Cạch..... hắn lò đầu vào nhìn khắp căn phòng.
- Angel, cô ngủ chưa?
........- Đáp lại hắn là sự im lặng của căn phòng.
Hắn mở cửa đi vào phòng: - Tớ mang nước cho cậu đây.
Vẫn hk có tiếng trả lời. Hắn nhìn khắp căn phòng thì thấy có 1 người con gái đang nằm ngủ trên bàn. Hắn lại gần nó, từ sáng đến tối chỉ thấy 1 cô bé năng động, dễ thương, đôi lúc cũng rất đáng ghét vậy mà giờ nhìn cô ấy ngủ sao lại yên bình đến vậy? Đôi mi cong vút và cái mũi tẹt trông ngô ngố, với đôi môi mọng nước. Cả đôi má phúng phính trắng hồng búng ra sữa, nhìn thật sự muón cắn 1 cái! Ngắm nó mà hắn hk hề biết rằng mặt mình đang ngày 1 sát nó hơn cho đến khi chỉ còn cách vài ba cm thì hắn mới nhận ra. Ôi trời! Hắn làm gì thế này? Nếu nó mà biết thì chắc chắn hắn sẽ chết hk toàn thây mất! Nghĩ lại một hồi lại bế nó lên giường, miệng thì hk ngừng cằn nhằn:
- Chứng nào tật nấy, ngủ là quên hết trời đất!
☆ Sáng hôm sau:
Ưm..... nó dụi khuôn mặt vào cái gì đó mềm mềm và ấm áp. Cái gì vậy nhỉ? Và hình như còn có gì đó nong nóng phả vào cổ nó nữa. Kệ đi, nó lại nhắm mắt ngủ tiếp nhưng chưa đến 3 giây sau thì đã mở mắt to hết cỡ. Cái gì đó nóng nóng......
Nó ngẩng đầu lên.... là hắn!!!!
- Aaaaaaaaaaaa!!!!!!- sau khi cái đầu của nó tiếp thu được thông tin thì căn phòng vang lên tiếng hét của một người con gái. Nói con gái thì cũng hk phải vì nó giống sư tử rống hơn^_^( Angel: này con bé kia nói gì đấy?!/ F. A: A! Hk có gì chị cứ tiếp tục đi, cười).
- Tại sao cậu lại ở đây? - Đồng thanh. Nhờ tiếng hét của nó mà hắn đã tỉnh ngủ nhìn thấy nó thig ngạc nhiên tột độ.
Vừa dứt lời thì cả 2 liền nhìn xuống dưới, rồi cùng thở phào nhẹ nhõm.
- Này tại sao cô lại ở đây?- Hắn hỏi.
- Câu này tôi hỏi anh mới đúng tên biến thái, đây là phòng tôi mà!
Hắn nhìn xung quanh rồi mois gãi đầu ngây ngô nhìn nó: - Ừ nhỉ, tại sao vậy?
Nó trừng mắt nhìn hắn rồi vơ đại cái gối đập tới tấp vào hắn: - Anh có bị điên hk? Mau ra ngoài ngay còn ngồi trong này nữa, muốn chết à? May là chưa làm gì đấy! Đi ra ngoài mau!
- Aiii... đau .... Angel, xin lỗi mà, Angel..... xin lỗi.... đừng đánh nữa....Angelllllll!!!!!
___________________________________________________
- Anh làm ơn đừng nhìn em như thế nữa!- hắn khó chịu trước ánh mắt săm soi của anh.
- Anh thật hk ngờ 2 đứa lại tiến triển nhanh đến vậy, ngủ chung luôn sao? Hk, anh nghĩ là em lợi dụng chứ làm gì có chyện cô ấy cho em ngủ cùng được chứ!
- Sao anh nghĩ xấu cho em trai anh thế?
- Anh nói sai sao?
- Ừ thì cũng đúng nhưng đó là vì....
- Là vì nhìn tôi dễ thương quá nên bế tôi lên giường, nằm ngắm tôi một chút nên ngủ quên luôm chứ gì?- Nó đi từ trên lầu xuống lạnh lùng nhìn hắn hỏi
Bị nó nói trúng tim đen nên hắn chột dạ liền phản bác: - Cô nói gì thế hả? Làm gì có chuyện đó!
- Vậy anh tìm cho tôi 1 lí do nào hợp hơn đi, nếu như có thể tôi sẽ tin.
- Tôi.......
- Hk tìm được thì anh cứ nhận đi, việc gì phải che giấu chứ . À tôi quên, lòng tự trọng của anh rất cao, thôi hk sao hk thừa nhận cũng được chỉ cần người ta hiểu là được rồi hk cần nói chi cho tốn calo nước bọt.
