Một khi quyết định muốn làm chuyện gì, Kỷ Tuân hành động vô cùng nhanh chóng. Anh đánh tiếng với bên cảnh sát trước, lại liên hệ luật sư, cuối cùng mang theo luật sư về quê nhà Hề Lôi vào mười giờ sáng ngày 26, một sơn thôn hẻo lánh, thôn Hề Gia.

Kỷ Tuân quen cửa quen nẻo tìm đến bụi cây sùi khắp toàn thân kia, trong sân vườn phía sau bụi cây, mẹ của Hề Lôi đang cho gà ăn, bà tên An Tâm Hà.

"Cô," Kỷ Tuân bắt chuyện, "Cháu ngày hôm nay tới đây, là thay Tằng Bằng thương lượng với cô chú một vài chuyện, hắn muốn thu lại căn nhà đã tặng cho Hề Lôi."

Anh cố ý nói ra chuyện nhà ở, thế nhưng An Tâm Hà giống như khúc gỗ, không có chút phản ứng nào, chỉ ngơ ngác nhìn anh một cái, quay người vào nhà, sau đó ba của Hề Lôi, Hề Chính Bình, đi ra, ba Hề Lôi vóc dáng thấp lùn, người lại mập, giống như bí đao sinh trưởng tốt, vội vã từ trên cầu thang lăn xuống đây.

Người tới trước mặt, cặp mắt sưng đỏ kia lộ ra, ở trên mặt híp thành một cái khe, ba phần nghi ngờ, ba phần ngại sáng, toàn bộ đều từ trong khe mắt phun ra ngoài. Hề Chính Bình cảnh giác nói:

"Thu hồi cái gì, sao lại thu hồi? Căn nhà kìa chính là viết tên của Lôi Lôi, Lôi Lôi chết rồi, vậy thì sẽ là nhà của chúng tôi, sau này Tiểu Phóng còn phải cưới vợ sinh con ở đó, cậu đừng bặt nạt người nhà quê chúng tôi không hiểu chuyện, lừa gạt tiền của trong tay chúng tôi!"

Trước khi Hề Chính Bình đi tới, hắn đang hoá vàng mã cho Hề Lôi.

Trên người hắn có mùi khói lửa đàn hương, đôi mắt khóc đến sưng tấy, con gái chết rồi, hắn xác thực thương tâm, thương tâm cho tới bây giờ cũng không hoàn toàn bình tĩnh lại —— nhưng sẽ không trở ngại hắn dùng tài sản tích lũy nhiều năm của đứa con gái đã chết sắm sửa cho người con trai, mua cho con trai giày thể thao hơn một vạn cùng điện thoại di động sáu, bảy ngàn.

Kỷ Tuân xoay chuyển tầm mắt, nhìn thấy thiếu niên trên tầng đang cúi đầu chơi game, em trai Hề Lôi tên là Hề Phóng, Hề Phóng nhỏ hơn Hề Lôi một giáp, bây giờ còn hai tuổi nữa mới chính thức thành niên. Anh không bận tâm luật sư nói với Hề Chính Bình như thế nào, Hề Chính Bình cũng không đoái hoài tới anh, anh đẩy cửa gian nhỏ, đi lên lầu, bắt chuyện với Hề Phóng:

"Chơi game? Tôi cũng chơi, tổ đội đi."

"Chú này có biết chơi không đấy." Hề Phóng bấm màn hình điện thoài, điên cuồng tung kỹ năng, "Tôi level kim cương rồi."

"Thằng cháu này, chú của cậu cấp bậc vương giả." Kỷ Tuân cười nhạo. Không ai biết một tên tác giả khi nhàm chán đến cùng cực sẽ dành bao nhiêu thời gian cho việc chơi game.

Hai người tổ đội, ngẫu nhiên đánh hai bàn, có thua có thắng, thắng thua đều không quan trọng, Kỷ Tuân hỏi: "Mấy ngày trước cậu cũng theo xe lên thành phố Ninh đúng không nhỉ, cảm thấy thành phố Ninh vui không?"

"Theo xe gì cơ, sau khi chị tôi chết rồi, bố tôi ngày nào cũng ở đó khóc rưng rức, lấy đâu ra tâm trạng mang tôi ra ngoài chơi."

"Cái lần đi bán Tùng La hán ấy. Trong thôn không phải có rất nhiều người đều đi à? Sao thế, cậu không đi theo hả?"

"Anh nói lần đó ——" Hề Phóng hiểu ra, mà lực chú ý vẫn còn đang trong game, chơi game hấp dẫn toàn bộ tâm tư của hắn, "Lần đó là các cô các dì trong thôn vào thành phố sắm Tết, có phải đi chơi đâu, chỉ có hai người đàn ông đi cùng, một người là thầy Trình, một khác là anh Đại Minh."

Câu trả lời này khiến Kỷ Tuân bất ngờ, mà ở trình độ nào đó lại tính là chuyện tốt.

Từ tình hình điều tra trước mắt mà nói, những chuyện mờ ám riêng tư của Đường Cảnh Long cũng không khiến hắn có đối thủ nào, trái lại còn tặng cho hắn mỹ danh "người lương thiện", xác suất hung thủ vì Hề Lôi mà giết chết Đường Cảnh Long vô cùng cao, cân nhắc từ điểm này, lại chỉ có vài người có động cơ, bố mẹ anh em của Hề Lôi, cùng Trình Chính mua bia mộ cho Hề Lôi trong tang lễ.

Ngay đêm Đường Cảnh Long mất tích, Hề Chính Bình cùng Hề Phóng đều đang ở nông thôn, bọn họ có thể bài trừ, còn lại hai người, mẹ của Hề Lôi, An Tâm Hà, cùng thầy của Hề Lôi, Trình Chính.

Kỷ Tuân còn muốn biết rõ hơn những chuyện phát sinh cùng ngày Đường Cảnh Long mất tích, anh hỏi: "Anh Đại Minh là ai?"

"Cái người duy nhất trong thôn đi giày da." Hề Phóng nói, "Chỉ cách nhà tôi hai hộ."

Không cần suy nghĩ cách nhà Hề Chính Bình hai hộ là cái dạng gì, Kỷ Tuân đã nhìn thấy mục tiêu nhiệm vụ trong đám người dưới lầu. Thôn làng nho nhỏ cái gì cũng chậm, chỉ có tin tức là nhanh nhất, bây giờ một đám người vây quanh bên ngoài sân nhỏ nhà Hề Chính Bình xem trò vui, trong đó đang có người thanh niên đi giày da.

Kỷ Tuân từ trên lầu đi xuống, khi đi ngang qua sân nhà, anh nhìn thấy luật sư cùng Hề Chính Bình.

Luật sư nói đạo lý lại dẫn pháp luật, cũng đã sắp thuyết phục được Hề Chính Bình, người đàn ông mới vừa rồi còn đầy mặt phẫn nộ giờ khắc này bắt đầu do dự, hỏi thật kỹ: "Nói tóm lại... Cậu chính là muốn nói, căn nhà đó Tằng Bằng có thể lấy về, mà nếu như tôi để Tằng Bằng di dời mộ phần, Tằng Bằng sẽ nguyện ý cho chúng tôi một khoản tiền bồi thường? Hơn nữa hiện nay trong tay cậu ta không có tiền, phải qua một khoảng thời gian nữa mới có thể đưa?"

"Vô cùng chính xác."

"Nếu như Tằng Bằng di dời mộ phần xong lại đổi ý, không đưa tiền thì sao?"

"Chúng ta có thể ký hợp đồng về khoản tiền này, làm công chứng, lại tìm người đảm bảo, à, chính là vị bên cạnh này, nếu như Tằng Bằng không trả tiền, vị này sẽ trả." Luật sư chỉ vào Kỷ Tuân.

Trước khi tới đây, Kỷ Tuân đã thương lượng thỏa đáng điều này với luật sư. Một phần tiền mua nhà của Tằng Bằng là do buôn ma túy mà có được, cần phải trả lại kho bạc nhà nước, mà chuyện này Kỷ Tuân không muốn để Hề Chính Bình biết được, anh vẫn muốn giữ lại chút thể diện cuối cùng cho Tằng Bằng trước mặt người nhà của Hề Lôi. Thương lượng đến thương lượng đi, đã vòng vo một đoạn lớn như vậy.

Luật sư chỉ vào Kỷ Tuân, lại nước miếng văng tung tóe tiếp tục thuyết phục Hề Chính Bình: "Chú ngẫm lại lời cháu mới vừa nói xem, con gái không thể theo ba mẹ cả đời, xem như số tiền kia là sính lễ, cô chú gả con gái đi —— mọi người nói có đúng hay không?"

Luật sư vừa nghiêng đầu, nói với mọi người đang vây xem.

Mọi người phát ra một trận cười vang: "Đúng đúng, ai nói không đúng chứ, chết rồi cũng có thể đổi của hồi môn, quanh đây trăm dặm mới thấy lần đầu! Người thành phố có tiền, sẽ không lừa ông đâu, đồng ý đi!"

Tất cả mọi người đồng ý, Hề Chính Bình cũng bị thuyết phục, hắn gật đầu, đồng ý : "Nếu Tằng Bằng thành tâm, vậy thì di dời mộ phần đi..."

Loảng xoảng ầm một tiếng vang.

Một tấm gỗ trong sân đổ xuống, một tấm thật nặng, nện lên trên người An Tâm Hà vẫn luôn làm việc.

Kỷ Tuân đảo mắt nhìn sang An Tâm Hà. Từ khi anh đến nơi này, chưa thấy An Tâm Hà dừng lại nghỉ ngơi chút nào cả, cho gà ăn, phơi quần áo, nấu cơm, quét dọn sân vườn, nơi này giống như có rất nhiều việc làm không xong đang đợi bà, bà giống như một chú trâu già lặng lẽ, cày đất trên bờ ruộng vô biên.

"Đừng làm gì cả, đừng đi đâu hết," Hề Chính Bình thiếu kiên nhẫn quát vợ, "Hiện tại đang nói chuyện quan trọng như vậy, bà không thể dừng lại qua đây lắng nghe rồi đưa ra ý kiến sao? Cả ngày không biết làm cái gì nữa!"

Thú vị chính là, sau lưng trâu già không có nông dân, không có roi vọt, nơi này cũng không ai bảo bà làm nhiều việc như vậy.

Kỷ Tuân xuyên qua sân, đi đến trước mặt anh Đại Minh. Bên chân anh Đại Minh còn có một bé gái, trong một đám ông già cậu trẻ vây quanh xem trò vui, bé gái này giống như một điểm đỏ duy nhất trong vạn tùng xanh ngát, vô cùng trân quý.

"Người anh em, làm điếu thuốc." Kỷ Tuân đưa một điếu thuốc tới, chính mình ngậm một cây kẹo que, cũng đưa cho bé gái một cây, "Em gái nhỏ, em cũng có."

Bé gái đen gầy, khuôn mặt nhỏ như mèo con, rụt rè nhìn anh, trốn sau lưng anh Đại Minh.

"Con gái của tôi sợ người lạ, đừng để ý." Anh Đại Minh vỗ vai bé gái, "Nói cảm ơn chú đi con."

"Cảm ơn chú." Bé gái nhỏ giọng đáp, tiếp nhận cây kẹo trong tay Kỷ Tuân.

Kỷ Tuân lại duỗi tay vào trong túi, giống như ảo thuật mà lấy ra càng nhiều kẹo que: "Lấy thêm vài cái nữa, đưa cho chị gái em gái mỗi người một cái nào."

"... Không cần ạ." Bé gái thỏ thẻ nói, "Không có chị em gái."

"Ba cháu chỉ có một mình cháu thôi sao?" Kỷ Tuân đùa bé gái, "Chị gái hàng xóm cũng là chị gái mà."

"Đi tìm ông bà nội của con chơi đi." anh Đại Minh đột nhiên vỗ vai bé gái, dặn bé con đi, mỉm cười nói với Kỷ Tuân, "Trong thôn quả thực không có mấy bé gái, đến tuổi thì đều gả ra ngoài. Đừng nói cô gái trẻ, ngay cả người lớn cũng không có bao nhiêu, những người trong tay có chút tiền, hay những người có chút thân thích ở bên ngoài đều đã chuyển đi rồi, hiện tại người trong thôn càng ngày càng ít, con bé nhà tôi, từ nhỏ đến lớn không có nổi quá hai người bạn, quá cô quạnh."

"Người nông thôn chuyển đi, tính tất yếu của xã hội phát triển mà thôi." Kỷ Tuân nói, "Đúng rồi, tôi muốn hỏi một vài chuyện."

"Cậu nói đi."

"Trước đó các anh vào trong thành phố bán Tùng La hán, lúc trở về có ăn cơm ở quán cơm quê, giữa đường có ai rời khỏi hay không?"

"Tôi nhớ lại xem..." Anh Đại Minh suy nghĩ một lát, "Không sai, có."

"Trình Chính rời chỗ, thời gian rời chỗ là trước chín giờ tối, đúng không." Kỷ Tuân nói thẳng, "An Tâm Hà thì sao, cũng rời chỗ luôn à?"

"Chúng tôi ăn cơm trong phòng riêng, nhà ăn cũng không treo đồng hồ, làm sao nhớ được thời gian." Anh Đại Minh lúc này lắc đầu, "Tôi nhớ thầy Trình có rời khỏi, lần này chỉ có hai người đàn ông là tôi cùng thầy ấy; còn về các dì các cô ai ra ngoài ai không ra ngoài, vậy thì tôi không nhớ được. Cậu hỏi cái này để làm gì?"

Kỷ Tuân đẩy đẩy đầu lưỡi, kẹo que trong miệng từ má trái dịch sang má phải: "Không làm gì, hỏi linh tinh thôi. Lại hỏi linh tinh một chút, tôi thấy trong thôn cũng không có trạm y tế. Vậy bình thường mọi người lỡ có va chạm thì phải làm sao? Vừa nãy một khối gỗ to đùng nện xuống như thế, không cẩn thận rạn xương thì phải làm sao bây giờ?"

"Không cần lo lắng, trong thôn có người hiểu y thuật, cô An chính là y tá."

"Cô ấy là y tá?" Kỷ Tuân kinh ngạc, ngay sau đó hỏi, "Trong thôn chỉ có mình cô ấy học y thôi à?"

"Còn có thầy Trình, thầy Trình là giáo viên, cái gì cũng biết một chút." Anh Đại Minh tỏ vẻ đương nhiên.

Nên hỏi đều hỏi xong, Kỷ Tuân theo sự chỉ dẫn của anh Đại Minh mà đi đến nhà của Trình Chính, không ai chú ý, một tầm mắt bí mật xuyên qua đám người, lặng lẽ dõi theo.

Nhà của Trình Chính ở gần cuối làng, một căn nhà đất thường thấy ở nông thôn, nhà đất có nhiều màu sơn khác nhau, mà nhà của Trình Chính lại là hình vẽ non nớt trên bức tường trắng, có mặt trời, có hoa, còn có các bạn nhỏ đeo cặp sách nắm tay nhau.

Nhưng chúng nó bây giờ đều đã phai màu, đã ảm đạm trong nắng gắt cùng mưa gió.

Khi Kỷ Tuân đến nơi này, Trình Chính đang ngồi xổm trong sân xới đất, hắn kiên trì cẩn thận, xới đất xới ra được cả côn trùng ngủ đông bên trong, sau đó đều sẽ nhặt côn trùng sang một bên rồi mới tiếp tục, tránh làm thương tổn những sinh mệnh bé nhỏ vô tội.

Kỷ Tuân đánh giá nơi này. Góc sân có dựng một bao phân bón hóa học, từ miệng bao mở rộng, có thể nhìn thấy bột màu trắng đựng bên trong, là axit boric, trên tải phân hóa học cũng viết hai chữ "Axit Boric", những thứ tương tự anh đã nhìn thấy trong sân nhà Hề Chính Bình, cũng như trong sân các nhà khác, đây là loại thuốc hóa học thường thấy, vừa có thể dùng để giết con gián, cũng có thể dùng để làm ruộng.

Đường Cảnh Long chết vì axit boric.

Kết luận này khẽ xẹt qua trong đầu Kỷ Tuân, lại bị chủ nhân dìm xuống.

Đường Cảnh Long chết như thế nào, anh không quá để ý; ai giết Đường Cảnh Long, anh cũng không quá quan tâm. Anh tới nơi này, là vì hoàn thành lời hứa với Hạ Ấu Tình, tìm ra nguyên nhân cái chết của Hề Lôi—— còn có, Hề Lôi rốt cuộc đã nắm giữ được bí mật gì của Đường Cảnh Long.

Đường Cảnh Long, kẻ giết chết Hề Lôi, cất chứa rất nhiều bí mật, Hề Lôi cũng quan sát được không ít bí mật của Đường Cảnh Long. Nhưng cô có lựa chọn. Cô không lên tiếng chuyện mang thai hộ bất hợp pháp, bởi vì sau khi tiếp xúc cô cũng biết được những người phụ nữ này là cam tâm tình nguyện. Cô tiếp tục che giấu, sau đó cô lại phát hiện ra một bí mật mới, bí mật này rất quan trọng với Đường Cảnh Long, cũng rất quan trọng với cô, cho nên cô bất chấp nguy hiểm.

Mười chín búp bê gỗ hình bé gái. Kỷ Tuân nghĩ.

Có một khả năng, nếu như đúng là vậy... Nếu như Đường Cảnh Long thật sự làm chuyện này, Hề Lôi nhất định sẽ nổi giận, nhất định sẽ túm chặt lấy, là nỗi đau cô đã mang theo từ khi chào đời.

Nhưng tất cả vẫn chỉ là suy đoán, suy đoán có thể vô biên vô tận, nhưng nếu muốn nói chân tướng sự thật cho Hạ Ấu Tình nghe, ít nhiều cũng phải có bằng chứng, người làm chứng này, không ngại lựa chọn một người ngoài duy nhất trong thôn.

Kỷ Tuân nở nụ cười tươi rói với Trình Chính: "Thầy Trình, chào buổi sáng."

"Chào buổi sáng." Trình Chính bất ngờ, nhanh chóng vỗ bùn trên tay, đứng lên bắt chuyện, "Có chuyện gì sao? Vào uống chén trà cái đã."

"Thầy khách sáo quá." Kỷ Tuân theo Trình Chính tiến vào phòng, anh ngồi xuống, nhìn Trình Chính bận rộn, chờ trà bưng lên rồi, anh nhấp một khẩu, tựa như nói chuyện phiếm, "Cảm giác giết Đường Cảnh Long thế nào? Chắc là hả giận lắm."

Trình Chính có giết Đường Cảnh Long hay không? —— Trời mới biết.

Mở đầu sét đánh, cứ làm hắn hoảng loạn rồi lại nói.

*

Lại như nói Kỷ Tuân ngày đó, Hứa Tín Nhiên chơi bọn họ một vố. Cầm dao can thiệp "Buôn bán nội tạng" mà hắn nhận tội lần này căn bản không giống như hắn ám chỉ, thực chất là ngầm có ý nhắc tới đại án buôn thận.

Đối tượng phẫu thuật là một bé trai tám tuổi tên Lục Tiểu Ân, cháu bé từ 2014 năm đã bắt đầu chờ nguồn thận, nguồn thận thay thế của cháu bé cũng có chứng cứ có thể điều tra.

Vấn đề duy nhất là, dựa theo thứ tự sắp xếp, thận này vốn không thuộc về Lục Tiểu Ân.

Sau khi cảnh sát hỏi thăm biết được, trước khi Đường Cảnh Long làm đại biểu y dược đã từng có một thời gian làm điều phối viên hiến tạng, đồng nghiệp thân thiết với hắn năm xưa bây giờ hẳn là đang phụ trách ghép tạng ở bệnh viện. Phía sau ân tình có bao nhiêu tiền tài lợi ích, đã có những nhân viên khác của tổ chuyên án đi theo phụ trách.

Lực chú ý của Hoắc Nhiễm Nhân trước sau đều ở trên người đưa bé tên Lục Tiểu Ân này.

Ngày 17 tháng 12 năm 2015, Lục Tiểu Ân nhập viện, ngày 20 làm phẫu thuật, sau phẫu thuật 15 ngày, cũng chính là ngày mùng 5 tháng 1 năm 2016 xuất viện, thời điểm xuất viện là ông bà nội tới đón, địa chỉ lưu lại là phòng 202, tòa 1, hoa viên Hạnh Phúc.

Ngày mùng 5 tháng 1, chỉ cách 6 ngày là đến ngày 11, ngày Hề Lôi tử vong, vừa hay chỉ sau một ngày Đường Cảnh Long trả nhà thuê ở khu chung cư Lệ Trúc, cũng giống với họ của người thợ mộc làm việc cho nhà của Đường Cảnh Long!

Hoắc Nhiễm Nhân gần như là ngay lập tức nhớ tới giá để hoa màu xanh trắng còn chưa hoàn thành mà cậu nhìn thấy ngày hôm đó.

Đúng rồi, bao tay nilon phòng tĩnh điện vốn là một trong những dụng cụ mà thợ mộc thường mang theo khi đi làm nhất, nếu như ba của Lục Tiểu Ân Lục Bình là thợ mộc trong nhà của Đường Cảnh Long, thường xuyên ra vào nhà của Đường Cảnh Long, vậy thì cái bao tay nhiễm phải sơn màu trắng cùng DNA của Nhiêu Phương Khiết đều là chuyện đương nhiên.

Hoắc Nhiễm Nhân không chần chờ, tức khắc dẫn người đi tới hoa viên Hạnh Phúc, anh gõ cửa nhà 202, một ông cụ tóc trắng xoá, đầy mặt nếp nhăn đi ra mở cửa.

"Các cậu là?" Ông lão hỏi.

"Chúng cháu là bạn của lão Lục, lão Lục có nhà không ạ?" Đàm Minh Cửu cười hì hì tiếp lời, quả đầu trọc bóng loáng của hắn bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu cũng có hiệu quả tạo nên dáng vẻ hài hước cho những người thân cận.

"Ra ngoài làm việc rồi, không biết lúc nào mới về." Vừa nghe thấy là bạn của con trai, ông cụ lập tức không còn cảnh giác, "Các cậu tìm nó có chuyện gì sao? Có chuyện cứ nói cho tôi, tôi chờ nó về sẽ nói lại với nó."

"Tiểu Ân có ở nhà không ạ?" Hoắc Nhiễm Nhân nói, nhấc lên giỏ hoa quả đã chuẩn bị trước, "Lúc trước nghe nói Tiểu Ân làm phẫu thuật, bây giờ khôi phục thế nào rồi ạ?"

Đàm Minh Cửu thế mới biết dụng ý tại sao Hoắc Nhiễm Nhân lại mua hoa quả ở cửa hàng dưới lầu khi mới vào cửa, hắn thầm giơ ngón tay cái với đối phương: Lợi hại vẫn là đội trưởng lợi hại, suy nghĩ chu đáo!

"Khách sáo quá, đến thăm tận nhà đã quý lắm rồi, còn mua hoa quả nữa." Ông cụ liên tục nói, nhường chỗ để đội của Hoắc Nhiễm Nhân đi vào, lại cất giọng gọi vào trong, "Tiểu Ân ra đây nào, bạn của ba cháu tới thăm cháu này."

Cánh cửa trong phòng lộ ra một khe, trong khe cửa có một bé trai đứng đó, Lục Tiểu Ân.

Lục Tiểu Ân vóc người thấp bé, sắc mặt tái nhợt, nhìn có chút suy yếu, tay phải của bé cầm bút sáp màu đỏ, đầu tiên hơi sợ sệt liếc nhìn Hoắc Nhiễm Nhân, sau đó lại kéo cửa rộng hơn: "Chú ơi, chú là bạn của ba cháu ạ?"

"Đúng rồi, bạn nhỏ, cháu có biết ba cháu bây giờ đang ở đâu không?" Đàm Minh Cửu ngồi xổm xuống, xoa đầu Lục Tiểu Ân.

"Cháu không biết," Lục Tiểu Ân lắc đầu, "Từ khi cháu xuất viện, ba cháu vẫn chưa đến thăm cháu, chú ơi, cháu nhớ ba cháu lắm, chú gọi điện cho ba bảo ba về nhà đi ạ, Tiểu Ân rất ngoan, mỗi ngày đều đúng giờ uống thuốc làm bài tập, còn giúp ông bà rửa chén quét nhà, những gì ba nói Tiểu Ân đều đã làm xong, ba nên trở về thăm Tiểu Ân rồi."

Khe cửa mở càng lớn. Hoắc Nhiễm Nhân nhìn thấy bên trong căn phòng, trong căn phòng nhỏ để chen chúc một cái giường cùng một cái bàn học, những thứ này đều là làm bằng gỗ, kiểu dáng cũng có chỗ khác biệt với thị trường, chắc hẳn là dụng cụ ba bé tự làm. Trên vách tường có dán bằng khen cùng bài thi được điểm tối đa của đứa nhỏ, mặt bàn chia làm hai khu, một khu chất đầy bình thuốc, bên còn lại đặt sách vở cùng một cái iPad, iPad đang chiếu phim hoạt hình siêu nhân, cậu còn nhìn thấy một bức tranh vẽ hai ba con đang đặt trên bàn, trong tranh người ba mặc áo khoác được tô sáp màu đỏ, màu của áo khoác mới vừa tô được một nửa.

Cậu thu lại ánh mắt dò xét bàn học, nhìn những vị trí khác trong phòng. Trên bệ cửa sổ, cậu nhìn thấy vài chú chim nhỏ tư thái khác nhau, rất sống động, đột ngột nhìn sang, còn tưởng là chim sẻ bên ngoài bay đến trước cửa sổ, nhìn kỹ lại, mới phát hiện là tượng gỗ trang trí.

Đồ trang trí, cậu nhớ tới điểm đặc biệt ở nhà trọ của Hề Lôi, hình như là 19 con búp bê không có mắt được làm riêng.

"Những đồ trang trí này còn rất tinh xảo." Hoắc Nhiễm Nhân lơ đãng hỏi, "Có từng mang ra ngoài bán không ạ?"

"Từng bán đấy." Ông lão đi vào cười nói, "Món nghề này chính là dùng để kiếm cơm. Lúc có việc thì làm những món đồ lớn, lúc không có việc thì làm mấy món đồ chơi nho nhỏ, làm mấy cái rồi, cũng gửi cửa hàng của người khác bán hộ."

"Cửa hàng nào thế bác?" Đàm Minh Cửu nhanh chóng hỏi.

"Cửa hàng thủ công mỹ nghệ gì gì đó, tôi không nhớ được, nhưng mà ở chợ hoa và chim ấy."

Đàm Minh Cửu vừa mừng vừa sợ, suýt nữa kêu thành tiếng, Hoắc Nhiễm Nhân biết hắn đang vui mừng cái gì, cửa hàng "Duyên Phận" mà hung thủ từng mua hoa chính là ở trong chợ hoa và chim, trùng khớp với phạm vi hoạt động của Lục Bình!

Nếu như Lục Bình là hung thủ, có thể đơn giản giải thích hung thủ vì sao lại lựa chọn một cửa hàng không được đánh giá cao trên mạng, vị trí thực tiễn cũng không gần cửa ra vào, bởi vì hắn quen thuộc nơi này, hắn lựa chọn chính là cửa hàng hắn vốn quen thuộc.

Không đúng, chờ đã.

Hoắc Nhiễm Nhân nhớ tới bàn tay Kỷ Tuân xen vào mái tóc mình ngày đó, lại đột nhiên ý thức được —— Lục Bình lựa chọn không phải chính mình quen thuộc, hắn lựa chọn chính là Hề Lôi yêu thích!

Hắn làm riêng búp bê cho Hề Lôi, sợ là... Thời khắc giao từng con từng con búp bê cho Hề Lôi, hắn đã thích cô gái không quá xinh đẹp nhưng có đôi mắt sáng ngời, cười rộ lên như ánh mắt trời ấm áp.

Hắn vốn chỉ là thầm lặng, đứng ở nơi không xa không gần, âm thầm nhìn cô gái này, toàn bộ qua lại trực tiếp giữa hai người, có lẽ chính là mười chín con búp bê bé gái không có mắt kia.

Thời gian trôi đi, tình cảm giấu kín trong lòng này, có thể biến thành rượu nồng, cũng có thể tan thành mây khói.

Mãi đến tận ngày này, Đường Cảnh Long tìm tới hắn.

Hắn mang theo bó hoa Hề Lôi yêu thích, gõ cửa nhà Hề Lôi, dùng dây thừng trói cô lại, muốn hỏi xin Đường Cảnh Long bỏ ra giá cao — -- -- một quả thận khỏe mạnh để hiến cho con hắn —— một đáp án mà hắn muốn mua.

Bí mật mà Đường Cảnh Long không muốn người biết lại bị Hề Lôi giấu đi.

...

Cuối cùng, hắn lấy gối bịt chết cô.

Trái tim thuộc về người cha biến mất, trái tim thuộc về người đàn ông lại thức tỉnh, hắn thay cô cho chim ăn, vuốt lại tóc cô, thậm chí nhét một con búp bê mà cô yêu thích vào trong tay cô.

Hắn rời đi.

Từ trong nhà của Lục Tiểu Ân đi ra, Hoắc Nhiễm Nhân một mặt cùng Đàm Minh Cửu đi thẳng đến địa chỉ trên sổ hộ khẩu của Lục Bình, mặt khác gửi bức ảnh của Lục Bình về cục, để trong cục một lần nữa trích ra video CCTV của tiệm hoa "Duyên Phận", tiến hành đối chiếu ảnh của Lục Bình cùng người trong CCTV.

Lục Bình không sống chung với ba mẹ, hắn có nhà riêng của mình, vị trí là ở lầu một của một khu chung cư kiểu cũ cách hoa viên Hạnh Phúc nửa giờ lái xe.

Khi bọn họ đến, bên trong cục cũng truyền lại tin tức: Vào đêm Hề Lôi tử vong, Lục Bình xác thực từng tiến vào cửa hàng hoa "Duyên Phận", mua một bó hoa!

Chứng cứ lần lượt trùng khớp, lúc này Hoắc Nhiễm Nhân không lưỡng lự nữa, sau khi gõ cửa thấy không ai lên tiếng, trực tiếp dẫn người đạp cửa tiến vào!

Cửa ầm ầm mở ra, hiện ra trước mắt lại là nơi ở trống rỗng không người, cũng không dụng cụ gia đình, chỉ có mùi của dung dịch khử trùng cùng nước tẩy rửa, vờn quanh căn phòng trống không, ngay cả bồn cầu cùng bồn rửa tay trong phòng tắm đều bị gõ rơi mất, cơ hồ biến thành căn nhà đang còn xây dở.

Chỉ cần làm qua, đều có vết tích.

Gạch men hoa văn mosaic trong buồng tắm bị nát mất hai khối, từ khe hở vỡ vụn, cậu nhìn thấy vết tích màu nâu.

Dấu vết lưu lại sau khi huyết dịch khô cạn.

"Các cậu là ai, đang làm gì?" Một giọng nói từ ngoài cửa truyền đến, một bà dì mập mạp mạnh khỏe hiếu kỳ nhìn quanh.

"Chúng cháu là cảnh sát." Đàm Minh Cửu tiến lên đón, "Dì có biết chủ nhân của nơi này rời đi lúc nào không ạ?"

"Đi được một khoảng thời gian rồi." Hiếu kỳ trong mắt dì mập càng đậm, bà bắt đầu liến thoắng, "Chắc cũng khoảng một tuần hoặc lâu hơn thế, chỉ nhìn thấy cậu ta thu dọn hành lý khắp nơi, ngày cuối cùng trước khi đi còn làm đồ gỗ, ong ong ong ầm ĩ chết đi được, buổi tối ngày hôm ấy tôi ra ngoài vứt rác tình cờ gặp cậu ta, chào cậu ta mà cậu ta không thèm bắt chuyện —— sau đó thì công ty dọn nhà đến khuân đồ."

Sau khi Đàm Minh Cửu tiễn dì mập đầy lòng hiếu kỳ đi xong, quay về chỗ cũ.

"Thông báo đồng nghiệp khoa kiểm nghiệm lại đây," Hoắc Nhiễm Nhân nói, "Kiểm tra nơi này xem có vết máu thuộc về Đường Cảnh Long hay không."

"Đệt, gạch men mosaic, vết máu, giấu đầu hở đuôi chuyển hết cả nhà, đến 80% chính là hiện trường vụ án, thằng cha này cũng đủ tàn nhẫn, ba mẹ bảy mươi, tám mươi tuổi không nói cũng thôi, nhưng đứa con trai mới vừa phẫu thuật xong cũng cam lòng bỏ đi không lời từ biệt, còn là người sao!" Đàm Minh Cửu chửi ầm lên.

"Không phải cam lòng." Hoắc Nhiễm Nhân lạnh lùng nói.

Căn phòng của đứa bé hiện lên trong đầu Hoắc Nhiễm Nhân, bằng khen trên vách tường, bức tranh áo khoác đỏ trên bàn.

"Là không còn mặt mũi trở lại gặp con trai —— thông báo các bộ phận phát lệnh truy nã, truy bắt nghi phạm Lục Bình!"

--------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play