Sau đó Hoắc Nhiễm Nhân thật sự ngủ thiếp đi, ngủ một giấc đến mười giờ, ngủ qua giờ cơm tối.
Đến khi tỉnh lại, cơn buồn ngủ vẫn chưa hoàn toàn buông tha cho người bị bắt làm tù binh, Kỷ Tuân nhìn thấy Hoắc Nhiễm Nhân hơi ngẩn mặt ra, dường như cũng có chút ảo não.
Hiếm khi thấy được cảm xúc rõ ràng như vậy trên khuôn mặt đối phương.
"Đói không?" Kỷ Tuân nhanh chóng hỏi.
"..." Hoắc Nhiễm Nhân lắc đầu.
"Vậy em ngủ tiếp đi." Kỷ Tuân nói, thuận thế vỗ về Hoắc Nhiễm Nhân.
"..." Hoắc Nhiễm Nhân nhìn anh.
Không cần lên tiếng, Kỷ Tuân đã cảm nhận được câu hỏi mà Hoắc Nhiễm Nhân muốn hỏi.
Anh thì sao? Anh có đói không?
"Anh không đói." Kỷ Tuân trả lời.
Anh nói thật đấy.
Ngày ngày nằm im trong bệnh viện, sao mà có khẩu vị cho nổi.
Hiện tại Kỷ Tuân cứ nhìn thấy cơm lại muốn thở dài, thế nên vì sao con người lại phải ăn cơm cơ chứ?
"..." Hoắc Nhiễm Nhân vẫn tiếp tục nhìn anh.
"Anh đói sẽ tự đi ăn." Kỷ Tuân trả lời trôi chảy, thuận tiện đưa chén nước cho Hoắc Nhiễm Nhân, "Uống ngụm nước cho nhuận họng, ngày mai ngủ dậy rồi tắm... Những chuyện khác cứ yên tâm, mặc dù anh bị thương, nhưng cảm ơn trời cao không có tàn phế, động tác này không quá đau, với cả anh cũng phải làm phục hồi chức năng mà."
Hoắc Nhiễm Nhân không nói gì.
Mà biểu cảm trên gương mặt càng lúc càng thoải mái, giống như hoàn toàn hài lòng, cũng không phải đấu tranh giữa ngủ tiếp và tỉnh giấc nữa.
Cậu ngoan ngoãn uống một hớp nước trong tay Kỷ Tuân, lại thay đổi vị trí, từ nằm ngang sang nằm song song cùng với Kỷ Tuân. Nhưng vừa đặt gáy xuống gối lại đột nhiên thay đổi tư thế, từ nằm thẳng biến thành nằm nghiêng, vùi nửa khuôn mặt vào hõm vai của Kỷ Tuân, đặt tay lên eo Kỷ Tuân.
Sau đó giọng nói khe khẽ vang lên.
"Đau..."
Hả?
"Phải nói cho em biết..." Hoắc Nhiễm Nhân lẩm bẩm. Lẩm bẩm xong lại chìm vào giấc ngủ say.
Kỷ Tuân bật cười.
Mặc dù Hoắc Nhiễm Nhân đã ngủ, nhưng anh vẫn hứa với cậu:
"Anh biết rồi, chắc chắn sẽ nói cho em mà."
*
Ngủ một giấc thật đã đời, ngày hôm sau thức dậy, Hoắc Nhiễm Nhân tràn đầy năng lượng, cậu nhanh chóng xuống giường, bước vào phòng tắm, chỉ mất mười lăm phút để giải quyết một loạt vấn đề như đánh răng, rửa mặt, tắm rửa.
Lúc này Kỷ Tuân chậm chạp bò dậy, nhìn đồng hồ: "Hình như vẫn còn sớm."
Hoắc Nhiễm Nhân: "Em ngủ đủ rồi."
Cậu cầm khăn lau tóc, trên mặt còn có vài giọt nước rơi xuống từ đuôi tóc, giống như lưỡi dao vừa được rửa qua, nói chung là có cảm giác sắc bén sau khi rửa sạch bụi bặm vậy.
Kỷ Tuân: "Thế em ăn sáng đi rồi hẵng đến cục cảnh sát."
Hoắc Nhiễm Nhân không phản đối.
Dậy sớm vào buổi sáng, ngay cả không khí cũng trong lành hơn. Gió lùa qua khung cửa sổ mở rộng, một vài đóa ngô đồng rơi xuống đất, rõ ràng đã rời khỏi cành cây, thế nhưng vẫn tươi non mơn mởn.
Khẩu phần ăn dành cho bệnh nhân được y tá bưng đến tận phòng, cũng khá phong phú, có bánh quẩy, bánh bao, cháo loãng cùng các món ăn kèm.
Chỉ là vẫn chưa đủ cẩn thận, bánh quẩy không được cắt thành miếng nhỏ, không tiện cho người bị thương nhai thức ăn. Vết thương đâm xuyên qua xương quai xanh không những làm vai không thể cử động được, mà thậm chí nghiêm trọng sẽ ảnh hưởng đến ăn uống, mỗi lần nhai nuốt đều là một lần khổ sở.
Hoắc Nhiễm Nhân xắn ống tay áo, cách bánh quẩy thành từng miếng nhỏ dễ vừa miệng, đút cho Kỷ Tuân: "Anh thử xem có được không."
Kỷ Tuân a một miếng, ngậm bánh quẩy rồi nhai chầm chậm, sau khi nuốt xuống thì nở nụ cười thật tươi với Hoắc Nhiễm Nhân: "Vừa phải, nhai vào không đau."
Hoắc Nhiễm Nhân thoả mãn gật đầu, trong lúc thỉnh thoảng lại đút cho Kỷ Tuân một miếng cũng đồng thời ăn xong bữa sáng.
Sau khi bữa sáng kết thúc, cậu không vội vã rời đi ngay mà làm cách tương tự với hoa quả trong phòng bệnh, mang hết hoa quả đi rửa sạch, gọt vỏ, cắt thành từng miếng, chia vào ba bát nhỏ theo ba bữa sáng trưa tối, bọc màng bọc thực phẩm rồi bỏ vào trong tủ lạnh; sau đó rót sữa, cho vào lò vi sóng quay ở nhiệt độ cao trong 2 phút, đến khi sữa có độ ấm vừa phải mới đặt xuống trước mặt Kỷ Tuân.
Vẻ mặt của Kỷ Tuân hơi kỳ lạ.
Mặc dù anh rất hưởng thụ sự săn sóc của Hoắc Nhiễm Nhân, nhưng...
Hoắc Nhiễm Nhân dặn dò: "Ngoan ngoãn ở trong phòng bệnh."
Kỷ Tuân ngoan ngoãn gật đầu: "Ừ, anh chờ em về."
Cứ cảm thấy thay vì chăm sóc người yêu, kiểu chăm sóc này, có lúc trông cứ như đang chăm sóc thú cưng... ý?
Dáng vẻ ngoan ngoãn an phận thủ thường của Kỷ Tuân chỉ kéo dài cho đến khi cửa phòng bệnh đóng lại.
Hoắc Nhiễm Nhân vừa rời khỏi, Kỷ Tuân đã lập tức thở phào, anh xem lịch trước, vô cùng vui vẻ mà phát hiện ra, chỉ còn hai ngày nữa là anh có thể xuất viện rồi.
Đương nhiên là anh vẫn nhớ ngày xuất viện.
Nhưng mà xem lịch, mỗi một ngày trôi qua sẽ lại dùng bút gạch đi một ngày, rất dễ tạo thành cảm giác nghi thức nho nhỏ, đồng thời cũng giúp giải tỏa cảm giác hơi lo lắng trong lòng anh.
Sắp xuất viện rồi, cũng nên sắp xếp một số việc.
Kỷ Tuân cầm cuốn sổ lên trước, tay anh vẫn chưa quá linh hoạt, nhưng dùng tay trái tô tô vẽ vẽ là được, anh dành không ít thời gian cho cuốn sổ, đến lúc gần chín rưỡi anh mới cầm điện thoại lên, bấm số gọi, cuộc điện thoại này kéo dài rất lâu, gần như nói ròng rã hơn nửa tiếng, sau đó Kỷ Tuân lại gọi thêm vài cuộc, thời lượng đều rất dài, đến khi anh cúp điện thoại, một buổi sáng đã trôi qua, thời gian đã hơn mười một rưỡi.
Anh đứng dậy, cẩn thận duỗi người, đi lại vài vòng trong phòng bệnh, lại ngửi hương hoa ngô đồng ngoài cửa sổ mấy hơi thật sâu, sau khi thả lỏng xong, anh cảm thấy cũng sắp đến giờ, có thể tranh thủ thời gian ăn cơm mà gọi điện cho cục trưởng Chu ——
Cuộc gọi được kết nối, cục trưởng Chu thật sự rất quan tâm anh: "Dạo này hồi phục thế nào rồi? Chú đã xin cấp bằng khen cùng một khoản tiền thưởng cho cậu rồi đấy, lúc nào rảnh thì đến mà nhận."
"Cháu không cần đâu." Kỷ Tuân cò kè mặc cả với cục trưởng Chu, "Có thể tính cho Hoắc Nhiễm Nhân không chú?"
"Gì, bằng khen là trái táo hay sao, mình không ăn thì có thể cho người khác?" Cục trưởng Chu hỏi ngược lại, nhưng lại nói, "Cậu cứ nhọc lòng chuyện không đâu, vụ án lần này công lao lớn như vậy, còn lo lắng Hoắc Nhiễm Nhân không đủ công trạng?"
Về chuyện lần này, cục trưởng Chu quan tâm thì quan tâm, nhưng vẫn có phê bình kín đáo.
Chủ yếu nhằm vào hàng loạt hành vi xấu của Kỷ Tuân như không trao đổi, không liên lạc, không nghe lời, không theo quản chế —— Đương nhiên, chuyện đã xảy ra rồi, cáu giận cũng phải tính sổ sau, trọng tâm bây giờ là phải dưỡng thương cho tốt.
Kỷ Tuân vốn dựa vào chuyện này mới dám gọi cho cục trưởng Chu, anh trực tiếp đi vào vấn đề:
"Thật ra là có liên quan đến Hoắc Nhiễm Nhân..."
"Hả?"
"Dạo này em ấy bận lắm luôn chú"
"Ừ?"
"Nếu đã lập được công, thì phải cho em ấy nghỉ ngơi chứ," Kỷ Tuân tỏ rõ.
"À —— "
Kỷ Tuân vừa nghe đã biết việc này cũng hơi khó, nhưng anh vẫn cố gắng thuyết phục cục trưởng Chu: "Hoắc Nhiễm Nhân thậm chí còn trực tiếp lên thuyền làm nằm vùng để giải quyết vụ án này, nhưng công việc phía sau có cần thiết giữ em ấy lại không? Vừa mới bước xuống con thuyền phải tranh đấu kịch liệt; lại liên tục tìm kiếm manh mối suốt nửa tháng, dù thế nào cũng tương đối đủ rồi, chú cũng không thể cạo trọc một con cừu được, đúng không?"
"Ừ ừ ừ." Cục trưởng Chu, "À à à."
Không cần nghe tiếp nữa, đối phương vốn không nghe lọt những gì anh nói!
Kỷ Tuân bất đắc dĩ, chỉ đành mắng một tiếng nho nhỏ: "Chu Bái Bì!"
"Ừ ừ ừ... Hả?" Cục trưởng Chu phản ứng lại, "Cậu chửi tôi."
Kỷ Tuân le lưỡi, nhanh chóng cúp điện thoại, giả vờ như chưa xảy ra chuyện gì.
"Thằng nhóc con." Tốc độ tay của Kỷ Tuân quá nhanh, cục trưởng Chu mắng một tiếng với cuộc điện thoại đã kết thúc. Sau đó cục trưởng ngẫm nghĩ một lát cũng tìm ra được điểm bất thường.
Nếu Hoắc Nhiễm Nhân muốn xin nghỉ thì đích thân đến xin mình là được. Cũng đâu phải mình không cho.
Vì sao phải cần Kỷ Tuân nói hộ?
Chẳng lẽ hai người này...
Trong thời gian lên thuyền đã đồng tâm hiệp lực, kề vai sát cánh, tình anh em cách mạng trở nên vô cùng sâu sắc?
Cục trưởng Chu tìm được câu trả lời hợp lý bèn vứt điện thoại qua một bên, không nghĩ nữa.
Trên có chính sách, không thể lay chuyển. Kỷ Tuân cũng có kế hoạch dự phòng. Chỉ có thể nhờ các đồng nghiệp san sẻ với Hoắc Nhiễm Nhân thôi.
Người đầu tiên anh nghĩ đến đương nhiên là Viên Việt.
Nhưng Kỷ Tuân nghĩ đến Viên Việt được ba giây lại hổ thẹn mà loại bỏ suy nghĩ này.
Hạ Ấu Tình đã sinh, là một bé gái, bây giờ Viên Việt đang bận bịu cả hai bên, vừa phải tích cực tham gia công việc phía sau, vừa phải nhanh chóng về nhà sau khi tan việc, giúp đỡ mẹ từ quê lên chăm sóc cả con cả vợ... Xin lỗi, chưa thể gọi là vợ được, Hạ Ấu Tình vẫn chưa lên tiếng tha thứ cho Viên Việt nữa mà.
...
Chờ chút.
Hạ Ấu Tình đã nói chưa? Chắc là chưa nói đâu?
Kỷ Tuân lại không chắc chắn, mặc dù nhàm chán dưỡng thương trong bệnh viện đã lâu, nhưng anh thật sự không để ý tới chuyện của Viên Việt và Hạ Ấu Tình, vốn không biết bây giờ hai người họ đã tiến triển đến bước nào rồi.
Có phải hơi bỏ bê bạn bè rồi không.
Kỷ Tuân cảm thấy hổ thẹn với tình bạn giữa mình và Viên Việt được vài giây, sau đó anh cầm điện thoại di động, gọi cho Hạ Ấu Tình.
"Kỷ Tuân, cậu hồi phục thế nào rồi? Mấy hôm nữa thì xuất viện." Hạ Ấu Tình nhận điện thoại, có chút áy náy, "Đúng lúc đang ở cữ, không thể đến thăm cậu, thật ngại quá."
"Không cần tới thăm, không sao đâu." Kỷ Tuân trả lời rất chân thành, so với sự quan tâm mà anh dành cho Hạ Ấu Tình, thì sự quan tâm Hạ Ấu Tình dành cho anh đã là rất quan tâm rồi, "Lần này gọi đến là có việc muốn hỏi chị..."
"Chuyện gì thế?"
"Viên Việt theo đuổi được chị chưa?"
"À..." Giọng điệu của Hạ Ấu Tình trở nên khác lạ, "Viên Việt bảo cậu hỏi tôi hả?"
"Không phải."
"Chuyện này quả thật không phù hợp với tính cách của cậu." Hạ Ấu Tình nói, nếu không phải Viên Việt hỏi, vậy vì sao Kỷ Tuân lại hỏi, cô cũng đã hiểu rõ trong lòng.
Chuyện giữa Kỷ Tuân và Hoắc Nhiễm Nhân, có lẽ Hạ Ấu Tình là người nhìn ra sớm nhất. Kỷ Tuân nghĩ. Anh thích thú mà nhớ lại, khi đó anh còn tưởng đây chỉ là một hiểu lầm nho nhỏ, một hiểu lầm có hơi xấu hổ nhưng không ảnh hưởng đến toàn cục.
Bây giờ nhìn lại, hiểu lầm lắc mình biến hóa, trở thành một bắt đầu ngọt ngào.
Có lẽ cuộc đời vốn là thay đổi thất thường như vậy, có lúc đầy rẫy đau khổ, có lúc lại tràn ngập bất ngờ, thế nhưng chỉ cần mình không chịu thua, vậy sẽ đến lượt vận mệnh phải chịu thua.
"Lúc trước, Viên Việt cũng biểu hiện không tồi..." Hạ Ấu Tình nói tiếp.
Kỷ Tuân còn chưa kịp mừng cho Viên Việt.
Hạ Ấu Tình đã nói: "Nhưng bây giờ lại như người chết ấy."
"..." Anh im lặng vài giây, một lần nữa nhận tội với Viên Việt.
Nếu như không phải anh, có lẽ Viên Việt đã không bị cuốn vào vụ án này; nếu như không bị cuốn vào vụ án này, có lẽ Viên Việt sẽ không lại trở thành người chết trong suy nghĩ của Hạ Ấu Tình.
Hạ Ấu Tình thở dài: "Anh ấy thế mà lại kê một chiếc giường xếp trong phòng khách nhà tôi."
Kỷ Tuân: "?"
"Không còn phòng khác à? Sô pha thì sao?"
"Còn phòng khác, trong phòng có giường, cũng có sô pha."
Kỷ Tuân hiểu ra rồi.
"Nhưng Viên Việt nói ngủ ở giường thì ngủ say quá, mà bế con ngủ ở sô pha thì lại không an toàn, ngủ trên giường xếp dễ tỉnh giấc, con vừa khóc cái là nghe được luôn. Ít nhiều cũng có lý, nhưng cái giường xếp của Viên Việt thật sự làm người ta căng thẳng tinh thần, cảm giác giống như chuẩn bị đi đánh giặc bất cứ lúc nào ấy..." Hạ Ấu Tình phàn nàn thì phàn nàn, nhưng vẫn thừa nhận, "Quả thật có hiệu quả. Buổi tối tôi hoàn toàn không nghe thấy tiếng con khóc, Viên Việt còn có thể tranh thủ làm việc nhà trong lúc con thức hay khi cho con bú... Chẳng lẽ anh ấy không biết mệt chắc?"
"Những việc này đều miễn cưỡng xem như là hành vi bình thường. Thế nhưng anh ấy còn muốn ban ngày cũng mang con đến cục cảnh sát, nói là đã viết báo cáo xin cục trưởng Chu, cục trưởng Chu hoàn toàn đồng ý... Tôi chỉ có thể nói, bọn họ đều điên hết với nhau rồi hay sao." Hạ Ấu Tình ngán ngẩm.
Kỷ Tuân đâu chỉ hiểu ra, anh còn rõ ràng bị nhét đầy một mồm cơm chó kia kìa.
Khổ nỗi Hoắc Nhiễm Nhân không ở đây.
Anh không hề muốn một mình tận hưởng bát cơm chó này.
"Xem ra..."
"Xem ra cậu có thể tắt điện thoại rồi." Hạ Ấu Tình bổ sung nốt lời Kỷ Tuân chưa nói hết, sau đó cô mỉm cười, khẽ nói, "Trước khi cúp điện thoại, tôi nói với cậu một tiếng, nhũ danh của con bé là Hy Hy."
"Tôi nghĩ... Tôi hy vọng, cho dù là thời điểm nào, con bé cũng luôn ngập tràn hy vọng."
"Với cả, lúc nào mới có thể ăn rượu mừng của hai người đây? Tôi tạm thời không dùng đến, nhưng lúc trước từng làm rất nhiều bài tập, nếu cần, tôi sẽ gửi cho cậu."
Kỷ Tuân ngắt điện thoại trò chuyện với Hạ Ấu Tình, cân nhắc một lát lại gọi cho Viên Việt.
Rất rõ ràng, Viên Việt đã thu được thành tích không nhỏ trên con đường theo đuổi bà xã, nếu đã như vậy, anh hoàn toàn có thể tham khảo.
Dù sao thì cách nhìn của người khác cũng có thể sửa chữa thiếu sót của bản thân mà.
Viên Việt bận rộn công việc, mặc dù bây giờ hẳn là thời gian nghỉ ngơi ăn cơm trưa, nhưng anh vẫn quyết định nói ngắn gọn, tránh lại gián tiếp gia tăng công việc cho Hoắc Nhiễm Nhân: "Có một chuyện muốn hỏi, để theo đuổi bà xã, anh đã chuẩn bị bao nhiêu kế hoạch."
Viên Việt: "Hả?"
Tuy rất khó hiểu với câu hỏi của Kỷ Tuân... Nhưng Viên Việt vẫn hết sức thành thật, không chút giấu giếm mà nói toàn bộ kế hoạch cho Kỷ Tuân.
Rất đơn giản, dùng một câu đã có thể quy nạp:
"Quần áo tôi giặt, sàn nhà tôi lau, con tôi bế, bát tôi rửa."
Kỷ Tuân nghe xong: "..."
Viên Việt thấp thỏm: "... Không được sao?"
"Không phải không được." Kỷ Tuân chỉ chậm rãi hỏi, "Vì sao Hạ Ấu Tình không tìm bảo mẫu?"
Viên Việt bị anh hỏi khó : "... Ừm."
"Mặc dù làm thay bảo mẫu cũng không tồi, nhưng đừng cứ mãi băn khoăn về bảo mẫu như thế." Trước đây Kỷ Tuân đã từng đề nghị rồi, anh cho rằng Viên Việt sẽ tiến bộ, nhưng xem ra Hạ Ấu Tình vẫn rất thích chiêu này của Viên Việt, cho nên Kỷ Tuân chỉ nói, "Người anh em, dần dần từng bước cũng là có tiến bộ, nhưng anh đừng chìm trong tự mãn, mù quáng lạc quan, phải tích cực mạnh dạn, không ngừng cố gắng."
"Không sao." Vừa nhắc tới không ngừng kiên trì, dũng cảm nỗ lực, Viên Việt sẽ tự tin lại ngay, hắn tự nhận việc này thuộc vùng an toàn của mình.
"Được rồi, anh tiếp tục cố gắng, cố lên."
Kỷ Tuân cổ vũ ngoài mặt mà thôi, anh gọi đến là muốn học hỏi một vài biện pháp thành công, nhưng bây giờ xem ra, biện pháp của Viên Việt không phù hợp với anh, anh dùng cách của chính mình thì tỷ lệ thành công lên đến 90%, nhưng nếu dùng cách của Viên Việt, chỉ sợ Hoắc Nhiễm Nhân lại cảm thấy anh bị người khác nhập hồn.
Anh đã chuẩn bị tắt điện thoại, nhưng Viên Việt lại nói:
"Thật ra... Tôi cảm thấy tôi có thể dần dần từng bước còn nhờ vận may nữa."
"Như nào?"
"Thì cái hôm Tình Tình sắp sinh ấy, vỡ nước ối trong phòng, đã gọi xe cứu thương, xe cứu thương lập tức tới ngay, nhưng lúc đó tôi nóng đầu quá... Bế thẳng Tình Tình vọt vào bệnh viện..." Viên Việt hơi túng quẫn, "Sau đó mẹ tôi kể cho tôi nghe, tôi bế Tình Tình chạy đằng trước, bác sĩ nhấc cáng cứu thương đuổi theo phía sau, đuổi đến mức vừa mắng vừa thở hồng hộc."
"Xì." Nghĩ đến hình ảnh kia, Kỷ Tuân cũng bật cười.
"Mẹ tôi còn lấy điện thoại quay lại đoạn này, Tình Tình ra khỏi phòng sinh liền nhìn thấy, tôi cũng..."
"Ông trời đứng về phía anh rồi." Kỷ Tuân cảm khái.
"Còn có..."
"Sao?" Xét thấy Viên Việt đã đóng góp một chi tiết không tồi, Kỷ Tuân quyết định nghe thêm vài câu.
"Cậu đừng nói cho Tình Tình." Viên Việt thẹn thùng cười nói, "Thật ra tôi cảm thấy, mặc dù tôi rất mong chờ có thể tái hợp với Tình Tình, nhưng quá trình theo đuổi lần nữa cũng rất tốt. Ngày nào tôi cũng mang lòng thấp thỏm... Không phải kiểu thấp thỏm khó chịu, là cảm giác thấp thỏm cả trái tim cả con người đều trở nên trẻ trung, tràn đầy sức sống."
Trùng hợp.
Cùng một thế giới, cùng một loại yêu đương.
Kỷ Tuân khẽ mỉm cười khi nghĩ đến một câu nói mà Hoắc Nhiễm Nhân đã từng hé lộ.
Chỉ cần ở cạnh người mình thích, thì mỗi quá trình đều có vị ngọt ngào của riêng nó. Cảm giác vừa chua xót vừa ngọt ngào khi yêu công khai rất tốt, nhưng...
"Mình thích ngọt ngào hơn..." Kỷ Tuân đăm chiêu: "Rắc nhiều đường cũng không thành vấn đề đâu nhỉ?"
Sau khi gọi điện thoại cho Viên Việt cùng Hạ Ấu Tình, Kỷ Tuân cảm giác hình như mình đã quên mất chuyện gì đó.
Anh cẩn thận ngẫm nghĩ, nhớ ra rồi.
Gọi cho đội trưởng đội cảnh sát hình sự thành phố Cầm, Triệu Vụ trước đã. Lần này có thể hoàn thành vụ án lớn như vậy, đồng nghiệp thành phố Cầm cũng đóng vai trò vô cùng quan trọng, ngay cả manh mối then chốt mà bọn họ dùng để đối chất với Dụ Từ Sinh cũng là được Triệu Vụ cung cấp.
Bây giờ vẫn về vụ án, gọi điện trao đổi với các đồng nghiệp ở thành phố Cầm xa xôi cũng là chuyện rất bình thường, đúng không?
Điện thoại được kết nối.
Kỷ Tuân lên tiếng chào hỏi Triệu Vụ: "Chào đội trưởng Triệu."
Triệu Vụ cũng rất nhiệt tình: "Chào chuyên gia Kỷ."
"Thật ra lần này gọi điện cho đội trưởng Triệu là vì liên quan đến vụ án ..." Kỷ Tuân muốn giảm bớt công việc cho Hoắc Nhiễm Nhân, lại không tiện nói thẳng, chỉ đành vòng vo tam quốc.
Nhưng Triệu Vụ là đội trưởng đội cảnh sát hình sự, nghe vào trong tai, nghĩ tận trong lòng, nghiền ngẫm một lát đã hiểu.
Đội trưởng Triệu lập tức đồng ý: "Chuyên giả Kỷ yên tâm, phía chúng tôi đã tăng ca để theo kịp tiến độ rồi, không còn quá nhiều việc đâu, chúng tôi sẽ tranh thủ!"
Kỷ Tuân nhìn Triệu Vụ với cặp mắt khác xưa: "Đội trưởng Triệu, anh đúng là người tốt."
Triệu Vụ cười ha ha: "Tuy tôi có vợ rồi, nhưng cũng đừng phát thẻ người tốt cho tôi nữa nhá."
Thành công dễ dàng khiến Kỷ Tuân hài lòng cúp điện thoại, sau khi cúp điện thoại, anh không ngừng không nghỉ mà lập tức gọi tiếp cho Đàm Minh Cửu.
Đàm Minh Cửu nhanh chóng bắt máy: "Alo, lão Kỷ à, khách quý nha! Vết thương ra sao rồi?"
Kỷ Tuân: "Vết thương của tôi sắp lành rồi."
Giọng nói lanh lợi của Đàm Minh Cửu vang lên: "Thế thì tốt quá!"
"Nhưng anh lại không tốt lắm." Kỷ Tuân chậm rãi nói.
"Hả?"
"Công việc của anh thì sao?" Kỷ Tuân chỉ điểm, "Từ ngày 29 tháng trước đến cho đến hôm nay, tính toán đâu ra đấy cũng mười chín ngày rồi, anh vẫn chưa làm xong ư? Với thái độ như thế này, anh có làm nổi không đấy?"
"Sao tôi lại không làm nổi?" Đàm Minh Cửu chẳng hiểu ra làm sao.
"Vụ án lớn như thế, công lao cũng rất to, cơ hội chỉ đến một lần mà thôi." Kỷ Tuân ám chỉ.
Nói thật, Đàm Minh Cửu rất cảm động: "Lão Kỷ, cậu bị thương nặng như vậy mà vẫn nhớ đến tôi?"
"Dù sao chúng ta cũng là bạn cũ." Kỷ Tuân cảm khái, "Tôi không nhớ đến anh thì nhớ đến ai?"
"Người anh em!"
"Người anh em, cố gắng lên." Kỷ Tuân cổ vũ lần nữa, mục đích của anh cũng chỉ có thế.
"Haiz, tôi cảm thấy dạo này tôi đã cố gắng vượt chỉ tiêu rồi." Nhưng Đàm Minh Cửu lại thở dài, "Không phải tôi đã từng nói với cậu rồi sao, tôi chỉ muốn làm một tay cảnh sát ngớ ngẩn đứng bên cạnh thám tử, toàn bộ quá trình không cần động não, chỉ phụ trách khen giỏi quá là được mà..."
"..." Kỷ Tuân, "Anh như thế này là không được đâu. Người không nghĩ xa, tất có lo gần."
Nhưng Đàm Minh Cửu rất lạc quan: "Không sao, tâm thế của tôi rất tốt, có đủ tiền là được."
"..." Kỷ Tuân, "Chúng ta muốn thăng chức là vì tiền sao? Chúng ta vì vinh dự cơ mà. Anh xem Hoắc đội cũng không thiếu tiền, thế nhưng em ấy vẫn liều mạng làm việc đấy thôi?"
"Không phải thế thì sao Hoắc đội lại là Hoắc đội, còn tôi chỉ là tiểu Đàm?" Đàm Minh Cửu bình thản đáp lại, mặc kệ sự đời, "Phải biết hài lòng với những gì mình đang có, tiền lẫn chức vị, đủ dùng là được."
"Mặc dù anh nghĩ như vậy," Kỷ Tuân chậm rãi, "Nhưng có thể vợ con anh nghĩ khác."
"Lão Kỷ này..."
"Hả?"
"Có phải do cậu bị thương, lâu rồi không ra ngoài cho nên cảm thấy ngột ngạt lắm đúng không?" Đàm Minh Cửu cẩn thận từng li từng tí, "Tại chúng tôi, đều tại chúng tôi, tuy bây giờ cục cảnh sát có hơi bận thật, nhưng bận đến đâu đi nữa cũng không nên chậm trễ việc đến thăm cậu. Cậu đợi một lát, đợi tôi tổ chức mọi người cùng nhau đến bệnh viện thăm cậu!"
"Tôi không cần!" Kỷ Tuân phát hiện sự việc đã rẽ theo chiều hướng không đúng, quả quyết nói, "Tôi chỉ cần anh chăm chỉ làm việc, đừng lãng phí thời gian vào những chuyện không đâu!"
"Tôi thấy tối nay cũng không tệ." Đàm Minh Cửu, "Quyết định rồi, tối hôm nay luôn, chúng tôi sẽ cùng đến thăm cậu!"
"... Đừng tự mình quyết định như thế." Kỷ Tuân lườm một cái, "Nghe cho kỹ xem rốt cuộc tôi đang nói gì."
Nhưng anh càng nói như vậy, Đàm Minh Cửu càng lo lắng.
Một người nhàn hạ không muốn chuyển mình suốt ba năm đột nhiên gọi điện khuyên hắn phải có chí tiến thủ, xin hỏi người không muốn động tay làm gì cả như Kỷ Tuân đã đứng trên lập trường nào, đứng ở góc độ nào, lại dùng logic kỳ lạ nào mà có thể nói ra một cách đương nhiên như thế hả?
Rõ ràng, có vấn đề!
Hơn nữa vấn đề còn rất lớn.
Đàm Minh Cửu thầm nghĩ, hắn cảm thấy cứ để mặc Kỷ Tuân tiếp tục như vậy sợ là không được, tốt nhất phải can thiệp, hơn nữa can thiệp càng sớm càng tốt, thế là hắn cúp điện thoại, gọi video cho Kỷ Tuân.
Kỷ Tuân nhận.
Đàm Minh Cửu quan sát hoàn cảnh xung quanh Kỷ Tuân, còn đang ở bệnh viện, rất tốt.
Kỷ Tuân rất kiên nhẫn mà nói với Đàm Minh Cửu: "Tôi không cần anh đến thăm, chỉ cần anh chăm chỉ làm việc là được..."
"Được được được, làm việc." Đàm Minh Cửu cũng dùng kỹ năng diễn xuất đẳng cấp nhất của mình để chăm sóc tinh thần mong manh của Kỷ Tuân, "Nếu cậu đã không cho chúng tôi tới, vậy thì để chúng tôi gọi video cho cậu, cậu cũng tiện cổ vũ chúng tôi làm cố gắng làm việc."
"Ừm..." Kỷ Tuân cảm thấy đây cũng là một biện pháp giải quyết rất tốt. Nhưng mà ngoại trừ Đàm Minh Cửu, anh không thân với những người khác lắm, "Liệu có vô duyên không..."
"Khuyên mọi người cố gắng làm việc sao lại vô duyên được?" Đàm Minh Cửu hỏi ngược lại.
"..." Trong lúc nhất thời, Kỷ Tuân còn thấy được tư tâm của mình đã lóe lên hào quang.
Cho nên, khi anh phát hiện Đàm Minh Cửu đang ở trong phòng ăn, đồng thời đặt điện thoại di động lên bàn xoay của căng tin, anh đã chậm nửa nhịp, bỏ lỡ cơ hội lập tức ngăn cản Đàm Minh Cửu.
Bàn xoay chuyển anh tới trước mặt Văn Dạng Dạng.
Văn Dạng Dạng tràn đầy sức sống: "Thầy Kỷ, tôi sẽ cố gắng làm việc, thầy yên tâm, thầy cũng phải yên tâm dưỡng thương đấy nhá!"
Thật ra Kỷ Tuân không muốn bóc lột Văn Dạng Dạng cho lắm, nhưng lúc này anh chỉ có thể nói: "Tôi tin tưởng cô..."
Bàn xoay lại chuyển anh tới trước mặt cảnh sát đeo kính, Chung Tiểu Cẩn.
Chung Tiểu Cẩn không thường xuyên tiếp xúc với Kỷ Tuân, có hơi lo lắng, đẩy gọng kính: "Anh Kỷ yên tâm, tôi sẽ cố gắng."
Kỷ Tuân ôm mong đợi: "Cố lên."
Bàn xoay lại di chuyển, chuyển anh đến trước mặt những thành viên còn lại trong đội hai, bọn họ đều rất có chí tiến thủ, không cần Kỷ Tuân lên tiếng đã vô cùng thân thiện, vô cùng tự giác, chủ động nói mình sẽ cố gắng làm việc, khiến Kỷ Tuân nhất thời cảm thấy mình cứ như Kỷ bóc lột đang đi tuần tra công nhân vậy...
Sau đó, bàn xoay vung đuôi, vung anh đến... trước mặt Hoắc Nhiễm Nhân.
Kỷ Tuân đã biết cảm giác thầm bất an lúc trước là đến từ đâu rồi.
Xoay xong các thành viên đội hai, không phải sẽ xoay tới trước mặt Hoắc Nhiễm Nhân sao?
Hai người nhìn nhau qua màn hình điện thoại.
Bọn họ không hẹn mà cùng nhớ tới cuộc trò chuyện lúc tách nhau ra vào sáng sớm.
"Ngoan ngoãn ở trong phòng."
"Chờ em về."
Hoắc Nhiễm Nhân khoanh tay ôm ngực, thoáng nhướng mày, lộ ra một nụ cười như có như không mà nói với Kỷ Tuân: "Yên tâm, em sẽ nghe theo ý anh, chăm chỉ làm việc."
Kỷ Tuân: "..."
Trùng hợp lúc này, cục trưởng Chu bưng một đĩa thức ăn đi ngang qua, với đôi mắt sắc bén, ông chỉ cần liếc một cái đã nhìn thấy Kỷ Tuân đang gọi video với Hoắc Nhiễm Nhân.
Cục trưởng Chu dừng bước, duỗi tay chỉ Kỷ Tuân: "Sáng nay mới vừa gọi điện muốn xin nghỉ cho Hoắc Nhiễm Nhân, đến trưa đã gọi video bảo Hoắc Nhiễm Nhân nghỉ ngơi luôn à? Người ta có nghỉ ngơi hay không thì liên quan gì đến cậu, cậu để ý chế độ nghỉ ngơi của cục cảnh sát chúng tôi như vậy, sao không tự quay về cảm nhận xem cách phân công nhiệm vụ của tôi có hợp lý hay không?"
Trong lúc cục trưởng Chu nói chuyện, Kỷ Tuân nhìn thấy Đàm Minh Cửu.
Nhìn thấy biểu cảm khó hiểu, khiếp sợ rồi bừng tỉnh lần lượt xuất hiện trên khuôn mặt của Đàm Minh Cửu.
Được lắm.
Xem như đã hiểu ra rồi.
Kỷ Tuân nghiến răng.
Đàm Minh Cửu rụt đầu rụt cổ, trốn ra phía sau mọi người, nở nụ cười lúng túng với Kỷ Tuân, dùng khẩu hình biểu thị:
Xin lỗi xin lỗi.
Đồ chày gỗ nhà anh! Kỷ Tuân trợn mắt.
Tôi là chày gỗ thật mà. Đàm Minh Cửu cảm thấy hơi oan ức, cùng dùng ánh mắt đáp lại. Nhưng cậu cùng vòng vo rõ lắm còn gì!
Ai có thể nghĩ tới cậu vì muốn san sẻ với Hoắc đội còn có thể nghĩ ra thủ đoạn "Vây Đàm cứu Hoắc", bóc lột tôi để giảm bớt gánh nặng cho Hoắc đội cơ chứ?
Mà lúc này, trong ánh mắt dù bận vẫn cứ ung dung của Hoắc Nhiễm Nhân, lời dạy bảo của cục trưởng Chu dành cho Kỷ Tuân đã tiến triển đến nước:
"... Đăng ký xét biên chế chưa? Chuẩn bị ôn thi như thế nào rồi?"
"..." Kỷ Tuân.
Cứu mạng!
Anh sống không còn gì luyến tiếc, lập tức tắt video chạy trốn.
------------------------------------