Phương Noãn nghe thấy Mạc Thiên nói vậy trong lòng bình tĩnh hơn nhưng cô cũng không nói gì .
" Em nghe thấy hết mọi chuyện của tôi rồi chứ ?"
Phương Noãn gật đầu
"Tôi biết em đang nợ Tề Phong một khoản tiền ....!Nếu em đồng ý giúp tôi , tôi sẽ giúp em trả hết nợ "
Giúp cô trả hết nợ ....!Vậy là cô có thể tự do , thoát khỏi anh ta.
Tề Phong đã và đang làm khổ cô rất nhiều , mối hận thù trong lòng vẫn không hề vơi đi .....!Vậy chẳng phải đây chính là một cơ hội tốt sao ...!một mũi tên trúng hai đích , vừa có thể tự do lại trả được mối hận hơn một năm trước ...
" Em giúp tôi chứ ? "
Phương Noãn thẳng thắn đáp :
" Tôi đồng ý " ......
Mạc Thiên mỉm cười , ngồi xuống cạnh giường , đưa tay định đặt lên trán của Phương Noãn.
Phương Noãn liền tránh mặt sang một bên , cơ thể cũng nhích ra một chút .
Phương Noãn đã hiểu hết mọi chuyện , đúng là một kế hoạch vô cùng hoàn hảo.
Người trước mặt vô cùng nguy hiểm , anh ta thực sự không biết cô chính là người phụ nữ bên cạnh Tề Phong , chỉ tội cô ngồi không cũng bị cuốn vào kế hoạch này ....!Nhưng nếu cô và Mạc Thiên trước đó chưa từng gặp mặt thì sẽ như thế nào chứ ?.....
" Nếu cô gái hôm nay không phải là tôi thì anh sẽ làm gì chứ ? "
Mạc Thiên nghe cô hỏi vậy liền ngưng cười , đưa mắt nhìn cô .
" Sẽ làm giống như thế này ....."
Mạc Thiên vừa nói tay vừa cởi những cúc áo vests bên ngoài ra .
" Anh...!Anh cởi áo làm gì "
Mạc Thiên vẫn đứng đó , chiếc cúc áo cuối cùng cũng được cởi ra , cởi bỏ chiếc áo vests bên trong là áo sơmi trắng.
Anh bước đến giường , hai tay chống xuống đệm ngay trước mặt Phương Noãn , cô có chút sợ hãi liền lùi vào góc giường .
" Tôi sẽ giải đáp thắc mắc của em ....!"
Mạc Thiên bước hẳn lên giường , bàn tay to lớn nắm lấy cổ tay của cô.
Phương Noãn giật mình nói lớn ...
" Không cần ....!tôi không hỏi nữa ..."
Mạc Thiên thấy cô hoảng sợ liền cười , một tay nhanh chóng lấy thuốc bôi vào vết lằn đỏ trên cổ tay của Phương Noãn , chính là vết hằn do bị trói bởi dây thừng.
Phương Noãn thấy vậy mới an tâm đôi chút .
" Tôi tự bôi được "
Cô giật tay lại rồi xoa đều thuốc .
" Kế hoạch của anh .....!Tề Thị sẽ phải phá sản à ? "
Phương Noãn dò hỏi .
" Không ..
Chỉ là kinh tế bị suy giảm một thời gian thôi ....!Để Mạc Thị dành được vị trí đầu trên thế giới.
"
Cô như yên tâm , gật đầu.
Tề Phong hiện tại cũng không phải là quá xấu xa , cô chỉ muốn cuộc sống được tự do nhưng không nhẫn tâm để khiến Tề Phong rơi vào đường cùng .....
.........
Chiếc xe dừng lại trước cổng Tề Gia , Phương Noãn bước xuống xe , quay đầu lại thấy người đàn ông trong xe đang mỉm cười với cô ...!Phương Noãn gương mặt vô hồn bước vào trong.
Chiếc xe từ từ dời đi .........
...Trên tầng thượng , một đôi mắt lạnh lùng quan sát tất cả .......
Phương Noãn đi thẳng lên phòng , ngồi đờ đẫn suy nghĩ ...
" Cốc ....cốc "
Tiếng gõ cửa khiến cô giật mình .
" Phương tiểu thư ...!Cậu chủ bảo cô đến phòng có chút việc "
Nhắc tới Tề Phong cô lại có chút sợ hãi ..
Muộn vậy mà anh ta còn gọi cô đến phòng ...!không biết có chuyện gì quan trọng nữa ...!Chẳng lẽ anh ta đã biết chuyện cô với Mạc Thiên sao ....!Cuối cùng Phương Noãn lấy hết can đảm đi đến phòng của Tề Phong .
Cô gõ cửa rồi bước vào .....!Căn phòng một màu lạnh , nhìn sang bàn làm việc Tề Phong đang ngồi đó xem vào mấy quyển tài liệu .
" Anh gọi tôi có chuyện gì ?"
Tề Phong không nhìn cô , bàn tay ra hiệu đi về phía anh.
Tiến lại gần hơn , cô đứng ngay bên cạnh anh ...
" Lại đây "
Tề Phong vừa nói tay ra hiệu ....!ý bảo cô hãy ngồi vào lòng của anh ...
Phương Noãn bất ngờ lùi lại một bước .
" Đừng để tôi ra tay ..
"
Wtf ...!Cái tên điên này lại muốn đày đọa gì cô nữa đây ...!Bản thân cô tất nhiên sẽ không làm theo lời anh ta rồi ...!Nhưng giọng điệu nghe đến lạnh toát cả sống lưng , người đàn ông này nói được là làm được , nếu chọc anh ta tức giận không biết hậu quả sẽ như thế nào ....!Cộng với việc cô sắp sửa bán đứng anh ta , bản thân cũng có chút áy náy .....!Đấu tranh suy nghĩ một lúc Phương Noãn từ từ tiến đến chỗ Tề Phong , nhẹ ngồi vào lòng anh ......
Tề Phong thấy cô ngoan ngoãn thì tỏ ý hài lòng .
Cái tư thế này ......!Phương Noãn bắt đầu đỏ mặt ...
" Em ngại gì chứ ...!Chúng ta chả phải nên làm điều này từ lâu rồi sao "
.........