Art: Weibo @EPcat
Chương 51: Con phải cắt đứt sạch sẽ quan hệ với cậu ta
Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Mẹ từng nói với cô, nếu như có người đàn ông nói những việc mẹ làm cho cô là không đúng, ly gián quan hệ giữa mẹ và cô, vậy thì không thể được.
Đào Mục Chi và mẹ giống nhau, đều có ràng buộc với cô, mà bảy ngày này hắn ở bên cạnh cô không rời đã càng củng cố vững chắc mối ràng buộc giữa hai người. Có thể nếu như ngày đầu tiên Đào Mục Chi vừa đến, mẹ lập tức nói những lời này với cô, cô sẽ không suy nghĩ ngay đến chuyện mẹ đang ly gián quan hệ giữa cô và Đào Mục Chi mà cho rằng mẹ là vì quan tâm ắt loạn.
Nhưng mọi chuyện lại khéo như thế. Đào Mục Chi ở cạnh cô bảy ngày, bảy ngày này họ ở bên nhau không rời, đúng lúc Đào Mục Chi cũng đã tiến thêm một bước chứng minh hắn không có "vị hôn thê" nào cả, đồng thời, bởi vì ràng buộc được làm sâu hơn giữa hai người thậm chí đã khiến cô nổi lên nghi ngờ với mẹ.
Đây là một cán cân vô cùng kỳ diệu, bảy ngày trước, cán cân này nghiêng về phía mẹ, bảy ngày sau, mẹ và Đào Mục Chi ở hai bên cân bằng nhau. Nhưng mẹ lại chủ động đi lên một bước, khiến cán cân thoắt cái nghiêng về phía Đào Mục Chi.
Mỗi một chuyện trong này đều trùng hợp một cách lạ kỳ, cứ như chỉ cần lệch ra một điểm mấu chốt thì hiện tại cô sẽ không thể nào nổi lên suy nghĩ cho rằng mẹ đang ly gián quan hệ giữa cô và Đào Mục Chi. Nhưng bởi vì mỗi khớp nối đều chuẩn xác một cách kỳ lạ, nên trong đầu cô mới nảy ra cái suy nghĩ này.
Tay cô vẫn bị mẹ nắm lấy, qua hồi lâu không ai lên tiếng. Mẹ cho là cô đang đau lòng nên không nói gì cả, chỉ yên lặng nắm tay cô, giống như đang tiếp cho cô sức mạnh, trong mắt tràn ngập dịu dàng và vỗ về.
Trái tim Lâm Tố lơ lửng hồi lâu, thật lâu mới trở về vị trí cũ. Cô sẽ không nói suy nghĩ hiện tại của mình cho mẹ biết, bởi vì cô càng mong đây chỉ là một sự hiểu nhầm, chỉ là mẹ cô đang hiểu nhầm gì đó thôi.
Bà không hiểu con người Đào Mục Chi, nên mới hiểu nhầm hắn.
Không nói chuyện liệu Đào Mục Chi có vị hôn thê hay không, dù là có, thì cũng không liên quan gì đến cô. Họ không phải người yêu của nhau, dù đúng là hắn có vị hôn thê...
Trái tim Lâm Tố như có bàn tay ai đó siết chặt.
Không rỉ máu, nhưng tựa như cảm nhận được đau đớn chua xót.
Nếu đúng là Đào Mục Chi có vị hôn thê, thì cô phải làm sao? Kể cả bây giờ không có thì sau này cũng sẽ có.
Cô sẽ phải làm sao?
Trong đầu Lâm Tố chỉ còn lại một câu hỏi này, một câu hỏi không có đáp án. Cô cầm một miếng bưởi bỏ vào miệng, đắng quá.
-
Lâm Tố không nói thêm lời nào về chuyện của Đào Mục Chi với mẹ. Nhưng cô vẫn cảm nhận được có gì đó khác thường, ngoại trừ không hiểu vì sao mẹ lại cho là Đào Mục Chi đã có hôn thê, còn có vì sao mẹ đột nhiên nói với cô những chuyện này.
Rõ ràng lúc Đào Mục Chi rời đi, mẹ còn thân thiết mời hắn lại đến chơi. Nhưng hắn vừa đi, chỉ chưa đến mấy phút, mẹ bỗng hỏi có phải Đào Mục Chi có bạn là bác sĩ tâm lý hay không, sau đó lại nói cho cô chuyện hắn gọi điện với "vị hôn thê".
Như lời bà kể lại, thì chuyện đã xảy ra từ hôm qua. Nếu mẹ thật sự muốn cô và Đào Mục Chi "chia tay", thì lẽ ra ngay từ hôm qua đã hỏi cô, sau đó trực tiếp báo cho hắn biết. Vì sao nhất định phải đợi Đào Mục Chi đi rồi mới nói ra chuyện này?
Ngoài ra, Lâm Tố cũng cảm thấy Đào Mục Chi khó hiểu, cô không hiểu Đào Mục Chi gọi một cuộc điện thoại thế nào mới khiến mẹ hiểu nhầm là hắn đã có vị hôn thê?
Lâm Tố và mẹ xem xong bộ phim kia trong phòng khách, sáng mai mẹ còn có tiết nên phải đi ngủ sớm. Chờ mẹ về phòng ngủ rồi, Lâm Tố mới về phòng mình tắm rửa, sau đó nằm lên giường, lấy điện thoại ra nhắn cho Đào Mục Chi.
Hiện tại đã chín giờ tối, Đào Mục Chi hẳn là đã về đến nhà rồi.
[Lâm Tố: Mẹ vừa nói với tôi một bí mật của anh.]
Lâm Tố vừa gửi tin nhắn đi không lâu, tin nhắn trả lời của Đào Mục Chi đã gửi về.
[Đào Mục Chi: Bí mật gì?]
[Lâm Tố: Anh có vị hôn thê, hai người còn đang bàn chuyện áo cưới, rồi ngày cưới này kia.]
[Đào Mục Chi: Dì hiểu nhầm gì hả?]
Đào Mục Chi bình tĩnh trả lời, không có chút nào giống như đang chột dạ. Đọc được nội dung tin nhắn của hắn, khóe môi Lâm Tố chợt cong lên.
[Lâm Tố: Sao anh dám chắc là mẹ hiểu nhầm?]
[Đào Mục Chi: Ngày nào tôi cũng phải chăm sóc cho cô, lấy đâu thời gian mà đi chăm sóc người khác?]
[Lâm Tố: Ai mà biết được.]
[Đào Mục Chi: Cô về tra xem.]
Nhận được tin nhắn này, Lâm Tố chớp mắt một cái, đốm sáng nhỏ trong mắt như không nghe theo sai bảo mà nhảy nhót. Cơ thể thoáng giãn ra, Lâm Tố xoay người, một bên má áp vào gối bông mềm mại, trái tim chậm rãi đập, nội dung tin nhắn kia phản chiếu trên con ngươi lấp lánh xinh đẹp.
[Lâm Tố: Sao tôi phải tra? Chuyện của anh có liên quan gì với tôi đâu?]
Tin nhắn được gửi đi, bên kia Đào Mục Chi lại rất lâu sau không trả lời.
Lâm Tố dán mắt vào màn hình, nín thở chờ tin nhắn trả lời của Đào Mục Chi, chờ một lúc mà vẫn không đợi được tin nhắn của Đào Mục Chi, cô bắt đầu cắn móng tay. Theo động tác này, trái tim của cô cũng chậm rãi co lại. Ngay khi hơi thở của cô dần trở nên gấp gáp không thông, tin nhắn trả lời của Đào Mục Chi rốt cuộc cũng gửi đến.
[Đào Mục Chi: Tôi cảm thấy là có liên quan.]
Lâm Tố: "..."
Liên quan gì?
Ngón tay đặt bên môi chậm rãi chuyển sang gãi nhẹ.
Cô đặt điện thoại ở ngực trái. Vừa rồi bởi vì căng thẳng mà có hơi khó thở. Hiện tại Đào Mục Chi nhắn trả lời rồi, nhịp tim của cô hình như lại càng nhanh hơn. Cổ họng hơi khô khốc, Lâm Tố ngửa đầu nhìn trần nhà tối đen, nhịp tim cực kỳ bất ổn không có cách nào ổn định xuống.
Lâm Tố ngây ngẩn một hồi. Một lát sau, cô chợt xoay người, cầm điện thoại điên cuồng gõ chữ. Cô muốn hỏi Đào Mục Chi, vì sao hắn lại cảm thấy hắn có vị hôn thê hay không có liên quan đến cô.
Nhưng mà chỉ mới gõ được mấy chữ, Lâm Tố đã dừng lại. Cô lại đè điện thoại về trước ngực, đưa tay lên tiếp tục gặm nhấm cái móng đáng thương của mình.
Cô hỏi câu hỏi này thì có ý nghĩa gì? Hay là có ý tứ gì? Hoặc là có tác dụng gì?
Cô cũng chẳng phải là gì của Đào Mục Chi, hắn chỉ đang chịu trách nhiệm với bệnh tình của cô, có lẽ đây cũng chính là đáp án của hắn. Có vài chuyện, nếu như truy hỏi ra rồi, nhận được đáp án thì cũng sẽ không khiến người ta dễ chịu.
Nghĩ đến đây, Lâm Tố nhớ lại khi ở phòng khách mình đã nghĩ đến chuyện tương lai Đào Mục Chi sẽ có vị hôn thê.
Lâm Tố cắn móng tay, cắn rồi lại cắn. Rõ ràng là cô đã đánh răng rồi, nhưng hình như còn chưa đánh hết vị đắng của bưởi, hiện tại nó đang lên men trong miệng cô.
Lâm Tố rụt tay về không cắn nữa, điện thoại cũng ném sang một bên.
Cô không vui, không muốn nghĩ nữa.
-
Giấc ngủ này của Lâm Tố không quá tệ nhưng cũng chẳng hề ngon lành.
Mẹ phải lên lớp sớm, buổi trưa quay về, hai người cùng nhau ăn cơm trưa. Hai người ngồi ở bàn, mẹ nhìn cô, dáng vẻ muốn nói lại thôi, một lát sau, giống như vẫn không nhịn được hỏi ra.
"Chuyện Đào tiên sinh con đã nghĩ xong chưa?"
Lâm Tố: "A?"
Hôm qua sau khi Lâm Mộ Hoa nói chuyện của Đào Mục Chi với cô xong thì không nói thêm gì nữa, hai người nắm tay ngồi một lát, sau đó mẹ ôm lấy cô, hai người cùng xem đến khi bộ phim kết thúc.
Bà cho là Lâm Tố quá mức đau lòng nên không muốn nói chuyện, nhưng hiện tại nhìn thấy cô, Lâm Mộ Hoa lại cảm thấy không giống lắm. Bởi vì trên mặt Lâm Tố không có biểu hiện nào giống như đau lòng, ngược lại là cảm giác mù mịt không có gì cần bận tâm.
Lâm Mộ Hoa quan sát sắc mặt của Lâm Tố, nhận ra cô lại thất thần thì lên tiếng nhắc nhở: "Cậu ấy có hôn thê nhưng vẫn sống chung với con."
Lâm Tố cũng đã nhớ ra cuộc nói chuyện ngày hôm qua của hai người. Cô nhìn sang mẹ, thấy mẹ cũng đang nhìn mình, cô nhanh chóng lấy lại tinh thần, vội đáp: "Nghĩ xong rồi ạ, quay về con sẽ chia tay với anh ta."
Nói ra cũng thật dễ dàng.
Lâm Mộ Hoa nhìn sang Lâm Tố ngồi đối diện, quan sát Lâm Tố chuẩn bị buông tay một "mối tình mang đến thoải mái tự do". Thấy được cô nói xong những lời này nhưng trên mặt lại không có lấy một biểu cảm đau lòng như trong tưởng tượng của bà, cô không bị đau thương chôn vùi, thậm chí còn cầm bát đũa ăn cơm một cách ngon lành. Đối với đề nghị của bà, Lâm Tố cực kỳ quyết đoán, quyết đoán đến mức cứ như cô vốn chưa từng có tình yêu gì với Đào Mục Chi.
Không đúng một chút nào. Lâm Mộ Hoa nghĩ.
Lúc bắt đầu, Lâm Mộ Hoa tự nguyện cho Đào Mục Chi ở cạnh Lâm Tố bảy ngày, chính là vì bà biết được Đào Mục Chi đã có "hôn thê", và chuyện này nhất định sẽ phải bại lộ, mà Lâm Tố yêu hắn tất nhiên sẽ đau không muốn sống, nhưng sau đó, cô sẽ càng ngoan ngoãn nghe lời bà hơn trước.
Dù bây giờ kế hoạch đã thay đổi, nhưng bà vẫn chắc chắn chuyện Đào Mục Chi có "vị hôn thê" sẽ khiến Lâm Tố suy sụp. Nhưng thực tế ở trước mắt, Lâm Tố không đau lòng, cũng không suy sụp.
Bà rà soát lại một lượt những gì liên quan đến Đào Mục Chi trong đầu. Trong lúc hồi tưởng, bất tri bất giác nhận ra gì đó không đúng. Giống như bà đã rơi vào một cái bẫy, hơn nữa còn là bà tự mình nhảy vào cái bẫy đó.
Lâm Mộ Hoa nhìn Lâm Tố, nói: "Không phải mẹ muốn hai đứa phải chia tay."
Lâm Tố đang ăn cơm nghe được lời này, không hiểu gì ngẩng đầu nhìn sang bà: "..."
Vậy thì muốn làm gì?
Lâm Mộ Hoa đón lấy ánh mắt cô, trong mắt vốn không có một làn sóng gợn, sau khi giống như nhớ lại gì đó, chợt hiện lên một tia lạnh lẽo chết lặng.
"Về người ba kia của con." Lâm Mộ Hoa nói.
Chủ đề nói chuyện của hai người không hiểu sao bỗng từ Đào Mục Chi chuyển sang người đàn ông kia, động tác gắp thức ăn của Lâm Tố hơi dừng lại. Trong miệng cô còn có cơm chưa nuốt xuống, một khắc khi mẹ nhắc đến người kia, cảm giác thèm ăn trong cô thoáng cái biến mất, như là sáp nến chảy ra, nóng bỏng lại không có hương vị.
Cô máy móc nhai hai cái.
Mà Lâm Mộ Hoa thấy được thay đổi đó của Lâm Tố, ánh mắt đã chuyển về dịu dàng như cũ. Thậm chí cùng với nó, Lâm Tố thấy được Lâm Mộ Hoa kéo lên một nụ cười nhàn nhạt, rồi đưa tay gắp thức ăn cho cô. Bà lên tiếng.
"Mọi người đều nói lúc mẹ mang thai con, ba con ở bên ngoài có người phụ nữ khác, sau đó hai người chúng ta mới chia đôi hai ngả."
"Thật ra không phải đâu. Sự thật người phụ nữ kia mới là người ba con vốn phải kết hôn. Khi đó mẹ không biết, ba con làm mẹ mang thai, bởi vì đã có con nên chúng ta mới kết hôn."
"Mẹ và ba con vốn chỉ là hai đường thẳng song song, nhưng vì sai lầm sinh ra con nên mới bị buộc lại với nhau. Một sai lầm này đã khiến cả cuộc đời của mẹ rơi vào đau khổ."
"Nhưng mẹ chưa từng trách con. Mẹ chỉ trách ba con. Ông ta rõ ràng đã có hôn thê nhưng lại tìm đến mẹ. Ông ta không chỉ còn là một tên đàn ông không có đạo đức nữa, ông ta chính là một tên đểu cáng."
"Mà những tên đểu cáng như vậy thì không đáng cho chúng ta phải có bất cứ liên quan gì. Đào tiên sinh kia giống với ba con, cũng không đáng để con tiếp tục có bất kỳ liên quan gì."
"Mẹ đã bị ba con làm tổn thương sâu sắc, mẹ biết loại khổ sở này đau đớn đến nhường nào, mẹ không hy vọng con sẽ lại đi vào vết xe đổ của mẹ."
"Nên là tiểu Tố, đồng ý với mẹ, đừng chỉ chia tay cậu ta, sau này con cũng không được có liên hệ gì với cậu ta nữa." Lâm Mộ Hoa nói.
***
88: Tự nhiên tui có cảm giác những sự xấu xa của ba Tố thật ra không hề tồn tại mà là được thêu dệt ra ahuhu sao tự nhiên tôi lại lóe lên cái ý tưởng này nhỉ..
Kế hoạch lần này của bác sĩ Đào, từ một cuộc gọi để Tố ra đón mình về nhà đều hoàn hảo không còn gì để nói, vừa thăm dò xác nhận mẹ Tố, vừa bày ra một trận địa lớn hội tụ đủ yếu tố để Tố nhận ra khác lạ từ mẹ. Thăm dò thử, một người đàn ông lừa dối con gái mình, nếu mẹ Tố là người bình thường thì chắc chắn đã cầm chổi đuổi đánh lâu rồi :>
Nói chung là cái lúc Bát dịch lượt đi cũng có nhiều cái không hiểu, sau đó lượt về chỉnh sửa lại để đăng truyện, biết được những diễn biến sau đó, đọc từ chương bắt đầu mới thấy nó vi diệu. Đề cử hết chương 52 mọi người đọc lại một lượt nữa từ chương 44 kkk~