Ký chủ muốn Ngụy Thiệu nhớ kỹ cô, nên đương nhiên là cô sẽ không thể quay trở lại bên anh chỉ vì vài ba cái xua tay của anh được, món đồ quá dễ lấy thì sẽ khiến cho người ta dễ khinh thường, huống chi Ngụy Thiệu còn chưa bao giờ nếm thử sự thất bại của một người đàn ông.
Anh sinh ra đã ngậm thìa vàng, muốn gì được nấy, chưa kể quan hệ giữa kí chủ và anh cũng không được chính đáng, nói dễ nghe một chút thì cô là người phụ nữ của anh, còn nếu thật sự muốn nói thì chẳng qua cô chỉ là một bạn tình trên giường của anh mà thôi, thấp thỏm trong bụi trần, ngay cả khi đối phương đề nghị chia tay thì cô cũng không có lý do gì để từ chối.
Trước nay Ngụy Thiệu luôn là người chiếm thế chủ động.
Người đàn ông như vậy, cho dù cô có chết vì anh thì chỉ sợ là cũng chỉ đổi lấy được áy náy và xúc động nhất thời mà thôi, anh sẽ cho cô đủ loại bồi thường, không cần lo lắng về cơm áo gạo tiền, nhưng thời gian trôi qua, cảm giác áy náy đó có thể kéo dài được bao lâu? Khẳng định là anh sẽ quên thôi.
Chỉ có tình yêu mới có thể khiến cho một người đàn ông nhớ tới một người phụ nữ cả đời.
Mà một người đàn ông như Ngụy Thiệu, một khi đã có tình cảm thì anh sẽ không thể nào dễ dàng quên được, đương nhiên là anh cũng sẽ không dễ dàng động tình, cho nên lúc này anh yêu cầu Diệp Trăn không được gặp lại người đàn ông nào khác cũng không có nghĩa là anh có tình cảm với cô.
Chỉ là muốn mà thôi.
Những gì anh đã muốn thì đương nhiên phải nằm trong tay của anh.
Bây giờ Diệp Trăn chính là những gì mà anh muốn.
Ngụy Thiệu vừa khôn khéo lại còn biết tự kiềm chế chính mình, từ sự kiểm soát được dục vọng của bản thân anh là có thể nhìn ra, muốn chiếm được trái tim của anh thì phải dành được nhiều tình cảm và sự nhẫn nại hơn nữa, lúc này cô chính là Diệp Trăn, một người phụ nữ đang yêu thầm Ngụy Thiệu và không dám để cho anh phát hiện ra.
—— Người đàn ông kia hoàn toàn không thích có vướng bận tình cảm với những người khác ngoài thể xác, nên nếu đã bị phát hiện ra thì điều đó có nghĩa là mối quan hệ đó đã bị chấm dứt.
Đây có lẽ cũng là lý do vì sao mà ký chủ không bao giờ dám để lộ bất cứ điều gì ở trước mặt Ngụy Thiệu.
Nhưng bây giờ, Diệp Trăn cuối cùng cũng có một nơi để nói chuyện.
Đôi mắt đen trong trẻo của cô nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn mỹ không tì vết của người đàn ông, khóe miệng mỉm cười tự giễu lại châm chọc: “Ngụy tổng, anh có thể tìm một người phụ nữ khác để phục vụ cho anh, tôi không có khả năng để phục vụ cho anh được nữa rồi.”
Ngụy Thiệu cảm thấy nơi mình bị muỗi đốt quá ngứa ngáy, anh gãi liên tục, có chút khó chịu, lại có chút đau đớn và se lại khiến cho anh khó có thể bỏ qua.
Anh không hiểu tại sao anh lại có cảm giác như vậy khi đối mặt với sự lạnh nhạt của Diệp Trăn, nhưng anh biết rằng anh không thích cô đối xử với anh như vậy, anh thích cách cô đối xử với anh như trước kia, cô đối xử với anh rất tốt, nhìn anh với đôi mắt rất chuyên chú, bộ dáng mỉm cười của cô thật xinh đẹp, ở dưới thân anh vừa quyến rũ lại vừa táo bạo……
Lần trước anh đơn phương chấm dứt khiến cho cô bị tổn thương và xấu hổ, nên bây giờ cô bật ngược lại anh như vậy cũng có lý ở bên trong, dù sao thì anh xác thật cũng chưa bao giờ cho cô sự lựa chọn hay cơ hội nào cả.
Người đàn ông rũ mắt xuống, che đi màu tối của đôi mắt, anh kéo tay của cô qua, bàn tay của cô rất nhỏ và mềm mại, bị anh nắm ở trong lòng bàn tay mà thưởng thức: “Diệp Trăn, em hãy nghiêm túc suy nghĩ thật kỹ đi, hôm nay anh đưa em về nhà trước, chờ em nghĩ kỹ rồi hãy cho anh một câu trả lời.”
Cô đã tránh nhưng không tránh được.
Diệp Trăn: “Không cần suy nghĩ, tôi từ chối.”
Ngụy Thiệu nhìn cô một cái, lấy khăn tay ra lau đi lau lại trên bàn tay của cô, Diệp Trăn sửng sốt một chút nhưng cũng không biết là anh đang làm cái gì, mãi cho đến khi anh ném khăn tay sang một bên, thì cô mới hiểu ra là anh đang để ý đến việc cô đã nắm tay với Lục Khang, thậm chí anh còn đầy ẩn ý mà liếc mắt nhìn trên người cô một vài lần, trong nháy mắt, Diệp Trăn đã có loại ảo giác như bị lột sạch…… Thói sạch sẽ này!
“Nếu anh ghét bỏ…… A!” Cô còn chưa kịp nói xong thì người đàn ông đã đột nhiên dùng sức kéo cô ôm vào trong ngực anh, một lòng bàn tay rộng lớn của anh ôm chặt lấy eo cô, một bàn tay khác lại đan vào mười ngón tay của cô, giọng nói trầm thấp của anh vang lên bên tai cô: “Anh không ghét bỏ. Diệp Trăn, em đừng làm lây dính mùi của người đàn ông khác ngoại trừ anh, anh sẽ không vui.”
Diệp Trăn: “……” Cho nên anh phải dùng chính mình để tẩy uế cho cô?:)
A, đàn ông.
Nhưng lần này Diệp Trăn lại rất kiên quyết, tựa như là dù có như thế nào thì cô cũng sẽ không giẫm lên vết xe đổ với Ngụy Thiệu một lần nữa, mỗi lần như vậy, trợ lý Diêu đều đặc biệt bội phục Diệp Trăn, sau đó sẽ châm cho Diệp Trăn một ít nến, bởi vì không ai có thể từ chối Ngụy Thiệu, bây giờ cô cho Ngụy tổng chịu khổ thì mai sau cô sẽ phải chịu lại gấp bội!
Người đàn ông kia mạnh mẽ, đã là thứ anh muốn thì không có gì là anh không thể chiếm được, hiện tại anh đang rất có hứng thú với Diệp Trăn, cho dù là dỗ dành cưng chiều các loại tâm kế thì anh cũng muốn làm cho Diệp Trăn quay trở về bên anh.
Điều duy nhất khiến cho trợ lý Diêu ngạc nhiên đó chính là Diệp Trăn lại thực sự có nghị lực để chống lại Ngụy Thiệu?!
Đương nhiên là Diệp Trăn có nghị lực, mỗi lần Ngụy Thiệu hỏi cô đã suy nghĩ rõ ràng chưa thì cô đều có thể nghiêm túc nói “Không”, hoặc là khi anh tặng quà cho cô, cô đều từ chối nói không cần, nếu như anh nhất định muốn tặng cho cô thì cô sẽ ném vào thùng rác khi vừa quay đầu lại, cho dù món quà đó có quý giá đến đâu.
Ngụy Thiệu cảm thấy không quen khi nghe cô từ chối quá nhiều lần, nhưng anh lại càng ngày càng để ý, con kiến trong lòng vẫn luôn không bao giờ rời đi, đâm tới đâm lui. Mỗi lần thấy Diệp Trăn làm việc nghiêm túc, đối xử với anh như sếp của mình thì anh liền nhịn không được mà cười lạnh.
Người phụ nữ này thực sự là cứng nhắc, dầu muối đều không ăn!
Đương nhiên, áp lực không khí cũng càng ngày càng thấp, ép tới mức khiến cho trợ lý Diêu cũng không thể chịu đựng được nữa, không khỏi muốn cầu xin lòng thương xót, nhưng Diệp Trăn lại không để ý tới anh ta.
Ngụy Thiệu rất đau đầu, chỉ có thể dùng đến con át chủ bài cuối cùng, anh gọi trợ lý Diêu tới: “ Giáo viên dạy toán kia……”
Trợ lý Diêu cũng đau đầu: “Diệp Trăn không gặp lại giáo viên dạy toán đó nữa rồi.” Cho nên ngài đừng ăn dấm quá nhiều.
“Không phải, là…… Cậu hiểu không?”
“Ngụy tổng?”
Tuy anh ta đã đi theo Ngụy Thiệu trong một khoảng thời gian dài, nhưng trợ lý Diêu, người tự xưng là giun đũa trong lúc nhất thời cũng không thể hiểu được ý của Ngụy Thiệu.
Sắc mặt Ngụy Thiệu hơi lạnh: “Diệp Trăn nói cô ấy thích toán học.”
Trợ lý Diêu biết: “Đúng vậy, cho nên Diệp Trăn rất thích……với giáo viên dạy toán đó” Hẹn hò.
Ánh mắt Ngụy Thiệu trở nên lạnh hơn, trợ lý Diêu cúi đầu.
Xin lỗi vì đã vô tình nói đúng sự thật:) (=))))
Hôm nay Diệp Trăn bị gọi vào trong văn phòng, bị người đàn ông kia ném một xấp tài liệu tới, tài liệu không quá nhiều nhưng giấy chứng nhận lại nhiều hơn.
Người đàn ông dựa vào trên ghế sô pha, âm thanh lạnh lùng ra lệnh cho cô: “Từng cái một, xem cẩn thận cho anh.”
Diệp Trăn nghi hoặc mở tài liệu ra, nháy mắt đã bị kinh sợ, cô còn tưởng rằng Ngụy Thiệu định áp chết cô bằng tiền hay gì đó, nhưng không ngờ đó lại là những tờ giấy kiểm tra toán, trương trương 100 phân, 150 phân! Ngoài ra còn có rất nhiều giấy khen giải nhất cuộc thi toán, học sinh giỏi thủ khoa, học sinh tốt nghiệp các trường danh tiếng……
Cô xem qua hai lần là xong, sau đó cô không thể không thừa nhận rằng Ngụy Thiệu đã xuất chúng từ nhỏ, không hổ danh là học bá.
Ngụy Thiệu bất mãn với tốc độ xem của Diệp Trăn, anh gõ gõ lên mặt bàn: “Em xem thêm một lần nữa đi.”
“……Tôi thấy rõ ràng, Ngụy tổng rất giỏi toán.”
“Em không nhìn thấy rõ, hãy xem thêm một lần nữa đi.”
Diệp Trăn lại nghiêm túc đọc kỹ thêm một lần nữa, lần này cô xem kỹ từng cái một, bị chuỗi điểm tuyệt đối tràn ngập kia làm cho choáng ngợp, lại không thể không bội phục anh, từ đáy lòng khen ngợi nói: “Ngụy tổng thật sự rất lợi hại!”
Anh vui vẻ tiếp nhận lời khen của Diệp Trăn: “ Ừ.”
…… Nhưng tại sao anh lại cho cô xem cái này?
Ngụy Thiệu lại ném ra một bảng phân tích dữ liệu khác cho Diệp Trăn xem ( trợ lý Diêu lén lút làm, làm xong còn hoài nghi nhân sinh trong một lúc (=)))), “Người thông minh sẽ biết nên lựa chọn như thế nào.”
Diệp Trăn nhìn kỹ vài lần mới phát hiện người được so sánh thành tích với Ngụy Thiệu lại chính là Lục Khang, một giáo viên tiểu học mà cô rất thích, thật hiển nhiên, rõ ràng là Ngụy Thiệu muốn giỏi hơn Lục Khang rất nhiều, thậm chí anh còn đặc biệt đánh dấu bằng một đường màu đỏ, “……?”
Ngụy Thiệu: “Lục tiên sinh có thể dạy toán tiểu học thì anh cũng có thể. Anh còn có thể dạy được đại học nữa, anh ta có dạy được hay không?”
Diệp Trăn: “…… Ngụy tổng quả nhiên rất lợi hại!”
Ngụy Thiệu tự hào nói: "Ừ."
A, phụ nữ.
Mà khoảng cách xảy ra vụ tai nạn đang càng ngày càng gần, Diệp Trăn nhận được tin rằng tài xế ủy thác của Ngụy Thiệu đã mua một căn hộ ở thành phố kế bên, và anh ta sắp chuẩn bị chuyển nhà. Tài xế là người gần xe nhất và cũng là người hiểu rõ nhất về xe, nên dù anh ta có động một chút tay chân lên trên xe thì cũng không dễ bị phát hiện, có bị nhìn thấy thì cũng có thể nói là phát hiện ra xe có chỗ nào đó không đúng, cho nên mới điều chỉnh lại một chút, trước khi vụ tai nạn xảy ra thì ai sẽ nghĩ là mục đích của anh ta không trong sạch cơ chứ?
Có lẽ Trợ lý Diêu bị cảm cũng bởi vì gần đây tâm trạng lên xuống thất thường và bí mật quá nặng, mặc dù anh ta đã uống thuốc và đỡ hơn nhưng anh ta vẫn giao cho Diệp Trăn, người nghiêm khắc và cẩn thận, tạm thời ở bên cạnh anh ta.
Tình huống cũng thật là trùng hợp, đời trước cũng là như thế này, tên tài xế đó nhất định sẽ không liều mạng mà lái xe tiếp sau khi đã thực hiện được thủ đoạn của mình, khi Ngụy Thiệu và nhóm của anh đang chuẩn bị đi công tác, anh ta đã lấy cớ buổi tối uống quá nhiều rượu khiến cho dạ dày không khỏe nên tạm thời xin nghỉ, gánh nặng của việc lái xe sẽ giao cho người trợ lý đặc biệt, còn ký chủ thì ngồi ở ghế phụ, Ngụy Thiệu ngồi ở phía sau và sẽ quay video hội nghị.
Tốc độ của ô tô trên đường cao tốc khiến cho ai cũng không kịp phòng bị khi vụ tai nạn xảy ra, phanh lại không nhạy nên chiếc xe đã lao qua lan can bảo vệ……
Diệp Trăn vẫn có thể cảm nhận được sự tuyệt vọng và đau đớn của ký chủ khi cô ấy qua đời.
Khi ngày đó thực sự đến, Diệp Trăn mang theo tài liệu đi với Ngụy Thiệu đến phía sau gara, quả nhiên là không thấy tên tài xế đâu cả, trợ lý Diêu giúp cô mở cửa xe sau ra, Ngụy Thiệu lên xe, Diệp Trăn thì ngồi ở ghế phụ.
Trợ lý Diêu nhìn Ngụy Thiệu rồi lại nhìn Diệp Trăn, anh ta cảm thấy cơn cảm lạnh của mình dường như đang trở nên nghiêm trọng hơn.
Tuy nhiên, khi Diệp Trăn nhìn xuyên thấu qua tấm kính chiếu hậu, cô nhìn thấy người tài xế đang nấp ở đằng xa để bí mật quan sát, cô bình tĩnh nhìn sang chỗ khác, vô hại mà đơn thuần.
Lần này đừng hòng mà trốn thoát.
P/s: Vừa edit vừa cười bò vì sự ngây thơ của anh Ngụy và sự chân thật quá mức của anh Diêu 😂
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT