Editor: Sanyu

Chu Thanh Lạc trầm mặc không lên tiếng cất điện thoại, đứng lên đi. Ánh mắt Tống Lăng ngước nhìn tấm bài, hắn vươn tay tóm gọn Chu Thanh Lạc.

"Em đi đâu?"

Chu Thanh Lạc cười cười: "Em qua giúp ba, mọi người cứ tiếp tục đi."

Tống Lăng buông lỏng tay.

Chu Thanh Lạc xoay người đi.

Tiểu Từ lập tức cũng đứng lên đi theo: "Thanh Lạc, tôi cũng đi giúp cậu."

Cô mới vừa bước về phía trước một bước, Chu Thanh Lạc thấy vậy cười khua tay: "Phòng bếp khá nhỏ, nhiều người ở bên trong không tiện lắm, cậu cứ ở đây đi."

Tiểu Từ không tìm được lý do nào để bước thêm nữa.

Có người nhìn có vẻ dịu dàng hiền lành, làm chuyện gì đều hợp tình hợp lý, khéo léo hào phóng, nhưng không biết từ khi nào lại tạo ra một lớp rào cản, không thể vượt qua, cũng không cho phép ai chạm vào.

Giống như lúc này vậy, rõ ràng cậu ấy đang cười, nhưng nhìn lại càng giống như cách xa vạn dặm.

Mà hiện tại ba con heo đang đánh bài kia, cũng không phát hiện ra cái gì cả...

Tiểu Từ nhẹ gọi một tiếng: "Tam Các."

Bước chân Chu Thanh Lạc thoáng dừng một chút, cậu không quay đầu lại, tiếp tục đi về phía trước.

Tiểu Từ nghĩ thầm, xong rồi.

Không kịp rồi.

Cô hận không thể rèn sắt thành thép mà nhìn ba cái móng heo đang đánh bài kia, tức đến nỗi muốn lật tung bàn chơi bài của bọn họ lên, nhưng cô dựa vào đâu mà làm vậy? Chẳng phải đến cả cô cũng là người hùa theo bọn họ lừa cậu ấy sao, hôm Chu Thanh Lạc đến biệt thự, cô còn diễn như thật dẫn cậu đi tham quan phòng của "Tiêu Tả".

Tiểu Từ yên lặng ngồi trở lại, thở một hơi thật dài.

Chu Thanh Lạc im hơi lặng tiếng đi đến chỗ ba Chu, giúp ông rửa rau.

Chu Thủ Lâm: "Sao con không chơi cùng mấy đứa bé kia đi?"

Chu Thanh Lạc cười cười: "Con không biết chơi."

"Sao vậy? Tâm trạng không tốt hả? Con có chuyện gì buồn à?"

Chu Thanh Lạc vươn tay rửa rau, tiếp đó lắc đầu: "Không có, chỉ là con có chuyện này muốn nói với ba."

"Con nói đi."

Chu Thủ Lâm chuẩn bị mở quán ăn, nói là muốn mời một số người bạn thời niên thiếu bây giờ không có việc làm đến giúp đỡ, bây giờ đã tìm được một vài người bạn cùng chung chí hướng, cũng xem như mấy người bạn già cùng nhau làm việc.

Nhưng bọn họ đều ở cách đây rất xa.

Hôm đó bác Chu bị hỏng xe là người ở xa nhất, bác đem xe ra tiệm 4S kiểm tra, phát hiện ra động cơ có vấn đề, cả cái xe đều phải tháo ra hết, mỗi ngày phải chạy xe một tiếng đồng hồ, đợt trước còn suýt bị ngã.

Hiện tại trời càng ngày càng lạnh, bọn họ thường xuyên làm việc đến đêm khuya, nếu như xảy ra chuyện gì lại thành được một mất mười.

"Ba, chẳng phải gần đây ba đang chuẩn bị mở tiệm sao, các bác tới giúp đỡ đều ở xa nơi này, trời cũng dần lạnh rồi, đi xe điện đến đây rất bất tiện."

