Editor + beta: 🌼ℓσℓιsα🌼

Mới sáng sớm tinh mơ nhưng Đường gia đã náo loạn gà bay chó sủa, người ngã ngựa đổ.

Buổi sáng khi Đường Trạch đến trường, cả người anh oai phong lẫm liệt, đại khái là do đã trải qua một kiếp nạn sinh tử nên lòng dạ của anh đã rộng lớn hơn rất nhiều, và sự cặn bã của mọt sách cũng không tính là gì cả.

Khi ở trước mặt sinh mạng thì tất cả đều chỉ là mây bay!

Đầu tiên, anh đến gặp giáo viên chủ nhiệm để tiếp thu những lời phê bình, rồi sau đó mới hỏi giáo viên chủ nhiệm: “Em có thể nhảy lớp giống như mọt sách hay không?”

Chủ nhiệm lớp nhìn anh bằng ánh mắt kỳ quái: “Nếu như em có thể vượt qua kỳ thi nhảy lớp thì chúng ta sẽ nói tiếp.”

Tuy anh biết mình có thể sẽ trượt kỳ thi, nhưng Đường Trạch vẫn muốn tham gia, không nếm thử một chút mà đã từ bỏ thì đó không phải là Đường ngũ thiếu anh.

Ra khỏi văn phòng, anh lại xoay người đi đến lớp học năm ba.

Việc học tập của lớp học năm ba rất căng thẳng, hầu như không có việc nói chuyện hay đùa giỡn ở trong lớp, ngay cả giờ giải lao cũng phải vùi đầu vào học bài, hoặc là thấp giọng thảo luận, còn mọt sách thì càng không phải nói, ghé vào trên bàn múa bút thành văn. Thời gian của cô cũng không có gì thay đổi ngoại trừ việc thiếu anh, Đường Trạch ý thức được điểm này nên vẫn cảm thấy rất mất mát.

Anh trừng mắt với tất cả các bạn học nam xung quanh của Diệp Trăn để tuyên bố chủ quyền, tuyệt đối không cho người khác có cơ hội lợi dụng, nhiều học bá như vậy, chỉ cần không cẩn thận một chút thôi là mọt sách của anh sẽ bị bọn họ làm cong, khiến cho anh tức chết!

Bạn học vỗ vào cánh tay của Diệp Trăn, cô vừa ngẩng đầu lên thì liền nhìn thấy Đường Trạch đang dựa vào bên cửa sổ.

Chàng trai cao lớn tuấn tú, mày kiếm nhíu chặt, đôi mắt sao dữ tợn, có sự kiêu ngạo và độc đoán thường ngày thuộc về mình, khi anh phát hiện ra cô nhìn anh, anh liền lập tức thu hồi lại sự hung dữ và mỉm cười với cô, cái đuôi của anh như muốn vẫy vẫy.

Diệp Trăn dời ánh mắt đi, tiếp tục học bài.

Cái đầu của kẻ bắt nạt nhỏ rũ xuống một cách đáng thương.

Tình huống này vẫn tiếp tục giằng co thêm vài lần, Diệp Trăn đi ra ngoài thì lại nhìn thấy anh, “Anh đến đây làm gì?”

Đường ngũ thiếu nói: “Mọt sách, em học bài có mệt hay không, anh sẽ cho người trong nhà nấu canh cá để bồi bổ trí não cho em.”

Diệp Trăn xua tay: “Không mệt không mệt, anh đi nhanh đi, sau này đừng đến đây nữa.”

“Vậy nếu anh muốn gặp em thì phải làm sao?”

“Cứ nhịn đi, vài ngày nữa sẽ quen thôi.”

“Không, anh không nhịn được.”

“Nhưng chúng ta đã chia tay rồi, anh như bây giờ thật sự là không tốt.”

Ngực của Đường ngũ thiếu lại trúng một mũi tên, “Chúng ta có thể không chia tay hay không……”

Diệp Trăn rất kiên quyết: “Không thể.”

Anh nói: “Anh biết em rất giận anh và không muốn dây dưa với anh, nhưng anh cũng không muốn từ bỏ, hay là chúng ta hãy lùi lại một bước và làm bạn trước nhé?”

Đây là cách tốt nhất mà anh nghĩ ra để có thể tiếp cận với Diệp Trăn một lần nữa, ít nhất là làm cho Diệp Trăn không còn bài xích anh nhiều như bây giờ, việc tiến xa thêm một bước cũng sẽ không còn khó khăn nữa. Và chắc chắn là không có tình bạn trong sáng nào giữa nam và nữ cả.

Diệp Trăn kinh ngạc nhìn anh: “Đường Trạch, anh là đồ cặn bã mà còn muốn làm bạn với em? Anh cũng quá không biết xấu hổ rồi!”

Đường ngũ thiếu không biết xấu hổ đã trôi trở về lớp trung học năm hai với một trái tim bị chảy máu đầm đìa, xem ra việc lấy con đường tình bạn để đả thông con đường tình yêu là không thể thực hiện được, mọt sách cặn bã lý trí đến muốn mạng.

Hướng Sơn đã sớm quen, sau khi bị vứt bỏ, đứa bé tiếp nước đã không có ngày nào là bình thường.

Phanh ——

Đường ngũ thiếu vốn đang nằm bò đột nhiên quay đầu lại, hùng hổ nhìn chằm chằm Hướng Sơn, hiện giờ Hướng Sơn sợ nhất chính là kẻ bắt nạt nhỏ sẽ phát điên: “Sao, sao vậy?”

“Cậu để ý cho tôi, không cho bất kỳ ai được dây dưa với mọt sách!”

Hướng Sơn liên tục nói: “Ngũ thiếu đừng lo lắng, ai mà dám đào góc tường của cậu chứ.”

Đường Trạch rất lo lắng, không ai dám đào không không có nghĩa là mọt sách sẽ không chủ động xuất kích! Dù sao thì mọt sách cũng cặn bã như vậy, không chừng khi cô nhìn thấy tên học bá hợp nào hợp ý thì liền sẽ…… Sẽ không sẽ không, mọt sách là một tên cặn bã, nên sẽ không có người đàn ông nào có thể chịu được cô, ngay cả khi bọn họ ở bên nhau thì bọn họ cũng sẽ chia tay sau khi nhìn thấy bộ mặt thật của cô thôi! Ừm!

Thuốc bổ não của Đường ngũ thiếu khiến cho bản thân anh sợ hãi đến chết khiếp, lại tự an ủi mình một hồi để ổn định tâm thần rồi mới bắt đầu viết “Kế hoạch cầu xin sự tha thứ của cặn bã”, anh làm việc không có kế hoạch gì, nhưng từ sau khi chia tay mọt sách thì ngày nào anh cũng lập kế hoạch, coi như là vì để chuẩn bị cho công việc tương lai.

Diệp Trăn phát hiện, từ sau khi chia tay thì Đường Trạch còn bám lấy cô hơn so với cả lúc trước khi chia tay, có rất nhiều lúc cô vừa ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy cái đầu to kia của anh đang treo trên cửa sổ nhìn cô, một ngày ba bữa anh đều bưng bát cơm đi theo bên người cô, cô ăn cái gì thì anh cũng ăn cái đó, cô đi thì anh cũng đi theo, thậm chí anh còn bám chặt hơn cả Kise Ryota* trong ký túc xá của cô, dù cô có đuổi thế nào thì anh cũng không đi.

*1 nhân vật trong manga, nhưng mình cũng không hiểu nghĩa của nó trong câu này là gì?

Theo thời gian, hầu như không ai là không biết Đường ngũ thiếu có một tình yêu sâu đậm với Diệp Trăn.

Tới cuối tuần, anh còn muốn chở cô về nhà nhưng lại bị cô từ chối, không phải là bạn trai thì còn đưa nhau về làm gì? Trái tim của Đường ngũ thiếu tan nát, không phải là bạn trai nhưng không được làm bạn bè hay sao? Diệp Trăn nói cô không có một người bạn như anh.

Khả năng chống đả kích của Đường ngũ thiếu gần đây càng ngày càng tốt, cho nên hốc mắt của anh chỉ đỏ hồng một chút, rồi lại cầm lấy trái tim tan nát lên dán vào……

Hướng Sơn:…… Xong rồi, đứa bé lấy nước đã xong rồi, tương lai của anh đã được chú định là sẽ bị quản lý nghiêm ngặt bởi người vợ của anh.

Diệp Trăn ngồi xe buýt về nhà, Đường ngũ thiếu lái theo cô suốt cả quãng đường về, mãi cho đến khi nhìn thấy Diệp Trăn bước vào cửa khu cộng đồng, thì anh mới về nhà và học thêm khóa bổ túc, nếu như anh đã quyết định muốn tham gia kỳ thi nhảy lớp, thì sao anh có thể không chuẩn bị gì cả?

Đương nhiên là Đường gia đã rất vui khi nhìn thấy kẻ bắt nạt nhỏ có sự yêu thích đối với học tập, anh muốn học như thế nào cũng được, miễn là anh không chơi bời say xỉn và ăn trứng gà vào lúc nửa đêm nữa là được.

Nhưng gia sư lại không thể chịu nổi, bởi vì ngay phía trên bảng đen của anh có viết “Ngày thứ XX, mọt sách cặn bã không hòa giải với đường ngũ thiếu”, mỗi khi cậu học trò này muốn ngủ gật, thì chỉ cần anh nhìn thấy dòng chữ đó là anh có thể lên tinh thần hơn gấp một trăm lần, còn hiệu quả hơn cả cây thước dạy học của ông! Tất nhiên, những câu này kỳ thật cũng không có gì cả, điều mà ông không thể chịu đựng nổi đó chính là có một ngày nọ, ông đi dạy và nhìn thấy bà cụ đang đứng trên ghế đẩu, từ “xx” đổi thành “xx+1". (P/s: =))))))))))

“Cháu ngoan, cháu lại chịu đựng thêm một ngày!”

Miệng lưỡi thật đáng kinh ngạc này……

Thật là một gia đình tuyệt vời.:)

……

Khi Diệp Trăn về tới nhà, cô không ngờ là sẽ nhìn thấy Lý Đào đang chờ ở trước cửa nhà của cô.

Lý Đào ăn mặc rất ngăn nắp, nhưng trong mắt lại không giấu được vẻ mệt mỏi, khi nhìn thấy cô trở về, cô ta liền thoáng liếc nhìn qua người cô, đặc biệt khinh thường bộ đồng phục học sinh màu xám kia của cô, ngẩng đầu khinh thường nói với cô: “Nghe nói Đường Trạch đã chia tay với cậu rồi? A, tôi biết hai người sẽ không thể ở bên nhau lâu được mà, cậu cũng đừng buồn quá, với gia thế và điều kiện của cậu thì chắc hẳn Đường Trạch sẽ là người bạn trai tốt nhất mà cậu từng hẹn hò, cậu hãy cười trộm đi!”

Diệp Trăn khẽ cười một tiếng: “Tôi còn cần bạn trai cũ để chứng minh giá trị của mình hay sao? Có thể cậu rất cần nhưng tôi thì không, cậu có khinh thường chính mình thì cũng đừng mang tôi theo, bởi vì điều đó thực sự rất đáng buồn.”

Lý Đào thầm hận, nắm chặt lòng bàn tay: “Cậu đừng có mạnh miệng, gia đình rách nát này của cậu thì có giá trị gì? Chẳng lẽ còn muốn dựa vào người mẹ tàn tật và người cha tàn phế —— Cậu làm gì vậy? Mau buông tay ra!”

Lý Đào không ngờ Diệp Trăn sẽ trực tiếp hành động, đôi bàn tay nhìn có vẻ gầy yếu đó đã bóp lấy hàm dưới và má của cô ta, niết đến mức khiến cho má của cô ta cũng cảm thấy đau đớn, không thể khép môi được, cô ta cau mày đau đớn thốt ra những lời không rõ ràng, giãy giụa không được, ngược lại còn bị cô ép vào tường và không thể động đậy!

Cô ta khó chịu, nhưng lại bị ánh mắt lạnh lùng của đối phương nhìn chằm chằm làm cho lạnh cả người.

Diệp Trăn nhìn cô ta, lạnh lùng nói: “Không sai, tuy thân thể của cha mẹ tôi bị khiếm khuyết, nhưng tình yêu thương và trái tim của bọn họ lại không hề khiếm khuyết một chút nào, bọn họ đã đánh đổi thân xác của mình để đổi lấy mạng sống cho con cái, bọn họ là những người cha mẹ vĩ đại nhất trên thế giới này. Còn cậu thì tính là cái gì? Cha mẹ cậu nuôi dưỡng cậu và cho cậu ăn học chỉ để cậu tranh giành tình cảm vì một người đàn ông thôi hay sao? Cậu, một kẻ đáng thương làm liên lụy đến cha mẹ không có tư cách gì để diễu võ dương oai ở trước mặt của tôi!”

“Hay là bài học lần trước vẫn chưa đủ, cậu muốn chết?”

Lý Đào kinh hãi trong cơn giận dữ, Diệp Trăn hất tay cô ta ra, Lý Đào loạng choạng ngã ngồi trên bậc thang, “Quả nhiên là cậu, chính cậu đã hại tôi!”

Diệp Trăn lắc lắc tay, nói: “Lý Đào, người ta càng ngày càng thông minh, mà tại sao cậu lại càng ngày càng ngu dốt như vậy? Cậu chỉ nghe nói tôi đã chia tay với Đường Trạch nên mới đến đây chế nhạo tôi, cười nhạo tôi, cho rằng tôi sẽ không truy cứu lại chuyện bị thương của mình, nhưng tại sao cậu lại không hỏi rõ ràng, tuy rằng tôi đã chia tay với Đường Trạch, nhưng anh ấy vẫn luôn suy nghĩ biện pháp để làm hòa với tôi, nên làm sao anh ấy có thể không quan tâm đến tôi?”

“Trừ phi cậu muốn quỳ xuống dập đầu xin lỗi tôi, còn không thì đừng bao giờ xuất hiện ở trước mặt tôi nữa.”

Lý Đào nhìn cánh cửa sắt đóng chặt, nó rất rách nát, thêu thùa, trên đó có dán một chữ “Phúc” rất lớn màu đỏ rực, cô ta có chút hoảng hốt, những lời của Diệp Trăn đã lọt vào tai của cô ta từng chữ từng chữ một.

Hoàn cảnh trong nhà của cô ta càng ngày càng trở nên tồi tệ, cha của cô ta đã nhiều lần gặp phải trắc trở trong buôn bán, cũng không ai muốn mời mẹ cô ta ra ngoài để đi chơi, tình cảnh trong nhà rất bi thảm, cha cô ta đang cố gắng nghĩ cách để tìm một ngôi trường khác cho cô ta, nhưng đáng tiếc là sự việc giữa cô ta và Diệp Trăn đã sớm bị lan truyền ra bên ngoài, không có trường học muốn tình nguyện nhận cô ta vào học. Thật ra lần này cô ta tới tìm Diệp Trăn, vốn dĩ không phải là muốn cãi nhau với cô, mà cô ta chỉ muốn xin lỗi cô. Nhưng mà lúc cô ta đang đợi Diệp Trăn trở về, thì cô ta đã vô tình nghe được người nào đó từ trong vòng bạn bè nói rằng Diệp Trăn và Đường Trạch đã chia tay, không có Đường Trạch thì Diệp Trăn còn tính là cái gì? Căn bản thì cô chẳng là cái gì cả!

Cho nên cô ta đã không nhịn được nữa, cũng không cần phải nhẫn nhịn, cảm xúc của cô ta đã bùng nổ……

Bây giờ cô ta lại hối hận, nhưng cô ta không dám kéo mặt xuống để đi tìm Diệp Trăn một lần nữa. Cô ta về đến nhà, nhìn thấy khuôn mặt đầy vẻ u sầu của cha cùng với tiếng than ngắn thở dài của mẹ, cô ta không kìm được nữa, trốn vào trong phòng mà khóc lớn.

Diệp Trăn không quan tâm Lý Đào như thế nào, cô ở nhà hai ngày giúp mẹ thêu được hai đoá hoa, khi trở lại trường học thì đề thi và bài thi đã chất đầy đến mức che được trời lấp đất, ngay cả thời gian cũng đều rất mơ hồ, mãi cho đến một ngày Đường Trạch héo bẹp đi đến trước mặt cô, buồn bã nói: “Mọt sách, anh không đậu.”

Diệp Trăn cũng không cảm thấy ngoài ý muốn: “Em biết rồi.”

Đường Trạch đột nhiên vui vẻ: “Làm sao em biết? Có phải em đã bí mật theo dõi anh hay không?”

Diệp Trăn nhìn anh: “Em đã ở văn phòng khi điểm của anh được công bố, nên vừa lúc nghe thấy.”

“…… Ồ.”

“Được rồi, anh đi đi, em muốn đọc sách.”

“…… Ồ.”

Anh tránh ra vài bước rồi lại quay đầu lại nhìn cô, ánh mắt của Diệp Trăn đang dừng trên cuốn sách, một cái nhìn cũng không thèm bố thí cho anh.

Anh cúi đầu.

Mọi người đều cho rằng Đường ngũ thiếu sắp bỏ cuộc, nhưng mỗi khi anh đáng thương rời đi, thì ngày hôm sau anh sẽ lại tràn đầy năng lượng mà đi tới, rất nằm ngoài dự đoán của mọi người.

Anh tuyệt đối là một người lấy nước rất nghị lực và kiên cường.

Hướng Sơn sắp nhìn không được, Lưu Hướng Dương lén lút tới tìm anh ta: “Cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là cách, chẳng lẽ chúng ta phải luôn sống trong tình huống nước sôi lửa bỏng như vậy hay sao? Chúng ta phải chiến đấu!” Gần đây, Đường ngũ thiếu vừa nhìn thấy Lưu Hướng Dương thì sẽ bắt đầu nổi điên, nên anh ta đã không còn dám ngang nhiên xuất hiện nữa ở trước mặt của anh nữa rồi.

Hướng Sơn nói: “Chiến đấu như thế nào?”

“Đương nhiên là nghĩ cách để Diệp Trăn tha thứ cho Đường ngũ thiếu, để cho bọn họ hòa giải rồi! Nếu không, với sự đáng sợ của Đường ngũ thiếu, thì có lẽ tôi sẽ không thể sống đến năm hai mươi tuổi.”

…… Nên vẫn là chiến đấu cho chính mình.:)

Lưu Hướng Dương đã suy nghĩ ra rất nhiều biện pháp, nào là thiết kế ra một màn anh hùng cứu mỹ nhân, pháo hoa lãng mạn và mưa hoa hồng, các loại quà tặng xa xỉ lộng lẫy, nhưng đáng tiếc là đều bị Hướng Sơn từ chối, cặn bã học bá rất lợi hại, những thứ đồ vật phàm trần như thế này thì làm sao có thể lọt vào mắt của cô? Còn không bằng đưa cho cô một bộ đề thi Hoàng Cương nữa!

Vâng, hốt thuốc đúng bệnh!

Đường ngũ thiếu rất nhanh đã nghe theo lời của cậu bạn ăn chơi: “Tặng sách? Tặng sách không còn xuất bản nữa? Tặng cuốn sách mà mọt sách cần nhất vào lúc này?”

Mọt sách đang chuẩn bị cho kỳ thi đại học, nhưng với thành tích của cô thì cô hoàn toàn không cần phải lo lắng về việc thi không đậu, hơn nữa gần đây Đường Trạch cũng mới biết được tiến độ học tập của Diệp Trăn, hóa ra những cuốn sách mà cô đang đọc đều thiên về nội dung đại học, “Tôi sẽ về tìm bà nội của tôi.”

Ông nội của Đường Trạch xuất thân trong quân đội, bà nội thì là trưởng khoa đại học và là nhà công tác văn hoá, cho nên dù bọn họ đã về hưu thì cũng quen biết với rất nhiều giáo sư và giáo viên, nên nhờ bọn họ tìm một số tài liệu nghiên cứu hoặc một thứ gì đó thì chắc chắn là không thành vấn đề.

Bà cụ không nói hai lời liền lập tức liền đồng ý, hỏi anh cần cái gì ở phương diện kia, Đường Trạch cảm thấy cái gì anh cũng cần, dù sao thì nhiều vẫn tốt hơn là ít, sau đó bà liền kéo cho anh một xe tải lớn trở về!

Thật là một xe tải lớn, ngay cả cốp xe cũng đầy ắp!

Anh trai thứ ba của anh đã trở lại, phàn nàn một câu: “Thật khó coi.”

Sau đó bị anh trai và vú của anh đuổi đánh, làm cho anh ta không còn là chính mình.

Đường ngũ thiếu lái xe đi ra ngoài, bà cụ đi vào nhà cầu thần bái phật, phù hộ cho cháu trai ngoan của bà được thuận lợi.

Diệp Trăn cũng không muốn đi theo anh khi bị gọi ra khỏi nhà, nhưng Đường Trạch cứ nắm lấy tay cô và nói rằng nhất định cô sẽ thích món quà mà anh tặng, mặc kệ có thích hay không thì cô cũng không cần.

Nhưng mẹ của cô ở phía sau lại nói: “Là Tiểu Trạch tới đấy à? Cháu mau vào nhà ngồi đi.”

Diệp Trăn lập tức đồng ý đi ra ngoài.

Đường ngũ thiếu còn chưa kịp chào mẹ vợ tương lai thì đã bị lôi đi……

Anh lẩm bẩm: “Anh cũng chưa nói được câu nào đâu, như vậy là rất không lễ phép!”

Rồi sau này bà không gả mọt sách cho anh thì phải làm sao?

Anh lập tức quay đầu lại: “Như vậy là không tốt, anh đi chào bác gái trước đã.”

Diệp Trăn liếc nhìn anh một cái, Đường ngũ thiếu lập tức dập lửa, “Được rồi, lần sau vậy.” Anh lại hưng phấn lôi kéo cô đi đến xem cốp xe của mình, “Anh đảm bảo là em sẽ thích món quà mà anh mang đến!”

Nhưng Diệp Trăn không tin, “Lần sau anh không được như vậy nữa.”

Đường ngũ thiếu biết Diệp Trăn lại muốn nói gì đó để chọc thủng trái tim của anh, vì vậy anh không nói hai lời liền mở cốp xe ra, “Em xem!”

Diệp Trăn vừa nhìn thấy, tất cả đều là sách!

Đường ngũ thiếu nói: “Đây là tất cả những cuốn sách mà bà anh đã xin từ bạn bè và sinh viên của bà ở trong trường đại học, có rất nhiều cuốn sách trong số đó đã không còn xuất bản nữa, khẳng định sẽ có thứ mà em cần, em nhìn xem có thích hay không?”

Thật ra Diệp Trăn cũng không ngờ là Đường Trạch sẽ đưa cho cô những thứ này, cô cho rằng với đầu óc của anh thì khẳng định là anh sẽ đưa cho cô đủ các loại đồ hàng xa xỉ, cô tùy ý lật vài quyển, đều là những cuốn sách mà cô không thể nhìn thấy trong thư viện, hơn nữa còn có đính kèm theo ghi chú.

Muốn, thật là muốn muốn muốn.

Đường ngũ thiếu kéo ống tay áo của Diệp Trăn: “Mọt sách, anh biết sai rồi, chúng ta làm hòa đi.”

Diệp Trăn đặt quyển sách xuống rồi xoay người rời đi, quyết đoán tuyệt tình.

Anh sợ hãi: “Không sao không sao, không hòa giải cũng không sao. Vậy thì chúng ta hãy làm bạn tốt nhé, bạn tốt cũng có thể tặng quà cho nhau, được không?”

Diệp Trăn quay đầu lại, nghĩ nghĩ rồi nói: “Được, từ nay về sau em chính là em gái của anh, là anh em của anh.”

……………………Kẻ bắt nạt nhỏ về đến nhà liền ôm đùi vú rồi ngồi khóc.

P/s: Tui cười chết với bà nội =))))

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play