Tư Hoài Tây miễn cưỡng không trừng phạt Bùi Chiêu Chu, cũng không đại biểu hắn sẽ khoan dung với người khác.
Ngoại trừ Bùi Chiêu Chu được cởi bỏ trói buộc của tinh thần lực, người khác vẫn không nhúc nhích cứng còng tại chỗ, tay chân tê dại.
Môi trường đông lại khiến họ không thể thoát ra, khi đứng yên, cánh mũi cũng cảm nhận được cảm giác hít thở không thông, xương sống ớn lạnh, bị áp cong lưng vì khí thế lạnh băng của người đàn ông trước mắt này.
Chu Phi không thể động đậy, sâu trong con ngươi khô khốc tràn đầy sợ hãi hoảng sợ.
Ngay cả thây ma mạnh nhất cậu ta từng gặp cũng không thể sánh bằng một phần mười cảm giác nguy hiểm chết người chỉ huy Tư mang đến.
Đối mặt trực diện với khí thế làm người sợ hãi của chỉ huy Tư, dục vọng sinh tồn theo bản năng khiến da đầu cậu ta tê dại muốn chạy trốn, cách càng xa càng tốt, nếu không phải cơ thể hiện tại của cậu ta cứng nhắc không nhúc nhích, phỏng chừng giờ này cậu đã bị dọa đến mềm chân, té ngã lộn nhào cũng phải bỏ chạy.
Tề Đinh là người thường càng không cần phải nói, bị dọa trắng mặt, sợ tới mức dại ra, con ngươi co rút thất thần.
Vưu Tiểu Lâm là dị năng giả cấp cao tốt hơn một hút, có sự hiểu biết rõ ràng về thực lực của Tư Hoài Tây, cô biết rõ nếu cô dám chạy trốn trước mặt Tư Hoài Tây, chắn chắn chết không nghi ngờ.
Vưu Tiểu Lâm nhận mệnh.
Con ngươi nhìn như đình trệ liều mạng nhìn Tề Đinh vẫn sống khỏe mạnh, không có bất kỳ thương tổn nào, không có bị viên đạn bắn trúng tro cốt không còn…
Cô không còn yêu cầu nào khác, ngay cả khi Tư Hoài Tây có ý định thừa dịp cô không thể động đậy mà giết cô, cô cũng cam tâm tình nguyên, chỉ cần không kéo theo người vô tội như Tề Đinh là được.
Miễn là anh ấy có thể sống sót là được…
Chỉ cần anh ấy sống!
Để Tề Đinh được sống, những thây ma đó… Những thây ma đáng chết đó, cô phải giết chúng!
Đôi mắt Vưu Tiểu Lâm tối sầm, gương mặt vốn nhỏ xinh thanh tú dần dần vặn vẹo, lộ ra biểu cảm thù hận hung ác nham hiểm.
"Nói đi, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?"
Tư Hoài Tây sắc bén nhìn ba người hỏi.
Xung quanh một mảnh im lặng.
Thẳng đến khi Chu Phi phát hiện miệng cậu ta có thể cử động, hai mắt sáng lên lập tức nói: "Chỉ huy Tư! Tôi là dị năng giả của căn cứ, vô tình gặp phải cô dị năng giả che giấu thân phận dị năng giả này nổi điên phá hoại, tôi mới lại hỗ trợ, vừa vặn gặp Bùi ca… Chuyện sau đó chính là Bùi ca đánh nhau với cô dị năng giả này, lúc Bùi ca đánh sắp thắng, bạn trai người thường của cô này không sợ chết, một hai đòi đỡ đạn cho cô bạn gái dị năng giả, mọi chuyện chính là như vậy…"
"Cô dị năng giả này không đơn giản, hy vọng chỉ huy Tư có thể kiểm tra danh tính cô ta, vì cái gì là một dị năng giả hệ mộc cấp tám cổ lại không cần thân phận dị năng giả tốt hơn mà sống dưới vỏ bọc người thường… Nhân tiện phiền chỉ huy Tư cởi trói giúp tôi, tôi đứng nghiêm lâu lắm e là chân đã tê rần…"
Chu Phi bùm bùm liên thanh một đống, ánh mắt nhìn Tư Hoài Tây đầy mong chờ.
Tư Hoài Tây nhíu nhíu mày, tầm mắt đảo qua hiện trường trận đấu, xác thật không có dấu vết của thuộc tính hỏa được thi triển, đại khái không sai biệt lắm với những gì Chu Phi nói.
Liền cởi trói tinh thần lực cho cậu ta.
Chu Phi lập tức hít một hơi, đi được hai bước, đùi tê mỏi nhũn ra nhất thời chưa bình phục, suýt chút nữa ngã như chó ăn cứt.
Tư Hoài Tây đi tới trước mặt Vưu Tiểu Lâm, trong mắt tràn ra sát ý lạnh lẽo: "Có muốn giải thích gì không?"
Biểu cảm hung ác trên mặt Vưu Tiểu Lâm trở lại trạng thái bình thường, mái đầu bù xù rơi rụng làm cô trông như bà điên, cụp mắt xuống, thừa nhận nói: "Không có, anh giết tôi tôi cũng không đánh trả, nhưng trước khi chết tôi có việc cần phải hoàn thảnh, sẽ mất một khoảng thời gian, chờ sau khi tôi làm xong, anh bảo tôi tự sát cũng được."
Tề Đinh ngốc ra.
Sao chỉ mới cãi nhau với Vưu Tiểu Lâm một trận, không bao lâu cô liền phát điên phá hoại căn cứ Lô Thành, bây giờ còn nói tự sát trước mặt cậu?!!!
Tề Đinh tức giận đến nghẹn ngào: "Đm Vưu Tiểu Lâm! Cmn em muốn tìm chết cũng làm ơn hỏi ý kiến của anh trước chứ! Bộ anh không phải bạn trai em sao?!!!"
Ánh mắt Vưu Tiểu Lâm âm u, tiếp tục nói với Tư Hoài Tây: "Tề Đinh không liên quan đến chuyện này, anh ấy chỉ là một người thường, về tất cả tổn thất của căn cứ Lô Thành, tôi có thể bồi thường bằng tất cả tinh hạch của mình."
"Anh đã cứu Tề Đinh, tôi là dị năng giả hệ mộc cấp tám. Tôi đã thề rằng chỉ cần có người sẵn lòng cứu Tề Định trong lúc khẩn cấp đó, tôi cam tâm tình nguyện trả bất cứ giá nào, chỉ cần anh khoan thứ cho tôi một khoảng thời gian, anh có thể tùy ý sai khiến tôi làm nhiệm vụ nguy hiểm."
Ánh mắt Tư Hoài Tây hơi trầm xuống, trầm giọng hỏi: "Cái giá nào cũng được?"
Sắc mặt Vưu Tiểu Lâm âm trầm: "Ừ."
Tư Hoài Tây: "Cái giá chính là cô phải ngồi tù và nhận nhiệm vụ của căn cứ Lô Thành vô điều kiện trong vòng một năm, không có thù lao."
Tư Hoài Tây lạnh nhạt nói: "Quy định của căn cứ Lô Thành là tôi đặt, không được phép giết người vô cớ dù là người thường hay dị năng giả."
"Khi nhìn thấy đống đổ nát khắp nơi và vết thương của anh ấy, tôi quả thực muốn giết cô."
Vưu Tiểu Lâm hiểu.
Lúc ấy hắn có thể giết cô bất cứ lúc nào, nhưng lại cho cô cơ hội giải thích, đến giờ cô vẫn còn sống, thật không thể tin được…
Chỉ huy Tư quả thật là cường giả không lạm sát có điểm cuối, nếu Tề Đinh vẫn luôn sống trong căn cứ có hắn, có lẽ cô có thể an tâm.
Vưu Tiểu Lâm tôn kính nói: "Cái giá đó anh có thể tiếp tục giữ lại, cho dù muốn đổi khi nào cũng có thể."
Tư Hoài Tây nhàn nhạt nói: "Cô có thể chọn ngồi tù hôm nay hoặc là ngày mai, mặc kệ cơm, dị năng giả nhịn đói một tuần không chết được."
Vưu Tiểu Lâm gật đầu: "Không thành vấn đề."
Tư Hoài Tây phân phó xong hết thảy, ngay sau đó để dị năng giả căn cứ mang Vưu Tiểu Lâm đi thẩm vấn.
Nhưng Vưu Tiểu Lâm đột nhiên mở miệng nói: "Chỉ huy Tư, ngày mai được không? Tôi có việc phải hoàn toàn 'tối nay'."
Tư Hoài Tây nheo mắt lại, đáp ứng nói: "Có thể."
Được sự cho phép của chỉ huy Tư, những người khác cũng tạm thời không bắt Vưu Tiểu Lâm, tùy ý để Vưu Tiểu Lâm đi.
Bùi Chiêu Chu bối rối, hỏi: "Để cô ấy đi có thật sự ổn không?"
Tư Hoài Tây ý vị thâm trường nhìn hướng Vưu Tiểu Lâm rời đi, ban trai bên cạnh còn mờ mịt tức giận quay quanh cô, nữ dị năng giả này không đơn giản.
Vừa rồi khi Vưu Tiểu Lâm nói chuyện còn nhấn mạnh hai từ 'tối nay', đôi mắt đen âm u tràn ngập sát khí.
Có vài thứ cô muốn cho hắn chứng kiến nhưng không hy vọng người khác phát hiện.
Thật ra hắn cũng muốn xem đến tột cùng Vưu Tiểu Lâm bày cho hắn xem cái gì.
Đi được một quãng dài.
Tề Đinh có chút tức giận với hành động quá mức hôm nay của Vưu Tiểu Lâm, nhưng lại không khỏi lo lắng nói: "Tiểu Lâm, hôm nay em không vui sao? Sau này anh sẽ không nói những điều chọc giận em vậy nữa, nếu em muốn rời khỏi căn cứ Lô Thành, chúng ta liền rời đi đi."
Đôi mắt âm lãnh của Vưu Tiểu Lâm nhu hòa xuống dưới cái nhìn quan tâm của Tề Đinh
Vưu Tiểu Lâm cười nói: "Tề Đinh, em không sao, chúng ta sẽ tiếp tục ngốc tại căn cứ Lô Thành."
Tề Đinh vò đầu: "Thật sự không quan trọng sao? Không phải em sống không vui sao?"
Vưu Tiểu Lâm nghĩ đến điều gì đó, mắt đen tối tăm, nói: "Không sao, giải quyết là được, Tề Đinh, thực xin lỗi, tối nay em có việc phải làm."
Tề Đinh hỏi: "Anh có thể giúp gì cho em không?"
Vưu Tiểu Lâm: "Có."
Tề Đinh vui vẻ.
Vưu Tiểu Lâm: "Ở yên trong phòng an toàn không được đi đâu cả, chờ em trở lại."
Tề Đinh mặt mày sa sầm, uể oải nói: "Vậy em có thể nói cho anh biết em định làm gì không?"