Yumi tức giân chỉ vào mặt hắn quát lớn:
- Cậu đúng là ngu ngốc! Ai lại đi nghi ngờ tình yêu của cậu ấy cơ chứ!
Ayako ngồi bên cạnh cũng góp phần:
- Giờ thì sao? Cậu vui rồi? Cho dù nó có là sát thủ thì nó cũng rất yếu mềm, cậu có thấy nó nhốt mình trong phòng suốt một tuần rồi hk?
Hắn bất lực lên tiếng:
- Tớ thật sự hk có! Chỉ là bồng bột thôi mà!
Anh cũng tức giận hk kém:
- Bồng bột? Em nói hay nhỉ? Bây giờ hk biết chừng vì sự bồng bột của em mà có đâu ra đó một đứa bé cũng nên!
Hắn nghe vậy thì tức giận:
- Anh vừa phải thôi! Đâu ra có một đứa bé cơ chứ!
Sho nhìn hắn: - Cậu có dám chắc?
Hắn bất ngờ nhưng rồi cũng im lặng một lát sau định lên tiếng thì đã bị một giọng nữ khác ngắt lời:
- Anh có đứa con ở ngoài cũng sẽ là chuyện đương nhiên thôi.
Mọi người đều ngước đầu lên lầu, nơi phát ra tiếng nói, nó đang đứng khoanh tay đi từ trên lầu xuống. Hắn vội vã đứng dậy đi lại gần giơ tay lên kéo nó vào lòng nhưng bị nó lạnh lùng hất ra.
- Đưng đụng vào tôi!
Nói rồi nó đi lướt qua người hắn vào thẳng bếp rót nước uống. Bàn tay của hắn bơ vơ giữa hk trung, lòng đau dữ dội.... hắn đã làm gì thế này?
Mọi người thấy nó đã chịu ra khỏi phòng thì đứng dậy hỏi thăm nó:
- Angel, cậu hkk sao chứ? Có phải là ốm đi rồi hk?
Nó uống xong cốc nước thì rảo bước ra cửa chỉ để lại một câu nói trước khi ra khỏi nhà:
- Đi làm nhiệm vụ, hk cần .
Cạch...... sau khi cánh cửa đóng lại, mọi người ngơ ngác nhìn nhau. Nó nói sao? Đi làm nhiệm vụ?
Ayako lo lắng lên tiếng:
- Cậu ấy như vậy có ổn hk?
Vừa dứt lời đã thấy hắn chạy thật nhanh ra cửa đuổi theo nó.
-Angel!
Mọi người ở trong nhà đều lắc đầu ngao ngán, Sho thì ôm đầu cảm thán:
- Ôi, cái tên ngốc này.
Yumi cũng buồn cười:
- Kệ hắn đi, tình yêu của hai đứa nó đúng là gian nan thật.
■ Ở ngoài cửa:
Sau khi nghe hắn hét như vậy thì nó dừng chân quay đầu lại, lạnh nhạt hỏi:
- Có chuyện gì?
Hắn hk nói gì chỉ chạy thật nhanh tới ôm chầm lấy nó, nói nhỏ nhẹ bên tai:
- Em..... đừng đi có được hk?
Nó cầm tay hắn hất ra:
- Buông ra.
Hắn nói:
- Không buông.
- Buông ra!
- Anh hk buông!
- Buông.
- Hk!
Nó cuối cùng cũng nản:
- Tùy anh.
Hắn mỉm cười hài lòng:
- Angel, anh xin lỗi.
-.........
- Tha thứ cho anh đi.
- Tôi hk có hứng thú. Dẹp mấy chuyện đó đi, tránh ra tôi đi làm nhiệm vụ.
Nó quay người định bỏ đi thì bị hắn níu tay lại:
- Angel, nghe anh, xin em đừng đi có được hk? Tâm trạng em như vậy, lỡ bị thương thì thế nào?
Nó tức giận gạt thẳng tay hắn ra:
- Tôi cũng chưa chết vì anh đâu! Giờ thì xin anh buông ra!
Nó quay người bỏ đi lên chiếc xe BMW màu đen phóng thẳng đi chỉ để lại hắn đang đứng một mình với làn khói của xe.
♥ 9h tối, nhà Yuki.
Cạch.... cánh cửa nhà mở ra, nó lảo đảo cố gắng từng bước vào nhà. Hắn đang ngồi chờ nó trong nhà chợt đứng dậy đi lại gần nó nhẹ nhàng hỏi:
-Angel, em hk sao chứ?
Nó chỉ lạnh nhạt hất bàn tay đang hướng về phía nó nói:
- Không đến lượt anh quan tâm!
Hắn vẫn cứ để nơ từng bước đi lên cầu thang còn mình ở sau dõi theo bóng lưng của nó. Nhưng nó mới đi được mấy bước đã ngã khụy xuống rồi lịm dần. Hắn bất ngờ chạy lại đỡ nó, bế nó lên ghế sofa. Bây giờ nhìn kĩ mới biết, khuôn mặt nó rất nhợt nhạt, mồ hồi túa ra liên tục, có vẻ nó đang rất đau. Nhìn xuống dưới thấy nó đang ôm bụng mới hoảng hốt gạt tay nó ra, cởi chiếc khoác màu đen, bên trong là một mảng đỏ tươi trên nền vải trắng.
Hắn xé cái áo ba lỗ vướng mắt kia, bên trong là một đường dao khá sâu. Hắn đi lấy dụng cụ sơ cứu cho nó rồi gọi bác sĩ đến vì biết nó không thích bệnh viện nên mới phải gọi bác sĩ.
Sáng hôm sau nó tỉnh dậy trong tình trạng mơ màng. Nhìn xung quanh, là phòng của nó, có cảm giác bàn tay âm ấm vì vậy nó liền nhìn xuống. Thấy hắn sắc mặt nhợt nhạt vì thiếu ngủ đang ngồi ngủ bên cạnh lòng chợt thấy đau. Tại sao? Tại sao nó lạnh nhạt như vậy mà hắn vẫn quan tâm yêu thương nó cơ chứ?
Có cảm giác rằng nó đã tỉnh vì vậy mới mở mắt ra nhìn, thấy nó đang nhìn mình thì ngẩn người. Nó nhìn thấy hắn tỉnh thì bất ngờ quay mặt sang phía khác. Hắn ngồi dậy xoa đầu nó, dịu dàng hỏi:
- Em tỉnh rồi sao?
- Tại sao?- Nó hỏi.
- Hả?
- Tại sao lại tốt với tôi như vậy, trong khi tôi suốt ngày lạnh nhạt với anh?
Hắn mỉm cười:
- Bởi vì anh sai, bởi vì anh hk muốn mất em và bởi vì anh..... yêu em.
Nó bật khóc. Đúng, hắn yêu nó, làm sao nó không biết? Làm sao nó không biết trang báo đó chỉ là bẫy của cô ta và Vũ? Mà biết thì sao chứ? Biết rồi nhưng vẫn mắc bẫy đấy thôi! Nó yêu hắn, nó tin hắn nhưng trái tim vẫn cảm thấy đau, vẫn cảm thấy tổn thương vô cùng!
Hắn bất ngờ ôm lấy nó dỗ dành:
- Angel, đừng khóc nữa mà. Anh xin lỗi , xin lỗi vì đã làm em buồn, xin lỗi vì đã khiến em phải đau như vậy.
Nó ôm chầm lấy hắn vừa khóc vừa nói:
- Em...... ích kỉ lắm phải hk? Chỉ vì hk muốn mất anh mà thôi! Em thât sự..... hk muốn mất anh!
Hắn nhấc cằm nó lên nhìn thẳng vào mắt nó nói:
- Nghe anh đây, Angel. Anh yêu em, cả đời này chỉ yêu mình em thôi! Em có hiểu hk?
Nó gật đầu. Hắn nói tiếp:
- Vì vậy chỉ có em bỏ anh, anh hk bao giờ có thể bỏ em được, bởi vì anh dám cá, anh yêu em nhiều hơn em yêu anh.
Nói rồi hắn cúi xuống dành tặng nó một nụ hôn sâu. Angel, em biết hk? Anh yêu em rất nhiều, yêu từ khi chúng ta còn rất nhỏ. Nếu em giận anh, anh thật sự sẽ tìm mọi cách để dỗ dành em. Em muốn rời xa anh, anh hk cho phép điều đó! Em chỉ có thể mãi ở bên cạnh anh hk bao giờ rời xa anh! Anh yêu em nhiều lắm.... Angel...