"Tôi tên Tân Vĩnh Sơ."

Khách xách túi nói ra tên của mình.

"Đại khái khoảng mười lăm phút trước khi điện ảnh mở màn đã giết người. Địa điểm là phòng 3303 cao ốc An Hòa, hắn tên Triệu Nguyên Lương. Tôi dùng dao đâm chết gã, không có rút ra, bởi vì nghe nói vết máu không dễ quét, cho nên cứ để như vậy. Lúc tôi rời đi có mang theo chìa khóa, chìa khóa ở đây, các cậu có thể trực tiếp mở cửa đi vào...Chỉ là tôi không tìm được thẻ thang máy, các cậu còn phải hỏi bảo an một chút, để bảo an dẫn các cậu đi lên. Ài, tầng 33 lận, bò lên quá mệt mỏi."

Tân Vĩnh Sơ cúi đầu nhắm mắt, rất phối hợp, thời điểm tường thuật vụ án lại tự nhiên như đang cùng hàng xóm trong chung cư bàn chuyện mức độ phủ xanh ở khu mình ở, nói chỗ này mới trồng thêm một cây hoa, chỗ kia thiếu một bụi cỏ.

"Còn về quá trình giết người, tôi đã dùng camera ghi lại. Nó có thể làm nhân chứng tôi đã giết người. Ừm... Tôi có cần đi cùng đến hiện trường không? Thật xin lỗi, thêm phiền phức cho mọi người rồi."

Không biết từ lúc nào, khúc cuối của bộ phim đã chiếu xong, màn hình đen chiếu danh sách diễn viên tham gia đã biến thành màu tro xám.

Tất cả tầm mắt, đều tập trung trên người Tân Vĩnh Sơ, tất cả hơi thở, cũng tập trung bên trong tự thuật của Tân Vĩnh Sơ.

Hắn săn sóc chu đáo như vậy, đứng ở lập trường của cảnh sát mà suy nghĩ cho họ, đứng ở lập trường của nhân viên quét dọn mà nghĩ cho họ, giống như hắn chỉ là đã làm ra một chuyện nho nhỏ không thể không làm phiền người khác.

Hắn rất xin lỗi.

Hắn đã giết một người.

Băng cứng vô hình giấu trong không khí bị Viên Việt đánh vỡ.

Viên Việt tiến lên một bước, bước ra khỏi nhóm cảnh sát vây quanh Tân Vĩnh Sơ. Hắn cũng không vì Tân Vĩnh Sơ tự thuật giết người mà lập tức trở nên nghiêm khắc kêu đánh kêu giết, tương phản, Tân Vĩnh Sơ phối hợp, hắn cũng thân thiện, giống như nói chuyện nhà: "Không cần. Dựa theo quy trình, anh phải theo chúng tôi về cục cảnh sát trước, tiến hành ghi chép chính thức, nhận tội, ký tên đồng ý. Còn về những gì anh đã nói, chúng tôi sẽ phái cảnh sát đến hiện trường xác minh, sau đó lại sắp xếp. Anh nói anh đã quay lại tất cả? Vậy thì camera chính là vật chứng, có thể giao nó cho cảnh sát không?"

"Có có." Tân Vĩnh Sơ gật đầu, cánh tay lại nắm thật chặt, ôm lấy cái túi thêm mấy giây, mới lưu luyến đưa cho Viên Việt, cười rất chất phác, "Cái này có hơi đắt, mất nửa năm tiền lương của tôi lận, lần đầu tiên tôi mua đấy."

Viên Việt nhận lấy túi, lại lấy ra còng tay. Tân Vĩnh Sơ không có phản kháng, rất thuận theo mà giơ hai tay lên.

Kẻ tình nghi bị khống chế, cảnh sát xung quanh cũng trở nên linh hoạt, đâu vào đấy triển khai công việc, liên lạc với cục cảnh sát, kiểm tra vật chứng, sắp xếp công tác hiện trường — dưới cỗ máy to lớn tinh vi, mỗi một linh kiện đều đang cố gắng làm việc.

Đàm Minh Cửu nhìn trái nhìn phải, hiện trường nhiều người, việc bị cướp hết rồi, cảnh sát ban đầu tiếp xúc gần nhất với kẻ tình nghi là hắn lại lưu lạc tới nông nỗi không còn chuyện gì để làm, duy nhất còn có thể làm, đại khái chính là...

"Bỏ cái tay của cậu ra khỏi vạt áo tôi, đừng bày ra bộ dáng ngu xuẩn như sắp đái ra quần kia nữa." Hắn một mặt ghét bỏ, kéo xuống bàn tay của gã biến thái đang dính trên người mình.

Thằng cha biến thái này lúc nãy còn tưng bừng như trâu, giờ sợ rồi, hoàn toàn co rúm lại, mặt dày mày dạn núp phía sau Đàm Minh Cửu: "Cảnh sát, anh cảnh sát ơi, đây là kẻ giết người, anh bảo hắn cách em xa một chút, cảnh sát nhân dân vì nhân dân mà!"

Đàm Minh Cửu nhìn chằm chằm người này, cười lạnh: "Cảnh sát nhân dân đương nhiên vì nhân dân, đi, ông đây mang cậu về đồn, cho cậu miễn phí hưởng thụ đãi ngộ tạm giam giữ trong phòng VIP hạng nhất được canh gác đầy đủ an toàn vô lo vô nghĩ suốt mười lăm ngày."

Một đội hai mươi, ba mươi người cảnh sát mang theo hai kẻ tình nghi, bao gồm cả Kỷ Tuân, cuồn cuộn trở về cục cảnh sát.

Là người sớm nhất phát hiện Tân Vĩnh Sơ bất thường, Kỷ Tuân thích hợp làm nhân chứng, tiến hành lập biên bản ghi chép lời khai, cũng coi như đúng quy trình.

Không có gì đáng nói, làm thì làm thôi.

Kỷ Tuân cùng các vị cảnh sát trở về cục, hay lắm, anh bị vứt trong văn phòng không ai quan tâm.

Anh một tay nâng cằm, một tay gõ lên mặt bàn, mở miệng gọi, lui tới cả trăm ngàn lần: "Ai —— đến —— đây —— đi —— ghi—— chép —— cho—— tôi —— "

Viên Việt lỗ tai thính, bị gọi ra ngoài.

Hắn vội vã đi qua, dỗ Kỷ Tuân: "Lập tức tới ngay, chờ một chút, người đến cao ốc An Hòa gửi về tin tức, xác thực có người chết. Vụ án được giao cho đội một, tôi phải đến phòng thẩm vấn dò hỏi Tân Vĩnh Sơ tại sao muốn giết Triệu Nguyên Lương, vụ này nhìn qua giống như án báo thù—— nếu như cậu chán quá, có thể đứng bên ngoài phòng thẩm vấn quan sát, Hoắc đội cũng không phải làm gì, đang ở đó luôn đấy."

"?"

Kỷ Tuân phun ra một dấu chấm hỏi. Tại sao phải cố ý nhấn mạnh với anh là Hoắc Nhiễm Nhân cũng ở đó, lẽ nào anh sẽ vì Hoắc Nhiễm Nhân ở đó mà cố ý đi qua sao?

Kỷ Tuân kiên định không đi qua đó.

Nhưng mà một mình ở trong văn phòng, đặc biệt là dưới tình huống không có điện thoại, thực sự quá nhàm chán.

Anh chỉ kiên trì được năm phút đã khuất phục nhàm chán. Anh đứng lên, cà lơ phất phơ lắc lư đi đến ngoài phòng thẩm vấn, Hoắc Nhiễm Nhân quả nhiên đang ở, ngoại trừ Hoắc Nhiễm Nhân, cũng có không ít cảnh sát chen chúc ở chỗ này, mà nhìn bọn họ tụ tập trong góc, cúi đầu rúc não, dính lại với nhau như nấm mọc thành cụm, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng nhịn cười, tuyệt đối không giống như đang nghiêm túc làm việc.

Thời điểm Kỷ Tuân đi ngang qua có tiện thể nhìn một cái.

Đồng chí cảnh sát đang cùng nhau xem một đoạn video—— Video Đàm Minh Cửu bị véo mông.

Trong sảnh lớn, không biết vị huynh đài nào nhanh tay lẹ mắt, thế mà đã quay lại được một màn này.

Anh lắc lư đi đến bên cạnh Hoắc Nhiễm Nhân, Hoắc Nhiễm Nhân đang khoanh tay ôm ngực ngồi ở trên ghế, chăm chú nghe đối thoại bên trong phòng thẩm vấn.

Rõ ràng vụ án đã giao cho đội một, không liên quan gì đến cậu ấy, mà vị đội trưởng đội cảnh sát hình sự mới vừa nhậm chức không được bao lâu này, ở dưới đáy mặt trời luôn có quá nhiều nghiêm túc nhạt nhẽo.

"Bên trong hỏi được đến đâu rồi?" Kỷ Tuân bắt chuyện.

"Báo thù." Hoắc Nhiễm Nhân lời ít mà ý nhiều.

Giống như Viên Việt vừa mới phân tích.

Phí lời, chỉ cần là người, có chút năng lực suy nghĩ đều có thể đoán ra điểm này.

"Điện thoại di động của tôi rơi rồi, cậu cho tôi mượn dùng một chút."

Không có gì mới mẻ, Kỷ Tuân lười nghe nhiều, bắt chuyện một tiếng, lấy đi điện thoại Hoắc Nhiễm Nhân đang để trên bàn, õng ẹo quay lại cụm nấm cảnh sát ban nãy, lắc lắc điện thoại: "Gửi chứng cứ Đàm Minh Cửu bị sàm sỡ cho Hoắc đội của các cậu lưu giữ mới."

Anh nói chuyện rất tự nhiên, lại chọn lọc từ ngữ giống như đang giải quyết việc chung, hơn nữa có Hoắc Nhiễm Nhân ngồi ở phía trước, những người này còn tưởng rằng đây là Hoắc Nhiễm Nhân dặn dò, không hề do dự mà gửi video đến WeChat của Hoắc Nhiễm Nhân.

Kỷ Tuân không biết màn hình khóa của Hoắc Nhiễm Nhân, nhưng anh trí nhớ tốt, cho dù lúc nhìn thấy không thèm để ý, chỉ cần thoáng hồi tưởng vẫn có thể phục hồi nguyên trạng hình ảnh động thái Hoắc Nhiễm Nhân dùng đầu ngón tay thon dài xẹt qua màn hình. Thử bừa một lần, thế mà đã mở khóa.

Anh mở WeChat, trước khi xem video phải lướt qua nhóm chat đang sôi nổi cái đã:

"Lão Đàm, mông, của anh, vẫn tốt chứ?"

"Chúng tôi xem video rồi... Shhh, bấm mạnh lắm luôn á."

"Có xanh tím không? Có sưng lên không?"

Đàm Minh Cửu tức thời online, phủ nhận ba lần liên tục: "Tôi không phải tôi không có đừng nói bừa, video gì sao tôi lại không biết, các cậu đừng có tin những lời đồn đại linh tinh, tôi chính là sau khi phát hiện kẻ quấy rối tình dục quyết định thật nhanh, thẳng thắn dứt khoát, dùng thực lực TaeKwonDo đai đen của tôi khống chế hắn ngay lập tức, trong chớp mắt, chỉ nghe răng rắc một tiếng, còng tay khóa lại —— "

Kỷ Tuân làm việc tốt lại lấy tên người khác, dùng tài khoản của Hoắc Nhiễm Nhân đăng video cái mông mẩy của vị cảnh sát họ Đàm nào đó bị người ta véo, còn để lại bình luận như sau: "Làm cảnh sát phải có giác ngộ của cảnh sát, hi sinh nhỏ bé của cá nhân anh đã ngăn chặn một lần Lộc Sơn chi trảo* vươn về phía các cô gái, bắt được một phần tử tội phạm ẩn náu trong xã hội, giải trừ nguy cơ tương lai cho rất nhiều phụ nữ nước ta, video này chính bằng chứng chứng minh công lao của anh. Chuyện đáng được khen ngợi như vậy, giấu giấu diếm diếm làm gì."

*Gốc là 禄山之爪: Móng vuốt An Lộc Sơn là một điển cố về An Lộc Sơn, một viên tướng của nhà Đường, cùng Dương Ngọc Hoàn (Dương Quý Phi). Sau khi An Lộc Sơn nhận Dương Ngọc Hoàn làm mẹ nuôi, thường xuyên ra vào cung điện. Trong một lần "mẫu tử" suồng sã, An Lộc Sơn ầm ĩ đòi uống sữa mẹ, không cẩn thận để lại vết thương trên ngực của Dương Ngọc Hoàn, khiến hai người mất hồn mất vía, sợ bị Huyền Tông hoàng đế phát hiện, may mà có Cao Lực Sĩ giúp đỡ, nói là bị động vật nhỏ cào trúng mới che đây được. Từ đó hình thành nên điển cố Lộc Sơn chi trảo, người đời sau dùng để ẩn dụ người nào đó có dã tâm (Nguồn: baike.baidu)

Nhóm chat ngay lập tức vắng lặng như tờ.

Đàm Minh Cửu suýt thì bị đoạn thoại chính trị chính xác, chính nghĩa rõ ràng này thuyết phục luôn, thậm chí hắn còn cảm thấy phù hiệu cảnh sát đang mang trên người càng thêm lấp lánh, súng lục giắt bên hông càng thêm sắc bén, ngay cả video xấu hổ khiến hắn né còn không kịp phía trên, cũng bắt đầu tỏa ra hàm ý hi sinh rung động lòng người...

Mãi đến khi hắn phát hiện, video kia không chỉ bị gửi đến nhóm WeChat này, còn bị gửi đến các nhóm cảnh sát lớn khác, tất cả mọi người đều có thể nhấn-vào-là-xem-được-bờ mông-siêu-hot.

"Vãi mẹ, Hoắc đội? Tôi không tin ——" Đàm Minh Cửu rên rỉ hấp hối, "Kỷ Tuân, là cậu đúng không!"

Kỷ Tuân tắt màn hình điện thoại, dưới ánh mắt liếc lại đây của Hoắc Nhiễm Nhân, vui vẻ tuyên bố: "Tôi thay chúng ta báo thù rồi."

"Dùng tài khoản của tôi báo thù?" Hoắc Nhiễm Nhân trào phúng.

"Đây không phải suy nghĩ nội tâm của cậu sao?" Kỷ Tuân đưa điện thoại di động tới trước mặt Hoắc Nhiễm Nhân lắc lắc, cười nói, "Ngay lúc tôi lấy điện thoại của cậu, hẳn là cậu đã biết tôi muốn làm gì rồi, cậu căn bản không có ý định ngăn cản, rõ ràng là đồng ý muốn cho Đàm Minh Cửu một trận."

Hoắc Nhiễm Nhân lạnh lùng lấy lại điện thoại.

"Đừng bởi vì tôi nói toạc nội tâm của cậu mà nổi giận mà. Cùng lắm thì điện thoại của tôi cũng cho cậu dùng—— ừm, chờ tôi mua điện thoại trước đã."

Hoắc Nhiễm Nhân không để ý tới anh, đứng lên, quay người đi ra ngoài.

Kỷ Tuân chẳng qua chỉ là ngoài mặt xin lỗi, Hoắc Nhiễm Nhân vừa đi, anh đã thu lại áy náy giả vờ giả vịt, trực tiếp cầm lấy ống nghe trên mặt bàn, nghe ngóng chuyện bên trong.

Còn chưa nghe được hai câu, một hộp điện thoại hoàn toàn mới đưa tới trước mặt anh.

Anh ngẩng đầu lên, người cầm hộp chính là Hoắc Nhiễm Nhân.

"Đây là?"

"Tặng anh."

"..." Kỷ Tuân hít vào một hơi, "Hoắc đội, hẳn không phải cục cảnh sát trả tiền đâu nhỉ."

"Không phải."

"Nghĩ cũng không phải. Phá được án, nếu không bị thương thì phát cho cái vé xem phim, nếu bị thương thì được ghi công, vậy cũng là cực hạn rồi." Kỷ Tuân, "Không phải cục cảnh sát, đây là... Cậu?"

Hoắc Nhiễm Nhân không đáp lại.

Kỷ Tuân cùng Hoắc Nhiễm Nhân đứng trong một góc của phòng thẩm vấn, giọng cũng không lớn, nhưng không che được nội dung mẫn cảm, sớm đã hấp dẫn cảnh sát xung quanh chú ý.

Bọn họ không nhìn video siêu hot của cảnh sát Đàm nữa, từng đôi mắt nhìn sang, sáng như đèn pha ô tô, mỗi người đều tựa như camera, hận không thể loé lên chụp lại một tấm.

Anh nghiêng người, dưới ánh mắt của những người khác, tiến đến bên tai Hoắc Nhiễm Nhân thì thầm:

"Hoắc đội, giơ tay đã vung ra mấy nghìn tệ, cho dù có là nhà tư bản thì cũng khoa trương quá rồi, cậu không phải thật sự có hảo cảm với tôi đang theo đuổi tôi đấy chứ? Áp lực của tôi sẽ lớn lắm luôn á..."

Hoắc Nhiễm Nhân lười không buồn nói nhảm với anh.

Kỷ Tuân không chạm đến điện thoại trên bàn, vậy thì cậu chạm, cậu bóc mở hộp, lấy ra điện thoại bên trong, ngay ở trước mặt Kỷ Tuân, khởi động máy, sau đó nhập số điện thoại của mình vào lưu lại, còn cài đặt làm số khẩn cấp phím "1", cuối cùng ném cho Kỷ Tuân.

Kỷ Tuân nhận lấy.

Điện thoại mới tinh màu xanh lục này vòng tới vòng lui trong tay anh, giống như làn sóng biếc cuồn cuộn đang trào, anh mỉm cười lưu manh, đã được lợi lại còn khoe mẽ: "Nhưng cậu cứ nằng nặc đòi tặng tôi, tôi từ chối cũng không phải phép, đúng rồi Hoắc đội, trả luôn tiền lì xì WeChat lúc trước tôi gửi cho "gián điệp" đi? Không nhiều, 400 tệ thôi." (Vụ anh Tuân hỏi "bạn bè cũ" về KTV Lượng Tinh Tinh ý)

"Thêm WeChat của tôi." Hoắc Nhiễm Nhân mệnh lệnh.

"Chờ tí, tôi đăng nhập rồi thêm ngay." Kỷ Tuân biết nghe lời phải, không chậm trễ một giây, add Hoắc Nhiễm Nhân.

Cho dù có nhìn thêm lần nữa, thì ảnh đại diện của Hoắc Nhiễm Nhân vẫn cứ khiến Kỷ Tuân bất ngờ.

Dựa theo mức độ ngoài lạnh trong nóng của Hoắc Nhiễm Nhân mà anh hiểu, đối phương đến 80% sẽ chọn ảnh đại diện thuần sắc, hoặc là trắng tinh hoặc là đen thui. Mà hai cái trên Hoắc Nhiễm Nhân đều không chọn cái nào, cũng không phải phong cảnh, cảnh vật hay ảnh của chính mình.

Ảnh đại diện của cậu ấy là một quyển vở.

Vở bài tập khi còn đi học.

Thật là kỳ quái, chẳng lẽ quyển vở này có hàm nghĩa đặc thù gì à.

Kỷ Tuân theo thói quen mà suy ngẫm một lát, lại quẳng ra sau đầu, chuẩn bị tốt tư thế nhận lì xì: "Hoắc đội, nào nào."

Hoắc Nhiễm Nhân khẽ liếc anh một cái, lộ ra ý cười, nhẹ nhàng nói: "Tôi bảo anh thêm WeChat, chứ có nói trả tiền cho anh đâu."

"... ?" Kỷ Tuân ngạc nhiên.

Anh nhìn chung quanh, phát hiện Hoắc Nhiễm Nhân đang nghiêm túc, đối phương lấy củ cà rốt câu con lừa, sau khi dụ con lừa vui vẻ chạy tới còn cất cà rốt đi, đây là chuyện con người có thể làm ra được à!

Kỷ Tuân cảm thấy chính mình rất thiệt thòi.

Nhưng vì tiền lì xì 400 tệ mà làm ầm ĩ, vậy thì anh lại thành ra không khoan dung không săn sóc không rộng lượng.

Kỷ Tuân cân nhắc một lát, ngồi lại chỗ cũ, móc ra di động mới, lặng lẽ chọt màn hình, sửa lại biệt danh cho Hoắc Nhiễm Nhân:

"Quỷ hẹp hòi hào phóng kỳ cục quái gở."

Đổi xong, trả thù thành công, anh làm như không có chuyện gì xảy ra cất di động, cùng Hoắc Nhiễm Nhân đồng thời xem thẩm vấn trong phòng.

Hoắc Nhiễm Nhân đeo tai nghe, anh không cần, nhìn thôi cũng có thể đọc ra được nội dung sau lớp kính thủy tinh chỉ nhìn thấy từ một phía, ngôn ngữ môi của Tân Vĩnh Sơ —— bên trong phòng thẩm vấn, Tân Vĩnh Sơ đang nói ra từng đoạn dài.

"Cảnh sát, tình huống tôi giết người đã khai hết rồi, các cậu có thể điều tra lại vụ án của kế toán Thang không?"

Tân Vĩnh Sơ dáng người cao lớn, lưng lại hơi gù, hai chân vuông góc khép lại, quy củ như học sinh tiểu học đối mặt với thầy cô.

"Kế toán Thang tên đầy đủ là Thang Chí Học, người huyện Di An, 22 năm trước, cũng chính là ngày 18 tháng 9 năm 1994, bị người khác dùng chuỳ sắt đập nát gáy ngay trong nhà, tử vong tại chỗ..."

Kỷ Tuân đột nhiên ngẩn ra, nhìn về phía Viên Việt.

Sắc mặt bình tĩnh của Viên Việt theo miêu tả của Tân Vĩnh Sơ mà nảy sinh biến hóa, hắn hơi nhăn mày, cằm dưới căng chặt, hắn nhận ra được —— là vụ án kia.

Kỷ Tuân chỉ lo bên trong phòng thẩm vấn, không có chú ý tới Hoắc Nhiễm Nhân bên cạnh đột nhiên quay đầu, tầm mắt đảo qua Viên Việt, lại đảo qua anh, cuối cùng, mấp máy khóe miệng:

Vụ án thuộc về hai người này.

"Vụ án này tôi vẫn nhớ." Bên trong phòng thẩm vấn, sau bốn, năm lần Tân Vĩnh Sơ liên tục khẩn cầu, Viên Việt lên tiếng, hắn cũng không phải đang làm bộ làm tịch, chỉ là bản án cũ năm xưa khiến lòng hắn rối loạn, lông mày nhăn lại thật chặt, in lại một đường rất sâu giống như bị dao khắc, "Án vỡ đầu ngày 18.09, án treo. 22 năm trước kỹ thuật điều tra còn nhiều thiếu sót, không thể xác định rõ mục tiêu bắt được kẻ tình nghi phạm tội, nhưng căn cứ theo khẩu cung của một người bị hại khác trong cùng khoảng thời gian đó, người hành hung là nhân viên đến từ tỉnh ngoài lẩn trốn đến huyện Di An gây án, Thang Chí Học lúc đó là kế toán trưởng của một công trình trường cấp ba đang thi công ở huyện Di An, vụ án xảy ra trước tết trung thu chỉ có hai ngày, Thang Chí Học vừa mới đi rút tiền trong ngân hàng muốn phát lương cho công nhân. Năm đó nhân viên điều tra đã cân nhắc đến tất cả các trường hợp, suy đoán là Thang Chí Học từ ngân hàng đi ra đã bị hung thủ nhìn chằm chằm, theo đuôi một đường đến trong nhà, nhà bị người ta khảo sát địa hình làm ký hiệu trước, cuối cùng gặp hại bỏ mình."

"Không phải nhân viên tỉnh khác." Tân Vĩnh Sơ nhỏ tiếng nói chuyện, nhưng giọng đầy kiên quyết, "Là Triệu Nguyên Lương cùng đồng bọn của hắn, tôi có chứng cứ."

"Chứng cứ gì?" Cảnh sát bên cạnh Viên Việt chất vấn, "Có chứng cứ tại sao không giao cho cảnh sát? Tân Vĩnh Sơ, từ nãy đến giờ, tôi đã nói với cậu bao nhiêu lần, chúng tôi đang hỏi cậu chuyện giết người, không phải tiếp nhận đơn khiếu nại của cậu, cậu có oan tình, chúng tôi cũng có quy trình phá án, trong quá trình chúng tôi hỏi cung, cậu không ngừng ngắt lời mong chúng tôi đi điều tra một vụ án khác, không giải quyết được bất cứ vấn đề nào cả."

"Tôi biết phương hướng mà anh nói." Viên Việt lại nói.

Tân Vĩnh Sơ nhìn Viên Việt, trong mắt đột nhiên tỏa ra tia sáng, tia sáng này giống như một cây cầu, khiến niềm tin của hắn nhảy vọt tới, đáp xuống người Viên Việt: "Cảnh sát, cậu biết chuyện này, vậy cậu nhất định hiểu ý tôi!"

"Lúc đó cục cảnh sát có một suy đoán khác, do người quen gây án." Viên Việt nói, "Nhưng cuối cùng phương hướng điều tra này không thu hoạch được gì, chỉ đành từ bỏ."

"Chính là người quen, chính là công nhân xây dựng giết!" Tân Vĩnh Sơ vẫn luôn thật thà thuận theo vào lúc này đột nhiên kích động, mà cho dù kích động, hắn cũng không gào lên, vẫn lo lắng có thể làm ồn đến người khác hay không, "Đây không phải suy đoán, đây là sự thật. Tôi bỏ ra thời gian gần hai mươi năm, hỏi thăm hơn tám mươi thành thị trên toàn quốc, theo dõi gần như tất cả mọi người có quan hệ với kế toán Thang khi đó. Mãi đến một năm rưỡi về trước, có một lần tôi vô tình nghe được Triệu Nguyên Lương say rượu nói mình có một tấm bùa hộ mệnh, bên trong là một tờ đại đoàn kết*, là tờ tiền may mắn hắn giữ lại khi phát tài —— Triệu Nguyên Lương, hắn chính là một trong những công nhân chờ kế toán Thang phát lương năm đó, cũng là một ông chủ lớn kiếm được nhiều tiền trong đoàn công nhân kia. Tôi nổi lên lòng nghi ngờ hắn đã làm giàu như thế nào, sau khi điều tra tôi đã phát hiện, tài chính khởi động của hắn căn bản không trùng khớp với lịch sử đầu cơ phát tài sau khi buôn bán nhỏ lẻ ở Thành Đô mà hắn khăng khăng nói đến. Sau đó tôi lại tốn thêm một năm, tra rõ hành tung của Triệu Nguyên Lương trong 8 tháng trốn ở Thành Đô 22 năm trước."

*Đại đoàn kết: 大团结 là chỉ tiền giấy đại đoàn kết, là tờ tiền có giá trị 10 tệ trong bộ tiền nhân dân tệ lần thứ ba, thời gian phát hành là ngày 10 tháng 1 năm 1966. Từ ngày 1 tháng 7 năm 2000, tờ tiền này đã dừng lưu hành. (Nguồn: baike.baidu)

"Trong tám tháng ở Thành Đô, Triệu Nguyên Lương không làm việc gì cả, mỗi ngày chỉ biết uống rượu đánh bài, mà tiền của hắn lại cứ như tiêu mãi cũng không hết, sau tám tháng còn trực tiếp lấy ra một món tiền 9 vạn tệ cực lớn. Trong nhà hắn chỉ có mẹ già, ngay cả anh em hay vợ cũng không có, hắn nhiều tiền vậy thì cần gì phải đi làm lao động nhập cư? Hắn có tiền vậy thì năm đó tại sao vẫn luôn để mẹ già ở trong lều rách? Nguồn gốc duy nhất của số tiền cực lớn này, chính là hắn đã giết chết kế toán Thang, chiếm được tiền tài bất nghĩa!"

Viên Việt im lặng không đáp.

Những gì Tân Vĩnh Sơ nói nghe ra cũng có lý, mà cẩn thận nghĩ lại, căn bản không thể dùng làm chứng cứ.

Viên Việt không nói, cảnh sát bên cạnh hắn đành mở miệng.

Vị cảnh sát trung niên mặt vuông nghiêm giọng nói: "Cậu ngoài miệng thì nói chắc như đinh đóng cột, nhưng ngay cả một phần minh chứng lưu động tài chính có thể trình ra toà án cũng không lấy được. "Sau 22 năm mới tra ra được quỹ tích hành động", chỉ nói miệng thôi cũng là chứng cứ? Cậu dựa vào những "chứng cứ" này đã tự ý định tội Triệu Nguyên Lương, giết hắn, tước đoạt tính mạng quý giá của hắn, Tân Vĩnh Sơ, cậu còn không có biết sai lầm của chính mình sao!"

"Tờ tiền may mắn kia." Tân Vĩnh Sơ lập tức căng thẳng, những gì hắn nói là tâm huyết nhiều năm của hắn, tâm huyết 22 năm qua, hắn liếm đôi môi khô khốc, "Trên tờ tiền may mắn nhất định có vân tay hoặc DNA của kế toán Thang, cảnh sát, các anh xét nghiệm đi, xét nghiệm rồi sẽ biết tôi không phải nói linh tinh. Tôi biết, cảnh sát hiện tại rất giỏi, kế toán Thang có một thói quen, dù cho rút tiền từ ngân hàng thì ông ấy cũng không yên lòng, nhất định phải đếm lại ngay tại chỗ, liếm đầu ngón tay đếm tiền, trên tờ tiền nhất định có dấu vết, tôi từng đọc sách, trên sách giáo khoa viết rất rõ ràng. Tôi, tôi đặt trong túi đựng máy ảnh, không dám chạm vào, sợ làm bẩn mất."

Cảnh sát mặt vuông cùng Viên Việt hai mặt nhìn nhau, Viên Việt dùng tay ra hiệu cho bên ngoài phòng thẩm vấn, ra hiệu khoa giám định đi vào thu thập mẫu.

Cảnh sát mặt vuông phỏng chừng cũng nổi lên lòng trắc ẩn, chỉ tiếc mài sắt không thành kim nói: "Nếu cậu từng đọc sách, đều biết những thứ này, tại sao lại ngu ngốc đi giết người chứ, cậu giết người, dù cho cuối cùng thật sự chứng minh là hắn giết, pháp luật cũng không có cách nào thay kế toán Thang trong miệng cậu trả lại công bằng."

Tân Vĩnh Sơ xấu hổ cúi đầu. Cánh tay của hắn giật giật, muốn giơ tay che mặt, nhưng hai tay đều bị cố định trên ghế không thể động đậy, hắn chỉ đành nói:

"Cảnh sát, tôi nhận tội, tôi tình nguyện tiếp nhận mọi phán xét của pháp luật, thế nhưng vụ án của kế toán Thang, án treo đã cách 22 năm cũng đã đến lúc được rửa sạch oan khuất rồi chứ? Lúc đó kết luận điều tra hiện trường của cảnh sát là, có hai người cùng nhau hành hung, Triệu Nguyên Lương là một, một người khác tôi không tìm ra được, còn có người thuê bọn họ, tôi cũng không tìm ra được..."

"Chuyện này lực lượng cảnh sát sẽ có sắp xếp." Chú mặt vuông nói, "Nhìn khẩu cung đi, không có vấn đề gì thì ký tên."

Một xấp giấy tờ bày trước mặt Tân Vĩnh Sơ, Tân Vĩnh Sơ lại không liếc, hắn nhìn chằm chằm vào chú mặt vuông cùng Viên Việt, tìm kiếm cột chống từ hai người họ, cột chống giữ vững niềm tin của chính mình.

Hắn vừa mới giết một người, sắp đối mặt với phán quyết nghiêm khắc nhất của pháp luật, hiện tại lại dùng ánh mắt mong đợi nhìn như vậy nhìn cảnh sát, mong đợi chính nghĩa được biểu dương.

"Cảnh sát, sau khi mở lại vụ án, có thể có kỳ hạn phá án không? Tôi sợ tôi không nhìn được ngày phá án."

"Đây không phải là chuyện cậu nên bận tâm." Chú mặt vuông trở nên nghiêm khắc, "Ký tên!"

"Nhưng cảnh sát..."

Tân Vĩnh Sơ cuối cùng cũng rũ mắt xuống, nhìn xuống xấp giấy tờ, lại tiếp tục ngẩng lên, nhìn Viên Việt cùng chú mặt vuông.

"Tôi đã có chuẩn bị. Tôi dự định ngẫu nhiên thả bạc nitrat vào kẹo sữa trong xưởng kinh doanh thực phẩm của Triệu Nguyên Lương. Nếu như phía cảnh sát không mở lại vụ án, không phơi bày chân tướng, không bắt hung thủ đền tội."

"Vậy lô kẹo sữa này sẽ khiến người ăn phải trúng độc tử vong."

Tân Vĩnh Sơ lộ ra vẻ mặt bi thương.

"Khiến rất nhiều rất nhiều người chết."

---------------------------------------------------

Với những chương 5 nghìn chữ như thế này, các cảnh sát chính tả giúp em mí ạ

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play