Gió đêm thổi lạnh, do căn cứ thiếu máy phát điện nên đèn đường vốn nên hoạt động trên đường chính buổi đêm đã ngừng cấp điện, toàn bộ căn cứ trừ một số tòa nhà đặc biệt có đèn chiếu sáng, về cơ bản bị bao phủ bởi một màn hắc ám lớn.
Sau khi hội nghị kết thúc.
Tư Hoài Tây đi ra cửa, đôi mắt xanh biển dưới màn đêm càng thêm sâu thẳm, tùy tay lấy một điếu thuốc, đốt lên ánh lửa đỏ tươi, mong manh như có thể dập tắt bất cứ lúc nào, lại thoắt ẩn thoắt hiện trong buổi đêm phá lệ đen này.
Xem ra người cùng đi ra cũng có phần nghiện thuốc lá.
Tào Lôi Bành ánh mắt trông mong nhìn điếu thuốc trong tay Tư Hoài Tây, khách khí nói: "Tư lão đệ, hay là anh lấy một ít rượu đổi với cậu ha, trong nhà còn tồn một ít rượu ngon, anh đây trước mạt thế đã hút thuốc gần ba mươi năm, mấy tháng không hút còn khó chịu hơn không được ăn cơm."
* Lão đệ: xưng hô thân thiết với một người nam nhỏ tuổi hơn.
Mạt thế cái gì cũng khó tìm, rượu tuy rằng quý, nhưng ủ hàng chục hàng trăm năm cũng không hư được, thỉnh thoảng còn tìm được.
Thuốc lá thì khác, hạn sử dụng ngắn, bị ẩm liền không dùng được, mạt thế cũng chẳng ai thừa thời gian đi trồng thuốc lá, cũng không thể ăn, do đó rượu và thuốc lá đều thuộc xa xỉ phẩm ở mạt thế, thuốc lá còn hiếm hơn rượu.
Cũng do Tư Hoài Tây lang thang ở hoang dã hơn một tháng mới tình cờ tìm được thuốc lá nơi hoang vu không người ở, còn bị một cây dị năng tấn công.
Hắn không thích rượu, so với trạng thái say xỉn vứt bỏ mọi thứ đắm chìm trong mê mang hỗn loạn của não bộ, hắn thích dùng thuốc giải tỏa mọi thứ hơn.
Đốt thuốc lá nồng nặc sặc mũi, cổ họng hơi hơi rát, như thể dung nhập vào làn khói mờ ảo kia, đầu óc thả lỏng thanh tỉnh...
Tào Lôi Bành chà xát tay, cò kè mặc cả mấy lần cũng không có kết quả, mỗi lần Tư Hoài Tây đều lạnh lùng phun ra một tiếng không đổi, ông chỉ đành nghẹn ngào đổi đề tài: "Cậu thật sự quyết tâm muốn đi?"
Sắc mặt Tào Lôi Bành hơi hiện nghiêm túc, đối với vấn đề đến thành phố máy tính trong hội nghị vừa rồi, trong lòng ông biết mình không thay đổi được ý của Tư Hoài Tây.
Tư Hoài Tây tùy ý 'ừ' một tiếng.
Tào Lôi Bành: "Tư lão đệ, không thì thêm anh vào đi, cũng lâu rồi anh không động tay chân, lại còn không giết thây ma e rằng anh sẽ quên nên giết thế nào."
Tư Hoài Tây: "Không cần, căn cứ luôn phải có dị năng giả cấp cao tọa trấn."
Tào Lôi Bành trầm tư một lát: "Anh phái một tiểu đội dị năng giả hỗ trợ cậu, cậu định khi nào thì đi?"
Tư Hoài Tây: "Càng sớm càng tốt, một mình tôi cũng được."
Tào Lôi Bành nhíu mày: "Theo quy định của căn cứ, ra ngoài tìm vật tư phải là tiểu đội dị năng giả ít nhất ba người, lần này chạy đến địa điểm xa như vậy, dù sao cậu cũng phải mang theo vài dị năng giả, hoang dã nguy cơ tứ phía, dẫu cậu có tin tưởng thực lực mình nhưng có thêm nhiều đồng bạn chăm lo cùng cũng tốt mà."
Lúc này đến lượt Tư Hoài Tây nhíu mày: "Vướng lắm, bọn họ quá chậm, có khi còn muốn tôi bảo vệ họ, cứ tùy tiện cho tôi một cỗ xe đã sửa, miễn là có thể khởi động động cơ là được, tôi không cần xe tải."
Tào Lôi Bành nói lời thấm thía: "Cậu biết ở đó có thây ma không?"
Tư Hoài Tây nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Chà, trước kia có đến, đại khái biết có thây ma cấp bậc gì."
Tào Lôi Bành do dự một hồi, nói: "Anh cũng không thể đi sao?"
Tư Hoài Tây mím môi, đôi mắt càng thêm xanh thẫm dưới màn đêm nhòe nhoẹt, thuốc lá kẹp trên tay sắp cháy hết, thản nhiên im lặng đứng thẳng.
Tào Lôi Bành trầm giọng nói: "So với những năm trước, căn cứ có thể trao đổi vật tư với căn cứ Lô Thành chúng ta ngày càng ít, năm nay vẫn đi tuyến đường cố định sao?"
Con mắt Tư Hoài Tây hơi híp lại: "Đi, sửa một bộ phận nhỏ."
Sắc mặt Tào Lôi Bành sáng ngời, đột ngột cười to vài tiếng: "Được, cứ quyết định vậy đi, anh sẽ phái mấy dị năng giả đi, cậu cũng đừng từ chối, xem như thêm người khuân vác đi."
Xem dị năng giả thành người khuân vác, cũng xem như một việc xa xỉ.
Tư Hoài Tây nhíu mày: "Vướng víu."
Tào Lôi Bành không cho là đúng cười nói: "Cùng lắm thì có nhiều người trông xe giúp cậu, lỡ như cậu đánh thây ma lan tới tận xe thì làm sao bây giờ? Không phải cậu nói xe trong căn cứ ngày càng ít, có thể giữ được một chiếc hay một chiếc sao."
Tư Hoài Tây có chút cạn lời, cái này có tính là vác đá đập chân mình không, nhìn thấy từ chối không được, nói: "Tùy đi."
Tào Lôi Bành vui mừng nói: "Cậu cần gấp thời gian, đi tới đi lui cũng phải hơn mười ngày, mấy đội ngũ dị năng giả tìm vật tư ngoài hoang dã như bọn Chương Vinh Lý Thịnh còn có nhiệm vụ khác, không thì tìm Hồ Lịch Bách, ổng là dị năng giả hệ sức mạnh cấp bảy, tuy rằng hệ sức mạnh có hạn chế khi đối phó thây ma nhưng sức lực ổng lớn vừa hay giúp cậu mang đồ."
Tư Hoài Tây nhướng mày: "Đến lúc đó tôi đánh nhau với thây ma, để anh ta chạy càng xa càng tốt."
Tào Lôi Bành cười to nói: "Ha ha ha —— Đều là lão du điều mạt thế, đánh không lại còn không chạy sao."
* Lão du điều: dùng để chỉ tục ngữ phương bắc, hình dung thế giới người lớn khéo đưa đẩy.
Tư Hoài Tây: "Được."
Hai ba phút liền quyết định xong ai sẽ đi.
Tào Lôi Bành nhân cơ hội da mặt dày cọ thuốc của Tư Hoài Tây, dưới ánh mắt khinh bỉ của Tư Hoài Tây, chậm rãi phun ra một ngụm khói vòng nồng nặc mùi nicotin, nói: "Chị dâu cậu biết cậu trở về căn cứ, cố ý làm món cá chua ngọt đãi cậu, không ngờ mở họp xong trễ như vậy, cậu vừa về hẳn chưa ăn uống gì đi, sao không đến nhà anh ăn một bữa."
Tư Hoài Tây vừa định khước từ, mà đảo mắt lại nghĩ đến...
Cá, chắc meo meo thích ăn.
Lời nói từ chối ra đến miệng lại thành: "Được."
Hôm nay vội vàng để meo meo bên ngoài căn cứ, vốn tưởng xử lý xong việc vặt liền chạy vội trở về, không ngờ bị Tào Lôi Bành mở họp đến muộn thế này, không biết meo meo có giận dỗi gì không nữa.
Đáy lòng Tư Hoài Tây có chút nôn nóng, ánh mắt nhìn Tào Lôi Bành có chút lạnh lẽo.
Tào Lôi Bành bị nhìn đến ngốc, càng là ngạc nhiên, hiếm thấy một lần Tư Hoài Tây đồng ý.
Ngày thường Tư Hoài Tây đều một mình cô đơn độc lai độc vãng, rõ ràng là dị năng giả mạnh mẽ, cũng không tìm người giúp hắn việc nhà nấu nướng, mỗi lần làm nhiệm vụ về đều tùy tiện ăn uống cho có, nhìn qua có chút đáng thương.
Đến vợ của ông cũng thường xuyên lải nhải ông mời Tư Hoài Tây đến nhà dùng bữa, nhưng mời mười lần tám lần, tới một lần đã là không tồi, không ít người còn muốn thông qua ông giới thiệu bạn gái cho Tư Hoài Tây, thật ra cũng có muốn giới thiệu bạn trai, nhưng mà quen biết Tư Hoài Tây lâu như vậy, thật sự không nhìn ra hắn thích kiểu gì...
Đang lúc suy nghĩ của Tào Lôi Bành bay đi nơi nao, Tư Hoài Tây đã đi đằng trước ông hơi bất mãn thúc giục nói: "Còn không đi?"
Tào Lôi Bành theo tiếng đuổi kịp, nhìn chằm chằm bước chân Tư Hoài Tây đi nhanh hơn trước, trong lòng lẩm bẩm: Gặp quỷ, từ khi nào cậu ta tích cực qua nhà mình đến vậy?
Phòng quan sát căn cứ.
Từ trước đến nay người vào căn cứ đều phải trải qua hai mươi tư giờ quan sát, xem xét trên người có vết thây ma cắn hay không trước khi cho phép vào căn cứ.
Bùi Chiêu Chu vào đây đã bốn năm giờ, từ lúc trời còn nhìn được chút ánh sáng, hiện tại đã tối, trong phòng hoàn toàn không có ánh sáng đến nỗi ánh trăng chẳng chiếu được vào, hoàn toàn tối đen.
Với thể chất gen Alpha cấp S, Bùi Chiêu Chu có thể cảm giác được bàn ghế chắn đường trong bóng tối, nếu không đi thế nào cũng bị vướng ngã.
Trí não Ngân Hồ cũng rất ghét bỏ địa phương lạc hậu này, đến ánh đèn cũng không có, đừng nói đến người máy quét dọn đi dọn dẹp căn phòng dơ bẩn tràn đầy tro bụi này.
Ngân Hồ nói: 【Chủ nhân, có cần Ngân Hồ tạo ra nguồn sáng không?】
Trí não Ngân Hồ tự mang bộ thiết bị năng lượng duy trì hoạt động của nó, tiêu tốn chút năng lượng chế tạo nguồn sáng thuần năng lượng cũng không thành vấn đề.
Bùi Chiêu Chu từ chối ý tốt của Ngân Hồ, nói: "Không cần, năng lượng cậu tích trữ tạm thời có thể kiên trì trong đoạn thời gian này, nhưng nơi này không có năng lượng để cậu tùy thời bổ sung, nếu tùy ý tiêu hao năng lượng sợ rằng cậu sẽ ngừng hoạt động."
Trí não Ngân Hồ hoảng sợ vạn phần: 【A?! Chủ nhân, sẽ có ngày Ngân Hồ ngừng hoạt động!!】
Này còn khủng bố hơn vạn lần phim kinh dị nó lén chủ nhân tải trên mạng về á!
Nó là trí não cao cấp nhất từ trước khi sinh ra chưa bao giờ ngừng hoạt động, thế mà có một ngày gặp phải nguy cơ tắt máy như những người máy vứt đi kia, có thể tưởng tượng đến cảnh sau khi người máy ngừng hoạt động, không phòng bị gì bị kéo đến lò thiêu tinh tế, cuối cùng máy không khởi động được, con chip bị lửa hòa tan kinh điển trong phim điện ảnh kinh dị.
Trí não Ngân Hồ lập tức khóc chít chít nói: 【Hu hu hu, Ngân Hồ không muốn ngừng hoạt động, không muốn rời xa chủ nhân...】
Bùi Chiêu Chu bị tiếng khóc nháo không ngừng nghỉ trong đầu đến đau đầu xoa xoa mày.
Trong lòng ảo não lúc trước nhất thời chơi lớn, tuổi trẻ tâm cao khí ngạo muốn chế tác một trí não nhân tạo nhân tính hóa, lại không ngờ nâng hệ thống cảm xúc của trí não lên cao nhất, trí não Ngân Hồ thông tuệ học tập các loại cảm xúc của con người thông qua phim truyền hình điện ảnh, học ra cảm xúc hóa nhạy cảm hơn một con người chân chính.
Bùi Chiêu Chu đành phải trấn an nói: "Ngân Hồ, bình tĩnh lại, giúp tôi tìm nguồn năng lượng chế tác thích hợp trên hành tinh này, lõi năng lượng trung tâm phi thuyền thiếu đá năng lượng, tôi muốn chế tạo lại nguồn năng lượng thay thế."
Trí não Ngân Hồ lập tức khôi phục bình tĩnh, chuyển sang trạng thái công tác tốt nhất.
【Đang tìm kiếm tư liệu... Đang tra... Ngắt kết nối mạng... Tiến hành tra tư liệu mạng nội bộ...】
【Kết quả tìm kiếm: 1392 phương pháp sản xuất nguồn năng lượng, phương pháp năng lượng phù hợp để khởi động phi thuyền có 237 loại...】
【Phương pháp sản xuất nguồn năng lượng phù hợp với hành tinh này... Đang tra...】
【Truy cập lỗi!!! Hành tinh này là hành tinh trong miền không xác định, chưa được đưa vào dữ liệu mạng nội bộ tinh tế, yêu cầu lập tức phân tích thành phần thổ nhưỡng, khí quyển, tài nguyên nước trên hành tinh này để thu được chủng loại nguyên tố chứa trong hành tinh này mới có thể tìm ra phương pháp sản xuất nguồn năng lượng phù hợp với hành tinh này.】
Bùi Chiêu Chu khẽ cau mày lại.
Lưới mạng không cách nào kết nối với vấn đề khả đại khả tiểu này, thông qua mạng có thể tập hợp thư viện tri thức nhân loại qua mấy ngàn năm, bên trong lưu trữ vô số sách về trí tuệ khoa học công nghệ hàng đầu của con người, từ nhỏ như người máy quét rác đến lớn như bước nhảy không gian vượt qua hàng chục nghìn năm ánh sáng trong vũ trụ.
* Khả đại khả tiểu: có thể rất nghiêm trọng cũng có thể rất nhỏ, hình dung việc thay đổi không kiểm soát.
Nhưng Bùi Chiêu Chu cũng đoán trước được, mạng tinh tế có thể bao trùm mấy hành tinh trong lĩnh vực thiên hà, lại không có khả năng xuyên qua một vũ trụ khác, may mắn là ngày thường sau khi anh xem qua thư viện nhân loại tinh tế, để ngừa vạn nhất đã sai trí não Ngân Hồ tự động tải xuống một phần, kho tin tức trí não Ngân Hồ tự mang hẳn có thể ứng phó cửa ải khó khăn này.
======
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT