Liêu Thần Hi đang nhìn ra ngoài cửa sổ nhớ Cao Duy, nghe Trịnh Việt Lâm nói sắp về nhà thì quay lại hỏi cậu “Tại sao?”
Trịnh Việt Lâm nâng cà phê, mất mát vô cùng bảo “Bởi vì không nổi tiếng được.


Liêu Thần Hi không biết nói gì, quyết định không lên tiếng.

Trịnh Việt Lâm nói tiếp “Có lẽ em thật sự không được, công ty không cung cấp tài nguyên cho em cũng có nguyên nhân, rõ ràng cơ hội tốt như “SH” cũng cho em rồi nhưng em vẫn không nổi được, bây giờ tiền thuê nhà ngày càng đắt, sinh hoạt của em cũng phải cần người nhà hỗ trợ, cảm giác không có hy vọng gì.


“Có khi là cơ hội chưa tới…” Liêu Thần Hi muốn an ủi cậu nhưng lại sợ làm bầu không khí trở nên tồi tệ hơn.

Thật ra tới nay cậu đều rất thuận lợi, từ lúc quay bộ phim đầu tiên tới bây giờ dường như không có lúc nào gặp khó khăn, công ty, quản lý, tài nguyên, tất cả mọi thứ đều không cần cậu phải bận tâm, bởi quá thuận buồm xuôi gió nên không sao đồng cảm với Trịnh Việt Lâm được.

Nhưng cậu bỗng nhớ đến Cao Duy, không biết trong khoảng thời gian khó khăn nhất ấy có phải cũng nghĩ tới việc lui giới mãi mãi hay không.

“Em trải qua rất khó khăn.

” Trịnh Việt Lâm dùng cốc cà phê đỡ mặt, nhỏ giọng bảo, “Anh Thần Hi, nói ra không sợ anh chê cười em, trừ bỏ “SH” em không còn lịch trình nào khác, chụp ảnh tạp chí hôm nay cũng phải mất rất lâu mới nhận được, về cơ bản thì công ty đã bỏ qua em, thời hạn hợp đồng của em cũng rất ngắn, chỉ có ba năm thôi, đến cuối năm nay sẽ kết thúc, hẳn là công ty sẽ không gia hạn hợp đồng với em.

Tuy mọi người đều bảo em còn trẻ, mỗi ngày em cũng tự an ủi mình tích luỹ dần dần là được nhưng có lẽ là không thể, những lúc không làm việc em sẽ ở nhà, anh không biết đâu, chỗ em ở chỉ có một cái giường đơn và một cái bàn, em có muốn quăng đồ cũng chỉ có thể quăng gối, góc chăn cũng bị em cắn hỏng mất rồi, khó chịu lắm.


Liêu Thần Hi cau mày, lúc trước nói chuyện với Trịnh Việt Lâm cậu chỉ nghĩ đây là một cậu trai đáng yêu không thích nói chuyện, cũng từng thấy cậu và La Huân đùa giỡn trên bờ biển, trông rất vui vẻ, không ngờ áp lực trong lòng cậu ấy lại lớn đến vậy.

“Anh cũng không biết khuyên cậu thế nào nữa.

” Liêu Thần Hi bảo, “Rất nhiều chuyện cậu trải qua mà anh chưa từng trải, nếu hôm nay Cao Duy ở đây, có lẽ anh ấy có thể nói chuyện với cậu rất lâu.


Trịnh Việt Lâm nhìn cậu, miễn cưỡng mỉm cười “Thật ra không phải em muốn tìm kiếm sự an ủi từ anh đâu, em rất thích anh, cũng rất hâm mộ được như anh, có lần em và La Huân nói chuyện từng bảo anh và anh Duy đều là những người rất rất tốt, hai người có thể đứng cao hơn người khác không phải là không có nguyên nhân.


Liêu Thần Hi hơi ngượng ngùng khi được khen, cậu do dự bảo “Đường do mình chọn, anh không thể chịu trách nhiệm cho cuộc đời của cậu được nên không thể nói cậu phải đi như thế nào, cũng không thể bắt cậu phải ở lại, nhưng anh tin trời không phụ lòng người, người cố gắng làm việc nhất định sẽ không phải công dã tràng.


Nhân lúc đèn đỏ, Jeffrey liếc trộm Liêu Thần Hi, cậu ta chợt thấy Liêu Thần Hi nhà mình lớn rồi, học được cách cổ vũ người khác như người đi trước rồi.

Trịnh Việt Lâm nhìn cậu, nước mắt lã chã rơi, ôm cà phê khóc “Anh Thần Hi, cả đời này em sẽ nhớ lời anh nói.


“Hả?” Liêu Thần Hi vội vàng tìm khăn giấy đưa cho cậu ấy, “Cậu đừng có khóc!”
Cậu hơi luống cuống, suýt thì làm đổ cốc cà phê Trịnh Việt Lâm đang cầm.

“Gần nửa năm nay, ngoài La Huân cũng chỉ có anh xem lời em nói như lời người nói, em thật sự không muốn sống nữa!” Trịnh Việt Lâm càng khóc càng dữ dội, làm Liêu Thần Hi sợ đến nỗi không dám nói tiếp nữa.

“Anh bạn trẻ.

” Jeffrey bỗng mở miệng bảo, “Chúng ta bỏ qua Liêu Thần Hi không nói, nói về người bình thường như chúng ta đi, nhất là người trẻ tuổi, có ai mà chưa từng nếm trái đắng, có ai có thể chỉ bước một bước mà vượt được người khác? Hồi anh mới tới Bắc Kinh, bị người yêu đá, bị cha mẹ chửi, một trợ lý bé tí, không có tiền, lúc anh đói cũng không nỡ đi mua một suất cơm, ở phim trường người ta không chuẩn bị phần cơm cho anh, anh đành phải lén lút ăn cơm thừa của người khác, mất mặt chưa? Nhưng phải như vậy mới có bây giờ.

Giờ nghĩ lại mới thấy không thể tin nổi, hồi đó đúng là chẳng nghĩ gì cả, chỉ có một suy nghĩ trong đầu là mình muốn kiếm tiền, muốn có một ngày vẻ vang mà đứng trước mặt người khác, cậu xem anh cứ kiên trì như vậy, giờ anh làm xong rồi.

Thần Hi nói rất đúng, bọn anh đều không thể chịu trách nhiệm cho cuộc đời của cậu nên sẽ không nói cậu phải làm thế nào nhưng cậu phải biết, dù làm ở nơi nào cũng không có điều gì là dễ dàng cả, vấn đề của cậu có thể phát sinh từ cậu, cũng có thể phát sinh từ công ty cậu, đề nghị của anh là hết hạn hợp đồng đổi sang công ty khác, cùng lắm bắt đầu lại từ đầu, nhưng đây chỉ là đề nghị, làm thế nào là do cậu quyết định, nói đến cùng còn phải xem cậu yêu thích nghề này đến đâu, xem chính cậu.


Liêu Thần Hi rất ít khi thấy vẻ nghiêm túc của Jeffrey, nghe xong những lời này của cậu ta, trong lòng lặng lẽ cho cậu ta một tràng pháo tay.

Trịnh Việt Lâm lau nước mắt bảo “Cảm ơn.


Jeffrey nhíu mày, huýt sáo.

Nơi Trịnh Việt Lâm ở quả thật rất xa, lái xe một giờ mới đến.

Cậu ấy vừa xuống xe thì thấy một chiếc xe khác lái tới, dừng ngay gần bọn cậu.

Liêu Thần Hi rất thích hóng drama, thấy là một chiếc Maserati thì lập tức thò đầu ra nhòm.

Maserati, giá đâu đó có 5, 6 tỉ thôi ಥ_ಥ
La Huân từ trên xe bước xuống, vừa thấy Trịnh Việt Lâm đã mắng cậu “Đêm hôm khuya khoắt cậu chạy lung tung làm gì?”
Trịnh Việt Lâm sợ đến nỗi giật bắn mình “Tôi không chạy lung tung, tối nay tôi có việc.



“Tôi biết cậu có việc!” La Huân tiếp tục gào, “Tôi đi đón cậu ai ngờ cậu lại ngồi xe người khác về? Là ai?”
Cậu ta vừa gào vừa quay sang bên kia nhìn, thấy Liêu Thần Hi thì ngơ ngẩn cả người, sau đó ngưng lại, áy náy “Anh Thần Hi! Em, em không biết là anh!”
Liêu Thần Hi bị chọc cười, trêu cậu ta qua cửa sổ xe “Cậu sợ anh lừa bán bạn nhỏ nhà cậu à? À mà nãy cậu ấy còn nói thích anh đấy!”
La Huân quay lại trừng Trịnh Việt Lâm một cái, trong tay người ta còn cầm cà phê, nhấp một ngụm rồi quay đầu chạy.

“Cậu đứng lại đấy!” La Huân hét lên, sau đó quay lại bảo Liêu Thần Hi “Anh Thần Hi, chuyện này…”
Cậu ta chỉ hướng Trịnh Việt Lâm, Liêu Thần Hi bật cười trong lòng bảo “Đi mau đi mau, à, cậu ấy bảo muốn về nhà đấy, cậu biết chưa?”
Sắc mặt La Huân trở lên rất tệ, gật đầu “Vậy em đi tìm cậu ấy trước, hôm khác mời anh và anh Duy một bữa!”
Cậu ta nói xong quay đầu đuổi theo Trịnh Việt Lâm, Liêu Thần Hi nhiều chuyện bám sát Jeffrey bảo “Tình huống gì đây! Đạo diễn Ngô nhà chúng ta lại làm bà mối tiếp à!”
Jeffrey quay đầu xe, đưa Liêu Thần Hi đi.

“Gia cảnh nhà La Huân không tầm thường, cậu ấy vào showbiz để chơi bời thôi, còn thằng bé Tiểu Trịnh này hơi ngốc…” Jeffrey lắc đầu bảo, “Nhưng mà ai biết được.


Liêu Thần Hi quay đầu nhìn chiếc Maserati kia “Xe đẹp đấy, anh bảo em mua một con ok không?”
Jeffrey hờ hờ cười lạnh mấy tiếng bảo “Xe này không hợp với cưng.


“Thế cái nào mới hợp với em?” Liêu Thần Hi háo hức hỏi.

Jeffrey quay đầu lại mỉm cười “Máy cày.




Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play