Sau khi Trí Đa Tinh nói xong, Nhu Quang cũng không còn nổi điên như trước. Giữ gương mặt đượm buồn, cô dần bình tĩnh lại, “Mình xin lỗi.”
Cô nói nhẹ; giọng nói rất nhỏ, tựa như tiếng muỗi vo ve, nghe không rõ cho lắm, “Tất cả đều là lỗi của mình.”
“Yến Nhược Huyên! Cậu nghĩ kỹ lại xíu xem. Những gì mà Trương Tư Ba vừa nói chỉ là suy luận suông của cậu ấy, chưa chắc là thật. Chúng ta nhất định tìm ra đường thoát thân!” Tiêu Thiên rất lo lắng, vừa nói vừa buông lỏng bàn tay đang giữ lấy Nhu Quang ra.
Cả Tiêu Thiên cũng thoát khỏi vai diễn rồi à?
Tiền Thương Nhất nhận thấy điểm này.
Nhu Quang chậm rãi ngồi xuống đất, dùng hai tay ôm lấy đầu gối. Thân thể của cô ấy dần dần cong lại; sau đó, cô gục đầu vào hai đầu gối của mình.
Lúc này, Tiền Thương Nhất quay đầu về phía Trí Đa Tinh, nói:
“Trương Tư Ba, tìm xem có cách nào thoát ra được không?
Cậu là người thông minh nhất trong số 5 người chúng ta. Cậu sẽ nghĩ ra cách mà.”
Nói xong, hắn lại quay sang Nhu Quang, nói:
“Yến Nhược Huyên, suy nghĩ thêm đi. Chắc chắn phải có cách! Có thể là cậu chỉ tạm thời quên đi thôi mà. Giờ cố nhớ lại xem, tại sao Nguyệt thần lại muốn đùa bỡn chúng ta như vậy? Nếu muốn giết chúng ta, vị ấy chỉ cần giết quách đi là xong mà. Do đó, đây thực chất là một trò chơi, chúng ta chỉ cần tìm cách qua màn là được.
Cứ suy nghĩ thêm coi sao! Chắc cậu cũng đâu có muốn chết ở đây hả?”
Nỗi lo lắng và tâm trạng tuyệt vọng đan xen vào nhau, quấn quanh từng cá nhân một.
Năm người ngồi cạnh những túp lều; Ninh Tĩnh ngồi quỳ trên mặt đất, hai mắt đẫm lệ. Trước mặt cô, Nhu Quang cũng ngồi bệch trên mặt đất, vùi đầu vào giữa hai đầu gối. Tiền Thương Nhất và Tiêu Thiên đứng ở hai bên trái phải của Nhu Quang. Trí Đa Tinh ngồi xổm cách đó không xa, cúi đầu nhìn xuống đất.
Lúc này, Mặt Trăng Máu trên bầu trời bắt đầu rung chuyển dữ dội, giống như bóng trăng sóng sánh khi phản chiếu xuống một chậu nước vậy. Mấy giây sau, tình trạng kỳ lạ kia mới dừng lại.
Tiền Thương Nhất lập tức giơ tay lên, để rồi nhận ra mình lại có thể kiểm soát được cơ thể rồi. Thế là, hắn quay sang nhìn những người khác.
Ninh Tĩnh, Nhu Quang và Trí Đa Tinh gần như đứng lên cùng một lúc, trong khi Tiêu Thiên không có phản ứng gì nhiều/
“Đau quá!” Trí Đa Tinh xoa má trái của mình.
Nhu Quang tỏ vẻ xin lỗi, nhưng không hề mở miệng nói câu nào.
Mặt Trăng Máu vẫn còn ngự trị trên bầu trơi, Yến Nhược Huyên sẽ không bao giờ xin lỗi Trương Tư Ba. Nếu nói lời xin lỗi, cơ thể của cô chắc chắn sẽ bị suy nghĩ của Yến Nhược Huyên điều khiển.
Trí Đa Tinh vẫy tay, hiểu rõ ý ngầm của Nhu Quang.
