"Haizzz..."

Đây là lần thở dài thứ bao nhiêu thì không thể đếm được nữa trong ngày hôm nay của Lưu Diệu Văn, mặt ủ mày chau nhìn chằm chằm vào bữa sáng trong sáng tay mãi không thể đến đúng tay chủ nhân của nó. Mỗi lần hắn đi tìm Chu Chí Hâm, bên cạnh cậu lúc nào cũng có mấy đứa nhóc Tam Đại vây quanh, mấy đứa kia nhìn thấy Lưu Diệu Văn thì giống như nhìn thấy trộm, thiếu điều muốn dán dòng chữ 'Lưu Diệu Văn không được đến gần' lên người, nghĩ đến đây, Lưu Diệu Văn liền cảm thấy đau đầu.

"Đừng thở dài nữa, không thể đưa trước mặt thì đưa sau lưng cũng được, chưa bắt đầu mà đã chùn bước rồi?"

"Nhưng mà như vậy thì em ấy không biết là ai đưa cả."

"Đừng có ngồi đây mà tủi thân nữa, sớm biết có ngày hôm nay thì hà cớ gì phải bắt đầu, hơn nữa, tiểu Chu thông minh như vậy, sao có thể không đoán ra được ai chứ? Mà nếu như không đoán ra được thì em ấy cũng sẽ tìm cách để biết đó là ai, vừa nhìn là biết tiểu Chu là đứa trẻ không thích mắc nợ người khác."

Khuôn mặt của Đinh Trình Hâm chỉ hận rèn sắt không thành thép nhìn hắn, đứa em trai này của anh sao lại cứng đầu như vậy chứ?! Lời nói của Đinh Trình Hâm đã thức tỉnh được Lưu Diệu Văn, bé sói tủi thân cầm lấy bữa sáng với hai cây kẹo mút, nhân lúc không có ai mà lén lút bỏ vào balo của Chu Chí Hâm, nghĩ nghĩ vẫn thấy chưa yên tâm, sợ bị người khác thuận đường đi ngang thấy được đồ ở bên trong, hắn lại chu đáo mà kéo khoá lại giúp cậu.

Chu Chí Hâm phát hiện ra hôm nay cứ nghỉ giải lao một cái là sẽ có mấy đứa nhóc đến vây quanh người, ngay cả đi vệ sinh cũng phải bám theo, ở giữa còn có mấy lần dường như chúng nó không cho Chu Chí Hâm nhìn ra bên ngoài phòng tập, Chu Chí Hâm nhìn Tô Tân Hạo và Trương Cực, cả hai đều bày ra vẻ mặt nào có liên quan gì đến em thế là hiểu rồi, bất lực lắc lắc đầu, nhóm em trai ngốc này thật sự lo là lắng cho mình quá...

"Haizz! Chu Chí Hâm anh đi đâu vậy, em đi với!"

"Anh đi lấy cục sạc."

"Đi đi đi, em đi nữa, em cũng lấy cục sạc."

Dư Vũ Hàm một tay ôm lấy vai Chu Chí Hâm cùng nhau đi ra ngoài, Chu Chí Hâm thầm thở dài trong lòng, tên nhóc Dư Vũ Hàm này biết mang theo sạc từ khi nào vậy!?

Lúc Chu Chí Hâm nhìn thấy kẹo mút và túi đồ ăn trong balo, liền cảm thấy hơi sững người, mình đâu có đem theo mấy thứ này đâu. Lấy túi đồ ăn ra, bên trong có một hộp sữa, một quả trứng gà, còn có một chiếc sandwich. Nhãn hiệu quen thuộc của hộp sữa này chính là loại mà Chu Chí Hâm thường mua cho Lưu Diệu Văn, khi đó Chu Chí Hâm thấy Lưu Diệu Văn thích loại sữa này, cho nên, khi nào Lưu Diệu Văn về nhà, cậu đều sẽ mua rất nhiều đem về để trong nhà.

"Phát ngốc cái gì đấy, không lấy cục sạc nữa sao? Anh vẫn chưa ăn sáng à? Không đúng, không phải anh ăn sáng cùng em sao? Đợi đã! Đây là cái gì?! Trứng gà?!"

Dư Vũ Hàm thấy đội trưởng đang cầm túi đồ ăn ngẩn ngơ ngồi bên cạnh, bèn di chuyển đến nhìn xem thì thấy quả trứng gà mà Chu Chí Hâm ghét nhất lúc này lại nằm yên lặng trong tay cậu.

Giọng nói của Dư Vũ Hàm doạ cho Chu Chí Hâm suýt thì ném luôn đồ ở trong tay đi, vội vàng cất gọn đồ đạc, vừa tìm cục sạc vừa tìm một lý do giải thích cho có lệ.

"Ừ, Vương ca nói gần đây anh gầy quá, phải ăn thêm bữa phụ, ăn nhiều protein một chút, anh lấy được cục sạc rồi, còn của em đâu?"

"Anh xem trí nhớ của em này, em còn tưởng là mình mang theo nữa chứ."

Dư Vũ Hàm gãi gãi đâu, Chu Chí Hâm nhướng mày nhìn balo còn chưa mở hết khoá của Dư Vũ Hàm.

"Anh thấy trí nhớ của em cũng được đấy chứ, balo còn chưa mở ra mà lại biết mình không đem theo sạc."

"Aiya, chuyện nhỏ, chuyện nhỏ thôi, đến lúc đó mượn của anh dùng tạm là được thôi mà, mau về thôi, bọn họ vẫn đang đợi chúng ta về đó."

Dư Vũ Hàm sợ đội trưởng sẽ nói thêm gì đó nên đã giục Chu Chí Hâm mau trở về, Lưu Diệu Văn nhìn thấy cậu cầm theo túi đồ ăn đi ngang qua cửa phòng, ngay lập tức thở phào nhẹ nhõm, ít nhất là không bị vứt vào thùng rác.

"Nhìn chú chả có tí tiền đồ nào cả, đưa bữa sáng cho người ta mà sắp thành bữa trưa luôn rồi kìa."

"Không sao, vừa khéo tập nhảy xong cảm thấy đói thì có thể ăn lót dạ."

Buổi sáng là phần tập luyện cho sân khấu solo của Nhị Đại và Tam Đại, buổi chiều mới luyện tập sân khấu hợp tác, phòng tập của hai nhóm rất gần nhau, chỉ cần hai cánh cửa của hai phòng không bị đóng thì có thể nghe được âm thành ồn ào ở bên trong. Lúc này, phòng tập của Tam Đại lại bắt đầu sôi nổi lên khi Chu Chí Hâm và Dư Vũ Hàm quay về.

"Gì thế này? Chu Chí Hâm muốn ăn trứng gà ư?"

"Nếu như hôm nay Chu ca ăn quả trứng này, thì tối về tớ sẽ trồng cây chuối gội đầu!!"

Lưu Diệu Văn nghe thấy âm thanh ở phòng cách vách truyền tới trộn lẫn với rất nhiều tên của Chu Chí Hâm, hắn sợ cậu xảy ra chuyện gì, vội vàng bay đến ngay cửa để nghe cho rõ, kết quả là càng nghe càng thấy không đúng, Hạ Tuấn Lâm cũng đang đừng một bên nghe lén, chỉ biết thở dài mà vỗ vỗ vai hắn.

"Quả trứng đó không phải là em đưa chứ?"

"Ừm...."

"Không phải chứ, trước khi đưa cho em ấy, em không nghĩ xem tiểu Chu thích ăn cái gì hay không thích cái gì sao?!"

"Em cũng đâu có ngờ được là em ấy không ăn trứng gà đâu, bình thường lúc ở nhà, em ấy cũng luộc trứng cho em mà..."

"Thế em có để ý xem những lần đó em ấy có ăn trứng không?"

"Không để ý...."

Lưu Diệu Văn càng nói càng đuối sức, âm thanh càng ngày càng nhỏ, Hạ Tuấn Lâm vừa nghe xong thì giận đến mức vỗ cái bốp vào đầu hắn.

"Thôi chú đừng gây thêm rắc rối cho tiểu Chu nữa! Chẳng trách gì mấy đứa nhỏ của Tam Đại cứ hễ thấy chú là lại phòng như phòng trộm, đấy là tụi nó thôi chứ mà gặp phải anh thì anh đá chú bay đi lâu rồi!"

Thấy đứa nhỏ tiu nghỉu cúi đầu xuống, Hạ Tuấn Lâm quả thực nhịn không được, lấy điện mở weibo ra, tìm một cái vlog liên quan đến việc ăn trứng gà mà trước đây Chu Chí Hâm từng đăng.

"Em tự xem đi, đừng bao giờ lặp lại cái lỗi sai tầm thường này nữa."

Lưu Diệu Văn nhìn khuôn mặt đáng thương của đứa trẻ đang miễn cưỡng ăn trứng gà trong video, lúc này cực kỳ muốn xông thẳng vào phòng tập của Tam Đại, giành lấy quả trứng đó rồi ném nó vào thùng rác. Bàn tay siết chặt thành nắm đấm, tức giận đấm mạnh vào tường, rồi lại mệt mỏi dựa vào tường nhìn chằm chằm điện thoại. Một lát sau, hắn nhớ ra cái gì đó, vội lấy quyển sổ lúc trước đã viết được một nửa của Chu Chí Hâm ra, tìm một cây bút, lật đến một trang mới rồi bắt đầu viết.

• Chu Chí Hâm không thích ăn trứng gà.

Từ sau khi Chu Chí Hâm bảo Lưu Diệu Văn vứt chiếc rương đó đi, Lưu Diệu Văn đã không vứt nó mà giữ lại bên người, sắp xếp các đồ vật khác về lại vị trí ban đầu, đây là lần đầu tiên cuốn sổ này xuất hiện một cái tên khác ngoài tên của Văn ca, và nửa cuốn sổ còn lại đều sẽ liên quan đến cái tên đó.

Các thành viên khác của Nhị Đại đều phát hiện, hôm nay chỉ cần nghỉ giải lao một cái là bé út lập tức ôm lấy cuốn sổ rồi ngồi vào một góc nào đó, thỉnh thoảng còn viết viết vài thứ, bọn họ cũng không ai đến làm phiền hắn. Cả buổi sáng, mặc dù Lưu Diệu Văn chỉ có thể xem được mấy tài liệu, nhưng lại phát hiện ra Chu Chí Hâm còn có rất rất nhiều điểm mà hắn chưa từng được chứng kiến. Cậu là một người rất thích cười, cậu sẽ quậy phá với các em trai, cậu sẽ làm nũng với chúng nó, cũng sẽ chơi xấu vì sợ độ cao....

Có điều, những thứ này, Chu Chí Hâm sẽ không thể hiện ra trước mặt Lưu Diệu Văn, hoặc có thể là rất lâu trước đây cậu cũng đã từng thử, nhưng bởi vì sự lạnh nhạt của Lưu Diệu Văn mà khiến cậu phải từ bỏ việc thể hiện những khía cạnh khác của bản thân, chỉ có thể cố gắng cẩn thận dè dặt không để cho Lưu Diệu Văn ghét mình. Thấy cuốn sổ nhỏ càng ngày càng nhiều ghi chú, Lưu Diệu Văn mới cảm thấy hài lòng mà cẩn thận cất nó vào trong túi, suy nghĩ xem trong mấy ngày tới nên đem cái gì cho bạn nhỏ ăn đây.

Buổi chiều là thời gian luyện tập sân khấu chung, Chu Chí Hâm thấy Lưu Diệu Văn cứ luôn nhìn chằm chằm mình qua gương, ánh mắt vô thức đảo quanh. Lưu Diệu Văn thấy Chu Chí Hâm lại lần nữa trốn tránh ánh mắt thì đột nhiên nhớ đến mấy năm trước, vì sân khấu Trouble Maker của bọn họ thoát vòng, mà công ty đã luôn nắm lấy cơ hội này ghép hai người lại với nhau nhằm mục đích kinh doanh. Điều này thì chẳng có gì đáng lo đối với người đã xuất đạo như Lưu Diệu Văn, nhưng lại đem về rất nhiều tranh cãi cho Chu Chí Hâm, người mà lúc đó vẫn đang còn là thực tập sinh. Chu Chí Hâm của lúc đó và Chu Chí Hâm của bây giờ rất giống nhau, dè dặt, trốn tránh mọi cơ hội tiếp xúc với Lưu Diệu Văn, ngay cả ánh mắt nhìn nhau cũng không có. Lưu Diệu Văn liếm đôi môi khô khốc của mình, giống như lần nào cũng đều do hắn nên mới khiến cho Chu Chí Hâm phản chịu tổn thương, đột nhiên hắn cảm thấy Hạ Tuấn Lâm nói rất đúng, đừng gây thêm rắc rối cho người ta nữa.

"Nhìn đủ chưa đấy, người ta sợ đến nỗi không dám nhìn vào gương luôn rồi kìa, em kiềm chế lại chút đi, cô giáo nhìn em mấy lần rồi đấy."

"Hạ Nhi vừa nãy nói em là đừng đem rắc rối đến cho tiểu Chu nữa."

"Hửm? Rồi sao nữa? Mới một ngày mà đã muốn từ bỏ? Thế thì tiểu Chu nhà chúng ta đã lãng phí hết mấy năm bên cạnh em rồi đó."

Lưu Diệu Văn nuốt một ngụm nước bọt, mồ hôi len lỏi theo tóc mái rơi vào trong mắt, hắn nheo mắt nhìn Chu Chí Hâm đang tận tình hướng dẫn cho các em trai khác nhảy, rồi lắc lắc đầu.

"Không, em chỉ cảm thấy anh ấy nói đúng thôi, không có ý gì khác."

"Cứ từ từ, đừng nóng vội."

Đinh Trình Hâm vỗ vai Lưu Diệu Văn, đứng dậy đi tìm Mã Gia Kỳ để bàn một số chi tiết của tiết mục. Lưu Diệu Văn nhìn thân ảnh gầy gò kia, quyết định đi tìm Trương Chân Nguyên để nghiêm túc học một khoá nấu nướng từ anh ấy....

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play