Đông Phương Tước tỉnh lại, thì đã là bốn ngày sau, cơ thể hắn vẫn còn khá đau nhức, không thể cử động được nhiều. Nhưng chợt nhớ ra Đinh Tiểu Lộ cũng bị thương, hắn không màng đau đớn, rút dây truyền dịch, lảo đảo đi ra ngoài.
Vừa mở cửa thì gặp ngay Diệp Vấn Thiên, hắn cũng đang tính mở cửa đi vào, nhìn Đông Phương Tước vội vã đến mức không mang dép. Hắn lo lắng lên tiếng.
" Boss, anh tính đi đâu vậy!? Người anh vẫn chưa khỏe đâu, mau trở lại giường nghỉ ngơi đi!" Hắn nắm tay Đông Phương Tước kéo ngược vào phòng bệnh.
" Đinh Tiểu Lộ đâu rồi?" Đông Phương Tước trầm thấp giọng hỏi hắn.
Diệp Vấn Thiên hơi khựng lại, hắn đang muốn che giấu điều gì đó.
" Boss sức khỏe anh quan trọng, mau lên giường đi, tôi sẽ đi mua ít thức ăn cho anh. Anh chắc cũng đói lắm rồi! Những chuyện khác để sau rồi nói!" Diệp Vấn Thiên đánh trống lảng, gượng gạo đổi chủ đề.
" Tôi hỏi lại một lần nữa! Đinh Tiểu Lộ đang ở đâu?" Đông Phương Tước hung tợn nhìn Diệp Vấn Thiên nhấn mạnh từng chữ nói.
Diệp Vấn Thiên buông Đông Phương Tước ra, hắn nhắm mắt thở dài. Cũng không có gì khó nói cả, thôi thì hắn nói luôn cho rồi.
" Cô ta không có ở đây, hôm qua người nhà đến mang cô ta đi rồi!" Diệp Vấn Thiên nhẹ giọng trả lời.
" Là ai? Cô ấy không còn người thân nào cả, tại sao cậu lại để người lạ đưa cô ấy đi? Cậu đùa với tôi à!?" Đông Phương Tước nắm lấy bả vai hắn hỏi, hắn đang rất xúc động.
" Là Cao Tuấn! Hắn đã trở lại!"
" Hôm anh đưa Đinh Tiểu Lộ vào bệnh viện, tình trạng của cô ấy rất nguy hiểm. Bác sĩ buộc người nhà phải ký vào cam kết, mới có thể tiến hành phẫu thuật. Lúc đó tôi cũng không biết phải làm gì, thì Cao Tuấn bỗng nhiên xuất hiện."
" Hắn nói với y tá hắn là ba nuôi của cô ấy, giấy tờ nhận nuôi hẳn hoi, hắn có quyền ký vào cam kết. Phẫu thuật đã thành công, cô ấy không có gì nguy hiểm cả, nhưng Cao Tuấn muốn chuyển cô ấy đến bệnh viện lớn hơn để chăm sóc. Tôi làm sao cản được, trong khi hắn là người nhà của cô ta." Diệp Vấn Thiên tận tình kể lại sự việc.
" Cao Tuấn, tên đó không đáng tin, tôi luôn cảm thấy hắn rất kỳ lạ! Đinh Tiểu Lộ sẽ không an toàn khi ở cạnh hắn." Đông Phương Tước càng thêm lo lắng nói, hắn chân đứng cũng không vững. Vừa mới tỉnh lại, đầu hắn còn choáng váng.
" Boss, tôi đã cho người theo dõi hắn, tạm thời hắn vẫn chưa có hành động gì, Đinh Tiểu Lộ ít nhất cũng an toàn. Anh hãy tích cực dưỡng thương, mới có thể đối phó được với bọn chúng, với tình trạng của anh bây giờ không thể làm gì khác được. Để xử lý Mộc Từ Khiêm, chúng ta đã tổn thất quá nhiều, Lý Kiệt hắn cũng đã bị thương rất nặng." Diệp Vấn Thiên miệng nói, còn tay thì lo đỡ Đông Phương Tước ngồi xuống.
" Tôi biết rồi! Là tôi để cảm xúc lấn át, che mất lí trí." Đông Phương Tước hơi thở nặng nề hơn, nói chuyện cũng thấy khó khăn, hắn đã bình tĩnh lại được một chút.
" Boss, còn bọn người Mộc Từ Khiêm, chúng ta nên xử lý thế nào đây!?" Diệp Vấn Thiên nhanh tay rót cho Đông Phương Tước một ly nước lọc, hắn lên tiếng hỏi.
" Đợi tôi khỏe lại, sẽ đến tiếp đãi bọn chúng!" Đông Phương Tước đón nhận ly nước của Diệp Vấn Thiên, nhắc đến bọn người Mộc Từ Khiêm, là hắn cảm thấy lửa giận sôi bùng lên.
Hắn chậm rãi uống lên từng ngụm nước nhỏ, hắn đang suy tính điều gì đó, đến cả Diệp Vấn Thiên cũng không hề biết được, hắn là đang nghĩ gì.
*****
Vài ngày sau, thương thế của hắn đã ổn định hơn, Đông Phương Tước quyết định xuất viện. Việc đầu tiên khi hắn rời khỏi bệnh viện, chính là đi gặp Mộc Từ Khiêm. Thanh toán nợ nần với hắn.
Vùng ngoại thành vắng vẻ, xung quanh toàn là cây cối mọc um tùm, ở giữa cánh đồng, chỉ có duy nhất một căn nhà hoang xập xệ. Phải mất hai giờ, xe của Đông Phương Tước mới chạy đến nơi. Hắn lãnh đạm bước xuống xe, cùng với Diệp Vấn Thiên đi vào trong.
Mộc Từ Khiêm và Mộc Hy Nhi đang bị treo lủng lẳng trên cao, trong tình trạng suy yếu. Những ngày qua, Diệp Vấn Thiên vẫn thường xuyên đến đây tiếp đãi bọn chúng. Người đàn ông đeo mặt nạ kia, thì được trói lại ở một góc.
" Mộc Từ Khiêm, mày cảm thấy như thế nào rồi!? Có vui vẻ hay thích thú nữa không?" Đông Phương Tước đứng ở dưới nhìn hắn hỏi.
" Cmn, m..muốn chém muốn gϊếŧ thì tùy mày, đừng ở đ...đây nói mấy lời thừa thãi." Mộc Từ Khiêm đôi mắt đã tím đen, người cũng bầm dập, không chỗ nào nguyên vẹn cả. Hắn cố gắng liếc nhìn Đông Phương Tước đáp trả.
" Mày không thích sao?" Vậy tao sẽ tự mình ra tay, chiêu đãi mày. Tao sẽ cho mày ăn món chính món phụ một luôn một lần, không cần phải rườm rà làm màu như mày đâu!"
" Mộc Từ Khiêm, mày đã nhiều lần vượt quá giới hạn của tao rồi, đến đây thì phải kết thúc rồi. Nhưng tao bảo đảm với mày, kết cục của mày sẽ đau khổ lắm đấy."
Đông Phương Tước nói xong, thì ra hiệu cho Diệp Vấn Thiên thả hắn xuống.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT