Dịch: Thương Khung Chi Chủ***
Tiền Thương Nhất đứng ngay một trong những lối ra được phân công, lối ra số 2.
Ngoài ra, đều có một diễn viên đứng trước mỗi một lối đi còn lại. Trong vài giây nữa, cả bọn sẽ cùng nhau bước vào con đường nhỏ phía trước.
“Tôi đi đây!” Trí Đa Tinh ra hiệu.
Tiền Thương Nhất liếc trái liếc phải, nhận thấy các diễn viên còn lại cũng bắt đầu xuất phát. Thế là, hắn cũng nhấc chân phải lên.
Lại bước vào khu rừng, nhưng lần này đã hoàn toàn khác hẳn với hai lần trước. Trong lòng hắn thầm nảy sinh một nỗi sợ hãi mơ hồ.
Đi bộ một mình trong khu rừng rậm quỷ dị, bất cứ lúc nào cũng có cảm giác kiểu, sẽ có một con quái vật hay một loại thú dữ nào đó đột ngột xông ra từ hai bên đường. .
ngôn tình hoàn“Mới bộ phim thứ hai thôi, mà đã khó nhằn như vậy ư?”
Tiền Thương Nhất càng lo lắng hơn khi nhớ lại tình hình của bộ phim trước đó.
Hắn không thể không tăng nhanh tốc độ bước đi.
Đột nhiên, một giọng thảo luận nho nhỏ vang lên từ khu vực tận sâu bên trong khu rừng. Giọng nói ấy rất nhỏ, rất khó để nghe rõ, nhưng rõ ràng là có âm thanh vang lên từ nơi đó.
Tiền Thương Nhất tập trung mọi sự chú ý vào hai bên lỗ tai, lần mò theo phương hướng phát ra âm thanh kia. Tuy nhiên, âm thanh lúc thì vang lên bên trái, khi thì ở bên phải, lúc ở phía trước, chốc lát lại vang lên từ phía sau lưng... Thậm chí, có thời điểm lại vọng lên từ dưới lòng đất. Về cơ bản, rất khó định vị giọng nói chuyện ấy xuất phát từ địa điểm nào.
Chỉ có một sự thay đổi duy nhất, là cuộc thảo luận kia dần biến thành một cuộc cãi vã, mà cuộc cãi vã ấy càng lúc càng gay gắt hơn.
Tiền Thương Nhất tiếp tục tiến về phía trước, cuộc cãi vã cũng bắt đầu lớn hơn và dễ nghe thấy dần.
“Yến Nhược Huyên, cậu vẫn không chịu nói à? Chúng ta đều sẽ chết ở đây đấy!”
Vừa nghe thấy giọng nói này, Tiền Thương Nhất hơi ngạc nhiên. Bởi vì, đó là giọng của chính bản thân hắn. Bất quá, hắn nhanh chóng nhận ra rằng, đây không phải là hắn đang nói chuyện. Thay vào đó, kẻ đang mở lời chính là Mạc An – nhân vật mà hắn đang thủ vai.
“Mạc An! Chẳng phải mình đã bảo rồi à? Mình không biết chuyện gì đang xảy ra!”
Giọng của Nhu Quang vọng đến; đương nhiên, người nói thật ra chính là Yến Nhược Huyên, vai diễn của Nhu Quang.
“Đừng cãi nhau nữa.”
Giọng nói của Ninh Tĩnh vang lên, nghe rất ấm ức và yếu ớt; nhân vật mà cô sắm vai là Đoạn Linh.
Có lẽ sẽ có một cách để trốn thoát khỏi khu rừng này thông qua nội dung thảo luận của năm người trên đảo Hà Phương kia.
Tiền Thương Nhất vẫn duy trì tốc độ hiện tại; hắn bắt đầu căng thẳng dần, cố tập trung cao độ.
“Ít nhất thì cậu cũng nên nói cho bọn mình biết, nơi này là địa phương quần què nào?”
Mạc An cả giận mà nói tục một câu.
“Mạc An, cậu có ngon thì lặp lại câu vừa rồi xem!”
“Được rồi! Hai người đừng tranh cãi nữa! Có cãi nhau thì cũng không giải quyết được vấn đề đâu. Mình nói này, Yến Nhược Huyên. Bộ nói cho chúng mình biết đây là đâu thì khó khăn cho cậu lắm à?”
“Hà Hồng Tín! Đừng có giả bộ giảng hòa rồi theo phe Mạc An. Mụ đây cóc thèm để ý đến mày nữa!”
“Này này... Đoạn Linh có vẻ yếu lắm rồi, như sắp bị ngất đi vậy.”
Sau đó, là một tiếng tiếng ồn lớn.
Tiền Thương Nhất thật sự cảm thấy cạn lời. Đến giờ phút này rồi, vậy mà Yến Nhược Huyên vẫn không muốn nói gì nhiều về đảo Hà Phương à?
Đồng thời, hắn cũng cảm thấy hơi xót xa cho Nhu Quang, khi phải đóng một vai kinh tởm đến vậy.
Ai cũng thấu tình đạt lý, nhưng dù các vài diễn viên rất lý trí đến mức nào, thì cũng không thể tránh khỏi việc vô thức nghĩ nhầm Nhu Quang thực sự trở thành Yến Nhược Huyên. Về cơ bản, khi nhập vai thì giọng nói và khuôn mặt của họ đều giống nhau.
“Chẳng lẽ chính bản thân Yến Nhược Huyên cũng không biết rõ sự tình xảy ra tại đây? Cô ta đã bị lừa à? Hay cô ấy không muốn nói ra là vì lý do khác?”
Tiền Thương Nhất không biết đó là lý do là gì, nhưng hắn biết mình phải tăng nhanh tốc độ hơn nữa... Cơn đói lại ập đến nữa rồi.
Tiếng tranh cãi cũng đột ngột dừng lại; chẳng còn ai lên tiếng cả.
Chẳng mấy chốc, phương hướng phía trước bỗng trở nên quang đãng hơn. Những túp lều quen thuộc đã hiện ra trước tầm mắt của hắn.
Ngay khi quay trở lại bãi đất trống, Tiền Thương Nhất lập tức chạy đến kiểm tra vị trí mà mình đã đánh dấu – là 4 mảnh giấy vụn được giấu bên dưới vài cục đất đá.
Giấy vụn này là loại phổ thông, nhưng vị trí đặt giấy vụn lại không hề phổ thông chút nào. Hắn dùng chiều dài và chiều rộng của cuốn sổ tay để sắp đặt vị trí từng mảnh giấy vụn, sau đó lại nhích gần từng mảnh lại với nhau một chút.
Nếu có ai đó di chuyển các mảnh giấy vụn này, vậy sẽ rất khó để sao chép chính xác cách bố trí, trừ khi phải dời nguyên set 4 mảnh này đi cùng một lúc.
Bởi vì, Tiền Thương Nhất đã ghi chú kỹ càng vào quyển sổ tay của hắn về hình dạng, hướng và vị trí của từng mảnh giấy vụn ấy.
“Thương Nhất, anh là người đầu tiên đấy.” Trí Đa Tinh hét lớn.
Tiền Thương Nhất quay đầu lại, nhìn thấy Trí Đa Tinh đang ngoáy mũi bằng ngón trỏ của gã. Hắn lập tức nói ngay:
“Tôi nghe thấy tiếng cãi nhau trong rừng, là Yến Nhược Huyên và Mạc An.”
Trí Đa Tinh chỉ gật đầu, không trả lời ngay.
“Anh cũng nghe thấy rồi à?” Nhu Quang cũng vừa đến bãi đất trống.
Tiền Thương Nhất nhìn quanh một vòng; Tiêu Thiên và Ninh Tĩnh cũng đã xuất hiện. Tuy nhiên, hai người đó lần lượt đi trên cùng một con đường.
Năm người tập hợp lại tại vị trí bản phác thảo lều trại và bảng biểu từng được Trí Đa Tinh vẽ xuống trên mặt đất.
“Từng người báo cáo xem.” Trí Đa Tinh cầm một nhánh cây trong tay phải, vẽ xuống lộ trình của mình.
Sau một vài phút, Trí Đa Tinh đã thống kê lại tất cả các tuyến đường theo thứ tự.
