Những gì mà Mắt Ưng nói vừa rồi vẫn vang vọng trong đầu hắn.
Tiền Thương Nhất hít sâu một hơi, ép mình dần tiếp nhận các loại khái niệm mà bản thân vốn dĩ chưa từng tin tưởng.
Vô luận là dòng chữ máu trên tròng trắng, cưỡng ép khống chế thân thể, hay chuyến xe buýt đen kịt kia... Tất cả mọi thứ, đều tồn tại một cách chân thực.
Nếu những chuyện quỷ dị này đều đã phát sinh, vậy, những khái niệm đã sớm tồn tại như trực giác cảm nhận nguy hiểm hay lý thuyết về linh hồn cũng có thể dễ dàng được tiếp nhận ngay sau đó.
Tiền Thương Nhất là người theo chủ nghĩa duy vật, nhưng không phải loại kiên định.
Hắn luôn thận trọng với những phạm trù chưa biết, vì tin rằng tính chính xác của lý thuyết khoa học vẫn có một phạm vi áp dụng nhất định.
Rõ ràng, ngay từ khi chương trình Điện ảnh Địa ngục xuất hiện, khoa học đã không thể đưa ra một lời giải thích hợp lý cho tất cả những gì mà hắn vừa trải qua. Trừ khi, câu trả lời cho mọi việc hiện thời đều vịn vào một khái niệm: ảo giác vạn năng.
Đây hết thảy đều là ảo giác ư? Mắt Ưng, làng Vũ Khê đều là giả dối à?
Tiền Thương Nhất không hề tin đây là giả dối. Vì nếu mọi thứ đều là ảo giác, hắn cũng tình nguyện tin tưởng đây là chân thật. Bởi vì, mọi cảm nhận của hắn về tất cả đều cực kỳ chân thật.
Từng chút từng chút một, Tiền Thương Nhất đã dần thích ứng với thân phận diễn viên của chương trình Điện ảnh Địa ngục.
“Nếu là thôn trưởng, vậy có phải nhà cửa của ông ta sẽ khang trang hơn hay không?” Tiền Thương Nhất mở lời, phá vỡ sự im lặng lúc này.
“Không hẳn.” Mắt Ưng lắc đầu.
“Đúng vậy, nhưng...” Tiền Thương Nhất vừa nói đến đây, bỗng nhiên hai mắt lóe lên. Một căn nhà ngay ngã rẽ đã thu hút sự chú ý của hắn.
Ngôi nhà trước mặt này lớn hơn những ngôi nhà trước đó, bên trong trông có vẻ cũng nhiều phòng hơn, lại còn có hàng rào bao quanh khoảnh sân nhỏ trước nhà nữa.
Xét từ mọi phương diện, ngôi nhà ở ngay ngã rẽ này đều phù hợp với nhận thức về một vị thôn trưởng trong lòng Tiền Thương Nhất.
“Xem ra, chính là căn nhà đó rồi.” Mắt Ưng chạy nhanh đến.
Tiền Thương Nhất vội vàng đuổi theo, nhưng khoảng cách giữa hai người vẫn càng lúc càng xa.
Nhanh quá! Tại sao lại nhanh đến vậy?
Tiền Thương Nhất muốn bám sát theo Mắt Ưng, để rồi nhận ra dù mình có tăng tốc đến mức nào đi nữa thì cũng không thể đuổi kịp gã. Do đó, hắn dứt khoát tiết kiệm thể lực, thả chậm bước chân lại.
Ánh mặt trời dần buông xuống, kéo dài bóng dáng của hai người trên mặt đất.
Khoảnh sân nhỏ sạch đã ở ngay trước mặt.
Mắt Ưng đã sớm đứng chờ hắn ở cổng sân.
Vừa chạy đến gần Mắt Ưng, Tiền Thương Nhất phải thở dốc nhè nhẹ, trong khi trán ướt đẫm mồ hôi.
Mắt Ưng quay lại nhìn Tiền Thương Nhất, đặt ngón trỏ phải ngay miệng, ý bảo im lặng.
Tiền Thương Nhất cố khống chế hô hấp của mình, thả chậm bước chân, nghiêng tai lắng nghe.
Có tiếng động rất nhỏ vọng từ phòng khách ra ngoài. Âm thanh này không phải tiếng côn trùng, cũng không phải tiếng chim hót, mà là tiếng người, giống như có người đang nói chuyện phiếm trong phòng khách vậy.
Vấn đề duy nhất chính là, cho dù là tiến lại gần hay lùi đi xa, thì âm thanh kia vẫn là rất nhỏ, nhỏ đến nỗi phải lắng nghe cẩn thận mới có thể nhận thấy.
Mà thanh âm nhỏ như vậy, thế nên căn bản là không thể nào nghe rõ được nội dung trò chuyện.
Khi Tiền Thương Nhất vừa đến bên cạnh Mắt Ưng, gã bèn xoay người nhìn hắn, chỉ ngón trỏ trái xuống đất, chỉ ngón trỏ phải vào chính mình rồi chỉ vào cửa phòng khách.
Tiền Thương Nhất gật đầu. Hắn hiểu rõ ý tứ của động tác tay này. Mắt Ưng bảo hắn đứng tại chỗ, còn gã sẽ đi đến cửa phòng khách dọ thám.
Tiếp theo, Mắt Ưng cong lưng lại như một con mèo, bắt đầu tiến về phía cửa phòng khách. Bước chân của gã rất nhẹ nhàng, hầu như không hề phát ra bất cứ một tiếng động nào.
Đến dưới mái hiên, gã dán lưng vào vách tường, chậm rãi di chuyển đến trước cửa phòng khách.
Đến đây, động tác của Mắt Ưng càng lúc càng chậm. Gã kề lỗ tai lên ván cửa gỗ màu xám nhạt, sau đó liếc vào trong khe cửa.
Tiền Thương Nhất hồi hộp đến nỗi phải nín thở, thậm chí còn cố tự làm chậm đi nhịp tim của bản thân.
Vài giây sau, Tiền Thương Nhất bỗng nhiên nhận ra có gì đó không ổn. Âm thanh vừa rồi chợt biến mất bặt tăm.
Vấn đề là, Mắt Ưng đứng ngay cửa phòng khách cũng không có bất kỳ phản ứng nào.
Gã vẫn duy trì tư thế ban đầu.
Ước chừng 10 giây sau, Mắt Ưng đứng thẳng người lên, quay đầu nhìn Tiền Thương Nhất nhất; nét mặt của gã đang tỏ ra vô cùng khó hiểu.
Tiền Thương Nhất dang rộng hai tay ra, ý bảo tương tự.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Tiền Thương Nhất không rõ chuyện gì đang diễn ra.
Mắt Ưng bước tới, nhẹ giọng nói:
“Không có ai trong phòng khách cả, chẳng có một ai.”
Tiền Thương Nhất nhíu mày; hắn chắc chắn là bản thân có nghe được âm thanh vừa rồi. Hơn nữa, Mắt Ưng cũng có nghe thấy; không thể nào là ảo giác được.
“Nhưng mà...” Tiền Thương Nhất không tin lắm.
“... Tự xem đi.” Mắt Ưng trỏ ngón cái bên phải về phía sau, không cố thuyết phục hắn nữa.
Tiền Thương Nhất cũng chẳng lắm lời thêm, bước bình thản về phía cửa phòng khách.
Cánh cửa màu xám nhạt toát lên một cảm giác thần bí, tựa như bên trong đang ẩn giấu một bí mật động trời.
Phía trên khung cửa có treo một tấm kính bát quái; khung kính hơi nghiêng, chiếu thẳng vào cửa.
Tiền Thương Nhất đặt hai tay lên ván cửa, duỗi đầu về phía khe cửa. Sau khi tới gần hơn một chút, hắn mới dán mắt sát vào khe.
Nhìn từ vị trí này, có thể quan sát được tổng thể cả căn phòng khách. Bàn ghế nội thất đều được đặt cạnh tường, vô cùng yên tĩnh.
Đúng như Mắt Ưng nói, phòng khách không có một ai. Tương tự, cũng không có một con chó hay con mèo nào.
Tiền Thương Nhất vẫn chưa chịu tin, nhíu mày thật sâu, tiếp tục nhìn chằm chằm khe cửa.
Vài giây sau, chẳng có gì thay đổi cả.
Hắn bèn chạy đến cửa sổ phòng ngủ ở bên cạnh, nhìn vào bên trong. Đồng dạng, chẳng có bóng dáng của bất cứ một kẻ nào.
“Rốt cuộc, là chuyện gì xảy ra? Vừa rồi, tôi rõ ràng nghe được tiếng động mà?”
Tiền Thương Nhất cúi đầu nhìn xuống mặt đất, nghĩ không ra nguyên nhân trong đó.
“Vào xem thử.” Mắt Ưng đi tới trước cửa phòng khách, dùng hai tay đẩy mạnh ra.
Ngay lúc này, một phần kịch bản mới đột ngột hiện lên trong đầu Tiền Thương Nhất.
Tiền Thương Nhất lập tức đọc ngay; hắn khẩn thiết muốn tìm ra nguyên nhân.
[Màn 4]
[Khoảng 4:30 chiều, tại ngôi nhà của trưởng làng Vũ Khê]
[Trương Tử An đứng trước cửa chính, Biên Triết đứng trước cửa sổ phòng ngủ. Hai người dõi mắt nhìn nhau. ]
[Biên Triết: Trương Tử An, anh nói xem, thế này là thế nào? Tôi đảm bảo là chúng ta không hề nghe nhầm.]
[Trương Tử An: Nhưng sự thật chính là chẳng có ai trong phòng cả. Tôi tận mắt xem qua, mà anh cũng đã thấy động tác của tôi khi tới gần phòng khách rồi. Mà cho dù có người phát hiện ra tôi, vậy cũng không kịp chạy trốn đâu.]
[Biên Triết: Anh nói xem, hay làng Vũ khê này đã bị quỷ ám mất rồi? Tôi vẫn không rõ làng Vũ Khê đã xảy ra chuyện gì, mà chữ Hiến tế kia có ý nghĩa gì thế?]
[Trương Tử An: Biên Triết, tôi cảm thấy chúng ta nên bắt đầu suy nghĩ về vấn đề an toàn cá nhân. ]
[Trương Tử An: Dù thật sự bị quỷ ám hay bởi nguyên nhân gì khác, dân làng Vũ Khê hiện tại đều đã mất tích. Chỉ dựa vào hai người chúng ta, cho dù tìm ra chân tướng, ắt hẳn cũng không thể nào đi cứu bọn họ được, có khi còn tự liên lụy đến bản thân.]
[Biên Triết: Vậy, chúng ta nên làm sao?]
[Trương Tử An: Về trước đã! Báo cáo lại chuyện này, sau đó dẫn người đến.]
[Biên Triết: Ừm! Nhìn mây đen trên trời, phỏng chừng cũng sắp mưa. Tốt hơn hết là chúng ta nên nhanh chóng trở về. Bất quá, trước tiên phải điều tra ngôi nhà này đã.]
[Trương Tử An: Vậy nhanh lên một chút! Vẫn theo cách cũ, chia nhau ra tìm kiếm.]
[Biên Triết: Ừ, có chuyện gì thì cứ gọi to lên là được.]
[Màn 4 kết thúc.]
Tiền Nhất Thương nhanh chóng đọc xong.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT