Kim giây trên đồng hồ đang tích tắc tích tắc chạy về phía trước, giống như giọt mưa vô hình, rơi từng giọt từng giọt lên mạch đập của Hoắc Nhiễm Nhân.
Cậu nhìn vào khuôn mặt của Kỷ Tuân.
Lúc này, cậu không còn bất kỳ chút chột dạ, lảng tránh nào của lúc trước mà bắt đầu quang minh chính đại nhìn vào khuôn mặt của Kỷ Tuân.
Cậu nhìn thấy vào giây phút Mạnh Phụ Sơn lên tiếng, sắc mặt Kỷ Tuân có hơi thay đổi, chỉ là vô cùng nhỏ bé, nhỏ bé đến mức khi cậu nhìn lại lần nữa, trên khuôn mặt đó đã không còn bất cứ manh mối nào.
Kỷ Tuân cũng đồng thời nhìn sang cậu.
Bọn họ đối diện nhau khoảng hai giây, Kỷ Tuân mấp máy môi, nhưng cuối cùng cũng không nói gì.
Kỷ Tuân còn đang do dự.
Anh ấy sẽ nói gì với Mạnh Phụ Sơn đây? Cho dù nói cái gì, chỉ cần mình vẫn còn ở đây, những gì nói ra tuyệt không phải những gì Kỷ Tuân thật sự muốn nói.
Hoắc Nhiễm Nhân làm như không có chuyện gì mà rũ mắt, tiếp tục gõ chữ giống như vẫn đang trao đổi với đồng nghiệp, chỉ là ngón tay thao tác trên màn hình đã lặng lẽ mở ra giao diện của chuông điện thoại, nhấn vào nút chuông.
Chuông điện thoại vang lên, giống như trùng hợp có người gọi tới.
Hoắc Nhiễm Nhân đứng dậy, đưa tay ra hiệu với Kỷ Tuân, ra hiệu chính mình đi ra ngoài nhận điện thoại, sau đó cậu không nhìn Kỷ Tuân nữa, nhanh chóng rời khỏi phòng, đứng bên ngoài hành lang.
Cách một bức tường mỏng manh của khách sạn, cách một cánh cửa khép hờ.
Ánh sáng kỳ quái lọt qua khe cửa, giọng nói trầm thấp của Kỷ Tuân truyền qua tai nghe, thảm nhung màu đỏ dưới chân kéo ra từng sợi vừa dài vừa nhỏ, tựa như những con sán dây đang múa may, khối màu của bức tranh trừu tượng trên vách tường, đỏ chồng lên vàng, xanh lục xen kẽ với xanh lam.
Hoắc Nhiễm Nhân gọi điện cho cục trưởng Chu.
Giây phút điện thoại được kết nối, giọng nói như núi lửa phun trào của cục trưởng Chu vang lên: "Cứng cánh rồi đúng không! Tôi cho cậu biết, cậu có tổ chức có kỷ luật ngay cho tôi, mẹ nó không được lén lút hành động —— "
"Cục trưởng Chu." Hoắc Nhiễm Nhân nói, "Hiện tại Mạnh Phụ Sơn đang gọi điện cho Kỷ Tuân."
Trong tai nghe bluetooth, Kỷ Tuân đang hỏi Mạnh Phụ Sơn, một câu lại một câu:
"Bây giờ cậu đang ở đâu? Tại sao không xuất hiện? Cái chết của Trần Gia Thụ có liên quan đến cậu không?"
"Kỷ Tuân, đừng quan tâm những chuyện này, không liên quan đến cậu." Mạnh Phụ Sơn lạnh lùng nói.
"Cháu từng gặp Mạnh Phụ Sơn." Hoắc Nhiễm Nhân thấp giọng nói với cục trưởng Chu, "Cháu từng nghe hắn nói chuyện, sẽ không nhận sai. Cháu một lần nữa đề nghị, lập tức tiến hành giám sát, theo dõi phương tiện liên lạc của Kỷ Tuân."
Chỉ trong chốc lát, cục trưởng Chu tức giận mắng một tiếng "Mẹ nó", cũng không biết cuối cùng đang mắng ai.
Sau đó, cục trưởng Chu nói: "Giữ chân Kỷ Tuân, cuộc gọi này không thể gác máy, tôi lập tức yêu cầu bọn họ sắp xếp."
"Yessir."
Hoắc Nhiễm Nhân khẽ đáp lại.
"Bây giờ cậu đang ở đâu?" Mạnh Phụ Sơn lại nói.
Kỷ Tuân nhanh chóng trả lời thành phố mà mình đang ở, nói tiếp: "Nếu như cậu không muốn gặp cảnh sát, vậy thì chúng ta gặp nhau đi. Cậu không muốn nói địa điểm cho cảnh sát, vậy nói địa điểm cho tôi, thế nào?"
Mạnh Phụ Sơn im lặng. Hắn đang cười mỉa hay đang cân nhắc?
"Hiện tại tôi không làm cảnh sát nữa rồi, chúng ta lại là bạn học cũ, dù sao cậu cũng nên tin tôi chứ?" Kỷ Tuân nói, "Nếu cậu không tin tôi, cậu sẽ không lựa chọn gọi cuộc điện thoại này."
"Cậu tin tôi?"
"Về mặt chủ quan, tôi vô cùng tin cậu."
"Chủ quan." Mạnh Phụ Sơn châm chọc.
"Không thì sao? Khách quan không do tôi quyết định, ngược lại có thể do cậu quyết định." Kỷ Tuân cũng châm chọc đáp lại, "Thế nhưng cậu giấu giấu diếm diếm, giống như che giấu bí mật một thời gian là có thể sinh ra một bí mật khác vậy."
Thật ra, thái độ của Kỷ Tuân không có bất cứ vấn đề gì. Anh hy vọng Mạnh Phụ Sơn xuất hiện, hy vọng Mạnh Phụ Sơn nói rõ thật hư với cảnh sát, nếu như thực sự không được, anh bằng lòng đến gặp Mạnh Phụ Sơn, để Mạnh Phụ Sơn nói rõ với anh.
Hoắc Nhiễm Nhân nghe đối thoại của hai người, im lặng phân tích.
Nhưng Mạnh Phụ Sơn lựa chọn liên lạc với Kỷ Tuân... Mục đích là gì?
Vô luận mục đích là gì, chỉ cần thành công tìm được Mạnh Phụ Sơn, mọi chân tướng đều trở nên rõ ràng.
"Hoắc đội, chúng tôi đã bắt đầu nắm bắt, phân tích vị trí cụ thể phát ra tín hiệu của Mạnh Phụ Sơn." Trong điện thoại, người phụ trách liên lạc với Hoắc Nhiễm Nhân đổi sang cảnh sát đeo kính phụ trách mạch lưới, Chung Tiểu Cẩn.
"Tuy cậu không còn làm cảnh sát, thế nhưng mở miệng ngậm miệng vẫn cứ dùng giọng điệu của cảnh sát." Mạnh Phụ Sơn chế giễu, "Vốn muốn gặp cậu một lần, bây giờ nhìn lại, gặp cậu cũng không khác gì đi gặp cảnh sát."
"Hoắc đội, có phải Mạnh Phụ Sơn muốn cúp điện thoại hay không." Trong đường truyền, Chung Tiểu Cẩn kinh ngạc thốt lên.
Không cần đối phương nhắc nhở, Hoắc Nhiễm Nhân cũng có dự cảm tương tự.
Manh mối đã xuất hiện ngay trước mắt, nếu như lúc này Mạnh Phụ Sơn cúp điện thoại, hết thảy đều là dã tràng xe cát, chỉ sợ sẽ không đợi được Mạnh Phụ Sơn gọi tới lần nữa!
Hoắc Nhiễm Nhân thoáng chốc quay người, bước vào trong phòng.
Khoảnh khắc cậu bước vào phòng, ánh mắt Kỷ Tuân bắn tới như chớp, lúc này, cậu thậm chí còn không có bao nhiêu sức lực để ý khuôn mặt của Kỷ Tuân, cậu nhanh chóng lên tiếng, nhìn có vẻ như đang nói cho Kỷ Tuân nghe, thực chất là nói cho Mạnh Phụ Sơn nghe:
"Lực lượng cảnh sát tỉnh Phúc nhận được báo cáo, có người dân đã phát hiện hành tung của Tào Chính Tân."
Mạnh Phụ Sơn có hiềm nghi liên quan đến vụ án của Trần Gia Thụ, bất luận người có phải do hắn giết hay không, thì những tin tức có liên quan đến vụ án của Trần Gia Thụ cho dù là Trịnh Học Vọng đang bị giam giữ trong cục cảnh sát cũng được, hay Tào Chính Tân đang hành động ở bên ngoài giống như Mạnh Phụ Sơn cũng thế, chắc chắn đều có thể thu hút được hắn.
Mà nhắc đến Trịnh Học Vọng chưa chắc đã giấu được Kỷ Tuân, chỉ có thể nhắc đến Tào Chính Tân.
"Điện thoại không cúp." Chung Tiểu Cẩn nhanh chóng thông báo cho Hoắc Nhiễm Nhân, "Có thể lập tức định vị được tín hiệu!"
Hoắc Nhiễm Nhân thoáng yên tâm, lúc này cậu cuối cùng cũng có sức lực chú ý đến Kỷ Tuân, cậu nhìn thấy khuỷu tay của Kỷ Tuân buông xuống, điện thoại rời khỏi tai, để xuống bên hông. Ngón tay cái của anh đang che lại loa ngoài của điện thoại.
Tư thế này của Kỷ Tuân là muốn bảo đảm Mạnh Phụ Sơn không nghe thấy cậu nói, hay là bảo đảm cậu không nghe thấy Mạnh Phụ Sơn nói?
Có lẽ cả hai đều có.
"Tìm được người rồi?" Trong thời gian ngắn ngủi, Kỷ Tuân mở miệng.
"Quần chúng báo cáo." Hoắc Nhiễm Nhân trả lời. Cậu lặng lẽ đưa mắt nhìn sang chỗ khác, từ nhìn khuôn mặt của Kỷ Tuân chuyển sang nhìn cửa sổ khách sạn. Trong đêm tối, cửa sổ khách sạn soi sáng toàn bộ cảnh tượng trong phòng, khuôn mặt của từng người trong phòng cũng mờ đi, trở thành một khối màu nâu. Thế nhưng trong ánh sáng chói mắt, ánh đèn xung quanh vẫn phác hoạ ra nó.
"Hiện tại em phải sang bên đó." Hoắc Nhiễm Nhân bình tĩnh nói tiếp, "Địa điểm của Tào Chính Tân..."
"Hoắc đội, chúng tôi đã định vị thành công tín hiệu!" Chung Tiểu Cẩn nói trong điện thoại.
"... Cách nơi này không xa, lần này em tự mình đi, hợp tác cùng lực lượng cảnh sát địa phương là được." Hoắc Nhiễm Nhân nói hết câu.
"Được."
Hoắc Nhiễm Nhân quay người ra khỏi cửa, Chung Tiểu Cẩn báo cáo với cậu qua điện thoại: "Kết quả định vị tín hiệu cho thấy Mạnh Phụ Sơn đang ở tỉnh Phúc, là một thành phố ven biển, từ thành phố mà Hoắc đội đang ở thì chỉ cần ngồi tàu cao tốc khoảng một tiếng là có thể đến nơi, chúng tôi đã liên lạc với cục cảnh sát địa phương, cục cảnh sát địa phương đang sắp xếp nhân lực, chuẩn bị hành động."
"Bây giờ tôi sẽ qua đó." Hoắc Nhiễm Nhân nói.
"Hoắc Nhiễm Nhân ——" Kỷ Tuân gọi cậu.
Cậu quay đầu lại.
Kỷ Tuân nhìn cậu thật lâu: "Đi đường cẩn thận."
Cậu mỉm cười đáp lại đối phương: "Được."
Người đi rồi.
Kỷ Tuân im lặng một lát rồi để điện thoại lên tai, anh nói: "Mạnh Phụ Sơn..."
*
Xe đang bay như tên bắn trên đường phố.
Cảnh đường phố bên ngoài hóa thành ánh đèn neon chói lọi trong đêm tối, những vệt sáng hình ngôi sao xẹt qua cửa sổ xe.
Lái xe rất nhanh, mà lòng hành động của Hoắc Nhiễm Nhân còn nhanh hơn cả xe, nó tựa như đã mọc thành cánh, bay lượn giữa bầu trời đêm, bay đến thành phố mà Mạnh Phụ Sơn đang ở, đồng thời hành động với lực lượng cảnh sát địa phương đang tổ chức hành động.
Cảm giác lo lắng không có cách nào nói thành lời khiến cậu không nhịn được mà liên tiếp nhìn về phía đồng hồ trên cổ tay.
Giây phút lo lắng nhất luôn là màn đêm trước bình minh.
Nhưng trong tai nghe nghe lén, Kỷ Tuân với Mạnh Phụ Sơn vẫn đang tiếp tục nói chuyện, việc này thoáng làm dịu tâm trạng sốt ruột của cậu.
Mạnh Phụ Sơn vẫn không cúp điện thoại.
Chỉ là thời gian trôi đi, Mạnh Phụ Sơn dần dần không nói nữa, toàn bộ quá trình đều là Kỷ Tuân nói chuyện. Mạnh Phụ Sơn đang dao động, hắn đang cân nhắc, đến gặp Kỷ Tuân rốt cuộc có nguy hiểm hay không.
Hoắc Nhiễm Nhân vừa liếc nhìn đồng hồ đeo tay.
Cách thời điểm cậu rời khách sạn đã mười phút.
Lực lượng cảnh sát địa phương đã xuất phát, hẳn là có thể đến địa điểm định vị ngay lập tức, trong khoảng thời gian này, tín hiệu mà bọn họ định vị được cũng đã phát sinh động tĩnh khác thường.
Bỗng nhiên có giọng nói vang lên trong điện thoại, phản hồi tình huống hiện trường.
"Lực lượng cảnh sát địa phương đã đến địa điểm định vị tín hiệu."
"Không phải khu dân cư."
"Lực lượng cảnh sát đã vây quanh hiện trường."
Hoắc Nhiễm Nhân có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng kêu gọi đầu hàng của cảnh sát tại hiện trường, yêu cầu Mạnh Phụ Sơn ra ngoài.
Hình như Mạnh Phụ Sơn vẫn chưa đi ra.
Trong tai nghe nghe lén, Kỷ Tuân đã im bặt.
Từ trong điện thoại di động của Mạnh Phụ Sơn, Kỷ Tuân cũng nghe thấy được tiếng kêu gọi đầu hàng của cảnh sát tại hiện trường!
Mong muốn bức thiết lần theo Mạnh Phụ Sơn của cậu, vào lúc này bỗng nhiên dừng lại giữa không trung, cậu nghĩ tới Kỷ Tuân.
Sau khi Mạnh Phụ Sơn bị tìm được, Kỷ Tuân...
"Cảnh sát hiện trường đã xông vào." Người trong đường truyền lại nói.
"Người đâu?" Hoắc Nhiễm Nhân hỏi lại theo bản năng.
"Người..."
*
Trên bầu trời đen kịt, một vầng trăng sáng nho nhỏ lại cong cong, tựa như một con dao treo trên không trung. Ánh dao bổ vào bầu trời, chẻ vào biển khơi, cũng bổ vào lối hành lang đang bóc ra từng mảng sơn son trong chùa.
Ánh sáng của sương lạnh chiếu sáng khuôn mặt của Ma Tổ nương nương.
Trang phục của nương nương đã cũ kỹ, lớp trang điểm trên mặt nương nương cũng tróc ra, thế nhưng nương nương vẫn nở nụ cười từ bi như trước.
Dưới đôi giày trân châu của nương nương là một ban thờ, trên ban thờ là những mâm cúng phủ kín bụi bặm, một chiếc điện thoại được đặt vào một trong số mâm cúng đó, bên cạnh điện thoại là máy ghi âm phát đi phát lại giọng nói của Mạnh Phụ Sơn.
Mạnh Phụ Sơn ra một đòn nhử, sớm đã bỏ chạy từ lâu!
*
Kỷ Tuân cúp điện thoại.
Anh bắt đầu thu dọn đồ đạc, thật ra cũng không phải thu dọn gì nhiều. Cầm theo điện thoại di động, lại cầm theo chứng minh thư là có thể ra cửa.
Anh mở tủ lạnh, lấy ra một chai Vodka, mở nắp chai, rót vào trong ly đã được thêm đá, một ly cho mình, một ly cho Hoắc Nhiễm Nhân. Sau đó, anh bưng ly rượu của mình lên, khẽ cụng ly với Hoắc Nhiễm Nhân.
"Cạch."
Làn sóng màu vàng phả lên đỉnh núi tuyết.
Anh ngửa đầu, một hớp uống cạn. Sau đó mặc thêm áo khoác, bước ra ngoài.
*
Tình huống hiện trường được truyền lại cho Hoắc Nhiễm Nhân.
Trong chớp mắt, Hoắc Nhiễm Nhân hỏi: "Mạnh Phụ Sơn phát hiện ra manh mối như thế nào, lực lượng cảnh sát tại hiện trường có thể tra được con đường chạy trốn của Mạnh Phụ Sơn không?"
"Phía cảnh sát vẫn đang điều tra." Chung Tiểu Cẩn nói, "Hiện tại đang điều tra camera giám sát gần đó. Nhưng Mạnh Phụ Sơn đã chọn một nơi rất tốt, nơi đó không đủ camera giám sát, Mạnh Phụ Sơn lại có nhiều kinh nghiệm phản trinh sát, lần này rất có thể cũng đã để hắn chạy thoát."
Tình huống như thế, Hoắc Nhiễm Nhân có tới nơi cũng không có tác dụng gì, cậu yêu cầu tài xế: "Lập tức trở về khách sạn."
Kỷ Tuân cũng đang ở khách sạn, cũng nghe thấy âm thanh ở hiện trường, đối phương liệu có đoán được những chuyện mình đang làm —— Không đúng, có lẽ đã đoán được rồi.
Xe lao nhanh như chớp, đến khi Hoắc Nhiễm Nhân trở lại khách sạn, cậu đã rời khỏi khách sạn được nửa tiếng.
Cậu đi đến trước cửa phòng Kỷ Tuân, giơ tay gõ cửa.
Nhưng bên trong im lặng.
"Kỷ Tuân?" Cậu lại gọi một tiếng, vẫn không có hồi âm.
Kỷ Tuân đang tức giận?
Hoắc Nhiễm Nhân rũ mắt hai giây, dùng di động gọi điện thoại cho Kỷ Tuân. Nhưng không kết nối được, Kỷ Tuân tắt điện thoại.
Chuyện ngoài ý muốn này khiến trái tim của Hoắc Nhiễm Nhân trĩu xuống, cậu bỗng nhấc chân, đạp mở cửa phòng khách sạn.
Cửa phòng mở ra, mọi thứ bên trong vẫn giống như trước khi cậu rời đi.
Bảng đen viết manh mối trong góc phòng, máy tính trên mặt bàn, quần áo vắt lên lưng ghế, chăn bông được vén lên.
Chỉ thiếu mất một người.
Thiếu mất Kỷ Tuân!
Lại nhiều thêm một thứ.
Nhiều hơn một ly vodka đang tỏa ra hơi lạnh bên cạnh máy tính.
Vật nặng móc vào trái tim Hoắc Nhiễm Nhân, nặng giống như quả cân, cơ thể cũng thuận thế cũng mà nứt ra một lỗ hổng dẫn đến vực sâu, khiến trái tim cậu không ngừng rơi xuống.
Cậu cất bước đi tới trước ly rượu vodka.
Một ly rượu đột ngột xuất hiện bên cạnh máy tính...
Hoắc Nhiễm Nhân lướt qua bàn phím máy tính.
Đầu ngón tay của cậu đang khe khẽ run lên.
Rượu còn chưa uống vào, suy nghĩ đã sục sôi trong đầu cậu, giống như uống rượu quá nhiều, khiến mỗi một tế bào trong người đều cận kề nổ tung, cận kề cái chết.
Cậu liên tục nghĩ lại những chi tiết mà Kỷ Tuân đã tiếp xúc với cậu vào ngày hôm đó ——
Kỷ Tuân hỏi cậu dây sạc điện thoại.
Kỷ Tuân giơ tay chạm vào tai cậu.
Kỷ Tuân sớm đã biết cậu vì Mạnh Phụ Sơn mà đến! Kỷ Tuân biết được từ lúc nào, từ lúc nhìn thấy cậu sao?
Ngón tay cậu ấn xuống bàn phím.
Màn hình máy tính sáng lên.
Máy tính mở ra, một hình ảnh mà cậu cực kỳ quen thuộc xuất hiện trên màn hình —— Trạm rác thải trong ngôi làng phía sau Quyên Sơn.
Hoắc Nhiễm Nhân đấm mạnh xuống mặt bàn, sau đó vung tay, ly rượu đặt cạnh máy tính bay lên, rượu cùng đá viên vẽ ra một đường vàng óng trong không trung rồi mới loảng xoảng vỡ tan trên mặt đất.
Hoắc Nhiễm Nhân tức giận đến bật cười, cuối cùng cậu cũng biết Kỷ Tuân biết được mục đích của cậu từ lúc nào rồi!
Từ trước khi cậu tới, từ lúc cậu vừa mới đến trạm rác thải!
Cậu nhìn thấy người mới bắt đầu lắp camera giám sát, Kỷ Tuân còn chưa nhìn thấy người, vừa cầm được thư của Mạnh Phụ Sơn đã phòng ngừa chu đáo mà lắp CCTV cạnh trạm rác thải, chờ con cá ngu ngốc là cậu chui vào lưới!
Kỷ Tuân cố ý.
Từ giây phút nhận được cuộc gọi của Mạnh Phụ Sơn, anh đã trù bị giúp Mạnh Phụ Sơn chạy trốn! Anh rõ ràng đã trù tính tất cả, lại để chính mình đứng ở thế bất bại, để lực lượng cảnh sát nghe lén điện thoại của anh có nghe thế nào cũng không bắt được nhược điểm của anh.
Mọi chuyện đều đã được tính toán từ trước.
Mạnh Phụ Sơn chạy rồi.
Vậy bây giờ, Kỷ Tuân đang ở đâu?
Hoắc Nhiễm Nhân dừng lại vài giây, bỗng nhiên lao ra khỏi khách sạn.
*
Bóng người vội vã lên lầu lại vội vã xuống lầu.
Trong phòng trà của khách sạn, Kỷ Tuân nhìn thấy bóng dáng nhanh chóng rời đi của Hoắc Nhiễm Nhân thông qua mặt kính.
Anh thong dong uống hết ly trà trước mặt, lại đợi thêm một lúc, đợi đến khi tín hiệu GPS trên chiếc điện thoại mới cho thấy Hoắc Nhiễm Nhân đã bắt đầu đến trạm tàu cao tốc địa phương, anh mới đứng dậy, ra đến cửa khách sạn gọi taxi.
"Đến sân bay."
Thời gian trước sau chỉ có nửa tiếng, Hoắc Nhiễm Nhân phán đoán anh không kịp đến sân bay hoàn tất thủ tục, cho nên mới tới trạm tàu cao tốc có thể đến đi bất cứ lúc nào, chuẩn bị đuổi theo cản anh lại.
Nhìn từ bề ngoài, anh không làm bất cứ chuyện gì vi phạm pháp luật, vi phạm quy định của công dân, chuyện này mang ý nghĩa lực lượng cảnh sát không thể trực tiếp bắt anh.
Muốn chạy trốn lực lượng cảnh sát, rất khó; muốn gạt được Hoắc Nhiễm Nhân, không khó.
Anh không cần phán đoán suy đoán của Hoắc Nhiễm Nhân.
Chỉ phải theo dõi hành động của Hoắc Nhiễm Nhân theo hệ thống định vị trên điện thoại di động của Hoắc Nhiễm Nhân mà anh đã mở ra từ trước là được.
Theo dõi luôn từ hai phía.
*
"Ladies and Gentlemen, may I have your attention please: We are now ready for check- "
Thông báo lên máy bay vang lên.
Kỷ Tuân đi qua cổng làm thủ tục, hòa vào dòng người, chậm chạp lên máy bay.
Chuyến bay lần này không có nhiều hành khách, tuy anh mua vé sát giờ, nhưng vẫn chọn được vị trí sát cửa sổ.
Chỉ là nếu vào ban ngày, vị trí này còn có thể ngắm nhìn vùng đất rộng lớn dưới mây, nhìn bầu trời trong xanh trên mây, mà đến buổi tối, phong cảnh vốn có này lại hoàn toàn bị màn đêm đen kịt giống như thủy triều nuốt chửng.
Anh cứ ngồi im như vậy một lúc, nghe thấy tiếng máy bay thông báo mọi người thắt dây an toàn, chuẩn bị cất cánh, đến khi cảm nhận được máy bay bắt đầu chậm rãi trượt trên đường băng, bỗng nhiên lại nghe thấy tiếng huyên náo trong khoang máy bay.
Người trong khoang máy bay dường như cũng nhìn đang nhìn ra ngoài cửa sổ.
Giống như đột nhiên cảm nhận được điều gì đó, anh cúi đầu nhìn định vị GPS trên điện thoại, điểm tín hiệu cho thấy Hoắc Nhiễm Nhân quả nhiên đã đến vị trí gần anh.
Anh quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trong tấm kính sát đất khổng lồ của sân bay đèn đuốc sáng choang, một bóng người nhào tới cửa kính, khoảng cách rất xa, khuôn mặt của người kia đã mờ đi, bằng mắt thường, Kỷ Tuân chỉ nhìn thấy người kia mặc áo khoác đen, còn có một đóa hoa hồng đỏ thắm được cài trên túi áo.
Đóa hoa hồng anh đã cài lên vào ban ngày.
Bóng người kia giơ tay lên, đấm mạnh xuống mặt kính.
Anh nhìn thấy xung quanh có người mặc đồng phục sân bay đi tới, động tác của Hoắc Nhiễm Nhân đã thu hút sự chú ý của lực lượng an ninh.
Anh mở điện thoại ra, điều chỉnh chế độ camera, nhắm ống kính vào Hoắc Nhiễm Nhân, phóng to lên.
Cuối cùng anh cũng có thể nhìn thấy khuôn mặt của Hoắc Nhiễm Nhân trong điện thoại di động.
Anh nhìn thấy đối phương đang hé miệng gọi tên anh.
Anh cũng nhìn sang, nhìn thấy một bóng người xông qua cổng check-in đã đóng lại.
Kỷ Tuân —— Kỷ Tuân ——
Hoắc Nhiễm Nhân. Kỷ Tuân đọc thầm trong lòng, khẽ lẩm bẩm giữa hai cánh môi, "Hoắc Nhiễm Nhân."
Anh nhìn thấy đối phương luồn qua phần hông rồi lại giơ tay lên, không có súng.
Ra ngoài giải quyết việc chung nhưng không được phê chuẩn đương nhiên không thể mang theo súng.
Nếu không nòng súng phẫn nộ chỉ về phía anh, giờ khắc này đã phun ra lửa.
Ầm ——
Tiếng súng vô hình kia nặng nề vang lên trong tâm trí anh.
Anh khẽ mỉm cười, áp lòng bàn tay vào cửa sổ, vuốt ve khuôn mặt của Hoắc Nhiễm Nhân từ đằng xa.
Máy bay càng lúc càng nhanh, tầm mắt anh nhìn về phía Hoắc Nhiễm Nhân từ nhìn thẳng sang nhìn nghiêng, cuối cùng chỉ có thể nhìn thấy cánh hoa hồng đỏ thắm trong bóng đêm qua kẽ tay.
Dưới cơn tức giận của Hoắc Nhiễm Nhân, đóa hoa hồng trượt ra khỏi túi áo, lại bị người đi đường giẫm nát.
Cánh hoa vỡ nát giống như giọt máu bắn tung tóe.
Giọt máu cũng đã biến mất, chỉ còn lại bàn tay đang đặt lên cửa sổ của chính mình.
Máy bay vút lên bầu trời, bỏ lại mọi thứ phía sau.
----------------------------