Kể từ khi Diệp Trăn cắt đứt quan hệ với Ngụy Thiệu, cô vẫn đi làm như bình thường, vẻ ngoài trầm lặng và ít nói của cô đã làm cho người trong cuộc duy nhất là trợ lý Diêu cảm thấy đau lòng trong một khoảng thời gian dài, thỉnh thoảng, khi đi cùng với Ngụy Thiệu vào lúc rảnh rỗi, anh ta sẽ nói một hai câu về Diệp Trăn, lúc đầu thì Ngụy Thiệu còn nghe anh ta nói, nhưng sau đó anh đã trực tiếp quay mặt đi, trợ lý Diêu cũng không dám nói thêm cái gì nữa, nghẹn một bụng không có chỗ để trút giận, khó chịu đến mức chỉ muốn đập đầu vào bức tường, nhưng nghĩ đến Diệp Trăn khẳng định sẽ còn khó chịu hơn mình thì anh ta cũng không còn cảm thấy khó chịu như vậy nữa.
Nhưng điều mà anh ta không ngờ tới đó chính là Diệp Trăn lại đi hẹn hò! Tại sao cô lại đi hẹn hò?
Lúc này mới bao lâu…… Tốt xấu gì thì cô cũng phải làm như là muốn níu kéo Ngụy tổng quay lại chứ!
Diệp Trăn nói: “Cũng không nhất định là sẽ thành công mà, bát tự còn chưa được viết nữa. Hơn nữa Mạn Đạt đã nói với tôi vài lần rồi, mà bây giờ tôi còn đang độc thân…… Tôi sẽ đi xem thử.”
“Nếu Ngụy tổng……”
“Sẽ không, anh ấy đã nghĩ về tương lai cho tôi rồi, nên nếu như tôi mà không tính toán cho tương lai của mình, vậy thì không phải là sẽ rất có lỗi với anh ấy hay sao?” Diệp Trăn nói, “Cảm ơn anh, trợ lý Diêu, anh là người tốt.”
???
Trợ lý Diêu, người mới được nhận thẻ người tốt, anh ta lại càng muốn đập đầu vào tường hơn.
“Hơn nữa Ngụy tiên sinh cũng sắp kết hôn rồi, tôi cũng nên vì chính mình mà suy xét, nếu không tôi cứ độc thân hoài thì sẽ dễ bị hiểu lầm lắm.”
Lần này, trợ lý Diêu không chỉ muốn đập đầu vào tường, mà anh ta còn muốn chết.
Diệp Trăn đã đi theo Mạn Đạt trong một buổi hẹn hò, cô cũng tùy ý để Mạn Đạt chọn cho cô cái váy ngắn in họa tiết sứ Thanh Hoa, trang điểm cho cô thật rạng rỡ, hào quang bắn ra tứ phía.
“ Cậu nói xem, ngày thường cậu mà trang điểm nhiều hơn một chút là sẽ thật xinh đẹp rồi, không việc gì mà phải trang điểm già dặn cả! Cậu nhìn cậu bây giờ xem, thật xinh đẹp, khẳng định sẽ làm mê chết một đống người!”
Làn da của Diệp Trăn vốn là trắng nõn tinh tế, mỗi lần Ngụy Thiệu lên giường đều rất thích vuốt ve và hôn lên cơ thể của cô, lòng bàn tay anh hơi có vết chai mỏng, khi vuốt ve qua lại thì sẽ mang đến một cảm giác tê dại. Trước kia anh sẽ không để lại dấu vết ở trên người của cô, nhưng kể từ sau lần trúng dược đó, thỉnh thoảng cô sẽ bị anh mút ra dấu hôn, ban đầu cô còn tưởng rằng đó là sự cố ngoài ý muốn, nhưng sau nhiều lần bị lưu lại, cô liền nhận ra rằng thật ra là do anh cố ý.
Thỉnh thoảng, cô sẽ nhìn thấy những đóa hoa hồng trên làn da của mình khi đứng ở trước gương, nhưng cô không thể tưởng tượng được người đàn ông lạnh lùng đang vùi ở trên người của cô, bộ dáng nhẹ nhàng nhắm mắt lại…… Hẳn là rất gợi cảm.
