Editor + beta: 🌼ℓσℓιsα🌼

Sau khi Diệp Trăn đi vào trong phòng, cô cũng không nhìn thấy Ngụy Thiệu đâu cả, trợ lý đặc biệt nói rằng hẳn là anh đang ở trong phòng tắm, Diệp Trăn đi tìm, quả nhiên, qua khe cửa nhỏ, cô nhìn thấy Ngụy Thiệu đang ngồi trong bồn tắm với quần áo bị đóng kín.

Người đàn ông cả người ướt đẫm, tóc đen ướt át nhỏ từng giọt, hai mắt nhắm chặt, khuôn mặt tuấn mỹ ửng hồng mất tự nhiên.

Diệp Trăn biết đây là biểu hiện của động tình, cô nhìn thấy trên cánh tay đang nắm lấy thành bồn tắm của anh đã nổi đầy gân xanh.

Anh đang cực kỳ nhẫn nại.

Diệp Trăn: “Ngụy tiên sinh……”

Người đàn ông đang nhắm chặt mắt bỗng nhiên mở mắt ra, anh nhìn về phía người phụ nữ đang lo lắng nhìn mình, anh ngẩn ra, hai mắt đỏ đậm: “Diệp Trăn?”

“Ừm.”

“Diệp Trăn.”

“Tôi đây.”

Mọi chuyện xảy ra sau đó đã khiến cho Diệp Trăn biết rằng, người đàn ông này kỳ thật cũng không phải là cái người cổ hủ gì, đương nhiên anh cũng không chỉ có hai lần, tinh lực của anh nhiều đến đáng sợ, mãi cho đến ngày thứ hai khi mặt trời vừa sáng thì rốt cuộc anh mới buông tha cho cô và nặng nề chìm vào giấc ngủ.

Ngụy Thiệu vẫn luôn tỉnh táo, chỉ là sự xúc động của cơ thể đã làm cho anh không thể khống chế được chính mình, trước đây anh vẫn luôn nhẫn nhịn là vì không muốn biến mình thành cầm thú bị dục vọng thao túng, nhưng khi Diệp Trăn đến gần thì anh đã không còn có thể chịu đựng được nữa, mà anh cũng không cần phải chịu đựng, anh nhớ rõ dáng vẻ căng thẳng của Diệp Trăn khi cô đến gần anh, và anh cũng càng nhớ rõ hơn những giọt nước mắt từ khóe mắt của cô khi Diệp Trăn bị anh kéo vào trong lòng mà cường thế chiếm hữu, mỏng manh mềm mại, nhu nhược đáng thương.

Ở trong nước, ở trên tường, ở trước gương……

Anh chưa bao giờ để lại dấu vết ở trên người của cô, nhưng bây giờ, làn da trắng nõn trong sáng kia của cô cũng không khá hơn một chút nào.

Trợ lý đặc biệt đứng canh ở ngoài cửa suốt một đêm, mãi cho đến khi anh ta nhìn thấy Ngụy Thiệu mặc quần áo chỉnh tề từ trong phòng đi ra, anh ta bị chấn động tinh thần, “Ngụy tổng?”

Người đàn ông mặt lạnh: “ Cậu đi lấy chút thuốc mỡ tới.”

Trợ lý đặc biệt: “……” Xem ra tình hình chiến đấu rất kịch liệt, “Ngài có muốn đi bệnh viện xem thử hay không……?”

Ngụy Thiệu liếc anh ta một cái.

Trợ lý Đặc biệt: “Được rồi, tôi hiểu rồi.”

Ngụy Thiệu: “ Cậu đã điều tra sự việc của người phụ nữ kia xong chưa?”

Trợ lý đặc biệt nghiêm túc giải thích: Người phụ nữ đó tên là Lưu Ngọc, tuy đã ra mắt được mấy năm không nhưng vì có người nâng đỡ nên tài nguyên vẫn rất khá, lần này cô ta là nữ thứ ba trong một bộ phim điện ảnh do Tinh Hoàng đầu tư, có lẽ vì chán ghét vị cha nuôi* hiện tại nên muốn đập nồi dìm thuyền để leo lên người Ngụy Thiệu. Về phần chỗ thuốc kia thì hẳn là sẽ cho cha nuôi của cô ta sử dụng, nhưng cô ta đã mượn gió bẻ măng mà dùng nó ở trên người Ngụy Thiệu.

*(Sugar daddy í =))

Đây hẳn là một cơ hội tốt để cô ta được gặp Ngụy Thiệu —— ông chủ chính của bữa tiệc tối liên hoan phim《 Người đưa tin 》

Đúng rồi, nữ chính thứ hai của《 Người đưa tin 》chính là Tưởng Viện.

Đáng tiếc là này thủ đoạn này cũng quá không được ưa chuộng, chỗ tốt thì không có, tương lai lại còn bị hủy hoại.

Khi Diệp Trăn tỉnh dậy thì đã là buổi chiều, toàn thân cô đau nhức lợi hại, cổ họng khô rát đến mức không thể nói ra lời, bụng vẫn còn cồn cào vì đói, nhớ đến chuyện tối hôm qua…… So với hai tư thế trước và một tư thế, thì lần này quả thật là kích thích hơn nhiều!

Cô hít mũi, ngửi được một mùi thuốc nồng nặc.

Xem ra Ngụy Thiệu cũng không quá máu lạnh.

Cô đứng dậy đi xuống giường, thay một bộ quần áo sạch sẽ ở trên giường, bởi vì bộ quần áo cô mặc ngày hôm qua đã bị anh xé rách, thật là kích thích, cô chưa bao giờ thấy Ngụy Thiệu tiến thẳng vào chủ đề mà không cần cởi quần áo, hành động và vẻ hung ác trong ánh mắt của anh khiến cho người ta phải rùng mình không thôi, máu sôi trào.

Đây là một cái váy dài tay, ngoại trừ phần cổ ra thì nó còn có thể che kín người, vừa vặn có thể che đi thân thể chứa đầy dấu vết của cô.

Ngoại trừ váy dài ra thì trên tủ của đầu giường còn có một cốc nước và một hộp thuốc.

Đêm qua Ngụy Thiệu ở trong trạng thái mất khống chế cũng không làm ra trò trống gì, Diệp Trăn uống một viên, nghỉ ngơi ở bên giường trong chốc lát rồi mới chuẩn bị về nhà.

Cô vừa ra khỏi phòng ngủ thì vô tình nhìn thấy Ngụy Thiệu đang ngồi trên sô pha, trợ lý đặc biệt ngồi ở một bên, trên bàn trà còn có một số tài liệu.

Người đàn ông kia đã khôi phục lại dáng vẻ lạnh lùng của ngày xưa, không còn chút điên cuồng nào của tối hôm qua.

Diệp Trăn nói: “Ngụy tiên sinh.”

Ngụy Thiệu thấy Diệp Trăn, anh ừ một tiếng, ra lệnh cho trợ lý đặc biệt: “ Cậu gọi người mang cơm trưa tới đây.”

Trợ lý đặc biệt cũng là người rất biết điều, anh ta không trực tiếp gọi điện thoại mà là đứng dậy đi ra ngoài, lúc này, người ngoài giống như anh ta có vẻ sẽ không rất thích hợp để ở đây.

Diệp Trăn mệt mỏi cả đêm lại uống thêm thuốc tránh thai. Tác dụng phụ của thuốc khiến cho sắc mặt cô tái nhợt, suy yếu cực kỳ, dáng vẻ này làm cho Ngụy Thiệu bỗng nhiên nhớ tới đêm hôm qua, khi người phụ nữ đáng thương hề hề ở dưới thân anh hỏi: “Ngụy tiên sinh, Ngụy tiên sinh, anh có tốt không……”

Đương nhiên là không tốt……

“Diệp Trăn.” Ngụy Thiệu chỉ vào một bên ghế sô pha, “ Em ngồi đi.”

“Cảm ơn.”

Diệp Trăn ngồi xuống ghế sô pha, cô hơi cụp mắt xuống, nắm chặt tay, yên lặng chờ bữa ăn.

Ngụy Thiệu: “Tối hôm qua…… Em có khỏe không?”

Diệp Trăn nâng mắt lên nhìn anh.

Ngụy Thiệu: “……”

Diệp Trăn: “…… Tôi nghe trợ lý đặc biệt nói gì đó, anh đã xử lý xong chưa?”

Vẻ mặt Ngụy Thiệu nghiêm túc, thanh âm lạnh băng hừ một tiếng.

Ngụy Thiệu tức giận, trước đây, hầu hết những người dụ dỗ anh đều bị anh mời ra ngoài, nửa điểm cảm xúc anh cũng lười bố thí cho bọn họ, lần này anh thật sự rất tức giận, Diệp Trăn biết người hạ dược sẽ rất thảm.

Sáu giờ chiều, trợ lý đặc biệt đưa Diệp Trăn xuống lầu ở dưới nhà:" Ngụy tổng bảo cô cứ ở nhà nghỉ ngơi vài ngày, tôi giúp cô xin nghỉ rồi, những cái khác cô không cần phải lo lắng.”

Diệp Trăn gật đầu: "Được, làm phiền anh rồi.”

Lần này Diệp Trăn thật sự muốn ở nhà nghỉ ngơi hai ngày, hai ngày này, cô nhận được rất nhiều món đồ xa xỉ, quần áo trang sức đồ trang điểm cái gì cũng có cả, khiến cho cái phòng nhỏ của cô cũng không thể nào nhét hết đống quần áo.

Cô cảm thấy những thứ này vẫn còn rất tốt, một điều khác khiến cho cô cảm thấy xấu hổ đó chính là cô sẽ nhận được một chén canh bổ dưỡng khí huyết vào mỗi tối……

Trợ lý đặc biệt nói: “Những thứ này đều là Ngụy tổng đưa cho cô, cô xem cô còn thích cái gì nữa hay không?”

Diệp Trăn ngây người khi nhìn thấy những món đồ xa xỉ ở trong nhà, những thứ này cộng lại còn đắt hơn cả nhà của cô …… Mặc dù lúc trước Ngụy Thiệu cũng sẽ đưa mấy thứ này cho cô, nhưng anh không nhét hết tất cả mọi thứ vào nhà của cô giống như bây giờ.

Cô lắc đầu: "Cảm ơn anh, tôi không cần nữa."

Trợ lý đặc biệt hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ, anh ta báo cáo kết quả công việc cho Ngụy Thiệu: “Diệp Trăn rất thích mấy món quà mà ngài tặng, cô ấy rất vui vẻ khi nhận nó.”

Ngụy Thiệu ừ một tiếng, vẫy tay, để trợ lý đặc biệt đi ra ngoài.

Mười giờ tối, anh đến nhà của Diệp Trăn.

Lần này anh không nói trước giống như những lần trước, Diệp Trăn không biết là anh sẽ đến, cô vừa mới tắm xong, cô mặc một cái váy ngủ màu trắng, trên vai còn quấn một chiếc khăn lụa sẫm màu, mặt thanh tú sạch sẽ, trên xương quai xanh trần trụi còn có thể nhìn thấy một dấu hôn nhẹ, khiến cho cô càng thêm nhỏ nhắn mềm mại, nhu nhược đáng thương, đôi mắt to tròn sáng ngời, mang theo nghi hoặc: “Ngụy tiên sinh?”

Ngụy Thiệu đi đến trước ghế sô pha rồi ngồi xuống, mười ngón tay đan vào nhau đặt ở trước bụng, anh không giống như đi thăm bệnh mà càng giống như là đang đi đàm phán hơn: “Thân thể của em đã tốt hơn chưa?”

Diệp Trăn nói: “Tốt hơn rồi.”

Ngụy Thiệu: “Ừ.”

…… Chẳng lẽ là lại suy nghĩ……?

Người đàn ông rất nhanh đã đọc được nghi vấn ở trong mắt của người phụ nữ, anh nhẹ giọng khụ một tiếng, vẫn là bộ dáng nghiêm túc đứng đắn như cũ: “Em đừng nghĩ bậy.”

Diệp Trăn nhìn anh, cười cười: “…… Ồ.”

Ngụy Thiệu nhìn cô, anh cũng không ở lại lâu, ngồi một lát rồi rời đi, anh bảo cô hãy nghỉ ngơi thật tốt.

Diệp Trăn đưa anh ra cửa, nhìn theo bóng lưng anh rời đi, cô cảm thấy cô nên quay trở lại làm việc, nếu không, không chừng cô vẫn sẽ nhận được một "tình yêu" đặc biệt từ Ngụy Thiệu.

Rõ ràng chỉ là…… một vài lần thôi, lại làm cho cô dường như cảm thấy có điều gì đó không ổn, nhưng cô không thể nói được gì, nói xấu hổ như thế nào……

Vào ngày thứ ba, Mạn Đạt gọi điện thoại tới hỏi cô rằng cô đã cảm thấy khoẻ hơn chưa, và khi nào thì cô sẽ quay trở lại công ty để làm việc? Vốn dĩ thì Diệp Trăn cũng chưa từng bị ốm nên cô có thể trở lại công ty vào bất cứ lúc nào: “ Tớ sẽ trở lại vào ngày mai.”

Mạn Đạt nói thêm: “Tớ sẽ không nói chuyện phiếm khi cậu không có ở đây đâu, cậu có nghe không? Một phóng viên đã chụp được cảnh Ngụy tổng và một người phụ nữ ra vào trong khách sạn, mặc dù đã bị bên phía quan hệ công chúng gỡ xuống nhưng nó vẫn bị lan truyền ở trong giới, cũng không biết người phụ nữ kia là ai, lại bị Ngụy tổng giấu kín mít như vậy!”

Diệp Trăn: “……”

Đây là lần đầu tiên Diệp Trăn nghe thấy chuyện này, còn thật sự bị chụp được…… Chẳng lẽ là do Lưu Ngọc kia làm ra hay sao? Thật đúng là một miếng bánh ngon mà.

Sau khi nói vài câu với Mạn Đạt xong, Diệp Trăn đã gọi điện cho trợ lý đặc biệt để hỏi về việc này, trợ lý đặc biệt nói: “ Cô cứ yên tâm, họ không chụp được ảnh chính diện của cô, trong công ty cũng không có người biết. Chỉ là…… trong nhà Ngụy tổng hẳn là sẽ biết cô.”

Diệp Trăn kinh ngạc: “Làm sao người nhà Ngụy tổng lại có thể biết được?”

Thật ra mà nói, việc có một người phụ nữ ở bên cạnh Ngụy Thiệu cũng không phải là vấn đề gì to tát, dù sao thì trước đây anh cũng đã từng có một vài vụ tai tiếng, chỉ cần đọc một ít tin tức giải trí thôi là có thể nhìn thấy rồi, chỉ là lần này Ngụy Thiệu đã xử lý quá tuyệt tình lạnh lùng, trực tiếp cho Lưu Ngọc vào trong danh sách đen, vĩnh viễn không thể nào xoay người, ảnh chụp được cũng đã bị anh mua với số tiền lớn, tin tức về tình mới của anh cũng càng không được tiết lộ, trong mắt người ngoài thì đây dường như chính là một hành động bảo vệ, vì vậy, ngược lại lại càng thu hút thêm nhiều sự chú ý.

Thế nên Lý Lệ Vân còn đến phòng làm việc của Ngụy Thiệu để chế nhạo anh một phen, tình cảm đã không còn thú vị bởi vì cô đã có người quan tâm, cô liền nói là cô xinh đẹp và có dáng người đẹp, có người đàn ông nào xung quanh mà không có tâm tư gì với cô cơ chứ? Không phải cứ nói thẳng ra là được rồi hay sao, cô vẫn có thể che giấu giúp cho anh cơ mà!

Tưởng tượng như vậy, chút lòng tự tin bị đả kích lúc trước của cô lại quay trở về, cô cũng lười đến so đo với Ngụy Thiệu.

Diệp Trăn không ngờ sự việc tiếp theo sẽ như vậy, nhưng sau khi nghĩ lại thì cô cảm thấy cái này cũng không tính là việc gì to lớn, Ngụy Thiệu có thể ngăn chặn được tin tức để cô có thể yên ổn mà ở nhà nghỉ ngơi, đương nhiên là anh cũng có thể giữ cô ở lại, ít nhất là có thể để cô ở bên cạnh anh cho đến sau khi vụ tai nạn xảy ra.

Khi cô đến công ty và nghe đồng nghiệp bàn luận thì cô vẫn có thể phụ họa thêm vài câu có đúng không?

Mỗi lần nhìn thấy dáng vẻ bình tĩnh và trầm ổn của Diệp Trăn là trợ lý đặc biệt lại không khỏi bội phục, làm sao cô có thể là một người phụ nữ được, cô rõ ràng là một cục đá mà!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play