Tiếng gõ cửa dồn dập làm Kỷ Tuân đang nằm trên giường tỉnh giấc.

Anh không giống như từ trong mơ thức dậy, mà tựa như từ một hồi suy ngẫm không có kéo dài quá lâu đã tỉnh lại. Lưng vẫn dựa vào gối trên đầu giường, laptop đè lên hai chân bắt chéo, phần cổ không được chống đỡ giống như cây gậy bị rạn nứt, thời điểm Kỷ Tuân ngồi dậy còn nghe thấy âm thanh "răng rắc" -- cùng với máy tính trên đùi.

Màn hình máy tính trong quá trình cử động bị va vào sáng lên, lộ ra file văn bản còn chưa gõ được hai hàng chữ.

Kỷ Tuân, năm nay hai mươi chín tuổi, trước đây là cảnh sát hình sự, bây giờ là tác giả tiểu thuyết suy luận, có series nổi danh "Độc Quả", cuộc sống hoàn không có trở ngại, nếu như có vấn đề gì tương đối đáng e ngại, vậy thì đại khái chính là bệnh mất ngủ khá nghiêm trọng.

Có điều cơ thể con người là một cỗ máy tinh vi, đến thời điểm nào đó, ít nhiều cũng có chỗ sơ suất, so với đó, vấn đề của anh cũng chỉ là một chấm đen nho nhỏ tí tẹo mà thôi.

Kỷ Tuân đỡ đầu ngồi thẳng, tiếng gõ cửa bên ngoài vẫn miệt mài vang lên, anh liếc nhìn thời gian, bảy giờ sáng, ai sẽ sớm như vậy?

Anh đẩy cửa phòng ngủ, thanh niên có nốt ruồi ngủ trên ghế sô pha ngoài phòng đêm qua đã sớm bị đánh thức, cậu ngồi dậy, đang không vui vuốt phẳng đuôi tóc bị vểnh lên. Chất tóc của cậu rất tốt, mềm cứng đều vừa phải, vừa có sự mềm mại của vải satin, lại có thể đủ cứng cáp để tạo hình.

Mái tóc vẫn luôn bị thanh niên cuộn đến xoăn thế kia, khiến người ta cũng muốn cắm ngón tay vào, nắm lấy sợi tóc, quấn thành từng vòng từng vòng trên đốt ngón tay.

Mà vừa chạm vào đối phương, lại nghĩ đến lúng túng đêm qua.

Anh làm bộ không nhìn thấy thanh niên nốt ruồi, thanh niên nốt ruồi cũng làm bộ không nhìn thấy anh.

Nếu như buổi tối là dục vọng ấm giường, vậy thì ban ngày chính là đạo cụ hữu hiệu hung hăng muốn tháo giường.

Mặc quần áo vào, ánh nắng chiếu lên, mọi người đều là những người có thể diện.

... Đương nhiên, đêm qua cũng không phải không thể diện, uổng công thu lưu người một đêm, ngẫm lại còn rất thiệt thòi.

Thanh niên nốt ruồi đi về phòng rửa tay thay quần áo, anh đi tới cửa, mang theo thiếu kiên nhẫn mà mở cửa: "Ai vậy--"

Một người phụ nữ bụng to đột ngột xuất hiện trong tầm mắt anh.

Là người quen mà Kỷ Tuân tuyệt đối không ngờ đến. Anh thốt lên: "Hạ Ấu Tình?"

"Là tôi." Người phụ nữ nói, cô vỗ bụng, vỗ hơi mạnh một chút, khiến người ta hoài nghi cô có phải đang muốn đè lại cái bụng nhô lên hay không, "Nhìn cậu có vẻ hơi bất ngờ, thật hiếm thấy."

"Sao chị lại tới đây?" Kỷ Tuân nói nhỏ, "Nửa năm này chị đi đâu vậy? Bụng của chị..."

"Kỷ Tuân," Hạ Ấu Tình lảng tránh hai câu hỏi sau, chỉ nói, "Tôi có việc nhờ cậu."

Kỷ Tuân nhìn người phụ nữ trước mặt.

Người quen này đối với anh mà nói cũng không thể tính là thân, tình huống bình thường thậm chí còn không phải quan hệ có thể nhờ vả lẫn nhau.

Bọn họ chỉ là... Đồng thời quen một người khác, mà đều có quan hệ thân thiết với người khác kia

Viên Việt.

Hạ Ấu Tình là bạn gái của Viên Việt, quan hệ khăng khít đến mức nói chuyện cưới xin.

Về phần anh cùng Viên Việt, Viên Việt lớn hơn anh bốn tuổi, cũng vào làm trong cục cảnh sát sớm hơn anh bốn năm, thời điểm anh tiến vào cục cảnh sát, là Viên Việt tự tay dẫn dắt, sau đó lại cộng tác với Viên Việt một quãng thời gian.

Quan hệ giữa hai người tốt vô cùng, thậm chí khi anh đã rời khỏi cục cảnh sát, Viên Việt vẫn thỉnh thoảng gọi điện tới tìm anh.

"Tìm Viên Việt à." Kỷ Tuân nói.

"Tôi còn chưa nói nhờ cậu chuyện gì." Hạ Ấu Tình nhẹ giọng nói.

"Cái này không khó đoán, chị mất tích nửa năm mới lại xuất hiện, chắc chắn không phải tìm tôi vay tiền, ngoại trừ vấn đề tiền nong, những thứ tôi biết cũng chỉ có một vài cái, lần theo dấu vết, cảnh sát hình sự." Kỷ Tuân nói, "Nhưng chị cũng biết, ba năm trước tôi đã sớm rời cục cảnh sát. Trái lại, Viên Việt trở thành đội trưởng--"

Câu này mới vừa nói ra khỏi miệng, anh đã ý thức được chính mình không nên nói như vậy, nhưng anh vẫn kiên trì nói xong.

"Chị đi tìm anh ấy, anh ấy sẽ cố gắng hết sức giúp chị."

Hạ Ấu Tình trước mắt sắc mặt tái xanh, nửa ngày cô mới hơi cong cong khóe miệng, miễn cưỡng nở nụ cười không có độ ấm giống như tranh vẽ.

"Kỷ Tuân, cậu cảm thấy sau khi chia tay còn có thể làm bạn sao?"

"Tôi cảm thấy..."

"Kỷ Tuân, đừng nói dối." Hạ Ấu Tình nhẹ giọng nhắc nhở.

"Tôi cảm thấy, có được cùng bỏ ra là một vòng tuần hoàn, chị muốn có được, thế nào cũng phải bỏ ra."

Kỷ Tuân khéo léo tránh đi chất vấn của Hạ Ấu Tình, trai gái sau khi chia tay còn có thể làm bạn hay không? Có thể có, có thể không. Nhưng trường hợp của Hạ Ấu Tình, hiển là không thể.

Người phụ nữ này trong ký ức của Kỷ Tuân là lí trí lại xinh đẹp, luôn cùng xuất hiện với bạn tốt của anh, khi đó mỗi khi cô cười lên đều pha lẫn chút ngọt ngào, thật giống như đem cả một hũ đường giấu trong khóe miệng hơi cong lên của cô.

Thế nhưng hiện tại, đứa bé trong bụng hấp thu quá nhiều dinh dưỡng của cô, rõ ràng mang thai lại gầy đi, mái tóc dài đến eo giống như mành cửa nặng nề kéo đầu cô ngẩng về phía sau, cổ tay chắn cửa gầy như que củi, không cần dùng sức cũng có thể bẻ gãy.

Hạnh phúc phai màu, giống như kim cương mất đi độ sáng, lộ ra bản chất rẻ rúng tràn lan của nó.

Đây là một người phụ nữ tốt, cũng vì Viên Việt trả giá rất nhiều, Viên Việt xác thực đã phụ lòng cô.

Khiến cho Kỷ Tuân khi đối mặt với cô, cũng không thể không vì bạn tốt mà nhường nhịn hơn vài phần.

"Tôi hiểu." Hạ Ấu Tình nhàn nhạt nói, "Tất cả đều có giá trị, có được ắt phải bỏ ra, vậy thì Kỷ Tuân, chỗ tôi có một thứ, cậu có muốn bỏ ra chút gì lấy lại nó không?"

"Là cái gì?" Kỷ Tuân hỏi.

"Kỷ Tuân, cậu nói xem..." Người phụ nữ trừng mắt nhìn, giọng nói dịu dàng, lại vô cùng lạnh lẽo cay nghiệt, "Viên Việt biết cậu thích anh ta không?"

Kỷ Tuân bất thình lình nghe thấy câu này, đại não cũng dừng hoạt động đến mấy giây. Anh nhìn Hạ Ấu Tình, lúc này người phụ nữ lại thu hồi cảm xúc trên mặt, thỉnh cầu anh:

"Tôi có một người bạn, hiện tại không liên lạc được, tôi hi vọng cậu có thể cùng tôi đi xem xem, tôi lo lắng cô ấy xảy ra chuyện..."

Mà trước khi Kỷ Tuân nói chuyện, cửa phòng vệ sinh mở ra, thanh niên nốt ruồi từ bên trong đi ra ngoài.

Cậu mặc vào áo khoác da của tối hôm qua, kiểu tóc đã được chỉnh sửa lại, toàn bộ chải về đằng sau, dùng keo xịt tóc cố định, lộ ra vầng trán trơn bóng tròn trịa, khí chất cũng có biến hóa to lớn, chỉ đứng sau lưng Kỷ Tuân thôi mà đã khiến Kỷ Tuân cảm thấy áp bức giống như mũi nhọn sắc bén.