“Tôi sẽ không nói lời vô nghĩa nữa. Về cơ bản, một con đường sẽ tương ứng với một con đường khác; nhưng có một ngoại lệ, đó là con đường của túp lều màu vàng. Dù có đi như thế nào, cũng không thể quay trở lại bãi đất trống từ con đường này.” Trí Đa Tinh quay lại, nhìn về phía túp lều màu vàng, “Đó là đường số 3.”
Tiền Thương Nhất nhìn về phía lối ra đối diện với túp lều màu vàng, thầm cảm thấy thoải mái hơn một chút.
“Vậy thì đi thôi!” Nhu Quang không muốn kiên nhẫn nữa, vội vàng quay người bước đi.
“Chờ đã!” Tiêu Thiên ngăn Nhu Quang lại, “Mọi người có nghe thấy nhóm của Yến Nhược Huyên cãi vã trong rừng không?”
“Ừ nhỉ!” Nhu Quang tự vỗ tay mạnh một cái, “Suýt nữa thì tôi quên mất. Tôi có nghe thấy, và bên Tiền Thương Nhất cũng có nghe mà.”
“Kể ra xem nào, có lẽ mỗi người sẽ nghe được nội dung khác nhau đấy.” Giọng điệu của Ninh Tĩnh có gì đó rất kích động.
Mỗi người một câu, thế là nhanh chóng lấp đầy nội dung của trận cãi vã trong rừng rậm kia.
Nội dung của các cuộc cãi vã ấy hoàn toàn không giống nhau; tuy đều là cãi vã, nhưng tình tiết lại khác hẳn.
Những gì Tiền Thương Nhất nghe được là cuộc cãi vã giữa Mạc An và Yến Nhược Huyên, và sau đó có Hà Hồng Tín đứng ra thuyết phục giảng hòa. Sau đó, Trương Tư Ba bảo rằng Đoạn Linh bị ngất đi. Đến đây, cuộc cãi vã đã dừng hẳn.
Những gì mà Tiêu Thiên nghe được hơi khác một chút. Đó cũng là một cuộc cãi vã, nhưng người cãi nhau lại là Hà Hồng Tín và Yến Nhược Huyên. Từ cãi nhau, thậm chí đã phát triển đến tình huống thượng cẳng chân, hạ cẳng tay nữa. Đương nhiên, vì khoảng cách hình thể giữa Hà Hồng Tín và Yến Nhược Huyên, diễn biến tiếp theo chính là đơn phương đánh người, mà ba người còn lại cũng đang đứng xung quanh khuyên bảo.
Như vậy, trong thân phận diễn vai của Yến Nhược Huyên, cuộc cãi vã mà Nhu Quang nghe được lại là một câu chuyện khác. Yến Nhược Huyên vẫn đang cãi nhau với Mạc An, nhưng lý do của cuộc cãi vã không phải vì đảo Hà Phương, mà liên quan đên Trương Tư Ba.
Nói một cách chính xác hơn, Yến Nhược Huyên đang muốn trút giận vào Trương Tư Ba, nhưng vì Trương Tư Ba có tính tình nhát gan bẩm sinh nên không hề dám phản kháng. Tuy nhiên, Mạc An lại thấy chướng mắt với hành vi đó, thế là cãi nhau ỏm tỏi với Yến Nhược Huyên. Bất quá, cãi nhau một hồi, nội dung chính của cuộc to tiếng ấy lại quay về với chủ đề của đảo Hà Phương.
Về phần Ninh Tĩnh và Trí Đa Tinh, hai người lần lượt đóng vai Đoạn Linh và Trương Tư Ba. Nội dung của cuộc cãi vã mà họ nghe được vẫn xoay quanh Yến Nhược Huyên, Mạc An và Hà Hồng Tín, chứ không phải là nhân vật mà họ sắm vai cãi nhau với Yến Nhược Huyên.
“Chẳng lẽ chúng ta đã nghe thấy tiếng cãi vã ở những thời điểm khác nhau?” Nhu Quang tỏ vẻ căng thẳng dần.
“Hoặc cũng có thể là các nhóm khác nhau.” Trí Đa Tinh bổ sung.
“Vết rách to hơn rồi!” Lúc này, Tiền Thương Nhất lại chú ý đến một điều khác.