Kỷ Tuân đã đi quanh phía sau cả một vòng, đi tới đằng sau của căn nhà trệt trong mục tiêu, anh đang lo lắng sao Hoắc Nhiễm Nhân chưa gửi tín hiệu, có nên trực tiếp trèo lên tường xem tình hình thế nào không thì đột nhiên nghe thấy một tiếng tra hỏi vô cùng vang dội:
"Cậu là ai?"
Giọng nói vang lên từ phía trước.
Hoắc Nhiễm Nhân cũng gặp phiền phức rồi.
Kỷ Tuân nhìn xung quanh thấy không có ai, anh kéo ống tay áo, bọc lấy lòng bàn tay, sau đó lui lại hai bước, nhắm ngay vị trí bị cành táo che khuất, lấy đà đạp lên tường, nhẹ nhàng bám vào đầu tường. Anh không vội vàng hành động, nhô nửa đầu ra trước, nhìn vào trong sân qua cành cây táo mới vừa thay sắc.
Anh vừa nhìn sang đã nhìn thấy Hoắc Nhiễm Nhân.
Trước mặt Hoắc Nhiễm Nhân có một căn nhà trệt, cách đó ba bước có một bà lão lớn tuổi đang đứng bên tay trái của căn nhà.
Chỉ nhìn dáng vẻ của bà lão, còn có chút khó có thể tưởng tượng được tiếng hô vang dội tựa như giọng của người trung niên kia lại do bà lão này nói ra.
Chỉ thấy một bà lão mái tóc bạc phơ, dáng vẻ thấp lùn, vóc người mập mạp, làn da từng phơi sương dãi nắng đã chuyển sang màu nước tương nhàn nhạt, thoạt nhìn giống như một quả quýt đã phải chịu quá nhiều sương gió, khiến lớp vỏ trở nên nhăn nheo, héo úa.
Nhưng tươi mới, mọng nước có cái tốt của tươi mới, mọng nước; nhăn nheo, rắn chắc cũng có cái hay của nhăn nheo, rắn chắc.
Sau câu hỏi đầu tiên, bà lão không hề lơ là, cũng không cho Hoắc Nhiễm Nhân cơ hội nói chuyện, liên tục đặt câu hỏi:
"Tôi biết mọi người trong làng này, chỉ chưa từng thấy cậu bao giờ. Từ nơi khác tới đây à? Tới làm gì? Quanh quẩn ở đây lâu như vậy, quen chủ nhà này sao? Chủ nhà tên là gì? Tới tìm bọn họ làm gì?"
Đừng nói đến Hoắc Nhiễm Nhân đang trực tiếp đối diện với bà lão, ngay cả Kỷ Tuân đang ở trên bờ tường cũng thầm líu lưỡi:
Bà lão này, còn rất có phong thái của trưởng khu phố.
Những người lớn tuổi như thế này, trái lại còn khó giải quyết hơn những kẻ chỉ biết dùng bạo lực kia.
So về bạo lực, trong tình huống thông thường, anh và Hoắc Nhiễm Nhân rất khó thất bại, nhưng kiểu câu hỏi giống như muốn bới đến tận gốc, muốn đào họ tên của mười tám đời tổ tông nhà mình như thế này, nếu không trả lời, rõ ràng đối phương hỏi rất có lý; mà nếu trả lời, nghĩ cũng biết là không thể trả lời.
Đặc biệt là... Nói không chừng đây chính là lính kín được người dân trong làng phái ra ngoài điều tra.
Có lẽ trong trường hợp này, tốt nhất là nên lấy ra thẻ cảnh sát.
Thật ra khi đã đến đây, xác định được vị trí của sòng bạc, Hoắc Nhiễm Nhân vốn có thể trực tiếp lấy thẻ cảnh sát ra, gõ cửa cưỡng chế chủ nhà mở cửa; nhưng thái độ sau đó của những người dân làng lại khiến Kỷ Tuân cùng Hoắc Nhiễm Nhân lo lắng nhiều hơn, lúc này, hai người mới quyết định tạm dừng lại, xem xét thế cuộc.
Thẻ cảnh sát là con át chủ bài.
Không cần tung ra con át chủ bài sớm như vậy —— Đợi đến lúc thích hợp rồi lại tung ra, vậy mới có thể tạo được hiệu quả bất ngờ.
Nghĩ thì chậm, mà thời gian xoay chuyển suy nghĩ lại rất nhanh.
Nhân lúc Hoắc Nhiễm Nhân hấp dẫn hỏa lực của kẻ địch ở đằng trước, Kỷ Tuân rón rén trèo qua đầu tường, nương theo cành lá rậm rạp của cây táo tàu, lại rón rén nhẹ nhàng rơi vào trong sân.
Một tiếng sột soạt rất nhỏ vang lên, tựa như tiếng cỏ cây cọ xát tay chân trong gió.
Kỷ Tuân cảm thấy bà lão không nghe thấy, nhưng anh chắc chắn Hoắc Nhiễm Nhân đã nghe thấy.
Bởi vì ngay khi tiếng đặt chân của anh vang lên, Hoắc Nhiễm Nhân cũng mở miệng nói chuyện, giọng điệu rất thiếu kiên nhẫn, nhưng nghe càng có vẻ chột dạ trốn tránh: "Tôi ở đây thì liên quan gì đến bà? Bà có quan hệ gì với nhà này?"
"Cậu lén lén lút lút sao lại không liên quan đến tôi?" Bà lão tràn đầy phấn chấn, "Tôi là hàng xóm của nhà này, là thím của chủ nhà này, chủ nhà có ở nhà hay không, tôi đều có thể tùy tiện ra vào, nhà này cũng chính là một nhà khác của tôi, cậu nói xem tôi có nên hỏi rõ cậu tới đây làm gì không?"
Hoắc Nhiễm Nhân tựa như bị cuốn vào chất vấn của bà lão: "Vậy, bà quen thuộc như thế, bà hẳn phải biết chứ..."
"Biết cái gì?" Bà lão hùng hổ doạ người.
Kỷ Tuân nhận ra, trong lúc bà lão nói chuyện với Hoắc Nhiễm Nhân, xung quanh còn có những người khác đến gần.
Đầu tiên là một nam một nữ, đứng ở ven đường.
Người phụ nữ chính là người vừa lái xe chở hàng bám theo anh và Hoắc Nhiễm Nhân khi nãy, còn gã đàn ông thì có một hình xăm con hổ ở trên cổ.
Đúng như dự đoán, là một nhóm.
"Đây chính là sòng bạc, đúng không!" Hoắc Nhiễm Nhân đột nhiên nói lớn tiếng, thu hút sự chú ý của mọi người.
Loại ăn ý nho nhỏ này không cần nói thành lời, Kỷ Tuân nấp sau cây táo tàu chạy thật nhanh hai bước, chạy ra phía sau căn nhà trệt. Đằng sau nhà trệt cũng có cửa sổ, cửa sổ bị rèm cửa hoa màu xanh đậm đóng đinh vào tường như thường lệ.
"Các người đừng giấu giấu giếm giếm nữa, bạn tôi đến đây đánh bạc, thua đến mức táng gia bại sản, người cũng đã nhảy lầu tự sát! Các người gian lận, nếu không chơi kiểu gì, thua kiểu gì mà một buổi tối thua hết bảy tám triệu, thua sạch tiền xưởng, tiền nhà, thua luôn cả tiền hàng!" Hoắc Nhiễm Nhân vô cùng tức giận.
Cửa sổ kiểu cũ, kết cấu cài then.
Kỷ Tuân lấy trong túi ra một sợi dây sắt, cuộn thành một vòng, lại luồn vòng sắt vào khe hỡ giữa hai cánh cửa sổ, lồng vào then cửa.
Phía trước lại có giọng nói vang lên.
Lần này không chỉ có giọng của bà lão, còn có thêm giọng của một người phụ nữ cùng một người đàn ông, chắc chắn là hai người vừa mới nhìn thấy.
"Chú em này, có phải tìm nhầm chỗ rồi không? Làng chúng tôi nhỏ như vậy, ngẩng đầu không gặp cúi đầu thấy, không sòng bạc nào cả."
Hẳn là cảnh đốc Hoắc cũng không bị người khác gọi là chú em đã lâu lắm rồi. Kỷ Tuân cười trộm.
"Ai là chú em nhà cô?" Hoắc Nhiễm Nhân trực tiếp cãi lại, dáng vẻ ngang bướng y như trẻ con miệng còn hôi sữa, "Cô thích làm chị gái của người ta lắm à? Đi đường là gặp được ngay chú em?"
"Này, nói chuyện kiểu gì đấy?" Giọng nam thô lỗ vang lên, là giọng nói của người đàn ông có vết xăm ở cổ, "Chị ấy nói chuyện đàng hoàng với mày là nể mặt mày. Sao, thân là người ngoài, mày còn dám tới đây bắt nạt người trong làng?"
Hai người phụ nữ một già một trẻ này, nhìn có vẻ hơi toan tính.
Mà người đàn ông kia, chỉ nghe cách nói chuyện thì hình như thuộc loại cánh tay to, não lại nhỏ, là điểm đột phá.
Quả nhiên, Hoắc Nhiễm Nhân lập tức chuyển mục tiêu, không quan tâm đến hai người phụ nữ kia nữa, chỉ khiêu khích người đàn ông: "Cái gì gọi là bắt nạt, sao lại thành tôi bắt nạt rồi, tôi bắt nạt thì làm sao? Anh lại là người tai to mặt lớn nào đây, muốn xuất hiện ra oai?"
"Hừ ——" Người đàn ông, "Tao thấy mày vốn đến đây để gây sự mà! Được, gây sự đi, xem quả đấm của ai to hơn!"
Kỷ Tuân chắc chắn người đàn ông có hình xăm con hổ đã giơ nắm đấm.
Rất tốt, tốc độ của Hoắc Nhiễm Nhân đủ nhanh, hiệu suất thật cao.
Dây sắt mà anh luồn vào cửa sổ, cuối cùng cũng móc được cái then, anh đột ngột kéo lên, rút ra then cửa.
Cửa sổ mở ra!
Kỷ Tuân thở ra một hơi, mở cửa sổ, kéo rèm cửa ra.
Rèm cửa sổ màu xanh đậm như một bức màn sân khấu, nhẹ nhàng vén ra, Kỷ Tuân vừa vặn nhảy vào ——
Một số bức tường cũ kỹ nứt nẻ, bầu không khí ngột ngạt do môi trường kín gió, không được lưu thông, vài tấm áp phích về thần bài, xanh xanh đỏ đỏ, kích thích nhãn cầu, đương nhiên, còn có thứ bắt mắt hơn được đặt trên bàn đánh bạc trong phòng, bàn đánh bạc, con chip bóng loáng cùng két sắt màu xanh lá cây đặt ở trong góc đã bị không biết bao nhiêu người chạm vào.
Tất cả mọi thứ đều chứng minh đây là sòng bạc đã được sử dụng một thời gian dài, có rất nhiều người lui tới.
Cũng chính là nơi mà hai người muốn tìm.
Kỷ Tuân lấy ra camera cơ thể, liên tục chụp ảnh, lưu lại chứng cứ, cuối cùng đi ngang qua nhà trệt, công khai mở ra cửa chính.
Khoảnh khắc cửa chính được mở ra, người đàn ông xăm hình con hổ đang giơ lên nắm đấm, vung về phía Hoắc Nhiễm Nhân.
Hoắc Nhiễm Nhân không vội vã, nghe thấy tiếng mở cửa sau lưng, cậu quay đầu lại nhìn một cái trước đã.
Ánh mắt hai người va vào nhau.
Cũng không chỉ có hai người họ.
Còn có bà lão, Đại Yến, Đầu Hổ, tất cả mọi người đều nhìn về phía Kỷ Tuân, người đột nhiên mở cửa, ló người ra ngoài.
Kỷ Tuân thu hết những thay đổi về biểu cảm của mọi người vào trong đáy mắt.
Hoắc Nhiễm Nhân hơi nhướng lông mày, khuôn mặt tỏ ý khen ngợi "Đến rất đúng lúc".
Người đàn ông vung nắm đấm, mờ mịt hoang mang.
Người phụ nữ trẻ tuổi, sau nháy mắt mờ mịt chợt cảm thấy lo lắng trước điều chẳng lành.
Bà lão lớn tuổi lại là người phản ứng nhanh nhất trong tất cả mọi người, bà đã chuẩn bị chạy trốn thật nhanh...
Nhưng có phản ứng nhanh đến đâu, cũng không nhanh bằng Hoắc Nhiễm Nhân được.
Hoắc Nhiễm Nhân quay đầu lại, nhẹ nhàng vọt lên, vọt sang bên cạnh, bàn tay quệt về phía eo, lại dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai mà giữ chặt lấy cổ tay của người đàn ông đang giơ lên nắm đấm.
Chỉ nghe thấy một tiếng "lách cách" lanh lảnh vang lên, một còng tay bạc còng lại cổ tay của người đàn ông.
Giọng nói của Hoắc Nhiễm Nhân cũng vơi đi nôn nóng cùng tùy tiện, trở nên trầm ổn nghiêm túc: "Cảnh sát, đều không được phép nhúc nhích!"
--------------------------------------