Điều cô nhớ rõ nhất đó chính là thân hình bốc lửa khác hẳn vẻ bề ngoài lạnh lùng của anh.
Bây giờ cô mặc một bộ váy dài, trông cô càng mảnh mai và trắng nõn hơn, không phô trương mà lại hoạt bát hơn thường ngày, cộng với khí chất và phong thái đều rất tốt nên càng nhìn càng thấy đẹp mắt hơn.
Diệp Trăn giẫm lên một đôi giày cao gót và nói: “Tính cách của tớ không hoạt bát cho lắm, nên chắc sẽ không khiến cho người ta yêu thích đâu.”
Mạn Đạt khinh thường: “ Người phụ nữ thông minh sẽ không cần thay đổi chính mình để làm hài lòng người đàn ông, mà là thay đổi một người đàn ông sẽ thích mình!”
Diệp Trăn nhìn cô ấy, cảm thấy câu nói này tinh tế hơn rất nhiều so với mấy quyển sách mà trợ lý Diêu đã đưa cho cô.
Vài ngày sau buổi hẹn hò của Diệp Trăn, trợ lý đặc biệt đã phát hiện ra rằng Diệp Trăn này rất ngơ ngác và còn rất cố chấp cứng đầu, đặc biệt dũng cảm đối mặt với khó khăn! Bởi vì anh ta đã tìm Mạn Đạt để hỏi thăm một chút về tiến độ hẹn hò của Diệp Trăn, Mạn Đạt thở dài nói, “Không thành công.”
“Không thành ư?” Vậy là tốt rồi!
Mạn Đạt: “Đúng vậy, hai cái trước đều không thành công, buổi tối hôm nay sẽ xem tiếp, em cảm thấy tỷ lệ thành công lần này là rất cao, em đã nhờ mẹ em giới thiệu, là một giáo viên đại học, thành thật ổn trọng, có nhà có xe, chắc chắn sẽ rất phù hợp với Diệp Trăn!”
…… cả hai?
Trợ lý Diêu: “…… Nếu không được thì cũng đừng quá miễn cưỡng.” Đây không phải là đừng bỏ cuộc cho đến khi nhìn thấy sông Hoàng Hà hay sao, anh ta lại nghĩ đến buổi hẹn hò của Ngụy Thiệu và công chúa nhỏ của Thất Tinh, nháy mắt chỉ có thể thở dài.
Mạn Đạt: “Tại sao anh lại quan tâm đến buổi hẹn hò của Diệp Trăn như vậy, chẳng lẽ là anh thích cô ấy?”
…… sao anh ta dám!
Trợ lý Diêu đi theo bên người Ngụy Thiệu cũng trầm mặc không biểu hiện ra bất cứ điều gì, huống chi anh ta cũng thật sự khó mà nói được cái gì, bởi vì Ngụy Thiệu đã nhờ anh ta mua quà cho công chúa nhỏ của Thất Tinh, nhìn dáng vẻ thì xem ra là đã muốn giải quyết ổn thỏa rồi, sau đó có lẽ sẽ tính đến chuyện kết hôn.
Hiếm khi Ngụy Thiệu nhìn ra việc gì, anh chủ động hỏi: “Có chuyện gì không?”
Trợ lý đặc biệt nói: "Không có gì."
Ngụy Thiệu liếc anh ta một cái, sau đó cúi đầu tiếp tục xem văn kiện trong tay: “Nói thẳng, có chuyện gì?”
“Thật sự không……” Dưới thái độ ngày càng mạnh mẽ của Ngụy Thiệu, trợ lý Diêu đành phải mở miệng nói: “Nghe nói là gần đây Diệp Trăn đang hẹn hò, nên tôi rất lo lắng rằng cô ấy có thể sẽ gặp phải người xấu, rốt cuộc……” Có nhiều tài sản, cô ấy sẽ không thể tiêu hết được.
Ngụy Thiệu ngẩng đầu lên nhìn trợ lý đặc biệt: “Hẹn hò?”
Trong lòng kháng cự, nhưng ngoài miệng lại là lời thật lòng, chỉ có thể xin lỗi! Giờ đây, hình tượng thâm tình của Diệp Trăn đã không còn, bọn họ mới chấm dứt không bao lâu, vậy mà cô vừa quay đầu đã định về trong vòng tay của người khác……
…… Đây có phải là một kẻ đội nón xanh muộn màng?
Trợ lý đặc biệt nói: “ Đúng vậy. Hai người đầu có vẻ như là không hợp nhau, bây giờ là người thứ ba …… Mạn Đạt nói, tỷ lệ thành công của lần này là 99%!”
…… cả ba rồi? Anh cũng chỉ mới có một……
Anh nhíu mày, cầm cây bút chậm chạp không nhúc nhích.
“Sao đột nhiên lại hẹn hò?”
Trợ lý đặc biệt liếc nhìn Ngụy Thiệu, có chút kỳ quái nói: “Không phải là ngài lo lắng cho tương lai của cô ấy hay sao? Cô ấy cũng cảm thấy mình nên tìm người để kết hôn…… Có thể là do Diệp Trăn vẫn muốn tiếp tục làm việc trong công ty nên sợ ngài hiểu lầm.”
Hiểu lầm?
Ngụy Thiệu: “Cô ấy nói?”
“Đúng vậy.”
Ngụy Thiệu cúi đầu, vẫy vẫy tay, “Được rồi, cậu đi ra ngoài đi.”
Buổi chiều lúc rời khỏi công ty, Ngụy Thiệu đã nhìn thấy Diệp Trăn đang an phận làm việc, Diệp Trăn nhìn thấy anh đi ra thì cũng đứng lên cùng với những đồng nghiệp khác, cô rũ mắt nói: “Ngụy tổng.”
Một bộ dáng nghiêm túc với công việc, không có nửa phần tình cảm cá nhân.
Ngụy Thiệu nhìn cô một cái, bước chân không ngừng, chậm rãi rời đi.
Trợ lý đặc biệt không dám nhìn Diệp Trăn, vội vàng rời đi theo Ngụy Thiệu.
Cô Lưu là một người phụ nữ có tính cách rộng rãi, cô cũng rất thích gia thế, ngoại hình và tài năng của Ngụy Thiệu, nên nếu cuộc hôn nhân này được định sẵn là một cuộc liên hôn thương nghiệp, thì Ngụy Thiệu chính là sự lựa chọn tốt nhất của cô. Trước kia cô đã thực sự nghĩ như vậy, nhưng sau khi tiếp xúc với Ngụy Thiệu, sức hấp dẫn của người đàn ông này đã thu hút cô sâu sắc, nếu nói muốn kết hôn, vậy tình yêu kia không phải chỉ như là dệt hoa trên gấm hay sao?
Cô đã tiếp xúc với Ngụy Thiệu vài lần, tính cách của anh không nóng không lạnh, nhưng lại rất ân cần và săn sóc chu đáo đối với cô, thậm chí còn tặng cho cô một số món quà có giá trị xa xỉ, cô cho rằng, Ngụy Thiệu cũng có ấn tượng tốt với cô.
Mặc dù anh vẫn chưa ngỏ lời cầu hôn chính thức.
Cô đang đợi anh chủ động mở miệng, sự ngượng ngùng và rụt rè của một người phụ nữ khiến cho cô không thể nào tự chủ động hạ thấp giá trị của mình.
Cô có dự cảm rằng, lần hẹn hò ngày hôm nay, quan hệ của bọn họ sẽ tiến xa thêm một bước.
Tuy nhiên, điều khiến cô ngạc nhiên là Ngụy Thiệu, người luôn tập trung và nghiêm túc trong công việc, đêm nay anh lại có hơi chút thất thần, bởi vì cô đã bắt chuyện vài lần mà anh vẫn không có phản ứng như cô mong muốn, anh lạnh nhạt, và anh vẫn sẽ đáp lại cô một cách lịch sự, nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy rằng anh thật là lơ đãng.
Chẳng hạn như, cô đã đề nghị ra nước ngoài để ngắm tuyết vào mùa đông, nhưng sau một hồi thì anh mới nói, khi đó anh có thể sẽ có một vài công việc cần phải sắp xếp, còn nói nếu như cô muốn đi thì anh có thể sắp xếp cho cô đi.
Công chúa nhỏ đỏ mặt, trắng bệch.
—— Một người đàn ông từ chối đi du lịch với bạn không chỉ cho thấy rằng anh ta không muốn đi với bạn mà còn cho thấy rằng anh ta không có hứng thú gì với bạn.
Đương nhiên, cho đến khi bữa tối kết thúc, cô cũng không nghe thấy Ngụy Thiệu nói thêm gì về mối quan hệ của hai người. Điều này khiến cho cô sinh ra một chút cảm giác bất an, hoặc cũng có thể là do cô quá nhạy cảm, bởi vì cuối cùng thì Ngụy Thiệu vẫn đích thân đưa cô về nhà và không có ý định muốn kết thúc, điều này làm cho cô nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Người nhà của cô nói, “Ngụy Thiệu thì khác, con không thể đối xử với nó theo những yêu cầu mà con đã đối xử với những người bạn trai trước đây của con, càng không thể vô cớ gây rối, Ngụy gia cần một người phụ nữ có thể giúp đỡ cho Ngụy Thiệu, một người giúp đỡ có phẩm hạnh.”
Bởi vì là Ngụy Thiệu nên cô có thể nhẫn nhịn và kiềm chế tính nóng nảy của mình.
Món quà của Ngụy Thiệu đương nhiên là không được mang ra, và đây là lần đầu tiên anh phá vỡ kế hoạch của mình.
Tuy nhiên, vẻ mặt của anh đã vô cảm và bình tĩnh quanh năm, bất động thanh sắc, ngay cả trợ lý Diêu, người đã ở bên cạnh anh lâu nhất cũng không thể nào phát hiện ra sự khác biệt nhỏ nhất của anh, chỉ cảm thấy rằng anh ta đã nói về cuộc hẹn hò của Diệp Trăn mà Ngụy Thiệu vẫn không có một chút phản ứng nào, xem ra là đã không còn hy vọng gì nữa rồi.
Buổi hẹn hò giữa Diệp Trăn và giáo viên đại học đã diễn ra rất thành công, cô có tính cách trầm lặng, giáo viên đại học cũng thích những cô gái có học thức hơn một chút, nên tính cách và ngoại hình của Diệp Trăn khiến cho anh rất thoải mái, sau bữa tối, anh đã nói với Mạn Đạt rằng anh muốn tiếp tục phát triển.
Mạn Đạt đã khóc vì kích động! Rốt cuộc cũng có một người thành công, cô đi hỏi Diệp Trăn, Diệp Trăn nói: “Không có cảm giác gì đặc biệt, giống như một giáo viên, mình phải tôn trọng và kính yêu anh ấy.”
Mạn Đạt thực sự đã phát khóc: “ Cậu cút đi, tuy người ta là giáo viên, nhưng cậu đã sớm không còn là học sinh nữa rồi!”
Giáo viên đại học tỏ vẻ rằng anh không muốn từ bỏ, anh muốn theo đuổi cô, nếu sau này cô vẫn cảm thấy không hợp thì hãy làm bạn bè, cho dù Diệp Trăn có từ chối thì anh vẫn muốn cố gắng, vì vậy một ngày nọ sau khi tan làm, Ngụy Thiệu đã nhìn thấy Diệp Trăn lên xe của một người đàn ông khác.
Ngụy Thiệu nhìn thấy, trợ lý đặc biệt cũng nhìn thấy, anh ta nghiêm túc giải thích nói: “Nghe nói là bọn họ biết nhau.” Cũng giống như ngài thôi.
Khuôn mặt của người đàn ông vẫn vô cảm, lạnh băng không nhìn ra một chút cảm xúc khác thường nào.
Tốc độ rất nhanh nhưng anh ta vẫn có thể bắt kịp.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT