Editor + beta: 🌼ℓσℓιsα🌼

Sắc mặt của Ngụy Thiệu quá mức lạnh nhạt và nghiêm túc, ánh mắt anh càng lúc càng u trầm hắc ám, anh ta kinh hãi đến mức không dám bước ra ngoài.

Cho dù đã sớm quen với sự lạnh lùng của người đàn ông thì anh ta cũng phải sợ hãi với bộ dáng tức giận của anh.

Diệp Trăn bị xướng tên, trợ lý đặc biệt nhìn cô đầy đồng cảm, nhưng Diệp Trăn lại rất bình tĩnh, cô đặt túi kẹo mừng xuống rồi đi theo người đàn ông tiến vào trong văn phòng.

Khi người đàn ông bước vào trong văn phòng, anh liền cởi áo khoác ra rồi ném sang một bên ghế sô pha, những ngón tay thon dài nới lỏng cà vạt ra, anh đi đến đứng yên trước cửa sổ sát đất, bóng lưng thẳng tắp tựa như một ngọn núi Tùng Sơn.

Nhưng chỉ một lát sau, anh nghe thấy phía sau có tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên, giọng nói vẫn sạch sẽ bình thản trước sau như một: “Ngụy tổng có gì muốn phân phó?” Không hề có chút sợ hãi hay lo lắng, ngay cả một chút khẩn trương cũng không có.

Ngụy Thiệu nghĩ, dường như anh chưa từng thật sự được nhìn thấy một chút thần sắc thất thố nào ở trên người của Diệp Trăn, từ trước đến nay cô vẫn luôn ngoan ngoãn và yên tĩnh, lúc đi theo anh cũng chưa bao giờ đưa ra bất kỳ yêu cầu nào, ngay cả khi anh nói lời kết thúc thì cô vẫn ý thức được sau một thoáng sững sờ, cô không hỏi anh tại sao, cũng càng không dây dưa với anh, chỉ trả lại cho anh một nụ cười nhẹ nhàng và xinh đẹp, cuối cùng còn gọi anh một tiếng “Ngụy tiên sinh”.

Thế nên cho đến tận bây giờ anh vẫn còn nhớ rõ, Diệp Trăn rất xinh đẹp.

………… Sau đó quay đầu liền hẹn hò với một người đàn ông khác và chuẩn bị kết hôn:).

Diệp Trăn đợi một lúc lâu vẫn không thấy được sự sắp xếp của Ngụy Thiệu, cô nhịn không được mà liếc nhìn phía sau đầu của người đàn ông, nhưng cô không ngờ anh sẽ đột nhiên quay đầu lại, con ngươi đen thâm thúy, nhìn cô từ trên cao xuống dưới một cách trịnh thượng.

Bộ dạng giống như là bị thứ gì đó nhìn vào chằm chằm khiến cho Diệp Trăn cảm thấy sau lưng lạnh cả người: “Ngụy tổng?”

Ngụy Thiệu: “Kẹo mừng là của em?”

Diệp Trăn chần chờ lắc đầu: “Là của Mạn Đạt. Cô ấy sắp kết hôn.”

Đôi mắt người đàn ông hơi híp lại: “Tốt lắm.”

Diệp Trăn ngửa đầu lên nhìn anh, khẽ cau mày suy nghĩ.

“Diệp Trăn, sau này em đừng qua lại với tên giáo viên tiểu học kia nữa.”

“…… Ngụy tổng cảm thấy chúng tôi không thích hợp hay sao?”

Ngụy Thiệu: “Không phải.”

Diệp Trăn nghi hoặc: “Anh ấy có chuyện gì không tốt hay sao?”

Người đàn ông kéo cà vạt xuống: “Không phải.”

Vậy là cái gì?

Cô ngửa đầu lên nhìn anh, mặt lộ vẻ khó hiểu, nói: “Thật ra tôi cảm thấy anh ấy cũng không tệ lắm, anh ấy sống có trách nhiệm và lại rất hiếu thảo, là một người đàn ông đáng để tôi phó thác cả đời.”

“Không được.”

Giọng nói của người đàn ông chắc chắn như chém đinh chặt sắt khiến cho Diệp Trăn kinh ngạc.

Ngụy Thiệu: “Tôi không đồng ý.”

Anh nói: “Diệp Trăn, tôi biết em hiểu tôi đang nói cái gì, em hãy suy nghĩ kỹ lại, được chứ?”

Cuối cùng, khi Diệp Trăn đi ra khỏi phòng làm việc của Ngụy Thiệu, trợ lý Diêu liền lập tức tiến lên đánh giá cô, “Diệp Trăn, cô không sao chứ?”

“Tôi không sao.”

“ Nhìn bộ dáng vừa rồi của Ngụy tổng, tôi còn tưởng rằng cô sắp bị ăn đến nơi rồi đấy!”

Diệp Trăn mỉm cười, trợ lý đặc biệt hỏi: “ Vừa rồi Ngụy tổng đã nói gì với cô?”

Diệp Trăn cười nhẹ nói: “Ngụy tổng anh ấy…… hình như anh ấy muốn ăn cỏ?”

Trợ lý đặc biệt tỏ ra khá bình tĩnh: “…… Ồ.” Tôi biết Ngụy tổng không phải là ngựa tốt mà:).

Diệp Trăn nói: “Nhưng tôi không muốn làm ngọn cỏ kia.”

Trợ lý đặc biệt: “…… Phải không?!” Nhưng mà cô làm tốt lắm!

“Anh nói tôi phải làm sao bây giờ?”

“Tôi cũng không biết phải làm sao nữa, bởi vì tôi chưa từng từ chối Ngụy tổng bao giờ:).”

“…… Tôi xin lỗi.”

“…… Không quan trọng.”

Cô công chúa nhỏ của Thất Tinh vẫn còn đang rối rắm với thái độ không quá thân thiết của Ngụy Thiệu dành cho mình, nên ngay khi cô vừa nhận được cuộc gọi mời của Ngụy Thiệu, cô đã lập tức đồng ý rồi đi xuống dưới, nhân tiện nhờ bạn thân tư vấn cho mình, cô mặc một bộ quần áo tương đối chững chạc và ổn trọng để đi gặp Ngụy Thiệu, có lẽ là do cô ăn mặc quá ngây thơ nên anh mới thiếu chút tình yêu nam nữ đối với cô, cho nên cô phải thay đổi để trông phù hợp hơn, cô không tin mình sẽ không thu phục được anh!

Nhưng mà cô lại không ngờ rằng, sau khi Ngụy Thiệu tặng cho cô một chiếc túi giới hạn toàn cầu thì anh lại muốn kết thúc với cô.

“Chúng ta đã thử qua, nhưng tính cách của chúng ta không hợp nhau, cô Lưu sẽ gặp được một người đàn ông phù hợp với mình hơn.”

“Không……”

“Anh vẫn luôn thay đổi chính mình để phù hợp với em, anh đã chủ động tìm kiếm đề tài, em có thể nhìn ra được.”

Mũi của công nhỏ chúa đau xót, cô còn tưởng rằng người đàn ông này không thể nhìn ra cái gì, nhưng hoá ra anh lại nhìn thấy hết, anh lại không phối hợp với cô…… Lời an ủi như vậy chỉ cho thấy rằng anh càng nhẫn tâm hơn mà thôi!

“Tạm biệt, tôi sẽ cho tài xế đưa cô về.”

“……”

Cô vẫn chưa kịp nói cái gì, cũng chưa kịp thổ lộ và giữ chân anh lại, cô đã bị sức mạnh và sự lạnh nhạt của người đàn ông đánh bay đi.

Chờ khi cô phản ứng lại, cô đã khóc và khóc.

Về phía Thất Tinh bên kia thì anh cũng đã chủ động nhường lại một dự án, cũng coi như là vẹn toàn được mối quan hệ của hai nhà, không tạo ra được bọt nước gì lớn, nhưng ngược lại, Phùng Thư Nhã lại là người có phản ứng lớn nhất.

Phùng Thư Nhã đi đến Tinh Hoàng, bà tức giận chất vấn anh: “Ngụy Thiệu, không phải là con đã quyết định hẹn hò với Lưu Vận rồi hay sao, tại sao bây giờ lại đột nhiên kết thúc? Hay người phụ nữ đó đã dụ dỗ con, làm cho con thay đổi ý định?”. Truyện Tiên Hiệp

Ngụy Thiệu: “Người phụ nữ đó tên là Diệp Trăn, cô ấy không có dụ dỗ con. Là do con không muốn tiếp tục nữa mà thôi.”

“Ngụy Thiệu, mẹ biết từ trước đến nay con vẫn luôn kiêu ngạo, không để Ngụy Tuần vào trong mắt. Nhưng Ngụy Tuần đã giành được rất nhiều lời khen ngợi của hội đồng quản trị vì đã trúng thầu được dự án hợp tác với Huy Hoàng, ngay cả ông của con cũng lau mắt mà nhìn nó…… Nếu như con còn để cho nó tiếp tục phát triển, để cho ông con thiên vị nó, vậy thì con có thể chấp nhận được kết quả kia hay không?”

Ông lão đã già rồi, trước kia làm việc luôn quyết đoán không để lại đường lui, sẽ không bao giờ để cho một đứa con hoang như Ngụy Tuần tiến vào cửa, vậy mà bây giờ ông lại để cho nó trực tiếp quản lý một công ty con của gia đình, điều này không chỉ cho thấy khả năng ăn nói của Ngụy Quốc rất tốt, mà còn cho thấy Ngụy Tuần vẫn có một chút năng lực, cũng cho thấy rằng ông đã bắt đầu quan tâm đến người thân của mình hơn, cho dù đó chỉ là một đứa con ngoài giá thú.

Ngụy Thiệu: “Giành được không không có nghĩa là làm tốt, thời gian vẫn còn rất dài.”

Phùng Thư Nhã không ngốc, chỉ là bà không cam lòng nên lúc này mới sinh ra lo lắng, Ngụy Thiệu vừa nói, bà liền biết Ngụy Thiệu đã sớm có kế hoạch từ lâu, giờ phút này mới cảm thấy yên tâm trở lại.

Thời điểm rời khỏi Tinh Hoàng, bà nhịn không được lại cẩn thận đánh giá Diệp Trăn một lần nữa.

Cô gái kia quả thật là có chút nhan sắc, nhưng bà vẫn không nhìn ra được cô ta có thứ gì mà có thể thu hút được người con trai kiêu ngạo của bà?

Tin tức của Ngụy Thiệu và công chúa nhỏ của Thất Tinh cũng không bị truyền ra ngay từ đầu, mà chỉ cho đến khi Ngụy Thiệu và công chúa nhỏ không gặp nhau trong một khoảng thời gian dài thì trong giới mới có vài lời đồn đãi bị truyền ra, nhưng đều là thật giả lẫn lộn.

Mãi đến khi trợ lý đặc biệt lặng lẽ tiết lộ với bọn họ rằng hai người đã thật sự chấm dứt thì mọi chuyện mới thực sự vỡ lẽ.

Mạn Đạt nói: “Ngụy tổng lợi hại thật đấy, công chúa nhỏ kia mà anh ấy cũng không cần, vậy thì anh ấy sẽ muốn một người phụ nữ như thế nào đây?”

Gần đây Mạn Đạt đang bận rộn chuẩn bị cho đám cưới, cô bận đến tối mày tối mặt, thú vui duy nhất của cô chính là buôn chuyện với mọi người.

Diệp Trăn phát hiện, Ngụy Thiệu dường như đã thực sự chuẩn bị quay lại và tới gặm nhấm cô, nhưng cô lại không muốn gặm nhấm anh vào lúc này.

Đúng lúc vụ lùm xùm giữa Ngụy Thiệu và công chúa nhỏ của Thất Tinh đang dần phai nhạt thì bên phía Ngụy Tuần lại có chuyện xảy ra, nghe nói là dự án kế hoạch đã xảy ra vấn đề, rắc rối rất lớn, công ty đang cực lực cứu chữa, còn Ngụy Tuần lại không có biện pháp nào để giải quyết, ông lão gọi cho Ngụy Thiệu để cứu nguy, “Cho nên gần đây Ngụy tổng rất bận, thường xuyên thức đến hai ba giờ sáng, cuối cùng mới ổn định được mọi việc……”

Trợ lý Diêu nói với Diệp Trăn.

Diệp Trăn nghe xong thì uyển chuyển nói: “Thật ra anh cũng không cần phải nói điều này với tôi ……”

Trợ lý đặc biệt: “Kỳ thật tôi muốn nói với cô rằng Ngụy tổng lúc rảnh rỗi sẽ……” Sẽ đến tìm cô.

“…… Cảm ơn.”

“…… Không cần.”

Lời nói của trợ lý Diêu rất nhanh đã trở thành sự thật, khi Diệp Trăn đi đến văn phòng để giao tài liệu thì đột nhiên Ngụy Thiệu lại gọi cô quay lại: “Diệp Trăn.”

“Ngụy tổng còn có chuyện gì?”

Người đàn ông từ trên bàn làm việc đứng dậy đi đến ngồi xuống một bên ghế sô pha, anh bận rộn mấy ngày cũng không cảm thấy mệt mỏi mà ngược lại lại càng thêm sắc bén, cả người giống như một thanh kiếm sắc bén đang chờ được lao ra khỏi vỏ!

Đúng vậy, anh thắng, lại một lần nữa chứng tỏ được thực lực của mình ở trước mặt mọi người.

Không phải anh không thể tranh, chỉ là anh khinh thường tranh.

Anh chỉ vào một bên ghế sô pha: "Em ngồi đi."

Diệp Trăn nhìn Ngụy Thiệu, cô đi tới ngồi xuống, hai chân khép lại, bóng dáng thẳng tắp, vừa cung kính lại vừa lễ phép.

Ngụy Thiệu liếc nhìn bộ dạng kia của cô, câu môi dưới, khóe miệng mang theo một tia ý cười: “Diệp Trăn, hình như em rất sợ tôi?”

Diệp Trăn: “Không dám, là tôi tôn kính anh.”

Ngụy Thiệu nhíu mi, “Em nghĩ kỹ chưa?”

Diệp Trăn gật đầu nói: “Tối nay tôi có hẹn.”

Đôi mắt của người đàn ông hơi nheo lại, khóe miệng nở nụ cười: “ Được, chúng ta ra ngoài đi.”

Chính là nụ cười này đã khiến cho Diệp Trăn run lên vì sợ hãi, phía sau lưng lại bắt đầu ẩn ẩn lạnh cả người, vừa thấy chính là không có ý gì tốt! Nhưng cô cũng không dám hỏi thêm cái gì nữa, mãi cho đến một lúc lâu sau, Diệp Trăn mới đột nhiên suy nghĩ thật cẩn thận, tuy Ngụy Thiệu nghe thấy cô sẽ đi hẹn hò nhưng hình như anh lại không nói cái gì cả?

Khi Diệp Trăn còn đang suy đoán thì trợ lý Diêu đã đem hành trình về buổi tối hôm nay của cô báo cho Ngụy Thiệu biết.

“ Đối tượng của Diệp Trăn là một giáo viên tiểu học, họ sẽ ăn tối từ lúc bảy giờ đến tám giờ rưỡi, và xem phim từ lúc chín giờ đến mười một giờ đêm.”

Người đàn ông gõ gõ lên mặt bàn, mặt không chút lưu tình mà nhìn chằm chằm trợ lý Diêu khiến cho anh ta sửng sốt, sau đó lại vì Diệp Trăn mà thắp một nén hương.

“Người kia dạy toán?”

“Đúng vậy.”

A.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play