"Đúng vậy, cho nên ba đang tính là thuê cho bọn họ một phòng ở."

"Nhưng cũng không cần vội thuê phòng ở, nhà bác Chu và bác Lý ở xa đây, dọn dẹp lại phòng của con để bọn họ ở tạm, chờ đến khi việc kinh doanh của quán ổn định, khi đó thuê sau cũng không muộn."

Chu Thủ Lâm nghi hoặc nhìn cậu: "Vậy con và Tống Lăng thì sao?"

Chu Thanh Lạc liếc mắt ra phía ngoài: "Suỵt, nói nhỏ chút."

Chu Thủ Lâm gật gật đầu.

"Thật ra Tống Lăng rất giàu, bản thân anh ấy có hẳn một cái biệt thự. Khoảng thời gian trước ở lại nhà chúng ta là do nhà anh ấy phải sửa sang lại, bây giờ sửa xong rồi thì sẽ qua đó ở."

"Ồ... Vậy còn con?"

"Con cũng ở bên kia cùng Tống Lăng."

Chu Thủ Lâm trừng cậu, ngữ điệu cũng thay đổi: "Thanh Lạc?"

Chu Thanh Lạc: "Ba đang nghĩ cái gì vậy, Tống Lăng có thể sống ở nhà chúng ta thì sao con không thể qua ở bên nhà Tống Lăng được chứ? Bọn con ở bên này cũng chẳng giúp được gì cho ba. Nhà bên kia của anh ấy rất lớn, bọn con cũng không phải chen chúc nhau trong một phòng, cũng gần chỗ làm của con nữa. Với cả chắc là con sắp phải đi công tác, công ty có mấy dự án lớn, con ra ngoài tìm ý tưởng cho khung cảnh trong game, có lẽ sẽ phải ở ngoài một thời gian dài, phòng không ai ở thì tốt nhất để cho bạn của ba ở cũng tốt mà."

Chu Thủ Lâm cảm thấy Chu Thanh Lạc nói rất có lý, lại dặn dò: "Vậy hai đứa các con... hai đứa..."

Chu Thủ Lâm nghẹn nửa ngày mới nói ra được: "Tiết chế chút nhé."

Chu Thanh Lạc ngẩn ra, hóa ra Chu Thủ Lâm biết cả.

Cậu cười cười: "Vậy được rồi, ba, con bàn bạc với Tống Lăng một chút."

Chu Thủ Lâm: "Ừ, được rồi."

Chu Thanh Lạc cong môi, đi đến bên cạnh Chu Thủ Lâm, dựa vào người ông, đầu cọ vào bả vai ông: "Ba, khoảng thời gian gần đây ba vất vả rồi."

Còn trên bàn đánh bài, Tống Lăng đã thắng được cả một xấp dày, Tiểu Từ ngồi an tĩnh, lướt Weibo của Tam Các, trong lòng vô cùng hụt hẫng.

Weibo của cậu ấy vừa ấm áp vừa hài hước, cậu ấy cũng là một người rất dịu dàng và đáng yêu, không phải kiểu người giả vờ là vậy, mà chính bản thân cậu ấy là người như thế.

Cô cất điện thoại đi, đang muốn nói với mọi người đừng tiếp tục lừa Chu Thanh Lạc nữa, thì Chu Thanh Lạc đã mang theo vẻ mặt mỉm cười đi ra, ngồi trở lại bên cạnh Tống Lăng, nhẹ nhàng dựa vào người hắn.

Tống Lăng điều chỉnh lại tư thế, để cho cậu dựa vào thoải mái hơn, thoạt nhìn giống như đang hơi ôm lấy cậu.

Tiêu Tả: "Tiểu Từ lại đây, lại đây cho ông ôm một chút."

Tiểu Từ mắt trợn trắng: "Anh cút đi."

Quan Minh Lãng thong thả ung dung thở dài: "Tôi độc thân, tôi là người có tội."

Tống Lăng cho Chu Thanh Lạc tất cả tiền thắng được trên bàn chơi bài vừa rồi: "Cho em."

Chu Thanh Lạc vui sướng: "Thắng nhiều như vậy cơ à!"

Tống Lăng: "Siêu không?"

Chu Thanh Lạc: "Siêu lắm."

So với vị tướng không còn một mảnh giáp nào - Tiêu Tả mặt mũi đưa đám: "Tiểu Từ, anh chẳng còn gì để đưa cho em nữa rồi."

Quan Minh Lãng: "..."

Ba người tiếp tục đánh bài, vô cùng náo nhiệt. Chu Thanh Lạc ghé vào bên tai Tống Lăng, thấp giọng nói với hắn: "Em muốn thương lượng với anh chuyện này."

Tống Lăng: "Ừ, em nói đi."

Tiêu Tả nhìn hai người tình chàng ý thiếp, có chút chịu không nổi: "Được rồi, hai người có chuyện gì không thể nói một cách tử tế được à? Sao phải kề tai nói nhỏ, ân ái thế làm gì?"

Tống Lăng lạnh lùng nhìn Tiêu Tả: "Mày câm miệng." Ngay sau đó đổi thành giọng điệu dịu dàng với Chu Thanh Lạc: "Em nói tiếp đi."

Tiêu Tả: "..."

Chu Thanh Lạc ghé sát vào tai hắn thấp giọng nói: "Ba em muốn cho mấy người bác Chu vào ở tạm phòng ngủ. Chúng ta dọn đến biệt thự của anh ở đi."

Tống Lăng mới vừa lật bài lên, nghe vậy, bài đang cầm trong tay rơi lả tả, cũng không khống chế được âm lượng: "Em, em nói gì cơ? Ai cơ?"

Chu Thanh Lạc vẫn giữ vẻ mặt đó, có chút thẹn thùng mà nói: "Nếu không tiện thì thôi, em tự mình nghĩ cách..."

Chu Thanh Lạc còn chưa nói xong, Tống Lăng lập tức chặn lời cậu: "Rất tiện!"

Chu Thanh Lạc cười một chút: "Được."

Tống Lăng gắt gao mím môi, cuối cùng không kiềm chế được, trực tiếp cười ra tiếng.

Tiêu Tả dùng sức xoa xoa cánh tay chính mình: "CMN hai người đang làm gì đấy, nhìn da gà tao rơi đầy đất rồi đây này."

Tống Lăng cực kỳ đắc ý nói: "Thanh Lạc muốn dọn đến nhà tao ở."

Tiêu Tả hơi ngớ ra, từ trước đến nay hắn chưa từng nghe thấy hai chữ "nhà tôi" từ miệng Tống Lăng.

Tống Lăng có rất nhiều nhà. Nếu hỏi hắn ở chỗ nào, hắn chỉ nói đúng tên địa danh.

Tôi ở biệt thự Long Loan.

Tôi ở Thiên Cảnh Danh Đô.

Trước kia hắn thường sống trong chung cư, cái chỗ mà trước đây Giang Thời Ngạn thường tới, hắn cũng chỉ bảo là tôi ở Thư Hương Danh Đế.

Chưa từng nói "tôi ở nhà" hoặc là "đến nhà tôi".

Tiêu Tả theo bản năng hỏi: "Nhà mày ở đâu?"

Mọi người: "?"

Tiêu Tả: "Ý của tao là, nhà nào của mày?"

Tống Lăng: "Biệt thự Long Loan."

Mọi người sửng sốt, tiếp đó hô to gọi nhỏ, quỷ khóc sói gào.

"CMN!"

"Quá ngược cẩu!"

"Đồ chó! Mày vẫn là người à!"

"Đều do Thanh Lạc tốt tính, mới bị mày ăn sạch sành sanh."

Chu Thanh Lạc nghe vậy, thần sắc cứng đờ, nhưng rất nhanh đã khôi phục như thường, có vẻ thẹn thùng.

Chỉ có Tiểu Từ thấy được vẻ giật mình của cậu.

Tống Lăng: "Mày nói cái mẹ gì đấy?"

Tiểu Từ hung dữ trừng mắt nhìn Tiêu Tả: "Anh đừng mở mồm ra nữa."

Chu Thanh Lạc cười hì hì nói: "Ngày mai chúng tôi dọn đi luôn, các anh có ai rảnh thì tới giúp đỡ nha."

Tiêu Tả mơ màng: "Nhanh như vậy sao?"

Kế tiếp lại là một trận ồn ào náo nhiệt.

May là Chu Thủ Lâm đã nấu xong cơm, sau đó gọi bọn họ qua ăn cơm, lúc này Quan Minh Lãng mới không bị ngược cẩu quá thảm.

Chu Thủ Lâm làm nguyên một bàn đầy đồ ăn, nhiệt tình tiếp đón: "Các cháu cứ ăn tự nhiên, ăn thoải mái vào nhé. Tiểu Tiêu, Tiểu Từ, Tiểu Quan, đừng khách sáo, đây chỉ toàn cơm nhà làm, chắc sẽ không thể so được với bữa cơm bình thường của mấy đứa."

Tiêu Tả: "Cơm chú Chu làm là thiên hạ đệ nhất, sau này chú mở quán, ngày nào cháu cũng đến đây ăn."

Bầu không khí trên bàn cơm vô cùng hòa hợp, cả quá trình Tiểu Từ thường xuyên nhìn về phía Chu Thanh Lạc, chỉ thấy cậu vẫn cười cười nói nói, thần sắc như thường, nhìn không ra có điểm nào kỳ lạ.

Tiểu Từ mong là do bản thân nghĩ nhiều, nhưng về sau cô tuyệt đối sẽ không giúp đỡ bọn họ lừa Chu Thanh Lạc nữa.

Chu Thủ Lâm ăn một lát liền rời khỏi, người trẻ tuổi thường có chuyện riêng cần nói của bọn chúng: "Các cháu cứ từ từ ăn và trò chuyện, cơm nước xong chú muốn đi dạo một lát."

Chu Thủ Lâm vừa đi, Tiêu Tả liền hăng hái hơn: "Tới tới tới, chúng ta cạn một ly, chúc mừng Tống Lăng của chúng ta từ nay về sau có gia có thất, dô một cái."

Chu Thanh Lạc cũng rót một ly rượu nhỏ, Tống Lăng đành lấy đi: "Em không thể uống rượu."

Nói xong, hắn rót cho Chu Thanh Lạc một cốc nước chanh.

Tiêu Tả hận không thể tự chọc mù hai mắt mình.

Trước kia lúc Chu Thanh Lạc chắn rượu cho hắn, hắn thờ ơ lạnh nhạt, người ta uống rượu đến mức phải nhập viện nhưng hắn vẫn chả quan tâm.

Hiện tại lại coi như cục cưng vậy.

Tiêu Tả: "Tới tới tới, ly thứ hai, chúc Tống Lăng của chúng ta dục hỏa đốt người."

Quan Minh Lãng vừa nghe thấy thì cười ha ha.

Tiêu Tả: "Nói sai nói sai rồi, là dục hỏa trùng sinh, cuối cùng cũng có hình người."

Chu Thanh Lạc yên lặng uống nước chanh, vẫn luôn cười.

Tiêu Tả: "Cuối cùng chúc hai người bách niên hảo hợp, bạch đầu giai lão, vĩnh kết đồng tâm, ân ân ái ái, mãi mãi hạnh phúc."

Quan Minh Lãng cũng đứng lên: "Lần này Tống Lăng có thể khỏe lên, đại công thần chính là Thanh Lạc. Tôi kính Thanh Lạc một ly."

Chu Thanh Lạc: "Bác sĩ Quan khách khí rồi."

Tiêu Tả: "Đúng đúng đúng, công lao của Thanh Lạc không thể chối bỏ, tôi cũng kính Thanh Lạc một ly."

Chu Thanh Lạc: "Anh Tiêu khách khí quá."

Tiểu Từ cũng đứng lên: "Tôi cũng kính Thanh Lạc một ly, hy vọng Thanh Lạc vui vẻ hạnh phúc."

Chu Thanh Lạc giương mắt nhìn cô một cái, cười với cô nàng: "Cảm ơn Tiểu Từ."

Chu Thanh Lạc rót một chén rượu, đứng lên nâng chén về phía Tống Lăng.

Tiêu Tả và Quan Minh Lãng hơi say, ồn ào đòi hai người uống rượu giao bôi.

Chu Thanh Lạc cười cười, nói từng chữ một rõ ràng, có lực: "Tống Lăng, hy vọng từ nay về sau anh luôn hướng về phía mặt trời, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, ngạo tuyết lăng sương, tràn ngập ánh sáng."

Chu Thanh Lạc nói xong, nhẹ nhàng chạm vào chén rượu của hắn, một mình uống một hơi cạn sạch.

Không khí ồn ào náo động, mãi đến khi đêm khuya tĩnh mịch, sao trời lấp lánh, trong phòng nhỏ mới dần dần yên lặng.

Tống Lăng uống hơi nhiều, nằm trên giường ngốc nghếch nhìn lên trần nhà.

Hắn chưa từng nghĩ, hắn cũng có thể hạnh phúc.

Có bạn bè, có người yêu, cũng sẽ không gặp ác mộng nữa.

Nhưng hình như Thanh Lạc của hắn không vui lắm.

Giống như một người trong suốt vừa an tĩnh vừa ngoan ngoãn.

Hắn quay người lại, Chu Thanh Lạc nằm nghiêng, quay lưng về phía hắn.

Hắn đứng dậy, xốc chăn Chu Thanh Lạc lên, chui vào.

Cơ thể Chu Thanh Lạc cứng đờ một chút rồi không có chút động tĩnh nào nữa.

Tống Lăng ôm sát người, đầu vùi ở cổ cậu, Thanh Lạc không vui, hắn sẽ không náo loạn, nếu như là ngày thường, cậu sẽ đẩy hắn ra, mắng hắn không biết xấu hổ.

"Thanh Lạc."

"Dạ?"

"Hôm nay em yên tĩnh quá."

"Em hơi mệt."

"Không phải."

"Bởi vì vẫn luôn lo lắng về bệnh của anh, hiện tại bỗng nhiên tốt lên, em cảm thấy tự dưng nhẹ nhõm nhanh quá, nên hơi không thích ứng kịp."

"Em không vui à?"

Chu Thanh Lạc trầm mặc không nói lời nào, sau một lúc lâu mới thừa nhận: "Vâng, có chút không vui."

"Vì sao vậy?"

"Bởi vì đã lâu em không vẽ tranh, em rõ ràng rất thích vẽ tranh."

"Em đừng không vui, về sau em muốn làm cái gì thì làm cái đó."

Chu Thanh Lạc: "Nếu em muốn rời xa anh thì sao?"

Tim Tống Lăng như lỡ một nhịp.

Không biết là ảo giác hay do men say quấy nhiễu, Tống Lăng loáng thoáng cảm thấy, vừa rồi Thanh Lạc uống ly rượu kia, vừa là chúc phúc nhưng đồng thời cũng là cáo biệt.

Tống Lăng: "Thanh Lạc, nghĩ đến chuyện em sẽ rời bỏ anh, chỉ một thoáng thôi cũng khiến anh đau lòng, em đừng rời khỏi an. Anh vẫn luôn là hai bàn tay trắng, nhưng anh cảm thấy hiện tại như đã có được tất cả, em có biết không?"

"Em quá tốt, như thần tiên vậy, nhưng anh có tư tâm và dục tình đối với em, là do anh càng ngày càng tham lam."

___________________

Tác giả có lời muốn nói:

Vậy cũng không tránh được hoả táng tràng* / Lãng ca mặt lạnh lùng

Bàn về cách suy nghĩ Lạc đuổi người.


* Hoả táng tràng (火葬場): lò thiêu dùng để chỉ cái giá đắt gấp bội về vật chất về tinh thần để theo đuổi vợ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play