"Tôi... Chúng tôi..." Hề Chí Cao nói quanh co một hồi lâu, đột nhiên nói, "Chúng tôi quả thực truy đuổi cậu, nhưng đó là vì cậu quật thi thể trộm mộ, con cái nhà ai bị cậu đào mộ lại không muốn đánh chết cậu chứ? Hơn nữa chúng tôi cũng không đánh cậu, chỉ là đuổi theo cậu, cậu tự mình chạy mà không nhìn đường, rơi vào trong bẫy, còn trách chúng tôi không cứu kẻ trộm mộ?"

"Đúng!"

"Đúng thế! Thời điểm nhìn thấy thi hài con cái chúng tôi bị đào ra, trái tim chúng tôi cũng tan nát, không đánh chết cậu ta coi như cậu ta số may rồi đấy!"

Bị Hề Chí Cao nhắc nhở như thế, toàn bộ thôn dân phản ứng lại, dồn dập làm bằng chứng phụ.

Hề Chí Cao lại hô lớn với cảnh sát: "Đồng chí cảnh sát, các cậu phải tin tưởng chúng tôi, mặc dù thi thể bé gái có hơi nhiều, nhưng đều là chuyện bao nhiêu năm về trước rồi, khi đó thôn núi hẻo lánh, điều kiện kém cỏi, đến thị trấn gần nhất cũng phải vượt núi băng đèo đi bộ tới hai ngày hai đêm, bé gái cơ thể yếu, sinh ra đã không còn sống, chúng tôi cũng đâu có muốn như vậy, chôn bé gái cùng nhau là phong tục của ở nơi này, muốn các cháu ở dưới đó có thể bầu bạn với nhau, lúc đầu thai cũng không đến nỗi lẻ loi. Cậu nói xem, đều là con cái của chúng tôi, một miếng cơm có thể nuôi lớn, lớn rồi còn có thể đỡ việc trong nhà, chúng tôi tại sao lại muốn giết chết các bé gái?"

"Có chuyện gì về đồn rồi nói." Cảnh sát bên cạnh nghiêm mặt quát lớn.

"Được thôi, chuyện giết trẻ sơ sinh tạm thời không nói đến; chuyện truy đuổi chôn sống tôi cũng không nói, coi như là tôi đi không nhìn đường, không cẩn thận rơi vào trong bẫy, nặng đến một tấn, dẫn tới động đất, gây nên sập lún cục bộ..."

Là người đều có thể nghe ra Kỷ Tuân đang mỉa mai.

Hề Chí Cao thế nhưng không nghe ra, còn cảm thấy phải cắn chặt lấy lời nói của Kỷ Tuân để chứng minh, vui mừng khôn xiết nói: "Đồng chí cảnh sát, cậu xem cậu ta cũng nói thế, tất cả chỉ là hiểu lầm!"

"——Vậy cái này, nói thế nào?" Kỷ Tuân đạp lên câu cuối của Hề Chí Cao, chậm rãi tiếp lời.

Anh xòe tay ra.

Một chiếc kẹp tóc nơ bướm màu đỏ cũ kỹ nằm trong lòng bàn tay anh.

Hề Chí Cao mở to mắt, đồng tử co lại thành mũi kim, tròng mắt trắng hiện ra tia máu, một mực nhìn chằm chằm lòng bàn tay của Kỷ Tuân không chớp, lúc nãy khi hắn nhìn Kỷ Tuân cũng không lộ ra vẻ mặt đáng sợ như thế.

"Tôi ở trong bẫy phát hiện ra cái này. Một chiếc kẹp tóc cũ kỹ của phụ nữ."

Anh nở nụ cười với Hề Chí Cao đang tỏ vẻ khủng bố, khép lòng bàn tay lại, dùng ngón tay cái lau đi bùn đất trên kẹp tóc nơ bướm, nhẹ nhàng đặt nó vào trong tay Hoắc Nhiễm Nhân.

"Xem ra ông hiểu rõ cái này đại biểu điều gì. Cái này đại biểu, nếu như bây giờ để cảnh sát lên núi lục soát, nhất định sẽ có phát hiện chấn động."

"Trên núi sẽ không chỉ có một cái bẫy, trong bẫy sẽ không chỉ có một cái kẹp tóc nơ bướm. Dù sao những năm gần đây, các ông đã tiến hành vô số thủ đoạn độc ác theo phương thức mèo vờn chuột với rất nhiều người phụ nữ đáng thương, các ông tưởng rằng, dãy núi đủ sâu, cạm bẫy đủ nhiều, tất cả chứng cứ phạm tội cũng sẽ bị chôn vùi theo thời gian..."

Nụ cười của anh nhạt dần, giọng nói chuyển sang lạnh lẽo, lạnh tận xương tủy.

"Chứng cứ phạm tội không có cách nào bị chôn vùi. Dù có dài có lâu hơn đi nữa, những người phụ nữ đó cũng sẽ ở trong hang động nhìn chằm chằm ông, dù cho cơ thể mất đi máu thịt, cũng phải dùng xương trắng khắc xuống tội ác của các ông."

"Không có." Hề Chí Cao sợ hãi kêu lên. Hắn muốn nhảy dựng lên, mà cảnh sát hai bên trái phải không chỉ sắc mặt như sắt, mà tay càng như thép, vững vàng đè hắn xuống đất, ép hắn đối mặt với chân tướng, đối mặt với thẩm phán.

Không chỉ là hắn, đàn ông trong thôn này đều bắt đầu hoảng hốt lo sợ.

Hề Chí Cao là thủ lĩnh của bọn họ, thể hiện ý chí của bọn họ, ý chí của ngôi làng hẻo lánh này đạt được thống nhất chưa từng có ——thống nhất đê tiện lại hèn hạ, tiến hành tập thể áp bức phụ nữ, tàn hại phụ nữ.

"Tôi không có." Hề Chí Cao kinh hoảng trong chốc lát, rất nhanh đã bình tĩnh lại, hắn không giãy giụa, an phận thủ thường, một lần nữa ngồi xuống, dùng khuôn mặt phúc hậu kia nói chuyện, mà ác độc lại lan tràn dưới da mặt hắn, từng chút từng chút chảy ra từ ngũ quan, "Đồng chí cảnh sát, cậu có thể đi hỏi nhóm đàn bà phụ nữ, xem những người phụ nữ kia có phải là có điện thoại di động, có phải là có thể tự do liên lạc với bên ngoài hay không; mà ngay mấy ngày trước, bọn họ còn cùng nhau vào thành phố Ninh, có cách lừa bán như này sao?"

Khi hắn nói đến đoạn sau, thậm chí còn huênh hoang đắc ý.

"Nếu như đúng là bị lừa bán, chẳng lẽ bọn họ bị đánh cho ngu người rồi sao, không biết gọi điện thoại cầu cứu, cũng không biết thừa dịp vào trong thành phố mà chạy chốn ư?"

Tất cả đều là Hề Chí Cao đang nói chuyện.

Toàn bộ là đàn ông đang nói chuyện.

Sau khi được Kỷ Tuân nhắc nhở, Văn Dạng Dạng vốn là muốn đưa những người phụ nữ kia vào nhà, thế nhưng bọn họ vẫn đứng nguyên như khúc gỗ, không ai để ý Văn Dạng Dạng, cũng không ai vào nhà.

Không thể làm gì khác, Văn Dạng Dạng chỉ có thể đứng bên cạnh đồng hành với họ. Cô cảm giác những người phụ nữ này đang run rẩy.

Các cô không nói lời nào, vẻ mặt lạnh lùng, giống như tập mãi thành quen, nhưng cơ thể của bọn họ vẫn đang run rẩy, sợ hãi đến mực trực tiếp run rẩy.

Cô cảm thấy cả người sục sôi, đang muốn nói chuyện, mà chớp mắt một cái, Kỷ Tuân đã chắn trước mặt cô.

Nói chính xác hơn là, Kỷ Tuân chắn trước mặt những người phụ nữ này.

"Nhìn sai hướng rồi đúng không, tôi to đùng đùng đứng trước mặt các ông thế này mà các ông không nhìn, đi nhìn bọn họ làm gì?"

Giọng nói của Kỷ Tuân vẫn cứ ề à, buồn bã ỉu xìu, chậm rì rì, từ dáng đứng xiêu vẹo nghiêng ngả của anh mà nói, tuyệt không hề xứng với bốn chữ uy nghiêm kiên nghị, thế nhưng Văn Dạng Dạng lại đột nhiên hiểu ra, tại sao đã ba năm rồi, mà khi Đàm Minh Cửu nhắc đến Kỷ Tuân, vẫn cứ luôn mồm luôn miệng:

"Cái thằng ấy nhiều tật xấu vô cùng, lập dị tai quái còn mắc bệnh công chúa, muốn cái gì có cái đó. Nhưng nếu nói về đáng tin, thì đúng là rất đáng tin."

Hoắc Nhiễm Nhân cũng đã đứng lên, những vị cảnh sát còn lại cũng đứng lên, bọn họ đứng ở trước mặt những người phụ nữ, tạo thành một vách tường người, ngăn cách tầm mắt của đám Hề Chí Cao.

Phụ nữ đều bị che lại, Hề Chí Cao chỉ có thể nhằm về phía Kỷ Tuân.

Oán độc trên mặt hắn đã không giấu được :

"Cậu nói cậu là tiểu thuyết gia đúng không, viết tiểu thuyết thì có thể nói hưu nói vượn à? Cậu ngăn không cho tôi nhìn vợ tôi làm gì? Truy đuổi cái gì, giam cầm cái gì, toàn những thứ linh tinh, nghe cũng nghe không hiểu! Ở đây đều là vợ chồng già được cưới hỏi đàng hoàng, con cái cũng không biết nuôi lớn được bao nhiêu đứa. Chúng nó bây giờ đều đang đi làm ở nơi khác, cuộc sống ấm no, còn có mấy đứa gửi cháu trai cháu gái về để chúng tôi nuôi, à đúng rồi, cháu gái ngoan của tôi đang đứng đó kìa."

Hắn chỉ vào nơi đứa bé đang tụ tập bên ngoài đường phân cách.

Cô bé đó chính là người đã được Kỷ Tuân tặng kẹo que, xung quanh không có bé gái nào cùng tuổi, bé gái đơn độc đứng đó, không có chỗ trốn tránh, cô bé đành phải cọ mũi chân với nhau, mờ mịt không biết làm sao cúi đầu xuống.

Kỷ Tuân thu hồi tầm mắt.

Anh hơi híp mắt: "Ông cụ này, ông thực sự là lớn tuổi rồi, đầu óc không còn linh hoạt. Có một vài người bị hại sẽ im lặng, nhưng những người khác sẽ không. Ngài nhìn tôi xem, tôi giống loại người trời sinh không có đầu lưỡi bấm bụng nhịn nhục sao? Hay là —— làm quá nhiều chuyện đuối lý, nhanh như vậy đã quên mất mới chỉ một tiếng trước, ông đã phạm phải tội nặng, suýt chút nữa để tôi tương thân tương ái thành người một nhà với bùn đất đây?"

"Cả tối ngày hôm nay, chỉ có ông là muốn lên tiếng... Nếu như đã muốn nói đến thế, vậy chúng ta trò chuyện một lát."

Kỷ Tuân ung dung thong thả bắt đầu tán gẫu:

"Tối nay các người tiến hành vây đánh đuổi đập tôi, đây là sự kiện ác ý tập thể, chia ra thành thủ phạm chính cùng tòng phạm. Tôi có ấn tượng vô cùng sâu khắc với ông, tôi nhớ ông là người chỉ huy những người khác vây đuổi chặn đường tôi, còn nhớ khi các người lấp đất, là ông thò mặt vào nói chuyện với tôi —— từ mọi mặt mà nói, ông là chủ mưu, tội của ông, nặng hơn người khác một bậc, người khác ngồi mười năm tù, ông chính là chết hoãn; người khác chết hoãn, ông chính là tử hình. Có vui hay không, có bất ngờ hay không?"

Một hạt giống kỳ diệu rơi vào trong đám đàn ông vốn đang cứng rắn như thép.

Lợi ích luôn có thể khiến người phân hóa—— sợ hãi cũng vậy.

"Còn chưa hết đâu, để tôi suy nghĩ thêm đã...Chết, thật ra cũng không đáng sợ như vậy, chết chỉ là chuyện trong nháy mắt, đáng sợ là chuẩn bị trước khi chết kìa. Các ông hẳn là chưa từng vào đồn cảnh sát đâu nhỉ? Để tôi nói cho, trước tiên các ông sẽ lập tức được hỏi cung. Trong phòng thẩm vấn không có ánh sáng không có âm thanh, không có nước không có đồ ăn, không ai để ý đến ông, lẻ loi không biết trời sáng hay đêm tối, càng không biết lúc nào sẽ kết thúc. Bởi vì sao ý à? Bởi vì trước đây chính các người đã làm như vậy với những người phụ nữ kia, đây là báo ứng."

Giọng nói của Kỷ Tuân rất nhẹ nhàng, rất chậm rãi, nhưng lại lạnh lẽo đến tận cùng.

"Sau khi thẩm vấn, các người sẽ bị bên tư pháp bắt giữ, không có luật sư nào tình nguyện giúp các người biện hộ loại chuyện rác rưởi vừa không có nhân tính vừa không có thù lao này, toàn bộ phạm nhân đều có tư cách khinh bỉ các người, nhìn chằm chằm mỗi ngày như hình với bóng, các người la hét cũng không ai để ý tới, tư pháp thẩm phán xa không với nổi, tất cả những thứ này sẽ chậm rãi phá hủy ý chí của các người, cũng giống như các người phá hủy bọn họ. Đây cũng là báo ứng."

Cảnh sát đứng ở bên cạnh muốn ngăn cản Kỷ Tuân, Kỷ Tuân nói như vậy không phù hợp quy định, cảnh sát thẩm vấn đều phải theo quy trình, trong ngục giam cũng quyết không cho phép diễn ra tình trạng bạo lực.

Nhưng bọn họ nhìn đám đàn ông hoảng hốt lo sợ, lại nhìn những người phụ nữ lẳng lặng, cuối cùng vẫn là xem thường lại chán ghét mà lựa chọn im lặng, để Kỷ Tuân uy hiếp đe dọa.

Kỷ Tuân câu chữ như dao, nhát nhát đâm vào xương thịt.

"Ông xem, thiên đạo luân hồi, báo ứng xác đáng, hiện tại, đã đến lúc ông phải xuống địa ngục rồi."

"Tao sẽ không xuống địa ngục, xuống địa ngục chính là mày, chính là cái thằng trộm mộ như mày! Bé gái không phải do tao giết, những chuyện này đều đã là mấy chục năm về trước, tao cũng không làm mày bị thương, tao không cần phải đến đồn cảnh sát, không ai có thể bắt tao, không có chứng cứ ——" Hề Chí Cao kinh hoảng, sau đó đánh bạo gào lớn, thế nhưng một tiếng răng rắc vang lên, còng tay sáng trắng khóa lại cổ tay của hắn, Hoắc Nhiễm Nhân lôi còng tay trực tiếp kéo người từ trên mặt đất lên.

Trên mặt cậu, trong mắt cậu, đều không có ấm áp, ấm áp của cậu trước giờ không để lại cho cặn bã.

"Chứng cứ còn ở trên núi, ông yên tâm, chúng tôi sẽ điều lượng lớn cảnh sát lên núi tiến hành tìm kiếm cục bộ, lần lượt tìm ra mỗi một cái bẫy mà các người đã làm, mỗi một thứ trong bẫy rập, cố định từng cái—— sau đó, chúng tôi sẽ dùng chứng cứ hiện hữu, đệ trình cơ quan kiểm sát đề nghị công tố các người. Công tố không cần người khác tố cáo ông, chứng cứ phạm tội vĩnh viễn không bao giờ im lặng."

Hề Chí Cao rốt cuộc cũng bị đánh gục, triệt để kinh hoảng, nhưng hắn kinh hoảng vẫn mang theo dã man cùng áp bức như trước, hắn nhảy dựng lên, khi bị Hoắc Nhiễm Nhân bắt lấy cũng không quên đe dọa những người phụ nữ bên cạnh "Chúng mày đi ra cho tao, chồng của chúng mày bị người ta bắt đi mà chúng mày còn nhìn cái gì! Đi ra giải thích với cảnh sát, nói với cảnh sát không có lừa bán, không có giết trẻ sơ sinh, chúng ta là kết hôn bình thường, những bé gái đã chết đều là ốm chết —— chúng mày đi ra mau—— "

"Dẫn người đi." Kỷ Tuân nghiêm khắc nói, "Đừng tạo ra tổn thương lần thứ hai nữa."

Hoắc Nhiễm Nhân đối diện với Kỷ Tuân.

Đáy mắt cậu xẹt qua một tia nghi ngờ, bước chân nhấc lên cũng chậm vài giây... Thái độ cấp bách của Kỷ Tuân khiến cậu hoài nghi Kỷ Tuân đang che giấu một số chuyện.

Đằng sau bức tường người do cảnh sát tạo thành có tiếng bước chân vang lên, một người phụ nữ đứng dậy, Kỷ Tuân quay đầu nhìn lại, là An Tâm Hà.

"Đừng ——" Anh lập tức lên tiếng ngăn cản, nhưng ngăn cản không có bất kỳ tác dụng gì.

An Tâm Hà thẫn thờ ngơ ngác, mở miệng nói chuyện.

Hoắc Nhiễm Nhân chú ý tới, trong chớp mắt, vẻ mặt của Kỷ Tuân vô cùng kỳ quái, thái độ lảng tránh, hai má nghiêng đi, giống như không đành lòng nghe cũng không muốn nghe; thế nhưng ánh mắt anh lại tỏa ra hiểu rõ, trên mặt cũng không có quá nhiều thương xót bi ai không đành lòng nghe—— đây là một chuyện mà bản thân anh không muốn đối mặt, nhưng biết chắc cuối cùng vẫn sẽ xuất hiện.

Kỷ Tuân mấp máy môi. Hoắc Nhiễm Nhân không nghe được anh nói gì, cậu cố gắng phân biệt biểu tình của Kỷ Tuân, đối phương lại khôi phục dáng vẻ buồn ngủ, tựa như lúc nào cũng có thể ngủ thiếp, nôn nóng muốn về nhà.

Sau đó, lỗ tai của Hoắc Nhiễm Nhân mới nghe thấy giọng nói của An Tâm Hà.

"Tất cả phụ nữ ở nơi này, đều là bị lừa bán tới đây. Một vài người nghe lời, vậy thì kết hôn sinh sống; không nghe lời, vậy thì trở thành tài sản chung của bọn họ..."

Hiện trường rối loạn ngắn ngủi, lại nhanh chóng yên tĩnh, không khí dính chặt lấy nhau khiến mỗi người đều cảm thấy nghẹt thở.

"Hiện tại đứng ở chỗ này, đều là những người nghe lời. Bé gái sơ sinh quả thực không phải bọn họ giết, là tôi giết. Tôi là y tá, khi đỡ đẻ các bé gái, đã giết chúng nó."

Bà nói ra bình tĩnh như vậy, đơn giản như vậy:

"Đừng đi đường cũ của chúng tôi. Sạch sẽ mà đến, sạch sẽ mà đi thôi."

Một tiếng nghẹn ngào đột ngột vang lên, phá vỡ không khí dường như đóng băng lại.

Văn Dạng Dạng rốt cục không nhịn được mà khóc, cô lau nước mắt, nói: "Không sao, cô là bị ép, tình huống đặc biệt, tìm một luật sư tốt, nói rõ mọi chuyện với tòa, tòa sẽ phán xử khoan hồng, tất cả mọi người sẽ thông cảm cho cô."

Tìm luật sư tốt, công bố vụ án, xé ra vết sẹo, kể lại thống khổ, để mặc mỗi người dùng kính lúp nghiên cứu nỗi đau của bà... Kỷ Tuân đã thu về ánh nhìn dành cho An Tâm Hà cùng còn những người còn lại, anh nhìn phía trước, nơi này đèn đuốc sáng choang, thế nhưng ngọn núi trước mặt vẫn cứ đen kịt, không biết lúc nào mới có thể được soi sáng.

"... Vậy sao?"

An Tâm Hà mỉm cười. Bà cao lớn, cường tráng, bà đứng ở đây, bóng tối từ từ chảy qua gương mặt bà.

"Nhưng tôi còn giết những người khác."

"Tôi đã giết Đường Cảnh Long."

--------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play