“Chúng ta nên làm gì bây giờ?” Ninh Tĩnh hỏi ra vấn đề mà cô đang quan tâm nhất lúc này.
“Tôi không biết.” Tiêu Thiên thở dài.
Tiền Thương Nhất cúi đầu, liếc nhìn cái bóng của hắn. Không biết từ lúc nào, vết rách trên cái bóng đã to đến đáng sợ. Hắn ngẩng đầu lên, nói:
“Thời gian của chúng ta sắp hết rồi.”
Nói xong, hắn chỉ vào cái bóng của mình.
Lúc này, vị trí tiếp giáp giữa đầu và cổ của cái bóng chỉ còn một phần nhỏ; đầu của cái bóng có thể rơi xuống đất bất cứ lúc nào.
Theo cách nói của Ninh Tĩnh, thời hạn của lời nguyền sắp đến rồi.
“Trương Tư Ba, những gì cậu nói vừa rồi... là thật à?” Ninh Tĩnh nhìn Trí Đa Tinh.
“Chỉ là suy đoán của mình mà thôi...” Trí Đa Tinh mỉm cười, liếc nhìn mọi người, “Nhưng mình đã nghĩ ra cách chạy trốn trong khoảnh khắc vừa rồi, chỉ là không thể nói cho các cậu biết mà thôi.”
“Cách gì?” Đôi mắt Tiêu Thiên sáng lên.
“Nếu vấn đề không phải ở trong khu rừng, vậy chỉ có thể chính là bản thân chúng ta. Do đó, mình hy vọng các cậu có thể rời đi.” Nói xong, Trí Đa Tinh nháy mắt liên tục, cố gắng ra hiệu một cách điên cuồng.
Chữ “rời đi” mà gã nói vừa rồi không phải đang bảo là rời đi khỏi khu rừng, mà ý là các diễn viên hãy chuyển quyền điều khiển cơ thể cho nhân vật mà mình đang đóng vai đi.
“Nhanh lên.” Trí Đa Tinh nhìn cái bóng của mình.
Ngẫm nghĩ đôi chút, Tiền Thương Nhất quyết định tin tưởng Trí Đa Tinh. Hắn bèn đọc lên biệt danh của một diễn viên ngẫu nhiên; ngay lập tức, hắn bị tống khứ ngay, và dĩ nhiên là cũng không thể nào thốt ra cái biệt danh vừa định hô lên ấy.
“Trương Tư Ba, nói thẳng ra đi. Còn giấu giấu giếm giếm làm méo gì? Đang là lúc nào rồi mà còn như thế?” Giọng nói của Tiền Thương Nhất vang lên.
“Trương Tư Ba, sủa nhanh đi.” Nhu Quang nói.
“Nói nghe xem!” Tiêu Thiên bình tĩnh góp lời.
“Giờ dùng cách nào?” Ninh Tĩnh siết chặt nắm đấm, đặt trên ngực mình.
Trí Đa Tinh liếc mắt qua một lượt, tựa như muốn xác định xem có thật là mấy anh chị diễn viên này có thật sự thoát ly khỏi quyền kiểm soát cơ thể hay chưa.
Sau đó, gã nói:
“Sau khi rời khỏi bãi đất trống rồi tiến vào rừng, ngoài việc rơi vào vòng lặp liên tục, chúng ta còn gặp phải chuyện lạ khác. Đó chính là, tần suất đói bụng cực kỳ cao.
Cứ như vậy, lương thực của chúng ta sẽ bị tiêu hao rất nhanh. Thế nên, tại sao lại có hiện tượng này?
Có lẽ... Biện pháp thoát khỏi khu rừng kia, từ đầu đến cuối đều đã nằm sẵn trong chiếc ba lô của chúng ta rồi. Giờ thử mở ba lô của mọi người ra xem, nhìn ở dưới đáy ba lô coi thử có gì không?”
Trong ba lô à?
Tiền Thương Nhất nhận ra Mạc An đang khống chế cơ thể mình, bắt đầu cầm lấy chiếc ba lô. Sau đó, Mạc An mở hẳn ba lô ra, lục lọi sâu xuống phần đáy.
Còn lại một ít đồ ăn và nước uống ở phần trên ba lô; Mạc An lấy sạch chúng ra, đặt xuống mặt đất.
Trong toàn bộ quá trình, Tiền Thương Nhất chỉ có thể quan sát từ góc nhìn thứ nhất, chứ không thể kiểm soát cơ thể của mình.
Thức ăn dần được lấy ra, cuối cùng Mạc An chợt chạm tay vào một nhúm tóc đen bên trong chiếc ba lô. Tiếp theo, dường như cảm giác được gì đó, Mạc An vội vàng duỗi luôn tay trái vào bên trong ba lô. Bằng cả hai tay, Mạc An moi ra cái vật đang nằm bên dưới đáy ba lô kia. Nhưng ngay khoảnh khắc trông thấy vật ấy, Tiền Thương Nhất cảm giác lạnh toát cả người.
Bởi vì, phía dưới đáy ba lô là một cái đầu, một cái đầu có khuôn mặt của hắn. Da đầu trắng bệch, trong khi khóe miệng của cái đầu ấy đang chầm chậm ứa ra từng ngụm máu tươi.
Khi Mạc An nhìn thẳng vào cái đầu, đôi mắt nhắm nghiền của cái đầu ấy cũng vừa lúc mở ra. Đồng thời, nó nở một nụ cười đầy quái dị và kinh khủng:
“Ha ha ha ha ha!”
Nụ cười ấy rất kỳ quái và sắc bén, lại mang theo vẻ châm biếm vô tận.
Mạc An run bần bật cả người, vì quá kinh hãi mà ném cái đầu xuống đất. Nhưng cái đầu ấy cũng không định rời đi, mà lập tức lăn về phía Mạc An.
Thấy cảnh này, hai chân của Mạc An như muốn nhũn ra; suýt nữa, gã đã ngã xuống đất.
Chạy! Phải chạy nhanh lên!
Tiền Thương Nhất thầm rống lên, nhưng dù có rống thế nào thì cũng vô ích. Bởi hiện tại, hắn hoàn toàn không thể khống chế được thân thể của bản thân.
Mạc An dùng cả hai tay, cố gắng thoát ra xa hơn, nhưng mắt cá chân của hắn đã bị cái đầu đáng sợ kia cắn vào.
Tiếp theo, Mạc An té xuống mặt đất, tuy vẫn cố vươn tay phải về phía trước nhưng sức lực càng lúc càng nhỏ. Đồng thời, đôi mắt của hắn cũng dần dần nhắm lại.
Chuyện gì đã xảy ra? Mình chết luôn rồi à?
Tiền Thương Nhất chỉ cảm thấy một vùng tăm tối trước mặt.
Bóng tối dài vô tận, tưởng chừng sẽ không bao giờ kết thúc.
Và mãi đến khi mở mắt ra lần nữa, hắn thấy mình đang ở trong tư thế nằm ngang.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
Tiền Thương Nhất cảm thấy hai bên huyệt thái dương của mình đau nhói. Hắn nhanh tay xoa nhẹ rồi bật ngồi dậy.
Sau khi nhìn xung quanh, Tiền Thương Nhất nhận ra Tiêu Thiên và Ninh Tĩnh đang nằm cách hắn không xa, trong khi Trí Đa Tinh ngồi một mình bên lều. Tuy nhiên, điều khiến hắn càng chú ý hơn chính là: Vốn dĩ có 5 con đường vào rừng, nay chỉ còn lại 2 mà thôi.
Tiếp đó, hắn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Bầu trời vẫn trong veo xanh thẳm, dễ khiến lòng người thanh thản, còn Mặt Trăng Máu kia đã biến mất bặt tăm.
Tiền Thương Nhất chống tay phải xuống đất, chậm rãi đứng lên. Lúc này, hắn phát hiện vết rách từ bóng lưng của mình cũng đã to hơn chút ít; lời nguyền rủa... kia vẫn chưa được giải trừ.
Hắn tiến về phía Trí Đa Tinh, sau khi đến gần thì hỏi ngay:
“Chuyện gì đã xảy ra đêm qua thế?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT