Diệp Trăn đã được cứu lên bờ, nhưng tình huống của cô không được tốt cho lắm, cả người cô ướt hết, tóc đen tí tách dính sát vào bên má, sắc mặt tái nhợt nằm yên ở một bên.
Xe cấp cứu vẫn chưa đến.
Đường Trạch cũng là một thân chật vật bò ra khỏi hồ nước, cả người anh ướt sũng, đây là lần đầu tiên anh cảm thấy sợ hãi như vậy, lần đầu tiên anh cảm nhận được sự mong manh và quý giá của sinh mạng.
Cả người anh phát run, điên cuồng ấn lên ngực cô gái, đôi môi cô lạnh lẽo không một chút ấm áp.
“Diệp Trăn, Diệp Trăn!”
“Mọt sách, em mau tỉnh lại cho anh!”
Mẹ nó, kế hoạch cải tạo cặn bã của anh còn chưa thành công đâu!
Làm sao cô có thể chết? Làm sao cô có thể chết được? Tuyệt đối không thể!
Đây là lần đầu tiên Hướng Sơn và Lưu Hướng Dương nhìn thấy Đường Trạch bị mất kiểm soát như vậy, nhìn kỹ lại, mắt của anh đỏ hoe, nước mắt lạch cạch rơi xuống, phải biết rằng Đường Trạch đã từng bị thương trong một vụ tai nạn xe hơi, bác sĩ nói rằng anh sẽ không bao giờ có thể đua xe được nữa, nhưng lúc đó anh cũng không rơi dù chỉ là một giọt nước mắt.
Sự việc xảy ra quá đột ngột và bất ngờ, những miếng dưa bị ném xuống dưới đất, không ai còn tâm trạng để ăn tiếp.
Lý Đào đang trốn ở một góc nhìn thấy Diệp Trăn sắp chết thì vô cùng kinh hãi, cô ta xoay người bỏ chạy, lúc này mọi người đều đang lo lắng cho sự an nguy của Diệp Trăn nên cũng không ai chú ý tới cô ta, cô ta đã biến mất vào trong bóng tối từ lúc nào không hay.
Cũng may là trưởng khoa đã nhanh chóng phát hiện ra và lập tức yêu cầu bảo vệ đuổi theo, rồi sau đó lại gọi điện cho chủ nhiệm lớp, hiệu trưởng, cha mẹ của Diệp Trăn và Lý Đào, còn có kẻ bắt nạt nhỏ bên kia nữa, anh cũng có liên quan nên việc này không thể nào gạt được Đường gia.
Đương nhiên, điều quan trọng nhất vẫn là Diệp Trăn không thể có việc gì!
Anh gấp đến mức không thể chờ được nữa, hận không thể mang theo Diệp Trăn bay ngay đến bệnh viện!
“Khụ khụ ——”
Mắt thấy Diệp Trăn cuối cùng cũng ho ra một ngụm nước, cô vừa mở mắt ra thì đã nhìn thấy khuôn mặt to lớn ở trước mắt, suy yếu cười một chút: “Đường Trạch, em không nghĩ là còn có thể nhìn thấy anh”
Đường Trạch lau nước mắt, nói ra sự thật vô tình: “Hừ, cặn bã thì phải ở lại ngàn năm nên làm sao em có thể chết dễ dàng như vậy được!”
Diệp Trăn là kẻ cặn bã nhất, tai họa của tai họa, nên khẳng định là cô có thể sống rất lâu.
Anh bế cô gái dưới đất lên và ôm chặt lấy cô.
Anh vùi đầu vào vai cô, âm thanh nghẹn ngào, bả vai giật giật.
Cô gái khẽ mỉm cười, vỗ nhẹ vào cái đầu to lớn của chàng trai.
“Được rồi, đừng khóc nữa.”
“…… Mẹ nó, ai khóc?”
"Tốt rồi, không khóc, không khóc nữa.”
“……”
???
Trưởng khoa trợn mắt há hốc mồm!
Thật quá đáng khi đã bỏ qua ông!
Đám ăn chơi trác táng trao đổi ánh mắt với nhau, xong rồi xong rồi, kẻ bắt nạt nhỏ đã đánh cược chính mình vào trong cuộc chơi rồi.
Tin tức về việc Đường ngũ thiếu và mọt sách yêu sớm đã bị lan truyền ra ngoài nhanh như cháy rừng.
Diệp Trăn được kiểm tra rất nhiều trong bệnh viện, đã xác định là thân thể không có gì đáng ngại, chỉ là bị thiếu chút oxy, lại cảm thêm lần nữa, kiệt sức và cần phải nghỉ ngơi nhiều hơn. Đường Trạch thì không có việc gì nhưng vẫn cố tình xin nhập viện cùng với Diệp Trăn, anh muốn nằm viện để được quan sát giống như cô, phòng ngừa vạn nhất.
Kẻ bắt nạt nhỏ xin nằm viện để được quan sát, chẳng lẽ còn có thể không cho?
Huống chi trên đường đến bệnh viện, Đường Trạch đã sớm gọi điện thoại về nhà với nước mắt đầm đìa, mẹ của Đường Trạch đến thăm thì không nói, nhưng ngay cả ông cụ và bà cụ cũng bị kinh động, mấy vị trưởng bối đều đến hết, đều là anh em chú bác của Đường Trạch, những nhân vật có tầm ảnh hưởng trong giới chính trị và kinh doanh, chỉ cần một người tùy tiện đứng lên đi ra ngoài thì cũng đã đủ làm chấn kinh gấp ba lần rồi!
—— Với nhiều người đến thăm như vậy, kẻ bắt nạt nhỏ bỗng nhiên trở thành một cậu bé tội nghiệp.
Tôi đã khóc, đó có thể là một việc không nhỏ hay sao?
Cảnh sát đã được điều động đến để tiến hành một cuộc điều tra toàn diện về việc rơi xuống nước của Diệp Trăn và Lý Đào.
Số điện thoại từ Phòng Giáo dục đã được liên lạc với hiệu trưởng ngay trong đêm.
Chuyện này không nhỏ được, cũng không thể nhỏ.
Mà nhân vật trung tâm của sự kiện này, Diệp Trăn đang nằm nghỉ ngơi ở trên giường bệnh, không một ai có thể làm phiền đến cô.
Bởi vì Đường ngũ thiếu đang ngồi xổm ở trước cửa canh gác, và còn vì để thể hiện chính mình có bao nhiêu khổ sở, nên ngay cả một bộ quần áo anh cũng chưa thay, chỉ cho người vắt nước ra rồi lại mặc nó lên trên người, thậm chí là nó còn dính cả bùn đất và cọng cỏ, anh quyết tâm phải trả thù cho Diệp Trăn, phải cho Lý Đào bị đẹp mặt!
Cả nhà Đường gia đều cho rằng Đường Trạch sắp chết, nhưng kết quả là anh vẫn có thể nhảy nhót được! Còn biết giả vờ giỏi như vậy.
Bà cụ ngày thường đau nhất chính là Đường Trạch, nên khi vừa nhìn thấy đứa cháu nhỏ thứ năm nhà mình phải chịu khổ, có bị thương hay không chỉ là thứ yếu, bà tức giận đến mức nhịn không được, muốn đòi lại công bằng cho đứa cháu nhỏ của mình!
Cha Đường hừ một tiếng nói: “Mẹ, mẹ đừng bị nó lừa, con vừa thấy thì liền biết là tên nhóc thúi này đang cố tình tỏ vẻ đáng thương……”
“Thằng nhóc thúi, con im đi!” Bà cụ giơ tay lên chính là một cái tát, bình thường bên ngoài không ai dám nói nửa chữ không với ông, nhưng khi tới trước mặt bà cụ thì ông chỉ có thể trộm trừng mắt sờ sờ mũi, còn bị bà cụ chế giễu.
Ông cụ cũng chống gậy: “Các con đừng xem nhẹ việc này.”
Ông cụ lên tiếng, không ai dám không quan tâm.
Nhưng việc này cũng thật sự ác liệt, không thể xem nhẹ được.
Đương nhiên, mẹ của Đường Trạch lại càng quan tâm đến một vấn đề khác hơn: “Cho nên người bên trong kia thật sự là bạn gái nhỏ của con?”
Trước đây Đường Trạch không có cảm giác gì, nhưng bây giờ anh vừa lo lắng vừa xấu hổ không thể giải thích được, gãi gãi tóc: “…… Đúng vậy. Có lẽ mọi người không biết, nhưng Diệp Trăn thật sự rất tài giỏi, từ nhỏ đến lớn cô ấy đều là học sinh đứng nhất lớp, kỳ kiểm tra hàng tháng lần trước còn bị ốm nhưng cô ấy vẫn đứng nhất lớp!” Mặc dù cô rất cặn bã.