- Này, cô.... cô......- Hắn tức nghẹn họng.
- Tôi nhớ anh làm gì có tiền sử bệnh cà lăm, chắc là ăn nhiều quá nghẹn họng rồi chứ gì? Uống nước vào đi rồi nói.- Nó nói rồi đưa ly nước cho hắn.
Hắn hk nói gì chỉ khẽ liếc nó 1 cái rồi quay đi uống hết ly nước của mình. Còn anh thì có lẽ mặt đã đỏ hơn trái cà chua vì nhịn cười rồi. Nó nhìn thấy thế liền lạnh lùng nói: - Anh cười thì anh cứ cười, thoải mái chứ việc gì phải nhịn? Sợ em thịt anh sao?
Anh hết cười, khuôn mặt bắt đầu tím lại. Bây giờ thì đến lượt hắn là người cười hả hê: - Cô? Đòi thịt anh tôi?
Nó chau mày, chắc chắn 2 tên này có ý nghĩ xấu xa:
- Tôi cầm dao xẻo thịt lên nướng hay đập chết anh như đập muỗi rồi tẩm gia vị, thai nhỏ từng miếng đem lên xào? " Thịt" của tôi theo nghĩa trong sáng lành mạnh còn vào cái đầu óc đen hơn xì dầu của 2 anh thì chắc trình độ tôi hk tới mức đó. Xin thứ lỗi, IQ của tôi hk cao, hk thể nào nghĩ cao siêu như hai anh. Anh Yugi, em anh xong rồi, đi học đây!- Nó nói rồi đứng dậy lấy sách vở ra khỏi nhà để lại hai anh em trong nhà vói một nỗi đau quá lớn. Lần đầu tiên trong đời hai người bị xiên xỏ như vậy.
Cạch......... cho đến khi nó đóng cửa ra khỏi nhà, anh mới kịp hoàn hồn.
- Anh thật sự hk ngờ cô ấy lại có thể....
- Cô ta thật sự quá sỉ nhục IQ của mình rồi anh à.
- Miệng lưỡi vẫn như xưa- Anh lắc đầu ngao ngán- Ăn nói hk kiêng nể gì. Bây giờ thì em tin cô ấy là Angel rồi chứ? IQ cô ấy hk cao nhưng cô ấy là người đầu tiên có thể chặn họng của ta đấy!
- Em thật sự tin rồi đấy!
- Yuki này, em mang cái này cho cô ấy nhé! Là đồ ăn trưa, phần của em đây!
- Tại sao lại là em?
- Em ở bên cạnh lớp cô ấy hk phải sao? Anh học tận lầu hai lười xuống lắm!
- Tùy anh. Em đi học đây.- Nói thế thôi chứ hắn đã ra đến tận cửa rồi.
_________________________________________________
- Ehhhhhh!!!!- Nó vừa lục cặp mình vừa hét lớn.
- Gì vậy hả, Usagi?- Ayako nhăn nhó hỏi.
- Tớ quên nói anh Yugi làm cơm trưa cho tớ rồi.
- Này! Cậu bị ảo tưởng đấy à? Anh Yugi đâu đây?
- Tớ sống chung nhà vs 2 người họ mà- Vì giọng nó nói khá to nên báo hại cả lớp quay lại nhìn nó vs cùng 1 phản ứng đó là cười sặc sụa.
-Hahahahahahaha, Usagi, chuyện cậu kể hay thật đấy!- Mấy đứa con gái trong lớp nhìn nó mà cười ha hả.
- Tớ nói thật mà!
Sho liền cười an ủi nó: - Tớ biết là cậu thik cậu ta nhưng hk cần phải nói thế đâu!
- Tớ nói thật mà! Tớ..... - Chưa kịp nói hết câu thì đã bị tiếng mấy đứa con gái hét cắt ngang.
- Aaaaaaaaaaa!!!! ANH YUKI KÌA!!!!
Cả lớp quay lại nhìn ngoài cửa vs đôi mắt mở to hết cỡ. Còn hắn thì ung dung đi lại chỗ nó.
Nó lên tiếng: - Muốn gì đây?- nó nói làm cho cả lớp thêm ngạc nhiên.
Hắn đặt hộp cơm lên bàn , nói: - Anh tôi nhờ tôi đưa cô. Cơm trưa đấy.
- Vậy cảm ơn nhé!- nó cười híp mắt.
- Tôi về đây.- Hắn nói rồi đi để lại bao ánh mắt căm thù nhìn nó.
- Đừng nhìn tớ thế, tớ nói mà mấy cậu hk tin thôi.- Nói thế thôi nhưng trong lòng nó đang rất lo lắng. Yuki ơi anh hại toi rồi!