Quyển 3: Mặt Trời Không Lặn Trong Tranh
Ánh nắng ban mai cháy lan đến lông mày của Kỷ Tuân.
Dưới ánh nắng chói chang, anh giật giật lông mày, mở mắt ra, cũng tìm điện thoại đặt ở đầu giường, liếc mắt nhìn.
Bảy giờ sáng.
Rất hiếm khi anh tỉnh lại vào giờ này... Chính xác là, rất hiếm khi tự nhiên tỉnh lại, dạo gần đây luôn bởi vì người nào đó mà mới bị ép nhìn thấy mặt trời lúc sáng sớm.
Kỷ Tuân lầm bầm hai câu, bước xuống giường.
Khi anh mở cửa ra, phòng đối diện còn đang đóng chặt, hình như Hoắc Nhiễm Nhân vẫn đang ngủ chưa có thức dậy, anh đi qua phòng khách, liếc nhìn khu chung cư bên ngoài cửa sổ sát đất, trong khu chung cư không có mấy người, ngay cả âm thanh cũng vắng vẻ, sáng sớm mùng một đầu năm, dường như tất cả mọi người còn đang nghỉ ngơi, toàn bộ thành phố cũng rơi vào trạng thái buồn ngủ chưa muốn thức dậy, uể oải lười biếng, giống như quanh năm suốt tháng, cuối cùng cũng được một hôm yên tâm ngủ nướng.
Anh bước vào nhà bếp, tìm gạo nấu cháo. Tuy không thể dùng dao, nhưng vo gạo nấu bát cháo vẫn có thể, Hoắc Nhiễm Nhân hiện tại cũng thích hợp ăn cháo.
Nấu cháo xong, bản thân Kỷ Tuân cũng không ăn, anh không có thói quen ăn sáng. Anh rót một cốc nước ấm, đi về căn phòng đang đóng chặt của Hoắc Nhiễm Nhân, nhẹ nhàng gõ cửa, mở ra.
Trong phòng tối tăm.
Rèm cửa sổ dày nặng che lại mặt trời, cũng cự tuyệt toàn bộ âm thanh ngẫu nhiên vang lên trong thành phố.
Hoắc Nhiễm Nhân nằm nghiêng nghỉ ngơi, chăn đắp lên eo, cánh tay đặt trên ga trải giường cuộn lại, ngả đầu lên khuỷu tay, phần lớn gương mặt nấp sau cánh tay cùng ga trải giường, chỉ chừa lại một chút đuôi mắt cong lên cho Kỷ Tuân.
Tiếng Kỷ Tuân mở cửa vẫn cứ đánh thức cậu, cậu nhíu mày lại, đầu đang vùi vào cánh tay hơi giãy ra, giống như thoát khỏi cơn buồn ngủ trong cánh tay.
"Không vội thức dậy, ngủ tiếp đi."
Kỷ Tuân thấy cậu vẫn còn giãy dụa mệt mỏi, nhỏ giọng nói chuyện với Hoắc Nhiễm Nhân.
Cũng không biết Hoắc Nhiễm Nhân có nghe được không, chỉ thấy cậu vẫn nỗ lực muốn tỉnh lại.
"Tôi ở đây." Kỷ Tuân lại đổi một câu giải thích, "Em có thể yên tâm mà ngủ."
Sự thật chứng minh ý thức của bản thân quá mạnh, Hoắc Nhiễm Nhân hoàn toàn không vì câu nói này mà yên tâm, thậm chí nhìn qua còn muốn vùng vẫy thức dậy hơn nhiều.
Kỷ Tuân không thể làm gì khác hơn là nói ra câu thứ ba:
"Mùng một đầu năm, mọi việc yên ổn, không có vụ án."
Lời này hiệu quả như thần.
Sau khi nói xong, Hoắc Nhiễm Nhân hơi hé môi, khẽ "Ưm" một tiếng giống như đáp lại, sau đó thật sự dần dần yên tĩnh, tiếp tục đi vào giấc ngủ.
Kỷ Tuân nhất thời dở khóc dở cười, uống hớp nước theo bản năng. Nhưng nhìn Hoắc Nhiễm Nhân nằm trên giường, anh lại đặt cốc nước mình mới vừa nhấp một xíu lên đầu giường, sau đó lặng lẽ đóng cửa.
Anh đi rồi.
Ngày mùng 8 tháng 2, anh muốn đến một nơi.
*
Khi Hoắc Nhiễm Nhân tỉnh lại rất khát, nhưng tinh thần rất tỉnh táo, mệt mỏi do thiếu ngủ lâu ngày đã được quét sạch sành sanh.
Vừa vặn trên đầu giường có một cốc nước, cậu cầm lên một mạch uống cạn. Nước lạnh tiến vào trong bụng, thổi bay một chút choáng váng cuộn lại trong não.
Cậu liếc nhìn thời gian.
Hai giờ.
Hoắc Nhiễm Nhân ngẩn người, lại liếc mắt nhìn.
Đúng là hai giờ, hai giờ chiều.
Cậu ngủ một giấc hoàn toàn không xuất hiện cảnh mơ, trọn vẹn mười lăm tiếng... Không, cũng không tính là hoàn toàn không mơ thấy gì. Hoắc Nhiễm Nhân rời giường, kéo rèm cửa sổ ra nghĩ. Bây giờ đang là lúc nắng to nhất trong ngày, mùng một tết là ngày đẹp, mặt trời như quả cầu lửa đỏ rực, treo cao trên bầu trời mênh mông, bầu trời xanh biếc không mây, giống như tâm tình thư thái của Hoắc Nhiễm Nhân đã no giấc, một tia mù mịt cũng không.
Dưới ánh mặt trời, cậu híp mắt lại, hồi tưởng cảnh trong mộng.
Kỷ Tuân xông vào.
Đối phương đưa lưng về phía ánh sáng, cậu không thấy rõ gương mặt của Kỷ Tuân, nhưng có thể nghe thấy giọng nói của Kỷ Tuân, hiếm thấy không có gay gắt, không có chán chường, dịu dàng quan tâm mà nói mấy câu, đúng rồi, Kỷ Tuân còn bưng một cốc nước... Nhớ tới đây, trong lòng Hoắc Nhiễm Nhân run lên.
Cậu quay đầu lại nhìn cốc nước trống không trên đầu giường.
Ngày hôm qua mình có mang nước vào phòng sao?
Kỷ Tuân trong giấc mộng hình như còn bưng cốc nước, uống một hớp...
Cậu xoa huyệt thái dương, mở cửa ra khỏi phòng. Lúc này cậu vẫn còn đang nghĩ xem nên dùng thái độ gì để đối diện với Kỷ Tuân, nhưng chờ đi tới hành lang, cậu đã ý thức được chính mình không cần cân nhắc nhiều như vậy.
Trong phòng lặng yên không một tiếng động.
Kỷ Tuân không ở đây, sao bảo hôm nay nói chuyện vở bài tập cơ mà?
Một đám mây bay vào trong đầu Hoắc Nhiễm Nhân, phủ xuống bóng tối.
Cậu lấy điện thoại ra xem trước, không có tin nhắn.
Cậu lại đi vào nhà bếp, vốn là muốn chuẩn bị chút thức ăn cho chính mình, nhưng lại nhìn thấy một tờ giấy ghi chú trên tủ lạnh.
"Trong nồi cơm điện có cháo. -- Kỷ Tuân "
Hoắc Nhiễm Nhân nhìn chằm chằm tờ giấy ghi chú một lúc lâu, Kỷ Tuân dùng tên thật để viết sách, kiểu chữ hằng ngày cùng chữ ký trên sách cũng tương tự nhau, đầu cuối dính liền, đông nghiêng tây ngả, có thể tìm một chỗ dựa vào, tuyệt không tự mình đứng thẳng.
Thông qua kiểu chữ, giống như đã nhìn thấy cơ thể uể oải giống như không xương cùng thần sắc xem thường xung quanh của Kỷ Tuân.
Chữ y như người.
Hoắc Nhiễm Nhân cười nhạo, lại móc ra điện thoại, liếc nhìn lẫn nữa vẫn không có tin nhắn.
*
Thành phố Ninh có hai khu nghĩa địa công cộng, một nơi đã cũ, ở khu phố cũ, tên là nghĩa địa công cộng Khánh Sơn.
Ngoại trừ ngày lễ ngày tết, nghĩa địa vẫn luôn quạnh quẽ, mặt trời có rực rỡ đến đâu đi nữa, nhưng khi chiếu vào từng bia mộ liên tiếp nhau, vẫn sẽ hiện ra hơi thở lạnh lẽo mà mặt trời không hòa tan được.
Kỷ Tuân lái xe tới nơi này vào đêm mùng một tết, buổi tối nghĩa địa đương nhiên sẽ đóng cửa, trên lý thuyết mà nói, đang vào thời điểm từ chối tảo mộ, thế nhưng dù sao cũng không có ai sẽ nghiêm túc trực đêm bên trong nghĩa địa, cho nên Kỷ Tuân thoải mái bước vào, nương theo ánh sao thưa thớt trên trời, tìm được bia mộ thuộc về Kỷ Ngữ giữa hàng trăm bia mộ chi chít.
Đêm đen khiến hầu hết mọi thứ đều trở thành bóng hình mơ hồ.
Kỷ Tuân đến sát lại gần, mới nhìn thấy cái tên đỏ tươi thuộc về em gái trên mộ bia.
Kỷ Ngữ.
Anh gọi tên cô, lại gọi một lần.
Không cần quay đầu, anh biết, bia mộ của bố mẹ đang lặng lẽ đứng bên cạnh em gái, trong lòng anh run lên. Ba năm qua, anh không thường xuyên đến đây, chỉ đến mấy lần, cũng không thường nói gì với người trong bia mộ.
Chung quy vẫn là tức cảnh sinh tình.
Kỷ Tuân rất nhanh đã nhận ra chính mình ngồi xổm trước bia mộ quá lâu, anh đỡ đầu, ổn định tinh thần, đặt thiết bị video có cấu trúc đơn giản mà mình mang đến trên bụi cỏ nghiêng, camera đối diện với bia mộ của Kỷ Ngữ.
Không chỉ vậy, anh còn lấy ra một bộ loa không dây điều khiển từ xa, chôn ở một chỗ khác trong bụi cỏ.
Sau khi xử lý hai vật này xong, Kỷ Tuân cất bước muốn rời đi, thế nhưng lại đá phải cục đá bên cạnh, cục đá "nhanh như chớp" mà lăn trên đất một đoạn thật dài.
"Ai?!" Một tiếng hô đi kèm với ánh sáng của đèn pin cầm tay hướng về nơi này.
Kỷ Tuân nhanh chóng ngồi xổm xuống, nấp sau bia mộ lớn bên cạnh.
Tiếng gió gào thét, thổi đến mức cành cây xào xạc vang lên, Kỷ Tuân đột nhiên cảm giác cổ chân có hơi khác thường, anh cúi đầu nhìn, một đôi mắt xanh biếc nổi giữa không trung, đang chăm chú nhìn anh.
"..."
Anh nháy mắt mấy lần.
Lần này nhìn rõ rồi, là một con mèo toàn thân đen sì, chỉ có một đôi mắt xanh biếc đang ngó anh, con mèo đen này không biết đã chạy tới dưới chân anh từ lúc nào.
"Meo --" Một tiếng mèo kêu sắc bén vang lên trong nghĩa địa.
"Là mèo hoang, dọa mình hết hồn."
"Đừng có sợ sệt như thế, ma dọa người chưa chắc đã dọa chết người, nhưng người dọa người thật sự sẽ dọa chết người."
Gió thổi tới những lời trò chuyện của bảo vệ, Kỷ Tuân nấp kỹ, thu lại bàn tay đang gãi cổ mèo, nhẹ nhàng vuốt sống lưng nó, động viên con mèo đã cứu cánh mình, vỗ về vuốt ve, anh chợt phát hiện trên đuôi mèo có một vết trọc giống như trăng lưỡi liềm.
Kỷ Tuân dừng tay, nghĩ tới Kỷ Ngữ.
Kỷ Ngữ bẩm sinh đã có một vết sẹo hình trăng lưỡi liềm to bằng móng tay trên hổ khẩu của tay phải, nhìn giống như bị người ta bấm vào. Mỗi lần có bạn cùng lớp hay bạn mới nhìn thấy đều sẽ tò mò hỏi em vết sẹo này từ đâu tới, em gái đều điềm đạm đáng yêu trả lời: "Bị anh tớ bấm đấy..."
Đợi các bạn tin hết rồi, Kỷ Ngữ lại cười hì hì lắc lắc cổ tay: "Trêu các cậu thôi, đây là vết bớt, đáng yêu không? Có giống mặt trăng nhỏ hay không? Nhà mình chỉ có chuyện mình đánh anh mình thôi, chứ làm gì có cửa anh mình đòi đánh mình."
Kỷ Tuân không tự chủ được tầm mắt, bắt đầu đuổi theo con mèo đen, muốn tìm được càng nhiều vết tích thuộc về Kỷ Ngữ trên người con mèo nhỏ, mà con mèo đen vốn đang đàng hoàng ngồi xổm trên đầu gối anh bỗng nhiên vẫy đuôi, giậm chân nhảy vào đống bia mộ, giống như một làn khói biến mất trong bóng tối.
Kỷ Tuân đột ngột đứng dậy, muốn đuổi theo nó, nhưng con mèo đã không thấy đâu nữa, anh lại nhìn về phía bốn phía xung quanh, bảo vệ cùng ánh đèn đều không còn, thật giống như con mèo đen chỉ hoàn thành mục đích trợ giúp anh, sau đó lập tức biến mất.
Kỷ Tuân đứng như vậy mấy giây, sau đó, anh vòng về đường cũ, nhảy ra khỏi nghĩa địa công cộng, trở lại xe, mở laptop.
Màn hình laptop sáng lên, kết nối thành công với camera, Kỷ Tuân ở trên xe nhìn thấy rõ ràng tình hình bên trong nghĩa địa.
Tối hôm nay hoặc là ngày mai, Mạnh Phụ Sơn sẽ xuất hiện.
Ít nhất vào ngày giỗ của Kỷ Ngữ, hắn sẽ xuất hiện.
Sau đó...
Kỷ Tuân đặt tay lên máy tính, đầu ngón tay anh đảo quanh bàn phím máy tính.
Mạnh Phụ Sơn vẫn luôn điều tra chuyện của Kỷ Ngữ, Kỷ Tuân biết, nhưng anh không thèm để ý. Đối với Kỷ Ngữ, đối với vụ án kia, ngay năm đó anh đã điều tra, chiếm được kết luận rõ ràng không có sai sót.
Toàn bộ điều tra sau này của Mạnh Phụ Sơn, đối với anh mà nói chỉ là mười hai chữ:
Không có cần thiết, không có giá trị, không có ý nghĩa.
Có lẽ Hoắc Nhiễm Nhân đánh giá không sai, mình đúng là tự phụ, mình đúng là cảm thấy trên thế giới này ngoại trừ mình ra, còn lại đều là kẻ ngu ngốc. Kỷ Tuân đột nhiên nghĩ như vậy. Bởi vì mình đã tự điều tra, tự có kết luận, tự kết án. Cho nên mình mới không cần quan tâm Mạnh Phụ Sơn đi thăm dò cái gì, tra ra được gì.
... Thế nhưng, thế nhưng.
Câu nói của Hoắc Nhiễm Nhân vào đêm giao thừa khiến anh buồn bực mất tập trung.
Vẫn nên đến tìm Mạnh Phụ Sơn nói chuyện thôi.
Tán gẫu một lát, cũng không tốn bao nhiêu thời gian.
Anh thở dài, đang chuẩn bị chọn lựa chủ đề, quay về cuộc sống thức nguyên đêm thì điện thoại di động bỗng nhiên vang lên, nhớ người người tới, Hoắc Nhiễm Nhân nhắn tin hỏi.
"Bây giờ anh đang ở đâu?"
Mùng một đầu năm còn có thể đi đâu? Kỷ Tuân nhìn thời gian, mười giờ tối.
"Ở nhà chạy bản thảo." Anh nói, "Khó cho biên tập nhà tôi mùng một đầu năm vừa mới chúc tết xong đã giục tôi nộp bản thảo, tôi rút kinh nghiệm xương máu, không thể để người ta khó xử được, cho nên mùng một tết đã bắt đầu chạy bản thảo."
Anh gửi tin nhắn xong, chờ Hoắc Nhiễm Nhân đáp lại.
Nhưng Hoắc Nhiễm Nhân chậm chạp mãi cũng không trả lời.
Kỷ Tuân căn bản không thể xuyên qua không gian, nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc đang đỗ dưới nhà mình -- Xe của Hoắc Nhiễm Nhân.
Bên trong ghế lái, Hoắc Nhiễm Nhân ngẩng đầu nhìn căn phòng để mở rèm cửa, nhưng một tia ánh đèn cũng không, lại cúi đầu nhìn màn hình di động.
Trong màn ánh sáng đèn, chữ tượng hình màu đen không khác gì mỉa mai trịnh trọng đàng hoàng với cậu.
------------------------------