"Tình hình hiện tại như thế nào?"
Đây là một không gian vô cùng nhỏ, tính ra không đến 6m vuông, kê một chiếc giường đơn sát tường, lại kê một chiếc bàn song song với giường cùng một bồn rửa mặt ở đầu giường là có thể hoàn toàn lấp đầy không gian nho nhỏ này.
Đương nhiên, trong phòng có hai cánh cửa, một cánh cửa đi về phía hành lang, một cánh cửa khác nằm giữa bồn rửa mặt cùng chiếc bàn, là cửa nhà vệ sinh. Nhưng nhà vệ sinh cũng không phải nhà vệ sinh riêng của phòng này, nó kẹp giữa hai căn phòng, để hai phòng dùng chung.
"Không phải cậu đã biết rồi sao?"
Mạnh Phụ Sơn trả lời. Hắn nhìn lên người Kỷ Tuân trước, Kỷ Tuân đang ngồi xếp bằng trên giường đơn của hắn, đối với người có vóc dáng cao gầy mà nói, không gian chật chội này quả thực là vô cùng chật hẹp.
Sau đó hắn nhìn xuống đầu ngón tay của Kỷ Tuân.
Kỷ Tuân đã tháo mặt nạ xuống, nhưng trang sức trên người vẫn còn nguyên, vẫn đeo dây chuyền vàng, đeo nhẫn vàng, khẩu súng của A Thang mà bọn họ vừa nói đến lúc này đang xoay tròn trên ngón tay trỏ đeo nhẫn vàng này.
Súng đen.
Nhẫn vàng.
Mà người thì cà lơ phất phơ.
"Đúng là tôi đã biết được địa điểm của hai vụ án mạng thông qua số trang sách cậu gập vào. Nhưng không phải các cậu đã xảy ra vụ án mạng thứ ba rồi sao?" Kỷ Tuân ý vị thâm trường mà thoáng dừng lại, "Tốc độ tôi quan sát hiên trường vụ án còn không đuổi kịp tốc độ các cậu phát sinh án mạng."
Cuốn "Hoa Khổ Đau" lấy từ phòng trà khi nãy đang nằm ngay ngắn trên mặt bàn, bên cạnh còn có hai cuốn sổ trắng. Khi Mạnh Phụ Sơn vào trong căn phòng này đã thấy hai cuốn sổ kia rồi, có lẽ cũng giống như bàn chải và kem đánh răng dùng một lần, được phân phát tập thể.
"Ông chủ Tưởng bị đầu độc mà chết."
Mạnh Phụ Sơn nói, sau đó lại kể ngắn gọn vài tình huống ở hiện trường cho Kỷ Tuân, kể luôn cả câu chuyện kinh dị về Ma Tổ nương nương bao trùm lên vụ án giống như một chiếc bóng.
Kỷ Tuân khẽ nhúc nhích đuôi lông mày, rơi vào trầm tư.
"Nhưng," Mạnh Phụ Sơn còn nói, "Tại sao cậu vẫn còn ở đây?"
"?" Kỷ Tuân ngước mắt, "Liên lạc với cậu."
"Vài chữ là đủ rồi." Mạnh Phụ Sơn không hề dao động, "Nhiệm vụ cậu lên thuyền không phải là tra án."
Mạnh Phụ Sơn không nói sai, Kỷ Tuân lên thuyền quả thực không phải vì tra án.
Là vì quay chụp chứng cứ phạm tội trên con thuyền này.
"Nhưng trước khi lên thuyền, tôi cũng không nghĩ tới nơi này sẽ phát sinh chuyện như vậy, phát sinh án mạng liên tiếp như vậy." Kỷ Tuân chầm chậm nói, "Hơn nữa còn có câu chuyện liên quan đến 40 năm trước. Muốn biết được câu chuyện này, chỉ có thể để chính những người còn sống nói ra, mà trong tình huống bình thường, muốn được biết chuyện này khó như lên trời... Mạnh Phụ Sơn, cậu không muốn biết sao? Đây có thể là cội nguồn mọi bi kịch."
"Tôi muốn biết, cho nên tôi mới ở trên con thuyền này. Cậu đừng quên là ai tìm cậu lên thuyền." Mạnh Phụ Sơn hơi mất kiên nhẫn, "Thế nhưng sự việc phải thực hiện lần lượt, kết quả cuối cùng của vụ bão tuyết giết người liên hoàn này không nằm trong tầm kiểm soát của chúng ta, chi bằng chúng ta kiểm soát những thứ mà chúng ta nên kiểm soát trước —— Hơn nữa hiện tại mỗi người đều bị ông Liễu nhốt vào trong phòng, hung thủ gần như không có chỗ ra tay —— Cậu đi xuống quay chụp rồi đi lên cũng sẽ không làm lỡ gì cả."
Kỷ Tuân im lặng một lát, gật gật đầu: "Cậu nói cũng đúng."
"Vậy phải tranh thủ." Mạnh Phụ Sơn thuận miệng nói, "Cậu hẳn là có giữ đường quay lại chứ?"
"Thực ra không có."
"..."
"Không cần lo lắng. Vấn đề nho nhỏ này, tự tôi có thể giải quyết."
Mạnh Phụ Sơn vẫn luôn nhìn vào ngón tay đang xoay tròn của Kỷ Tuân. Hắn nhận ra mình đã nhìn quá lâu, giống như con thiêu thân nhìn chằm chằm ngọn lửa.
"Để súng lại." Mạnh Phụ Sơn nói, "Phát hiện hung thủ, tôi sẽ khống chế hắn, chờ cậu tới hỏi rõ chuyện trước kia."
"Xét thấy mọi người đều bị đuổi vào trong phòng, tôi rất nghi ngờ cậu có cơ hội này hay không."
Kỷ Tuân trả lời, ngón tay xoay tròn của anh cuối cùng cũng dừng lại, khẩu súng vẫn luôn khiêu vũ trên đầu ngón tay anh cũng được nghỉ ngơi, tuột xuống, đụng vào nhẫn Kim Cang của anh, phát ra tiếng nhè nhẹ.
"Nhưng..." Kỷ Tuân ngẫm nghĩ lại, "Bên trên quả thực nguy hiểm hơn bên dưới. Như vậy đi, cậu cầm súng trước, chờ tôi xuống quay chụp xong lại lên tìm cậu."
Dứt lời, Kỷ Tuân đảo ngược đầu súng, đưa chuôi súng về phía Mạnh Phụ Sơn.
Đúng lúc này, hai người đồng thời nghe thấy tiếng động bên ngoài——
Không, không phải tiếng nói chuyện, tiếng bước đi hoặc là bất cứ tiếng động rõ ràng nào đột nhiên vang lên.
Đó là, hơi thở của ai đó đột nhiên loạn nhịp, nhẹ đến mức giống như hai người đều sinh ra ảo giác trong lúc căng thẳng quá độ.
Nhưng không thể là ảo giác.
Ảo giác sẽ không cùng lúc xuất hiện trên người hai người.
Kỷ Tuân đeo lại mặt nạ, nhảy xuống khỏi giường, nhẹ nhàng như một chú mèo rừng vừa mới tỉnh ngủ, không phát ra bất kỳ tiếng động nào.
Sau khi đứng dậy, anh không tiếp tục di chuyển mà liếc mắt ra hiệu cho Mạnh Phụ Sơn.
Mạnh Phụ Sơn hiểu ý, quay người ra phía cửa.
Căn phòng quá chật hẹp, bất lợi cho việc đánh đấm, càng bất lợi cho việc dùng súng, trong không gian chật chội này, cửa lại rộng chẳng khác gì hành lang, thậm chí không có cách nào trốn sau cửa đánh lén.
Tốt nhất là đi ra ngoài, giải quyết bên ngoài...
Mạnh Phụ Sơn nắm lấy tay vặn, sau đó đột nhiên ấn xuống, mở cửa ra!
Gần như ngay lập tức, một cái bóng nhảy vào từ bên ngoài, đánh thẳng vào Mạnh Phụ Sơn!
Đâu chỉ là Mạnh Phụ Sơn, Kỷ Tuân đang đợi đằng sau cũng nhất thời kinh ngạc trước tình huống đột ngột này, người nghe trộm cuộc trò chuyện của hai người biết trong tay bọn họ có súng, thế mà vẫn dám xông tới!
Đối phương cũng có súng sao?
Đối phương không có súng, cho nên mới muốn thẳng xông tới, đây là cơ hội duy nhất của người kia!
Chỉ trong chớp mắt, người kia đã bắt đầu hỗn chiến với Mạnh Phụ Sơn, quyền cước giao nhau hoa cả mắt, bọn họ vừa khắc chế lại vừa hung ác mà đấm đá lẫn nhau, mặc dù không gây ra động tĩnh đủ để thu hút sự chú ý của người khác, nhưng chiêu nào cũng trí mạng. Kỷ Tuân giơ súng lên, khó khăn lắm mới nhắm được hai người vẫn luôn di chuyển.
"Dừng tay!" Anh không chút nghĩ ngợi mà khẽ quát, "Nếu không tôi sẽ nổ súng!"
Không có ai dừng lại.
Mạnh Phụ Sơn cũng được, người xông vào cũng thế, không ai thèm dừng lại.
Lúc này, súng dĩ nhiên cũng không đủ lực uy hiếp!
Mạnh Phụ Sơn dùng khuỷu tay ghìm cổ người tới, nhưng đây giống như là kết quả người tới chủ động chui vào thì hơn, cậu quay người quăng Mạnh Phụ Sơn xuống đất.
Suýt nữa xảy ra tai nạn, Mạnh Phụ Sơn hô: "Kỷ Tuân!"
Không cần Mạnh Phụ Sơn nói, Kỷ Tuân đã bắt lấy cơ hội, ngón tay anh móc vào cò súng, đúng lúc này, người tới ngẩng mặt lên, một chiếc mặt nạ màu bạc che lại nửa khuôn mặt giống hệt với mặt nạ trên mặt anh.
Khoảnh khắc nổ súng.
Kỷ Tuân đã nhận ra cậu.
"Hoắc —— "
Anh đột nhiên dùng bàn tay còn lại đập vào cổ tay cầm súng, đường đạn run lên, bay sượt qua mặt nạ bạc trong gang tấc, bắn trúng vách tường, xuyên qua tường.
Quán tính của đòn đánh này khiến Kỷ Tuân lảo đảo hai bước, trái tim của anh đột nhiên thắt lại, giống như bị ai đó bóp chặt trong lòng bàn tay, sau đó lại đột nhiên thả ra, toàn bộ máu tươi bị vắt ra ngoài đều đồng thời chảy về, đau đến mức gần như muốn vỡ vụn, muốn nổ tung.
Sau đó anh bình tĩnh lại, đứng vững rồi khẽ nói: "Dừng tay, em ấy là Hoắc Nhiễm Nhân!"
Vẫn không có ai dừng lại.
Mạnh Phụ Sơn cho anh thể diện, lạnh lùng nói trong lúc phản kích: "Cậu ta không phải! Ông Liễu đã tự mình nhìn mặt của mỗi người, nếu như cậu ta là Hoắc Nhiễm Nhân, cậu ta đã ngụy tạo thân phận như thế nào? Hoắc Nhiễm Nhân không lên nổi con thuyền này!"
Dứt lời, hắn đánh một quyền vào khuôn mặt của người tới.
Người tới không tránh —— Không hoàn toàn tránh.
Cậu để mặt nạ trên mặt mình bị nắm đấm của Mạnh Phụ Sơn hất bay, khi tiếng mặt nạ rơi xuống đất, khuôn mặt của Hoắc Nhiễm Nhân cũng lộ ra trong tầm mắt của hai người.
Động tác của Mạnh Phụ Sơn chậm lại.
Nhưng Hoắc Nhiễm Nhân thì không, cậu dứt khoát quăng người xuống đất một lần nữa, cuối cùng nhếch miệng, cười rộ lên giống như đang giễu cợt, ánh mắt di chuyển giữa hai người, chậm rãi nói từng chữ từng câu:
"Thật đáng tiếc, là tôi. Không như mong đợi của các người, thật ngại quá... Kỷ Tuân, cùng với partner tốt của anh, Mạnh Phụ Sơn."
---------------------------------