Bà cụ xúc động nói: “Đã có bạn gái rồi, cháu trai của bà đã trưởng thành rồi.”
Đương nhiên, bây giờ anh đã là một người đàn ông có trách nhiệm!
Tuy mọt sách hơi cặn bã nhưng cô ngốc cũng là sự thật, nếu như không có anh thì thiếu chút nữa, ngay cả mạng sống cô cũng không còn.
Đường ngũ thiếu tự ý thức được trách nhiệm lớn lao của mình nên càng không dám qua loa!
Ông cụ và bà cụ đã lớn tuổi nên không tiện ở lại lâu, bà cụ nói là muốn gặp cháu dâu một chút nhưng Đường Trạch không dám, anh sợ mọt sách sẽ nói bậy, đến lúc đó người nhà của anh khẳng định sẽ không chịu nổi việc đứa con cháu được chính mình yêu thương lại bị mọt sách hành hạ, rồi làm cho bọn họ chia tay thì phải làm sao?
“Mọt sách đã ngủ rồi, lần sau con sẽ đưa cô ấy về cho bà gặp.”
Chẳng lẽ bà còn thật sự muốn đánh thức một người vừa mới chết đuối?
Các chú và các anh, tính cả cha mẹ của Đường Trạch cũng đi về theo với hai vị trưởng lão, trước khi chia tay, bà cụ còn đặc biệt nói với anh: “Diễn đủ rồi thì mau thay quần áo đi, hôi muốn chết đi được.”
Đường Trạch hít mũi, thật sự rất hôi.
…… Đây là tất cả những gì mà anh phải gánh chịu vì mọt sách!
Hôi như vậy mà cũng phải nhịn xuống, anh quả thực không phải là người!
Anh đi tắm, thay quần áo sạch sẽ, sau đó mới nhẹ nhàng đi đến phòng bệnh của Diệp Trăn.
Diệp Trăn thật sự đang ngủ, từ khi đến bệnh viện, sau khi bác sĩ kiểm tra xong, cô mệt mỏi không thôi mà ngủ thiếp đi, người ngoài phòng bệnh đi tới đi lui, âm thanh không ngừng cũng không thể nào đánh thức được cô.
Anh ngồi ở mép giường sờ lên gương mặt ấm áp của cô gái, làn da trắng nõn gần như trong suốt, không còn lạnh lẽo giống như trước kia, cũng đã khôi phục lại được chút sinh khí. Khi nhớ lại một màn mạo hiểm kia, kẻ bắt nạt nhỏ liền nhịn không được mà thầm hận trong lòng, tức đến ngứa răng, quyết không thể để cho Lý Đào sống tốt, không có người nào làm việc xấu mà vẫn có thể toàn thân trở ra.
“Mọt sách, đại ngu ngốc.”
Cô biết giận anh, làm anh đau khổ, nhưng cô lại mềm lòng với kẻ xấu thật sự, cô còn không màng đến tính mạng của mình để cứu một kẻ có lòng dạ lang sói.
Anh véo má cô gái, ngốc quá, nếu như không có anh thì phải làm sao đây.
“Thịch thịch thịch ——”
Khi tiếng gõ cửa truyền đến, Đường Trạch lập tức đứng lên, sờ sờ môi rồi đi ra mở cửa.
Trong nháy mắt khi anh mở cửa ra, anh nhìn thoáng qua người đàn ông đứng trước mặt và người phụ nữ đang ngồi trên xe lăn, hai chân của người phụ nữ đềutrống rỗng.
Đường Trạch không biết bọn họ nên theo trực giác nói: “…… Hai người đi nhầm phòng bệnh?”
Người phụ nữ rất sốt ruột: “Không phải, chính là phòng bệnh số 5, chúng tôi tìm Diệp Trăn.”
Đường Trạch ngẩn ra: “Diệp Trăn?”
Phía sau đột nhiên vang lên một giọng nói, cô gái vừa mới tỉnh dậy xoa đôi mắt vẫn còn đang buồn ngủ, sắc mặt tái nhợt nhưng vẫn mang theo một nụ cười, nói: “Ba, mẹ, không phải con đã bảo là hai người đừng đến rồi hay sao, con không bị gì mà……”
Đường Trạch khiếp sợ, lại một lần nữa nhìn về phía đôi chân trống rỗng ở dưới xe lăn của người phụ nữ, rồi lại nhìn cánh tay giả của người đàn ông đang đứng ở phía sau người phụ nữ.
Có lẽ là ra ngoài quá nhanh nên ngay cả bộ phận giả cũng không kịp đeo vào...
Chàng thiếu niên vẫn chưa trưởng thành không giấu nổi sự ngạc nhiên xen lẫn nghi hoặc.
Anh chưa bao giờ nghĩ đến, cũng không mong chờ, cha mẹ của Diệp Trăn đều là người tàn tật!
Bọn họ chỉ biết rằng gia cảnh của Diệp Trăn không tốt, còn vì sao lại không tốt thì cũng không ai quan tâm. Diệp Trăn không có nhiều tiền nên tất cả các khoản học phí của cô đều là do nhà trường thu xếp, mỗi tháng còn cho cô một ít tiền sách vở. Anh hầu như không thấy cô tiêu tiền vào cái gì, ăn mặc thì lại càng mộc mạc, thứ duy nhất cô mua nhiều chính là kẹo mút, kẹo mút rất rẻ, anh tùy tiện mua cũng có thể mua được mấy xe tải lớn, nên tự nhiên chướng mắt cũng không thèm để ý, hiện tại ngẫm lại, anh thật sự…… Quá không phải là người!
Đôi khi anh còn nghe thấy có người cười nhạo Diệp Trăn là quỷ nghèo, một xu tiền cũng luyến tiếc không muốn tiêu.
Đã là thời đại nào rồi mà ngay cả một cái điện thoại cũng không thể mua được, cô nghèo đến mức nào vậy chứ……
Khó trách mọt sách lại chăm chỉ học tập như vậy, quý trọng thời gian, một giây một phút đều không thể lãng phí.
Đường Trạch khó có khi mất ngủ, tất cả những gì anh nghĩ đến trong đầu đều là hình bóng của Diệp Trăn và cha mẹ của cô. Sáng sớm hôm sau, anh đi gặp Diệp Trăn với hai quầng thâm lớn ở dưới mắt, không phải là anh không giấu được cảm xúc, mà là anh chỉ cảm thấy mọt sách của anh thật sự quá đáng thương, quá khiến cho người ta phải đau lòng.
Diệp Trăn dường như chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn ra anh đang suy nghĩ cái gì, cô cười nói: “Mỗi khi có người biết đến gia đình của em thì họ đều nhìn em bằng ánh mắt như vậy.”
Đường Trạch che mắt gấu trúc: “Anh không có, anh không giống……”
Diệp Trăn nói: “Khi em còn rất nhỏ, quê của em đã trải qua một trận động đất rất lớn, ông bà của em đều chết ngay tại chỗ, toàn bộ cả thôn cũng không còn mấy người sống sót, chúng em bị chôn vùi ở dưới đống đổ nát trong một ngày một đêm, mẹ em bị mất cả hai chân, cha em thì mất cả hai tay, nhưng em vẫn bình an vô sự trong vòng tay của bọn họ.”
Cô nói: “Chúng em cũng không cảm thấy chính mình đáng thương, chúng em thật may mắn, bởi vì có rất nhiều người đã chết mà chúng em vẫn còn sống.”
“Có thể sống là đã rất may mắn rồi, phải không?”
Đúng.
Còn sống là tốt nhất.
Đường Trạch cảm thấy giờ phút này Diệp Trăn đang phát sáng, anh nhìn cô, chỉ cảm thấy tim đập bùm bùm, hỗn loạn nhanh chóng.
Anh che mắt gấu trúc và bỏ chạy.
Nguyện vọng cuối cùng của Ký chủ: Thứ hai, phụng dưỡng cha mẹ đến cuối đời.
Thật ra Đường Trạch không ngờ rằng cha của Diệp Trăn sẽ đến tìm anh trước, ông còn mang theo một phần đồ ăn nhẹ tự làm ở nhà đến cho anh, cảm kích nói: “Chúng tôi nghe Trăn Trăn nói rồi, là cậu đã không màng nguy hiểm mà nhảy xuống hồ với giáo viên để cùng nhau cứu con bé, chúng tôi thật sự rất cảm ơn cậu!”
"Đừng nói vậy, chú, đó là tất cả những gì cháu nên làm.”
Đường Trạch biết chuyện mình làm căn bản không đáng để nhắc tới, chưa kể việc Diệp Trăn bị rơi xuống nước cũng không thoát khỏi liên hệ với anh, tối hôm qua bạn bè đã nhắn tin cho anh, nói cho anh biết sở dĩ Diệp Trăn và Lý Đào đi đến bên hồ là bởi vì Lý Đào đã lén quay video khi cô hẹn hò với anh, vì vậy, Diệp Trăn đã thỏa hiệp và đi ra ngoài với cô ta như một lời đe dọa, và sau đó mới dẫn đến sự việc rơi xuống nước.
Anh còn nghe nói rằng, lúc ấy các bạn học gần đó đã nghe thấy tiếng cãi vã, nghe thấy Lý Đào ra tay đánh người, uy hiếp nói Diệp Trăn chia tay linh tinh.
Và quả nhiên là đã tìm được video từ trên người Lý Đào, mặc dù bị rơi xuống nước nên không thể khởi động máy, nhưng dữ liệu thì vẫn có thể khôi phục được, video hiện giờ đã nằm trong tay của giáo viên.
Nếu như Lý Đào thật sự quay video, thì Đường Trạch không cần xem cũng biết là cô ta đã quay được cái gì.
Lúc này, việc phơi bày mối quan hệ của anh với mọt sách đã trở thành thứ quan trọng nhất, Đường Trạch không bao giờ nghĩ rằng đoạn video kia lại bị gia đình của anh lưu truyền, và mỗi người đều đã xem nó ít nhất một lần, kể cả những người giúp việc ở trong nhà.
Tất cả mọi người trong Đường gia đều bị choáng váng khi xem xong video, không chỉ có bà cụ hoài nghi cháu mình là ma, mà ngay cả ông cụ cũng kinh ngạc không thôi, dở khóc dở cười, thú vị thú vị.
Một hỏi một đáp kia giống hệt như trong sách giáo khoa, nếu như không xem đến cuối cùng thì bọn họ cũng thật không dám tin là sau khi người “Bị vứt bỏ” kia, cậu nhóc ôm mông lải nhải không ngừng lại chính là kẻ bắt nạt nhỏ của bọn họ!
Thật là một điều kỳ tích khi bọn họ không giận nhau hay chia tay!
“Đây là tiểu ngũ hả?”
“Đúng không, là tiểu ngũ.”
Đúng vậy đúng vậy, cái người "học tập không phải là việc quan trọng" này thật đúng là Đường ngũ thiếu của bọn họ!
“……”
“……”
“……”
Tuy chỉ toàn là một màu đen nhưng bọn họ vẫn có thể nhận ra được giọng nói và hình dáng.
…… Kẻ bắt nạt bé nhỏ mà bọn họ yêu thương là kẻ sẽ bị bỏ rơi vào bất cứ lúc nào.
Thật là vô lễ vô lễ.:)
Sau này Đường Trạch biết được thì đã tức giận đến mức dậm thẳng chân, chỉ muốn phá hủy cái đoạn lịch sử đen tối kia, anh là một người đàn ông to lớn, bọn họ còn muốn cho anh mặt mũi nữa hay không? Tuy nhiên, người trong nhà lại giấu vô cùng kỹ, cũng không biết là đã tạo ra bao nhiêu bản sao khác, chính là không muốn cho anh thực hiện được, anh đã bùng nổ vì tức giận.
Anh cũng nói với Diệp Trăn rằng vì thể diện của anh mà suy nghĩ, về sau anh sẽ không bao giờ nói việc học không quan trọng với anh nữa!
“Tốt lắm, mặc dù người sáng suốt đều có thể nhìn ra được……”
Nếu như anh muốn tự lừa mình dối người thì cô cũng có thể phối hợp với anh.
“……” _(:зゝ∠)_
P/s: Đọc chương này thấy thương nữ9 thật sự, rồi lại nghĩ đến kiếp trước của bả, khi bả tuyệt vọng cầu cứu, rồi cha mẹ tàn tật phải làm sao, không hiểu sao đọc mà nước mắt cứ chảy, mình thật sự dễ bị xúc động bởi những thứ nhỏ nhất 😭
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT