Sau khi cuốn sổ được đưa về đồn cảnh sát đã gây ra náo loạn cùng phấn chấn trên phạm vi không nhỏ.
Tất cả cảnh sát tham gia xử lý vụ án này đều nhanh chóng tập trung trong văn phòng của đội một mà không cần ai gọi, mọi người vây quanh cuốn sổ, phân tích, so sánh, thảo luận, thậm chí người của bên pháp y cũng cố ý sang góp vui.
Hoắc Nhiễm Nhân gặp được Viên Việt trong văn phòng đông đúc.
Lúc này Viên Việt lại nhàn rỗi hơn một chút, đã nắm được chứng cứ quan trọng, việc so sánh và phân tích tiếp theo đây đương nhiên sẽ do cấp dưới đảm nhận.
Hoắc Nhiễm Nhân bỗng nói: "Chiếc thuyền tìm thấy trong phòng làm việc của Trần Gia Thụ đang ở chỗ nào thế?"
Viên Việt: "Thuyền nào cơ?"
Hoắc Nhiễm Nhân: "..."
Cậu kinh ngạc nhìn Viên Việt một cái, khẽ đẩy đầu lưỡi sang hai bên má.
Người của Viên Việt không tìm được chiếc thuyền nào trong phòng làm việc của Trần Gia Thụ sao?
"Tàu thuyền thuận sông, gió yên sóng lặng thì sao?" Hoắc Nhiễm Nhân lại hỏi.
"Đó là cái gì vậy?" Viên Việt cau mày.
"Không có gì." Hoắc Nhiễm Nhân không nói sâu hơn, đi ngang qua Viên Việt, rời khỏi đội một, tản bộ dọc theo hành lang.
Không đúng, không nên như vậy.
Nếu Trần Gia Thụ là người đứng sau đường dây mua bán nội tạng, thì bên cạnh hắn kiểu gì cũng phải có vết tích của những thứ này chứ.
Bởi vì bắt đầu từ Đường Cảnh Long của bệnh viện Dương Quang, lại tới lão Hồ của thành phố Cầm, thậm chí cả Hứa Tín Nhiên mới vừa bị bắt gần dây, bên cạnh mỗi một người đều ẩn hiện thứ giống như tín vật này, mỗi một người đều dính dáng đến việc buôn lậu, nếu như nói những người này là điểm mấu chốt trong mạng lưới tội phạm, vậy thì thân là điểm kết thúc trong số các điểm mấu chốt như Trần Gia Thụ, tại sao lại không có tín vật tương tự?
Còn có Mạnh Phụ Sơn.
Trước giờ Mạnh Phụ Sơn vẫn luôn cho rằng cái chết của em gái Kỷ Tuân không đơn giản, qua nhiều năm như vậy vẫn luôn điều tra nguyên nhân đằng sau vụ án.
Trong vụ án của Phó Bảo Tâm ở thành phố Cầm, Kỷ Tuân từng có một lần thất thố rất rõ ràng, hẳn là đang nhớ lại em gái của anh ấy, Kỷ Ngữ...Chỉ có khi nhớ tới em gái của mình, Kỷ Tuân mới có thể che không xong giấu không được khủng hoảng cùng sợ hãi; lại cân nhắc đến vụ án bắt cóc của Phó Bảo Tâm, Phó Bảo Linh chỉ sợ cũng có liên quan đến buôn bán nội tạng... Có thể suy đoán, lúc đó, chuyện Kỷ Ngữ đã bị Kỷ Tuân buộc vào vụ án mua bán bắt cóc này.
Con đường tin tức của Kỷ Tuân đến từ Mạnh Phụ Sơn.
Mạnh Phụ Sơn đã nhắm được nghi phạm từ rất lâu rồi, nếu như Trần Gia Thụ thật sự là khởi nguồn của mọi thứ, vậy thì vụ án của Kỷ Ngữ cũng nên lộ ra chân tướng, đến giai đoạn này rồi, Mạnh Phụ Sơn vẫn không muốn đứng ra, nói rõ ràng đầu đuôi câu chuyện?
Hoắc Nhiễm Nhân đứng ở cửa đội hai, hỏi Đàm Minh Cửu: "Anh có nhìn thấy Kỷ Tuân không?"
Đàm Minh Cửu mờ mịt lắc đầu.
Mà cảnh sát đeo kính vẫn luôn ở trong phòng làm việc lại vội vàng nói: "Vừa nãy thầy Kỷ từng tới, nói vụ án đã đến giai đoạn cuối, anh ấy về nhà trước."
Hoắc Nhiễm Nhân nhìn điện thoại di động, không nhận được tin nhắn của Kỷ Tuân.
Cậu không nói gì.
*
Ánh nắng xuyên qua bệ cửa sổ, hắt lên một mảnh đỏ ửng chảy xuôi trên nền gạch lát nền.
Kỷ Tuân đâng ngồi ngoài ban công nghe thấy tiếng mở khoá lạch cạch vang lên, anh hơi bất ngờ: "Hôm nay về sớm thế sao?"
"Ừm." Giọng nói của Hoắc Nhiễm Nhân truyền đến từ phía sau, "Bận rộn một đoạn thời gian rồi, cũng đã có chút thành quả, phải biết cân bằng giữa làm việc và nghỉ ngơi chứ."
Sau đó cửa lớn đóng lại, Kỷ Tuân lại nghe thấy tiếng ma sát của túi nylon. Anh quay đầu nhìn thử, nhìn thấy không chỉ có bản thân Hoắc Nhiễm Nhân đã trở lại, cậu còn mang về không ít rau thịt. Hoắc Nhiễm Nhân ném di động lên bàn trà, bước vào phòng bếp, sau đó chỉ nghe thấy giọng nói vang lên:
"Tối nay anh muốn ăn gì?"
"Có những gì?" Kỷ Tuân ngầm nghĩ rồi hỏi.
"Thịt, rau củ, hải sản tươi cũng có nữa."
Kỷ Tuân đứng dậy khỏi ghế tựa của ban công, anh đi tới phòng bếp, dựa vào khung cửa, hỏi Hoắc Nhiễm Nhân: "Có cần giúp một tay không?"
"Không phải anh sợ vật sắc nhọn à?" Hoắc Nhiễm Nhân nói, không biết cậu đang chuẩn bị món gì, chỉ thấy tiếng dao thái trên thớt đã vang lên.
"Nấu cơm cũng đâu phải có mỗi việc chặt, thái." Kỷ Tuân nói, Hoắc Nhiễm Nhân quay lưng về phía anh, chặn lại dao cùng ánh dao, hiện tại anh rất an toàn, nhìn trái nhìn phải, bèn cầm nồi cơm bắt đầu vo gạo nấu cơm.
Ưu thế của việc hai người cùng nhau nấu cơm là có thể trò chuyện với nhau.
Yếu thế của Hoắc Nhiễm Nhân cùng Kỷ Tuân khi đồng thời nấu cơm là trò chuyện chưa được hai câu đã quay trở lại vụ án.
"Phía Viên Việt thế nào rồi?"
"Muốn biết sao anh không ở lại chờ kết quả?" Hoắc Nhiễm Nhân nói, "Cuốn sổ do anh tìm được. Anh không ở lại chờ kết quả, không giống anh lắm."
"Mệt mỏi, không muốn ở lại."
"Kết quả không tệ, có thể đối chiếu từng khoản một."
"Ừm."
Tiếng rè rè vang lên ngoài nhà.
"Điện thoại của ai thế?" Hoắc Nhiễm Nhân hỏi.
"Của anh." Kỷ Tuân trả lời.
"Anh xem đi."
"Tin nhắn mà thôi."
"Có lẽ là tin nhắn quan trọng." Hoắc Nhiễm Nhân nói.
"Có lẽ là tin nhắn Mạnh Phụ Sơn gửi tới." Kỷ Tuân cũng trả lời.
Tiếng thái rau thái thịt dừng lại.
Mà động tác của Kỷ Tuân không có dừng lại, anh vẫn tiếp tục vo gạo, bỏ vào nồi, lại ấn nút nấu cơm, sau đó quay đầu lại thoải mái nói: "Vụ án chưa kết thúc, em sẽ xa xỉ đến mức cân bằng giữa làm việc và nghỉ ngơi? Em về sớm chỉ là đang nghi ngờ anh. Em cảm thấy tới đây nhìn chằm chằm anh, nói không chừng lại thu hoạch được nhiều manh mối hơn, tỷ như manh mối của Mạnh Phụ Sơn."
Đạp lên âm cuối cùng của Kỷ Tuân là tiếng thái rau đều đều vang lên.
Hoắc Nhiễm Nhân lạnh nhạt nói: "Không sai, anh phân tích rất đúng."
"Vậy thì hiện tại muốn kiểm tra điện thoại của anh luôn à? Cảnh sát Hoắc."
"Hiện tại không có chứng cứ trực tiếp chứng minh anh có liên lạc với người liên quan tới vụ án, không có bất kỳ điều luật nào cho phép em kiểm tra điện thoại của anh, xâm phạm quyền riêng tư của anh."
"Công tư rõ ràng." Kỷ Tuân khen ngợi.
Anh nhìn thấy người quay lưng về phía anh thái rau xong thì đến trước bồn rửa, vặn vòi nước, lại rút giấy lau nhà bếp, rửa sạch, lau khô, cho đến khi con dao cất trong tủ bát được cất lại về tủ, Kỷ Tuân cũng không nhìn thấy bất kỳ ánh dao nào.
Lòng nghi ngờ của Hoắc Nhiễm Nhân là một tấm lưới kín gió, có móc, có gai, che gió, che mưa, vừa sắc bén vừa dịu dàng.
Kỷ Tuân nhìn Hoắc Nhiễm Nhân một lát, quay ra ban công cầm điện thoại di động, sau đó trở về phòng bếp.
Anh cầm điện thoại di động, màn hình điện thoại lúc này đang tắt, giống như cục gạch mỏng xoay tròn quanh đầu ngón tay anh.
"Em thật sự nghi ngờ Mạnh Phụ Sơn gửi tin nhắn cho anh sao?" Kỷ Tuân, "Rõ ràng khả năng do điện tín hoặc tin nhắn rác của Taobao còn cao hơn nhiều."
"Đúng vậy." Hoắc Nhiễm Nhân thừa nhận, "Nhưng không thể phủ nhận, bắt đầu từ lúc anh tìm được cuốn sổ mà Mạnh Phụ Sơn đặt trong phòng làm việc của Trần Gia Thụ, khả năng Mạnh Phụ Sơn sẽ liên lạc với anh trong thời gian ngắn đã tăng cao hơn nhiều."
"Đã đến lúc giám sát thông tin người bên gối của em rồi." Kỷ Tuân cười nhạo.
"Em nói rồi, em sẽ không, không cần làm thế với anh. Bởi vì anh..." Hoắc Nhiễm Nhân chỉ vào huyệt thái dương, "Trong đầu em, anh đã sống quá lâu, quá rõ ràng."
Cậu mỉm cười.
"Anh không lừa được em đâu."
Kỷ Tuân tung điện thoại lên cao, dùng mu bàn tay bắt lấy, giống như tung đồng xu đoán mặt trái mặt phải vậy.
"Tin nhắn rác." Kỷ Tuân nói.
"Tin nhắn quan trọng." Hoắc Nhiễm Nhân ung dung thong thả.
Kỷ Tuân bỏ tay ra, bật màn hình điện thoại, màn hình hiện thị nội dung của tin nhắn mới, là tin nhắn do bên điện tín gửi tới.
"Xem ra anh thắng rồi." Kỷ Tuân cười nói.
Nhưng đúng vào lúc này, điện thoại di động của anh rung lên lần nữa, lại có thêm một tin nhắn.
Tin nhắn mới này được gửi bằng số điện thoại từ nước ngoài, nội dung là:
"Kẻ đứng sau không phải Trần Gia Thụ."
Hai người nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại.
Một lát sau, Hoắc Nhiễm Nhân ngước mắt lên: "Có vẻ người thắng là em rồi."
---------------------------------------------