngươi căn cứ vào cốt truyện nhìn thấy, phán đoán kết cục là vui hay buồn, cuối cùng kết cục công bố, các ngươi đáp đúng nhiều bao nhiêu cái thì có thể rút thăm trúng thưởng bấy nhiêu lần, nghe hiểu chưa?"
Mọi người ồ lên, tất cả đều tràn đầy kinh hỉ, cái này hào phóng hơn nhiều so với mấy lần trước!
Thấy không ai lắc đầu, con rối phấn hồng liền biến mất, trên đài cao xuất hiện một ngọn núi tiên khí phiêu phiêu, một bạch y nam tử tiên phong đạo cốt đang luyện kiếm, một phấn y nữ tử đang đánh đàn, phấn y nữ tử liếc mắt đưa tình, thường thường mang theo một nụ cười ôn nhu.
Nam tử tuấn lãng phi phàm, nữ tử ôn nhu mỹ lệ, thật là một đôi thần tiên quyến lữ.
Trước mắt Phong Tư Lạc xuất hiện một hàng chữ: 【 thỉnh phán đoán kết cục là vui hay buồn? 】
Phong Tư Lạc không chút do dự chọn buồn.
Vở diễn trên đài cao tạm dừng mười tới giây sau đó lại tiếp tục trình diễn, bạch y nam tử dừng việc múa kiếm, phấn hồng nữ tử đi lên giúp hắn lau mồ hôi, nàng vẫn liếc mắt đưa tình như thế, còn trong mắt nam tử lại không hề gợn sóng, rất là lãnh đạm, nguyên lai là hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình a.
Trong thính phòng có không ít người phát ra ai thán, hẳn là vừa rồi lựa chọn vui.
Phấn y nữ tử đối với bạch y nam tử rễ tình đâm sâu, còn theo đuổi không bỏ, bạch y nam tử lại một lòng theo đuổi vô thượng đại đạo, cả ngày chỉ thích tu luyện.
Nhân thiết quen thuộc này!!
Phong Tư Lạc nhịn không được muốn cười, nàng dùng tay áo che khuất mặt, nhếch môi cười không thành tiếng.
Tư Hằng cảm thấy nụ cười này của nàng thập phần quái dị: "Nàng cười cái gì?"
"Ta nhớ tới người nào đó." Phong Tư Lạc cười mi mắt cong cong, "Ha ha ha thật sự quá giống."
Trong lòng Tư Hằng càng cảm quái dị, cảm giác quái dị này làm cho hắn theo bản năng lựa chọn không tiếp tục hỏi nữa.
Vở diễn trên đài cao còn đang tiếp tục.
Đôi nam nữ trong cốt truyện nhìn như sắp đi theo hướng bi kịch, nhưng vào một ngày nọ, bạch y nam tử lâm vào nguy hiểm, phấn y nữ tử không màng an nguy bản thân, vì hắn chắn nhát kiếm trí mạng, cả người đều là máu ngã vào trong lòng hắn.
Mặt bạch y nam tử luôn luôn vô biểu tình, lại lần đầu tiên xuất hiện động dung.
Trước mặt Phong Tư Lạc lại xuất hiện một hàng chữ, bất quá lần này có thêm một vấn đề: 【 thỉnh phán đoán nữ tử có chết không? Kết cục là vui hay buồn? 】
Sao có thể chết được? Khẳng định sẽ vẫn sống a!
Bất quá kết cục sao, Phong Tư Lạc vẫn như cũ chọn buồn.
Phấn y nữ tử tỉnh lại, phát hiện nam tử vẫn luôn trông coi nàng, ánh mắt hắn nhìn của nàng cũng không hề thờ ơ, mà cũng có gợn sóng.
Từ nay về sau, cốt truyện liền đi theo một hướng phát triển khác, hai người bắt đầu yêu đương ngọt ngào, mặt nam tử cũng không hề vô biểu tình, ngẫu nhiên cũng sẽ mỉm cười với nữ tử, nữ tử cảm thấy thực hạnh phúc, rất nhiều người quan khán đều lộ ra nụ cười.
Vẻ mặt Phong Tư Lạc lạnh nhạt, còn không tiếng động thở dài.
"Vì sao nàng lại thở dài?" Tư Hằng nhịn không được hỏi.
"Đây tất nhiên là một vở bi kịch." Phong Tư Lạc khẳng định.
Tư Hằng như suy tư gì đó, đồ đệ ở phương diện cảm tình tựa hồ có chút bi quan?
Hai người trong cốt truyện tình nùng ý nùng, nam tử nhận được tin tức của sư môn, muốn hắn trở về tiếp nhận chức vụ chưởng môn đời kế tiếp, nữ tử không đành lòng phân ly, nam tử lại cười đưa ra hôn ước với nàng, nữ tử hỉ cực mà khóc, hai người nắm tay về tông môn.
"Sách......" Phong Tư Lạc lại không chút do dự chọn kết cục buồn ở lần lựa chọn kế tiếp.
Một đoạn thời gian thật dài sau đó đều là cốt truyện ngọt ngào, cảm tình của hai người từ từ thâm hậu, chờ tói khi trở lại tông môn, nam tử ở trước mặt mọi người tuyên bố nữ tử là đạo lữ của hắn.
Nam tử tu vi cao thâm, địa vị tôn sùng, người ngưỡng mộ hắn vô số kể, hiện giờ lại cùng một người vô danh ở bên nhau, những người ngưỡng mộ đó đều rất tức giận, ngầm khi dễ phấn y nữ tử. Phấn y nữ tử nén giận, mỗi lần nam tử hỏi nàng vì sao lại bị thương, nàng đều che giấu nói là chính mình không cẩn thận bị thương.
Nhưng mà trải qua năm dài tháng rộng, phấn y nữ tử lại bằng vào sự ôn nhu thiện lương của nàng dần dần đạt được sự chấp nhận cùng tôn trọng của những người khác, mọi người cam tâm tình nguyện gọi nàng là tông chủ phu nhân.
"A......" Phong Tư Lạc lại tiếp tục lựa chọn bi.
Lựa chọn bất biến của nàng từ đầu đến cuối khiến cho con rối phấn hồng chú ý, nó thiết lập kết giới, chạy đến bên người nàng hỏi: "Vì sao ngươi luôn lựa chọn bi kịch?"
"Bởi vì từ khi ta nhìn thấy cảnh đầu tiên, ta liền có dự cảm, đây tuyệt đối là bi kịch."
"Ngươi khẳng định như vậy? Ngươi phải biết rằng, nếu kết cục là hỉ thì ngươi ngay cả một lần rút thăm trúng thưởng đều không có."
"Nếu ta đoán sai thì cơ hội rút thăm trúng thưởng không cần nữa." Dù sao nàng cũng thật sự không xem trọng cặp đôi này.
Con rối phấn hồng như suy tư gì đó rồi rời đi, vở kịch trên đài cao tiếp tục trình diễn, tu vi của bạch y nam tử đã đạt tới Độ Kiếp kỳ, nhưng phấn y nữ tử vẫn chỉ là Nguyên Anh, ngày qua ngày nam tử vì nàng trăm cay ngàn đắng tìm trân bảo cùng các loại linh đan diệu dược, làm phấn y nữ tử bế quan tu luyện: "Ta muốn phi thăng cùng nàng."
Phấn y nữ tử thập phần cảm động, hàm chứa nước mắt tiến hành bế quan.
Trước mắt Phong Tư Lạc lại xuất hiện hai vấn đề: Phấn y nữ tử có thể thành công không? Kết cục là vui hay buồn?
Phong Tư Lạc lựa chọn có thể thành công, kết cục vẫn là buồn.
Cuộc sống của nhân loại bình thường dài chưa đến một trăm năm còn không ngừng có người yêu đương rồi chia tay, kết hôn rồi ly hôn, ngoại tình, có con ngoài giá thú...... Thời gian càng lâu càng khó nói, cầm tay ngươi giống như tay trái dắt tay phải, sờ ngươi cũng giống như ta tự sờ mình.
Càng đừng nói người tu chân, động một chút là mấy trăm tuổi mấy ngàn tuổi, cảm tình là thứ chịu không nổi sự tàn phá của thời gian, thời gian mấy năm cũng đủ đem một phần tình cảm nồng cháy oanh oanh liệt liệt thiêu đốt thành tro tàn, ngay từ đầu cảm tình nồng nhiệt nhưng mấy trăm năm mấy ngàn năm sau, khẳng định đều sẽ trở nên bình đạm như nước sôi để nguội.
Cho nên sau khi Phong Tư Lạc đi vào thế giới, mặc kệ gặp được nam tử ưu tú đến đâu thì nàng cũng chưa bao giờ có ý niệm yêu đương, bởi vì nàng căn bản không tin sẽ có kết cục đẹp.
Tư Hằng nhìn thấy nàng lựa chọn từ buồn liên tiếp, mày dần dần nhăn lại.
Tiểu đồ đệ bi quan như vậy, làm thế nào cho phải đây?
Cốt truyện lại bắt đầu, phấn y nữ tử trải qua mấy trăm năm bế quan, nàng rốt cuộc thành công tấn chức Độ Kiếp kỳ, nàng đầy cõi lòng vui sướng, mang theo vô hạn tưởng niệm với nam tử mà xuất quan.
Nhưng mà thứ nàng nhìn thấy lại là phản ứng lãnh đạm của bạch y nam tử.
Ánh mắt nam tử nhìn nàng lại quay về lúc ban đầu, lãnh đạm xa cách, không gợn sóng.
Nữ tử cực kỳ bi thương, người khác lại nói cho nàng, thứ mà nam tử tu luyện vốn dĩ chính là vô tình đạo, luyện đến cực hạn sẽ trở nên vô tình vô dục, cho nên hắn không hề thay lòng đổi dạ, đây chỉ là hiện tượng bình thường.
Phong Tư Lạc cảm thấy phấn y nữ tử quá đáng thương, nếu nam nhân kia thay lòng đổi dạ thì phấn y nữ tử còn có thể trả thù một phen, nếu có người chen vào thì nàng cũng có thể có đối tượng để phát tiết. Nhưng hiện tại người ta lại không thay lòng đổi dạ, nhân gia chỉ bởi vì tu luyện nên trở nên vô tình, muốn tìm đầu sỏ gây tội cũng tìm không thấy.
Phấn y nữ tử lại trải qua thời gian dài nỗ lực, ý đồ gợi lên tình yêu của ái nhân nhưng mà lần này vô luận nàng làm như thế nào thì hắn đều thờ ơ.
Nàng không tiếp thu được ái nhân lãnh đạm với nàng như thế, cuối cùng lựa chọn tự bạo mà chết.
Thứ tràn ngập trào phúng đó là hình ảnh nàng tự bạo mà chết này kích thích đến bạch y nam tử, trong mắt bạch y nam tử lại lần nữa xuất hiện gợn sóng, hắn cũng cực kỳ bi thương, ý đồ làm nàng sống lại nhưng mà nàng đã hồn phi phách tán.
Cuối cùng hắn cũng tự bạo mà chết.
Người xem bên dưới có người cảm động chảy nước mắt, có người nhỏ giọng nói: "Quá cảm động."
Phong Tư Lạc: "......"
"Quá thảm." Phong Tư Lạc nhỏ giọng nói, "Quả nhiên ở Tu chân giới không nên yêu đương, độc thân bảo bình an."
Mày Tư Hằng nhăn lại sắp có thể kẹp chết muỗi, hắn nhịn không được nói: "Kỳ thật Tu chân giới cũng có không ít kết cục đẹp, có ân ái cả đời, có nắm tay cùng nhau phi thăng, cũng không phải đều là bi kịch."
"Kỳ thật ta cũng biết lạp." Phong Tư Lạc truyền âm trả lời hắn.
Tư Hằng thở dài nhẹ nhõm một hơi, còn tốt, không phải bi quan tới cực điểm.
"Chẳng qua muốn yêu đương nhất định phải lựa chọn đối tượng thật tốt, có một số người tuyệt đối không thể chọn." Phong Tư Lạc lại nói.
Tức khắc Tư Hằng đã bị lời nói của tiểu đồ đệ gợi lên hứng thú: "Sao lại nói thế?"
"Ngươi biết người tên Tư Hằng không?" Phong Tư Lạc hỏi hắn.
Tim Tư Hằng không khỏi đập nhanh thêm vài phần, yết hầu hắn có chút phát khẩn, cứng đờ nói: "Biết."
Hắn không khỏi có chút chờ mong, tiểu đồ đệ cùng "Người khác" nói đến hắn, sẽ nói gì về hắn đây?
"Ngươi biết vì sao ta nhìn thấy cảnh đầu tiên liền kết luận hai người bọn họ sẽ không có kết quả sao?" Phong Tư Lạc lại hỏi.
Trong lòng Tư Hằng có nghi hoặc, những mà hắn vẫn kiên nhẫn trả lời: "Tại sao?"
"Bởi vì nam nhân trong cốt truyện kia cực kỳ giống Tư Hằng, thật sự quá giống." Phong Tư Lạc cười nói, "Ngươi nói xem yêu đương với loại người như Tư Hằng thì không phải tự tìm tử lộ sao? Có thể có được kết quả gì tốt chứ? Khẳng định là viết hoa hai chữ Bi Kịch a!"
Hơn nữa sự thật cũng chứng minh như thế a!
Tư Hằng: "......"
Tư Hằng:???
Tư Hằng:!!!
Phong Tư Lạc còn bổ sung câu: "Bởi vì cảm tình tốt nên ta mới nói cho ngươi cái này đó, ngươi ngàn vạn lần không thể nói cho người khác a! Tuyệt đối không thể để Tư Hằng nghe được ta nói về hắn như thế."
Chậm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT