Chiều ngày hôm sau Kỷ Tuân mới chuẩn bị tới nhà Hoắc Nhiễm Nhân.
Chiều 30 tết, đường cái thưa thớt, hầu hết cửa hàng đều đóng cửa, chỉ còn một vài tiệm bán quà tết vẫn mở, kiếm chút tiền cuối cùng trước khi sang năm mới. Thành phố thoáng chốc trở nên yên tĩnh hơn rất nhiều, giống như theo chân hoàng hôn, lập tức sẽ rơi vào trạng thái cúi đầu ngủ say.
Tới nhà làm khách giờ này, dù sao cũng nên mang theo quà cáp.
Kỷ Tuân bước vào một cửa hàng bán tặng phẩm, giá để hàng đầu tiên đã bày ra đủ loại rượu.
Anh cầm bừa một chai champagne hồng đào lên, đang muốn tính tiền lại chợt do dự.
Mang rượu tới cửa, có phải hơi nguy hiểm hay không? Tuy hai người đều là đàn ông với nhau, dù cho thật sự xảy ra chuyện gì cũng sẽ không có ai phải chịu thiệt, nhưng trong giai đoạn mập mờ anh lại chủ động mang rượu tới cửa như thế này, cho dù không có ý định chủ quan, nhưng dưới tình huống khách quan lại như thể là gấp gáp chờ không nổi muốn mượn rượu làm loạn ấy...
Anh do dự lâu quá, ông chủ không nhịn được thúc giục: "Có mua không? Tôi sắp đóng cửa rồi, vợ đang gọi ở nhà kia kìa."
Tình ngay lý gian, cẩn thận vẫn hơn.
"Mua." Kỷ Tuân lấy lại tinh thần, thả chai rượu xuống, lấy bừa một gói trà, "Cái này."
Anh móc điện thoại ra chuẩn bị trả tiền, điện thoại lại vang lên một tiếng "ting", Hoắc Nhiễm Nhân đúng lúc gửi tin nhắn đến.
"Đến đâu rồi?"
Ông chủ tinh mắt, nhìn thấy màn hình điện thoại của anh, mỉm cười đầy vẻ thấu hiểu: "Bà xã của cậu cũng đang giục à."
"Là bạn thôi."
"Ồ."
Cuối cùng khi tính tiền, ông chủ đầy mặt không tin, đại khái nghĩ "Một năm có 365 ngày, bạn bè hẹn nhau 364 ngày cũng được, mà tại sao lại cứ phải hẹn nhau vào đêm giao thừa gia đình sum họp vậy chứ"?
Không quan tâm đối phương có tin hay không, Kỷ Tuân cầm gói trà, gõ cửa nhà Hoắc Nhiễm Nhân.
"Anh đến rồi à?" Hoắc Nhiễm Nhân mở cửa, ăn mặc như bình thường, nếu như không phải vội vã mở cửa khiến kẽ ngón tay còn dính bột mỳ, rất khó đoán được vừa rồi cậu ấy đang bận rộn trong nhà bếp.
Kỷ Tuân giơ lá trà lên: "Năm mới vui vẻ."
"Còn bảy tiếng mới tới giao thừa." Hoắc Nhiễm Nhân nghiêm túc sửa lại, cậu nhận lá trà, vẻ mặt khó hiểu, "Sao lại mang trà?"
"Vốn muốn mang rượu cơ." Kỷ Tuân buột miệng nói ra, nhưng không sao, anh làm như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục bổ sung, "Nhưng không chọn được loại mình thích nên đành đổi sang lá trà, buổi tối ăn sủi cảo xong lại ngồi thưởng trà, cũng là thú vui của nhân gian."
"Không cần lo lắng, trong nhà tôi có quầy rượu, muốn uống gì cũng được." Hoắc Nhiễm Nhân nhận lấy gói trà.
"Ơ kìa, cũng không cần thiết —— "
Kỷ Tuân vừa nói vừa vào nhà, phát hiện đối với người sống một mình mà nói, nhà của Hoắc Nhiễm Nhân rộng đến đáng sợ, ba phòng ngủ hai phòng tắm, nhìn qua phải đến 140 mét vuông, hơn nữa trang trí xa hoa lộng lẫy, không nói những cái khác, chỉ cần nhìn quầy rượu nhét kịch tủ mà Hoắc Nhiễm Nhân vừa mới nhắc tới cũng có thể thấy được.
Nhưng ấn tượng đầu tiên của căn phòng này dành cho người khác, không phải là sự xa hoa của nó.
Anh nhìn quanh một vòng, thật ra mới nhìn qua qua thôi cũng đã đủ, anh nhìn thấy trên ban công không có bất kỳ bộ quần áo nào, bên trong tủ kính trống rỗng, trên bàn trà cũng trắng trơn y như thế, ghế sô pha —— ghế sô pha còn đang bọc màng plastic, thật đáng sợ, không phải còn mới nguyên đấy chứ?
Anh quay đầu, lại nhìn về phía Hoắc Nhiễm Nhân.
Hoắc Nhiễm Nhân độc lập, nhà của cậu cũng độc lập, cậu ấy có lẽ sẽ nghỉ ngơi trong căn nhà xa hoa trống trải này, nhưng vĩnh viễn sẽ không ở lại. Cậu ấy cùng căn nhà, đều vô cùng tuyệt tình với nhau.
"Tôi có một câu hỏi." Kỷ Tuân nói.
"Gì thế?"
"Chúng ta gặp nhau khoảng giữa tháng trước, đến bây giờ xem như cũng được hai mươi ngày đi, cậu về nhà ngủ đã đủ một tuần chưa?"
Hoắc Nhiễm Nhân hơi do dự.
"Vậy thì không có rồi." Kỷ Tuân chậc chậc thành tiếng, "Không bàn đến tiền thuê nhà, rõ ràng thân ở thiên đường của giai cấp tư sản, cậu lại nguyện ý vứt bỏ bồn tắm mátxa, từ bỏ quán bar vui vẻ, lãng quên giường lớn hai mét, dứt bỏ ban công lộ thiên, vì nhân dân quần chúng không sợ khổ không sợ mệt, leo lên núi đào được đất, nổ súng cứu người, chỉ bằng loại giác ngộ tiền tài chỉ là thứ yếu chính nghĩa mới là thượng tôn này, cục cảnh sát thật sự cần phải cho tặng thêm cho cậu vài cái huân chương mới được."
"... Anh còn lảm nhảm nữa thì tối nay không xem Xuân Vãn chỉ xem anh thôi đấy." Hoắc Nhiễm Nhân tức giận nói, "Sủi cảo còn chưa gói được bao nhiêu, vào làm cùng đi."
"Trong phòng bếp của cậu có dao chứ?" Kỷ Tuân hỏi.
"Đương nhiên."
"Dao và tôi, cậu chỉ có thể chọn một." Kỷ Tuân thản nhiên đáp, "Có tôi không có nó, có nó không có tôi."
"..."
Trong nhà Hoắc Nhiễm Nhân thiết kế nhà bếp mở, ở giữa có một cái bàn dài.
Kỷ Tuân đang ngồi trên ghế sô pha ở phòng khách, từ vị trí của anh, có thể dễ dàng mà nhìn thấy Hoắc Nhiễm Nhân đưa lưng về phía anh, hai tay chống lên mặt bàn, chỉ dùng bóng lưng cũng đã viết ra được hai chữ "cạn lời".
Sau đó Hoắc Nhiễm Nhân bắt đầu dọn dẹp mặt bàn, hết thảy dụng cụ cắt gọt trong phòng bếp, bao gồm cả vật phẩm sắc bén đều bị cậu dọn sạch, bỏ vào tủ treo.
"Được rồi đấy." Dọn xong, cậu quay đầu lại, "Không còn gì cả, ngài có thể khởi kiệu vào đây rồi ạ."
Kỷ Tuân khởi kiệu vào phòng bếp.
Thật ra trong phòng bếp đã chuẩn bị đầy đủ gần hết rồi, nhân bánh đã trộn xong, vỏ bánh cũng đã cán mỏng, còn lại, chính là gói sủi cảo, trên khay cũng có cả đĩa sủi cảo đã gói, từng cái chỉnh tề, giống như khắc ra từ trong khuôn.
Kỷ Tuân cảm thấy chúng nó quá khuyết thiếu linh tính.
Trước khi gói anh phải tìm dụng cụ đã: "Có găng tay dùng một lần với tạp dề không?"
Hoắc Nhiễm Nhân: "Bên trong ngăn kéo thứ hai của tủ bếp bên cạnh bồn nước."
Rất nhanh Kỷ Tuân đã tìm thấy, không khác tạp dề được tặng kèm khi Viên Việt đi mua thức ăn cho lắm, tạp dề của Hoắc Nhiễm Nhân cũng là mua đồ làm bếp được khuyến mại, mấy dụng cụ nhà bếp lặt vặt như thế này, gần như vĩnh viễn sẽ không xuất hiện trong danh sách mua sắm của đàn ông. Kỷ Tuân nhìn tạp dề màu xanh lam trống trơn, quen miệng nhận xét hai câu: "Tuy tạp dề màu hồng phấn của Viên Việt quá khiến người ta cay mắt, nhưng cái tạp dề của cậu ấy à, nhạt nhẽo không khác gì đồng phục của thợ sửa ống nước..."
Anh lôi ra hai cái tạp dề, quay trở lại bên cạnh Hoắc Nhiễm Nhân hỏi: "Cậu không mặc sao?"
"Tôi không cần." Hoắc Nhiễm Nhân nói.
Nhìn qua đúng là cậu không cần thật, làm vằn thắn phải dùng bột mì, mà bột mì chỉ cần bất cẩn một chút thôi là văng ra khắp nơi. Nhưng bàn tay của Hoắc Nhiễm Nhân tựa như hàm chứa ma lực, bột mì có nhỏ mịn đến đâu đi nữa, một khi rơi vào lòng bàn tay cậu đều trở nên quy củ, chỉ dừng lại trong lòng bàn tay cậu, còn đâu trên người vẫn cứ sạch bong không bẩn tí nào.
"Cũng cầm ra đây rồi, cậu quấn vào luôn đi." Kỷ Tuân đề nghị, anh giũ tạp dề, giơ lên trước người Hoắc Nhiễm Nhân.
Hoắc Nhiễm Nhân liếc nhìn hai tay đang cầm sủi cảo của mình.
Kỷ Tuân nhanh nhẹn hiểu lòng người, chủ động nói: "Cúi đầu thấp xuống, tôi buộc cho cậu."
Hoắc Nhiễm Nhân cúi đầu, giơ tay lên, dưới mái tóc đen, bên trên cổ áo, là cần cổ tựa như thiên nga, trong lúc anh buộc tạp dề không khỏi đụng tới eo của Hoắc Nhiễm Nhân, dáng người của đối phương rất tốt, eo rất nhỏ nhắn, cũng không phải mềm mại nhỏ nhắn như phụ nữ, mà là một loại nhỏ nhắn rắn rỏi, ẩn giấu sức mạnh.
Kỷ Tuân bị khơi lại ký ức, hiện thực chồng lên hồi ức, mang đến kích thích gấp bội, khiến anh gần như cảm thấy chính mình đụng phải một loại dây leo, giống như chỉ cần ở lâu thêm hai giây nữa, dây leo này sẽ thuận theo bàn tay của anh, quấn quanh anh.
Kỷ Tuân vội vàng thắt nút, vội vàng thu tay lại. Lúc này Hoắc Nhiễm Nhân nói: "Có phải là có gì đó dính lên mắt tôi không?"
Anh ngước mắt nhìn, trên mí mắt của Hoắc Nhiễm Nhân đúng là có dính một chút bột mì. Có thể là vừa nãy giơ tay lên không cẩn thận dính phải.
Anh rút ra một tờ giấy ăn.
Cách giấy ăn, khi ngón tay của Kỷ Tuân ấn lên, Hoắc Nhiễm Nhân khẽ xoay chuyển con người. Từ trong kẽ tay, Kỷ Tuân nhìn thấy dưới mắt của Hoắc Nhiễm Nhân, hình như có tia sáng lấp lóe lúc ẩn lúc hiện.
Sau khi kết thúc, hai người đều xem như không có chuyện gì xảy ra.
Ít nhất Kỷ Tuân là thế, không cảm giác được mảy may không đúng.
Bọn họ tiếp tục làm vằn thắn, nhưng Kỷ Tuân gói sủi cảo quá có linh tính, mới gói được một cái đã bị Hoắc Nhiễm Nhân đuổi ra khỏi phòng bếp, may mà cũng không còn nhiều lắm, qua một lát đã vớt sủi cảo ra rồi.
Sau ba lần nước sôi, Kỷ Tuân nếm thử một miếng trước, sủi cảo nóng hổi mềm mướt đưa vào trong miệng, khiến anh phải khen cậu một câu: "Không nghĩ tới cậu còn rất có thiên phú nấu cơm."
Sau đó anh phát hiện viên sủi cảo to nhất đang chìm nổi trong nổi nước sôi —— viên mà anh gói.
Anh vớt miếng sủi cao quý giá hiếm hoi này lên, đặt trước mặt Hoắc Nhiễm Nhân lắc đi lắc lại: "Tôi gói đấy, dám ăn không?"
Hoắc Nhiễm Nhân liếc nhìn anh, nghiêng người, há miệng cắn vào miếng bánh.
Sủi cảo hơi nóng, khiến Hoắc Nhiễm Nhân phải đảo viên bánh từ má trái sang má phải, nhẹ nhàng xuýt xoa, nhếch mắt nhìn Kỷ Tuân:
"Anh gói, nhưng tôi trộn nhân bánh, có gì mà không dám ăn?"
Một câu nói rất đỗi bình thường, nhưng Kỷ Tuân lại cảm thấy không dễ chịu.
Sau đó bắc nồi xuống, Hoắc Nhiễm Nhân đặt sủi cảo lên mặt bàn, lại đi tới quầy rượu: "Muốn uống rượu gì?"
"Tôi không uống đâu." Kỷ Tuân vẫn rất kiên định.
Hoắc Nhiễm Nhân cũng không khuyên, qua loa đáp lời, lại bắt đầu mân mê quầy rượu của mình.
Cậu lấy ra đủ loại rượu từ trong tủ, lại lấy ra cả một bộ pha chế rượu.
Bộ pha chế rượu này có vẻ tốt số hơn sô pha một chút, nhìn ra được ít nhất cũng từng dùng một hai lần, có thể vào những đêm cơ thể lẫn tinh thần đều mệt mỏi, cũng có thể là một vài đêm nhàn nhã nào đó, Hoắc Nhiễm Nhân về tới nhà lại không trực tiếp tắm rửa lên giường ngủ, mà tự pha cho mình một ly rượu tùy theo tâm trạng, sau đó nâng ly ra ngoài ban công, nhìn mặt trăng, hoặc ngắm thành thị, chầm chậm thưởng thức đến lâng lâng.
Vào lúc này, Hoắc Nhiễm Nhân đang suy nghĩ gì? Hay căn bản không nghĩ gì cả?
Hoắc Nhiễm Nhân làm rất nhanh, chỉ nhìn thấy dụng cụ pha chế qua loại trong tay Hoắc Nhiễm Nhân giống như bướm lượn trong hoa, sau mấy phút ngắn ngủi, cocktail đã pha chế xong rồi.
Loại rượu mà Hoắc Nhiễm Nhân lựa chọn, khiến Kỷ Tuân có chút bất ngờ.
Một ly Tequila Sunrise, ly rượu mà Kỷ Tuân đã gọi cho cậu trong lần đầu tiên hai người gặp nhau.
Hoắc Nhiễm Nhân còn rót một cốc nước lọc cho Kỷ Tuân.
Nhìn nước lọc không mùi không vị, sau giây lát yên lặng, Kỷ Tuân đi tới quầy rượu, ở trong tầm mắt Hoắc Nhiễm Nhân mà mở gói trà, tự rót cho mình một ly trà sữa.
Hoắc Nhiễm Nhân dựa ở bên cạnh, nhìn hồi lâu, cuối cùng như cười như không mà nói: "Trà sữa ngon hơn rượu à?"
Kỷ Tuân nghiêm cẩn nói: "Con người cần đường mới sống được."
Anh nâng ly lên, đang muốn uống một hớp thì một ly rượu vươn tới, Hoắc Nhiễm Nhân bưng cocktail, khẽ cụng vào ly của anh.
Cạch.
Sau khi âm thanh của thủy tinh vang lên, Hoắc Nhiễm Nhân nhấp một ngụm rượu.
Cậu đứng cạnh cửa sổ sát đất, cocktail cam hồng giống như mặt trời còn chưa lặn, trong chớp mắt, mặt trời rơi xuống, thế nhưng ánh cam hồng vẫn cứ vương vấn trên gương mặt của Hoắc Nhiễm Nhân.
Là màu của cocktail.
Da Hoắc Nhiễm Nhân rất trắng, uống rượu dễ bị đỏ mặt, nhưng sẽ không đỏ nghiêm trọng như vậy, chỉ hơi hơi ửng hồng, giống như có người dùng bàn tay nhiễm phải môi son, khẽ vuốt gương mặt cậu.
"Trước đây anh nói tôi rất phù hợp với ly rượu này." Hoắc Nhiễm Nhân nói, cậu xoay ly rượu, rượu trong ly nhẹ nhàng bay lượn, tạo ra một vòng xoáy nho nhỏ, vòng xoáy ẩn giấu sức hút, hấp dẫn lực chú ý của Kỷ Tuân, "Hiện tại thế nào?"
"... Hiện tại," Kỷ Tuân không thể không dời ánh mắt từ ly rượu sang gương mặt của Hoắc Nhiễm Nhân, "Đương nhiên vẫn thế."
Ý cười phủ lên hai má của Hoắc Nhiễm Nhân.
Mỹ nhân ngà ngà say nâng ly rượu, lộ ra nụ cười thỏa mãn khi được khen ngợi, sau lưng cậu là đêm tối, là bầu trời xanh lam thăm thẳm lại to lớn, cũng là thành thị, là đèn đuốc lần lượt sáng lên trong xanh thẫm.
Cậu liếc mắt lại đây, trong ánh mắt đong đưa là lười biếng, cũng là táo bạo, ánh mắt của cậu đảo qua từng tấc từng tấc quanh cơ thể Kỷ Tuân, tựa hồ muốn dùng ánh mắt áp đảo Kỷ Tuân. Đây là một lời mời rõ ràng, càng là một lần âu yếm lớn mật.
Rất đẹp, rất có sức hấp dẫn.
Nhưng không đủ.
"Nếu như chúng ta chỉ quen nhau trong quán bar, vậy thì chơi đùa thôi cũng không sao cả." Kỷ Tuân thẳng thắn với Hoắc Nhiễm Nhân, "Nhưng bây giờ chúng ta đã quen thuộc lẫn nhau, cũng sẽ phải cư xử khác nhau. Để mối quan hệ trở nên phức tạp, sẽ rất khó xử lý."
Người bên cửa sổ hơi khựng lại, kinh ngạc nhìn sang, ý cười nơi khóe miệng càng sâu hơn một chút.
Nếu như nói mỹ nhân vừa nãy là một bức tranh, hiện tại, mỹ nhân trong tranh đã đi vào thế giới hiện thực.
"Vì sao lại cảm thấy lên giường rồi thì quan hệ sẽ trở nên phức tạp?" Hoắc Nhiễm Nhân nói, không chờ Kỷ Tuân trả lời, cậu lại khẽ cười, tự mình nói tiếp, "Bởi vì sâu trong lòng anh cảm thấy, lên giường là có tình cảm, không phải là hành vi giác quan thuần túy, mà là hành vi có tình cảm, Kỷ Tuân, người khác chỉ là muốn tìm anh phát tiết, anh lại muốn yêu đương với người ta."
"Không, đây chỉ là ngưỡng cửa không đồng nhất mà thôi. Khi chưa quen biết nhau, nhận thức đối với người chỉ tạo thành từ ngoại hình; mà khi đã quen thuộc, tính cách sẽ thay thế ngoại hình, trở thành bộ phận càng sâu đậm bên trong nhận thức. Kích thích cảm quan của người, mà từ ngoại hình biến thành tính cách, một lần nữa muốn đạt được kích động đến mức muốn lên giường vẫn hơi khó, ắt phải dưới tình huống đặc biệt nào đó sản sinh ra cảm xúc kích thích mãnh liệt mới được, tối hôm nay vẫn còn thiếu yếu tố này." Kỷ Tuân chậm rãi giải đáp.
"Tính cách thu hút lẫn nhau đến sau này không phải là yêu đương rồi sao?" Hoắc Nhiễm Nhân bước tới gần.
Giữa hai người, chỉ cách một cái quầy rượu.
"Như thế vẫn không quá giống." Kỷ Tuân sửa lại, "Yêu đương là cả một quá trình chạy đường dài, chúng ta là căn cứ vào kích thích tính cách trong nháy mắt, đây là một giá trị trung gian rất kỳ diệu, phải tỉ mỉ thưởng thức."
"Lập dị." Hoắc Nhiễm Nhân cười khẩy, đỏ ửng trên gương mặt cùng đa tình dưới đáy mắt đồng thời mất đi. Nhưng khóe miệng cậu vẫn giữ nguyên nụ cười trào phúng, lúc không có chuyện gì làm nghe Kỷ Tuân nói linh tinh còn cảm thấy thú vị. Trên bàn, sủi cảo nóng hổi vẫn còn đang bốc hơi, giọng dẫn chương trình bản tin thời sự lúc ẩn lúc hiện thuận theo cơn gió, ùa vào từ cửa sổ mở rộng.
Hoắc Nhiễm Nhân duỗi tay ấn xuống công tắc.
Đèn lóe lên, cả phòng trở nên sáng ngời, tách ra chút không khí ám muội cuối cùng.
"Ăn cơm thôi." Cậu nói, bản thân cũng ăn vài miếng sủi cảo trước.
Kỷ Tuân cũng bình tĩnh tự nhiên ngồi xuống theo, ăn cơm tối chung với Hoắc Nhiễm Nhân.
Mà đúng lúc này, điện thoại di động đang đặt trên bàn của Hoắc Nhiễm Nhân đột nhiên vang lên.
Hoắc Nhiễm Nhân hơi ngập ngừng, đi ra nhận điện thoại.
"Alo?"
Cậu lên tiếng, sau đó, vẻ mặt trở nên nghiêm túc lại lạnh lẽo.
Cậu cúp điện thoại, mặc áo khoác.
"Phía Tân Vĩnh Sơ xảy ra chuyện."
Trước khi Hoắc Nhiễm Nhân lấy chìa khóa xe, Kỷ Tuân tiến lên: "Uống rượu không được phép lái xe, để tôi đưa cậu đi."
"Không cần, một chút chuyện nhỏ. Tôi tới nhìn xem sẽ trở lại, bắt xe đi bắt xe về là được." Hoắc Nhiễm Nhân nói.
"Bắt xe đêm ba mươi à?" Kỷ Tuân cười nhạo, "Còn có, cậu đang khinh bỉ sự thông minh của tôi sao? Nếu thật sự là chuyện nhỏ lại gọi điện cho cậu vào đêm ba mươi tết, còn khiến cậu không hề trì hoãn vội vàng ra ngoài?"
Anh nói xong, đưa ra kết luận:
"Tân Vĩnh Sơ chết rồi?"
"..."
"À, xem ra tôi đã đoán trúng. Cậu không nói thẳng là sợ tôi tức cảnh sinh tình sao?"
"Biết rồi còn nhất định phải nói ra." Hoắc Nhiễm Nhân nói.
"Bởi vì tôi không có cảnh gì mà tức, cũng không tình gì mà sinh." Kỷ Tuân nhàn nhạt nói, "Đi thôi."
Hoắc Nhiễm Nhân nán lại trên tay nắm cửa một lát.
Sau đó, hai người cùng đi.
------------------------------------