Vấn đề duy nhất là, trong nhà Kỷ Tuân không có thứ như keo xịt tóc.

Cái tên này, lại còn mang keo xịt tóc bên mình nữa.

"Yêu cầu này nghe rất đơn giản." Thanh niên nốt ruồi ngắn gọn nói với Hạ Ấu Tình, "Anh ta đồng ý với chị chưa? Nếu như chưa đồng ý, tôi đi với chị."

Cậu là ai?

Hạ Ấu Tình lộ ra vẻ mặt bối rối, cô không trả lời, chỉ nhìn Kỷ Tuân. Cô tới nơi này tuyệt đối không phải là vì có bệnh mới lo tìm thầy. Sở dĩ cô không tìm Viên Việt, là bởi vì cô hận Viên Việt, nhưng càng bởi vì, cô tin tưởng Kỷ Tuân.

Cô đang chờ đợi câu trả lời của Kỷ Tuân.

Kỷ Tuân nhìn Hạ Ấu Tình một chút, lại nhìn Hoắc Nhiễm Nhân một chút.

Hai người kia đều đang nhìn anh.

"... Được rồi, đi thôi, ba người chúng ta cùng đi."

Kỷ Tuân đột nhiên ra quyết định, không cho Hạ Ấu Tình cùng thanh niên cơ hội phản bác, trực tiếp mặc quần áo, vào phòng vệ sinh nhanh chóng rửa mặt đánh răng, mang theo hai người ra cửa xuống lầu, trên đường đi tới nơi ở nhà bạn của Hạ Ấu Tình, anh cũng đã nắm được tình huống đại khái.

Bạn tốt của Hạ Ấu Tình tên là Hề Lôi, năm nay 28 tuổi, thuê nhà ở khu chung cư Thanh An, trước đây làm y tá tại bệnh viện, sau đó lại từ chức đi chăm sóc sản phụ cùng trẻ sơ sinh, tuy rằng không phải chuyên viên hộ gia đình, nhưng cô có kiến thức chuyên nghiệp, tính cách lại lạc quan cởi mở, chăm chỉ chịu khó, thế nên rất được yêu thích ở trung tâm chăm sóc mẹ và bé, thu nhập không ít.

Ba tháng trước, cô ở cửa bệnh viện gặp được Hạ Ấu Tình đang trong trạng thái tinh thần không tốt, lại không có người nhà bên cạnh, cũng bắt đầu quan tâm chăm sóc Hạ Ấu Tình rất nhiều phương diện, còn hẹn Hạ Ấu Tình mỗi sáng sớm cùng nhau tản bộ, ba tháng qua, đây là lần đầu tiên đối phương không nói gì mà đã mất tích.

"Cô ấy có bạn trai không?"

"Có, nhưng tôi không thân lắm." Hạ Ấu Tình áy náy nói, "Bạn trai của cô ấy tên Tằng Bằng, hình như làm việc trong ngành sửa xe, mà quãng thời gian trước đã từ chức. Trong thời gian đó, Hề Lôi vẫn luôn lo lắng không thôi, tôi còn an ủi vài câu. Sau đó, cũng không có sau đó, tôi không nghe nói thêm gì cả."

"Thời điểm cuối cùng mà chị liên lạc với cô ấy là lúc nào?"

"Chín giờ mười phút tối ngày hôm trước." Hạ Ấu Tình nhớ rất rõ, "Khi đó tôi đang tắm, ra ngoài thì nhìn thấy có cuộc gọi chưa nhận, lúc gọi lại thì không ai nghe; ngày hôm sau lại gọi lại, điện thoại tắt máy rồi."

Xe đến khu chung cư, lúc Hạ Ấu Tình xuống xe lại căng thẳng nói: "Tôi không có chìa khóa nhà Hề Lôi."

"Không sao." Kỷ Tuân nói, mắt nhìn xung quanh, đi về một hướng, "Chờ tôi năm phút."

Chưa tới năm phút, hai phút sau anh đã đi ra rồi, trong tay cầm điện thoại di động, bấm số điện thoại của chủ nhà trọ: "Chào dì, cháu là anh trai của Hề Lôi, em cháu vội về nhà, quên không để lại chìa khóa, cháu cùng với em gái cháu đang mang thai đang ở dưới lầu chờ nó... Dì lập tức tới ngay ạ? Vâng, cháu cảm ơn dì."

Sao lại làm được?

Hạ Ấu Tình đầy mặt ngạc nhiên, thanh niên nốt ruồi đứng ở bên cạnh tựa như nhìn thấu thắc mắc trong lòng cô, giải thích: "Công ty môi giới này cách khu chung cư gần nhất, từ nguyên tắc nhân loại tụ hội mà nói, tần suất chủ nhà đăng ký cho thuê nhà trọ ở đây là cao nhất."

"Cậu là..." Hạ Ấu Tình tò mò về thân phận của người này.

Thanh niên nốt ruồi lại không trả lời, từ đầu tới cuối, tầm mắt cậu đều không chính thức nhìn vào Hạ Ấu Tình, trước sau vẫn chỉ nhìn Kỷ Tuân.

Kỷ Tuân cúp điện thoại.

Mang thai đúng là thứ rất có lực sát thương, dì Tưởng hành động rất nhanh, đến cũng không nghi ngờ gì họ cả, trực tiếp dẫn mọi người lên lầu, lấy chìa khóa mở cửa: "Ngày hôm nay lạnh, các cháu nhanh chóng vào trong đi, phụ nữ mang thai tuyệt đối đừng để bị lạnh."

Cửa mở ra, Kỷ Tuân ngăn cản Hạ Ấu Tình, chính mình bước vào trước.

Nhà trọ là kiểu căn hộ điển hình cho một người ở, sau khi vào cửa đầu tiên là nhà bếp, sau đó mới là phòng khách cùng phòng ngủ. Trong nhà được dọn dẹp rất sạch sẽ, ngay cả máy hút mùi cũng không có bao nhiêu dầu khói bám vào.

Trong góc bếp có một cái sọt, sọt bện thành từ nan tre thường thấy, mà trên miệng sọt quấn một vòng hoa khô, khiến ngay cả cái ô đen mộc mạc nhất trong số những cái đặt bên trong sọt đều trở nên vô cùng thu hút.

Lại nhìn tranh vải treo trên vách tường, hoa văn hỗn tạp, nhìn ra được toàn bộ đều từ vải vụn chắp vá nên, dù là như vậy, cũng rất khéo léo che đi vết nứt không thể tránh khỏi trên vách tường xây dựng theo kiến trúc kiểu cũ.

Một người phụ nữ sạch sẽ gọn gàng, sở thích trong cuộc sống lại rất phong phú. Người phụ nữ như vậy, không nên phạm phải sai lầm này.

Ánh mắt Kỷ Tuân từ những vết bùn đất chưa kịp thu dọn chỗ lối vào dời đi. Chút bùn đất ít ỏi rải rác này, khiến người ta liên tưởng đến dáng vẻ giun đất bị dẫm đạp nhiều lần. Nghĩ đến giun đất, động vật thân mềm giống như chui vào trong quần áo, leo tới trên da, dọc theo sống lưng anh lặng lẽ bò lên trên.

Anh hơi nắm chặt tay.

Ngày hôm nay thật sự có chút lạnh.

Vật trang trí trong phòng tươi sáng đẹp đẽ, không khí lại lạnh lẽo giống như hầm băng, không có một chút nhân khí.

Chủ nhân chỉ mới rời đi hai ba ngày mà thôi, đã cô tịch nặng nề đến mức này sao? Có lẽ đến mức đó đi. Nhà luôn phải có người ở, nhà không có ai ở, chỉ là lớp vỏ phù đầy tro bụi, mạng nhện, cùng thiên đường của rắn rết chuột kiến.

Anh đi ngang qua nhà bếp, tiến vào phòng ngủ, tầm nhìn bị hạn chế được mở ra, đập vào mắt là bó hoa đặt trên kệ ti-vi, hoa được cắm trong bình thủy tinh trong suốt, trong bình không có nước, hoa tươi sớm đã vì môi trường khô cạn mà héo rũ, cúi thấp đầu, mềm oặt ngả xuống miệng bình.

Dưới đáy bình thủy tinh, còn có chút vụn tím hồng, là vết tích cánh hoa màu tím bị vò nát.

Gió lớn gào thét, rèm cửa tựa như cánh dơi run run hất lên, chập chờn lúc sáng lúc tối, anh cuối cùng cũng nhìn thấy dáng người phụ nữ nhỏ nhắn trên ghế sô pha, vô số búp bê trước người phụ nữ.

Người phụ nữ nằm ngang trên sô pha, quần áo chỉnh tề, một cánh tay yếu ớt buông xuống, gương mặt phổ thông, thần sắc yên tĩnh, giống như đi ngủ bình thường, mơ một giấc mơ bình thường; mà một tay khác của cô, hơi nắm lại, trong lòng bàn tay có một con búp bê gỗ.

Búp bê là hình bé gái, buộc hai bím bím tóc, khuôn mặt êm dịu, quần áo sạch sẽ, tóc tai đen kịt, mỗi một bộ phận đều được tô lên màu sắc xinh đẹp, chỉ có cặp mắt kia, không có được tô điểm, con ngươi màu trắng trống rỗng, nhìn về người phụ nữ đang nắm chặt nó.

Dưới mắt trái của nó, nơi ngón tay của người phụ nữ ấn vào, để lại một vết màu đỏ tím.

Là dấu vết của cánh hoa màu tím lưu lại, nhưng càng giống như huyết dịch của búp bê, đang từ bên trong mảnh gỗ chậm rãi chảy ra.

Ngoài những thứ này, còn có rất nhiều búp bê.

Một vài con búp bê đứng thẳng, một vài lại nằm vật xuống, có vài con khác ở trên khay trà, một vài ở trên ghế sô pha, còn có một vài con rơi xuống sàn nhà, tư thế của chúng không giống nhau, tạo hình cũng vô cùng kỳ quái, điểm chung duy nhất chính là đều là bé gái, toàn bộ đều không được vẽ tròng đen, đồng tử trắng toát giống nhau như đúc, nhìn người phụ nữ đã chết trên ghế sô pha, nhìn mỗi một góc trong phòng, cũng nhìn Kỷ Tuân vừa mới bước vào trong.

"Chiếp-- "

Tiếng hót mềm mại giống như thiếu nữ vang lên, Kỷ Tuân hơi giật mình, sau đó phản ứng lại, là tiếng chim ri trong lồng tre ở góc phòng, chú chim toàn thân trắng noãn ở trong lồng bay nhảy, tiếng kêu giống như kim châm đâm vào da thịt Kỷ Tuân, quấn tới đáy lòng Kỷ Tuân, nó uốn éo, giống như giun đất bò trên người vừa nãy cũng đang tìm khe hở chui vào...

Anh lùi lại một bước, đụng vào bả vai của thanh niên, giọng nói bình tĩnh của đối phương cũng lập tức vang lên:

"Phát hiện thi thể nữ giới, báo cảnh sát đi."

Kỷ Tuân nhìn về đằng sau, thanh niên cũng đang nhìn anh, màu sắc đồng tử của đối phương giống như giếng cổ đã khô cạn, đen láy đủ để che giấu bất kỳ đồ vật ghê tởm nào.

*

Thời điểm Kỷ Tuân từ hành lang đi ra, xe cảnh giác, đường phân cách đều đã xuất hiện, những người khác trong khu chung cư đang ngó dáo dác xung quanh, dì Tưởng thất hồn lạc phách ngồi trên ghế đẩu nhỏ của hành lang, bên cạnh có một nữ cảnh sát, trong miệng lặp đi lặp lại "Tại sao lại như vậy", "Có người chết, phòng của tôi còn cho thuê kiểu gì được đây."

Một hàng trật tự bên trong đoàn người hỗn loạn, giống như đội kiến đã được phân chia công việc rõ ràng.

Kỷ Tuân ở dưới lầu tìm được Hạ Ấu Tình sắc mặt trắng bệch, còn chưa kịp nói chuyện, bên cạnh đã truyền đến một tầm mắt nóng rực.

Kỷ Tuân men theo tầm mắt nhìn sang.

Một thanh niên một tay cầm bánh bao, một tay bưng sữa đậu nành, đầu hói, vẻ mặt há hốc kinh ngạc nhìn về phía anh.

Nói thật, chỉ bằng quả đầu trọc lốc lại thêm sứt sẹo này, bình thường sẽ không có ai nghĩ đến vị này là cảnh sát nhân dân.

Nhưng hắn đúng là cảnh sát hình sự hàng thật giá thật.

Đàm Minh Cửu, thành viện đội cảnh sát hình sự số 2, Kỷ Tuân quen biết đã lâu.

Quả đầu trọc này vẫn có nguyên nhân, là do một lần gặp nguy hiểm trong quá khứ. Vốn dĩ Đàm Minh Cửu là thanh niên văn nghệ để tóc khá dài, tuy rằng bị cục cảnh sát tàn nhẫn bắt đi tu sửa diện mạo hai lần, mà vẫn không nỡ bỏ đi mái tóc mềm mượt của mình.

Có lần Đàm Minh Cửu cùng đội cảnh lần theo một tên tội phạm giết người vô cùng hung ác, trong tay kẻ giết người có súng lại cực độ giảo hoạt, bọn họ ở trong một tòa nhà đang thi công tiến hành truy kích cuối cùng với kẻ phạm tội.

Đàm Minh Cửu đuổi theo cả đầu đầy mồ hôi, tóc tai đều rơi xuống đâm hết vào trong mắt, hắn cũng không biết từ nơi nào kiếm ra được cái dây chun, buộc phần tóc che khuất tầm mắt lên.

Cũng thật trùng hợp, hắn lúc đó đang cúi người xuống phía dưới, trốn sau nửa bức tường xi măng, cái nhúm tóc kia ấy à, lại vô cùng hợp lý nhô lên khỏi bức tường xi măng một xíu, tội phạm giết người phía đối diện nhìn thấy nhúm tóc, bởi vì thần kinh căng thẳng mà giơ súng lên.

Súng này trực tiếp khiến mái tóc của Đàm Minh Cửu bị oanh tạc không còn một mống, tội phạm giết người cũng bởi vậy bại lộ vị trí, bị tay bắn tỉa bắn chết.

Sau này mỗi khi nhớ lại chuyện đó, Đàm Minh Cửu đều cảm thấy da đầu bị lửa nóng của tông đơ lia qua, chỉ kém một cm, nếu không, không phải là tóc của hắn mà chính là đầu của hắn.

Khi xem xét lại vụ án, sự việc Đàm Minh Cửu gặp nguy hiểm căn bản không được chủ nghĩa nhân đạo quan tâm, sau khi mọi người biết được đầu đuôi sự việc ngược lại còn cười trêu Đàm Minh Cửu một trận, cục trưởng lại một lần nữa nhắc đến vấn đề tinh thần, diện mạo, yêu cầu Đàm Minh Cửu tiến hành kiểm điểm sâu sắc.

Nguy hiểm thì thôi đi, còn bị lãnh đạo quở trách, đồng nghiệp cười nhạo, một lúc hai lần tổn thương, ba lần đả kích.

Đàm Minh Cửu rút ra kinh nghiệm xương máu, một lần liều mạng, trực tiếp cạo sạch sành sinh ba ngàn sợi phiền não*, từ đây trải qua những ngày tháng dùng quả đầu bóng loáng tranh việc làm ăn với bóng đèn.

*三千烦恼丝:Trong Phật giáo, tóc được gọi là ba ngàn sợi phiền não, hàm chỉ những chuyện thế tục rối rắm.

Kỷ Tuân nhìn thấy Đàm Minh Cửu đã muốn đi, mà Đàm Minh Cửu lại không cho Kỷ Tuân cơ hội này.

Đàm Minh Cửu từ trong khiếp sợ tỉnh táo lại đã ba bước thành hai bước vượt qua khoảng cách trung gian, đi đến trước mặt Kỷ Tuân: "Cậu? Hạ Ấu Tình? Hạ Ấu Tình? Cậu?"

Sau đó hắn đột nhiên hạ âm lượng xuống tám độ, gần như thì thầm nói:

"Bụng của Hạ Ấu Tình?"

"Cậu đừng nghĩ nhiều."

"Tôi không nghĩ nhiều." Đàm Minh Cửu lập tức nói, nhưng hắn chỉ nín một giây, một giây sau, hắn kề tai nói nhỏ với Kỷ Tuân, "Thế... Đứa bé rốt cuộc là của cậu, hay là của Viên Việt? Tôi sắp uống rượu mừng của cậu, hay là rượu mừng của Viên Việt đây?"

"Cậu có thể cút đi."

Kỷ Tuân vô cùng đau đầu, anh cũng thật may mắn khi Hạ Ấu Tình nhìn thấy Đàm Minh Cửu đã quay người rời đi, bây giờ không có ở bên cạnh.

Anh đẩy đẩy cái tên đồng nghiệp cũ vừa nghe đến chuyện bát quái là mỗi một tế bào toàn thân đều phấn chấn sang một bên, lần nữa nhấn mạnh:

"Đừng nghĩ nhiều, lần này Hạ Ấu Tình xuất hiện là bởi vì người chết trên lầu--thi thể ở trên lầu, cậu đi xem xem đi."

Nói đến chính sự, Đàm Minh Cửu trở nên nghiêm túc hơn một chút: "Tôi đương nhiên sẽ đi xem, nhưng cậu định đi đâu?"

"Đi ăn cơm, đói muốn ngất."

Đàm Minh Cửu đưa bánh bao bị đè bẹp trong túi nilon cho Kỷ Tuân, hào phóng nói: "Đây, điểm tâm đấy. Tôi nhường suất cơm của mình cho cậu."

"Quốc gia đã thoát nghèo làm giàu nhiều năm lắm rồi, cậu ngược lại cũng không cần mộc mạc, vất vả như vậy. Chi bằng, cậu cứ phá án trước đi, ngày khác tôi mời cậu ăn điểm tâm, sữa đậu nành, bánh bao, cháo quẩy, cái nào cũng có hết." Kỷ Tuân đề nghị.

"Bây giờ cậu cùng tôi đi lên lâu một chuyến, tra hiện trường xong, cũng không cần ngày khác, tôi trực tiếp mời cậu, sữa đậu nành, bánh bao, cháo quẩy, đồng dạng có hết." Đàm Minh Cửu cũng chậm rãi nói.

"Hà tất?"

"Còn hà tất." Đàm Minh Cửu lườm trời một cái, "Đến sớm không bằng đến đúng lúc, dù gì cậu cũng là cố vấn trong cục chúng ta, đều va phải hiện trường rồi mà không đi lên xem xem à"

"Cố vấn ngoài biên chế mà thôi, trong cục có nhiều cố vấn như vậy, thiếu tôi cũng không ít đi bao nhiêu."

"Trọng điểm là bao nhiêu cố vấn à? Trọng điểm là cậu ở hiện trường." Đàm Minh Cửu tàn nhẫn vô tình kéo Kỷ Tuân quay lại.

Hai người đàn ông trưởng thành ngay giữa ban ngày ban mặt mà lằng nhà lằng nhằng với nhau, thực sự quá mức khó coi. Anh gạt tay Đàm Minh Cửu, móc ra giấy ăn bịt mũi, chủ động tiến vào cầu thang.

Bánh bao lại về trong tay Đàm Minh Cửu, Đàm Minh Cửu cũng không chê, ngoạm một phát hết nửa cái, sau đó hắn nhìn thấy động tác của Kỷ Tuân, sửng sốt một chút, nuốt hết bánh bao, nghi hoặc khịt khịt mũi, ngửi tới ngửi lui giống như cún vậy.

"Cậu làm gì?"

"Cậu làm gì?" Đàm Minh Cửu hỏi ngược lại.

"Có mùi." Kỷ Tuân nói.

"Mùa đông sao lại có mùi được." Đàm Minh Cửu liếc một cái, "Ba năm không gặp, không biết nghiệp vụ có bị sa sút không, nhưng năng lực cãi láo lại tăng lên nhiều đấy."

Kỷ Tuân hơi co quắp khóe miệng, cũng may đã leo đến bục cầu thang cuối cùng rồi, hiện trường vụ án thu hút đi lực chú ý của Đàm Minh Cửu.

Đàm Minh Cửu hít vào một ngụm khí lạnh.

"Cậu ta sao lại ở chỗ này?"

"Ai?"

Kỷ Tuân hỏi, anh thuận theo tầm mắt mở trừng trừng của Đàm Minh Cửu mà liếc sang, biết được đối phương là chỉ người nào.

Vị thanh niên nốt ruồi thần bí kia.

Thanh niên đứng ở trong phòng, tay đeo găng nilon cầm một con búp bê.

Số lượng búp bê hơi nhiều, Đàm Minh Cửu đứng bên cạnh Kỷ Tuân đã đắm chìm vào đếm số: "1, 2, 3... Tổng cộng 19 con, búp bê này là chuyện gì? Hung thủ vứt xuống, hiện trường tà giáo giết người hiến tế?"

"Không giống." Kỷ Tuân trả lời, "Là của người chết."

"Nhìn ra từ điểm nào?" Đàm Minh Cửu hỏi.

"Trong thùng rác có không ít giấy ăn, dưới ghế sô pha vừa tìm ra được một cái khăn lau, tủ đóng trên tường đối diện ghế sô pha, có một cái ngăn tủ để trống, từ tình hình phân bố tro bụi bên trên mà nói, có thể nhìn ra lúc đầu đặt không ít vật thể hình tròn, vừa vặn đế của búp bê cũng hình tròn..." Kỷ Tuân chậm rãi nói xong, "Xem xét toàn bộ, trước khi chết, người chết đang lau sạch những con búp bê thuộc về mình."

Đàm Minh Cửu hiểu ra: "Tôi suy xét còn cảm thấy có chỗ không hợp lý."

"Chỗ nào không hợp lý?"

"Cậu nói cho dù người chết là nữ, yêu thích búp bê, cho nên liên tiếp mua mười chín con mang về, nhưng tại sao những con búp bê này đều không được tô mắt? Dọa người như vậy... Cũng không thể tổng kết là đam mê đặc biệt đi?"

Trong lúc bọn họ nói chuyện, bên trong cũng đồng thời điều tra hiện trường.

Một vị cảnh sát hình sự đeo kính đứng bên cạnh thanh niên nốt ruồi, vừa kiểm tra thực hư vừa ghi chép: "Cửa sổ mở, trên bệ cửa sổ có vết chân, hiện trường ngổn ngang, máy tính, điện thoại di động không còn, nghi ngờ là vụ án là trộm cướp vào nhà giết người."

Thanh niên nhìn sang dưới gầm bàn, nơi đó có một đầu ống nghe màu bạc rất bắt mắt: "Cái này thì như thế nào?"

Cảnh sát đeo kính sững sờ, không rõ vì sao mà nhìn về ống nghe.

Chuyên viên kiểm tra dấu vết quay đầu liếc nhìn: "Ống nghe hàng hiệu, giá thị trường khoảng hai, ba ngàn, không rẻ. Nghi phạm trộm cướp lại để sót cái này, có chút kỳ quái."

Cảnh sát đeo kính đưa ra một cái khả năng: "Ống nghe ở dưới gầm bàn, thời điểm nghi phạm vội vã rời đi nên không nhìn thấy."

Thanh niên không tỏ rõ ý kiến. Cậu lại đi hai bước, đi đến vị trí ban công, nơi này để vài chậu hoa, cậu chỉ về một chậu trong đó, "Đất trong chậu hoa này, từng bị xới qua, đổ ra xem."

Nhân viên kiểm tra dấu vết lập tức tiến lên, sau khi làm xong kiểm nghiệm, đổ đất ra, bên trong tìm thấy một túi nilon bị buộc chặt.

Mở túi nilon ra nhìn vào, bên trong còn đựng ví tiền lớn hình hoa, mà trong ví rỗng tuếch, không có gì cả.

"Có thể nhìn ra chậu đất này bị xới vào lúc nào không?" Thanh niên hỏi.

"Vết tích rất mới, phát sinh trong vòng ba ngày."

"Pháp y giám định hiện trường ra chưa?" Thanh niên lại hỏi.

"Ra rồi đây." Pháp y trả lời, "Người chết khi còn sống bị trói, cơ thể không có vết thương rõ ràng, hình dạng vết máu ở lỗ mũi trùng khớp với vải vóc của gối sô pha, niêm mạc bên trong cổ họng bị rạn nứt xuất huyết, điển hình bị bịt chết, suy đoán thời gian tử vong đã vượt quá 24 giờ, không đủ 48 giờ."

Một đường quan sát đến hiện tại, tình huống đã vô cùng sống động.

"Người quen gây án, ngụy tạo thành hiện trường trộm cướp vào nhà, sắp xếp kiểm tra đời sống tình cảm giữa các mối quan hệ cá nhân của người chết, trọng điểm điều tra bạn trai của người chết."

Âm thanh trong phòng mơ hồ truyền tới, lại không quá rõ ràng. Kỷ Tuân cũng không nghiêm túc lắng nghe, ánh mắt anh rơi xuống dây cáp trơ trọi trên chiếc bàn trong phòng. Cái dây cáp màu đen kia, giống như con rắn nhỏ uốn lượn, đặc biệt thu hút ánh nhìn của người khác.

Đàm Minh Cửu bỏ qua đề tài liên quan tới búp bê, đang tiến đến bên tai anh, muốn nói với anh sự tình của người thanh niên:

"Hôm nay cậu đi cùng với cậu ấy đúng không? Sao cậu lại không nói trước với tôi, cậu ấy--"

"Anh có muốn bổ sung gì không?"

Đàm Minh Cửu còn chưa dứt lời đã bị người khác chặn ngang. Không biết người thanh niên đã đứng ở cửa phòng từ lúc nào, nói chuyện với bọn họ. Đàm Minh Cửu ngưng lại, đang muốn trả lời, lại phát hiện đối phương không nhìn chính mình, cậu ta đang nhìn Kỷ Tuân.

Kỷ Tuân giống như không xương mà nghiêng người dựa vào tường, cũng không đối diện với người thanh niên, chỉ đưa mắt nhìn khung cửa, còn thay một tờ giấy ăn bịt mũi: "Hỏi tôi? Tôi không có gì muốn bổ sung. Có lẽ giống như cảnh sát nói, một vụ án khá tẻ nhạt."

"Tẻ nhạt?"

"Bạn trai vì tiền vì tình giết bạn gái, còn chưa đủ tẻ nhạt sao? Đương nhiên, bên trong sợ rằng còn có chút khúc chiết, dù sao thì tác giả dở tệ cũng sẽ biết trước khi phát sinh mưu sát phải tạo ra một chút mâu thuẫn cùng xung đột thật giả khó phân."

Thanh niên nhíu mày, tựa hồ không hài lòng với giọng điệu ngả ngớn của Kỷ Tuân, nhưng cậu cùng không định dây dưa vấn đề này, đổi sang chuyện khác:

"Lúc nào thì phát hiện ra thân phận của tôi?"

"Kỹ thuật bắt tối hôm qua đã bắt đầu có hoài nghi, sáng sớm hôm nay câu trả lời của cậu lại chứng thực hoài nghi, hiện tại biết được chức vị cảnh hàm."

Thanh niên cởi bao tay cao su, vươn tay về phía trước, đầu ngón tay tái nhợt nhắm thẳng Kỷ Tuân, cởi bỏ vẻ phóng túng say xỉn của tiệc rượu phòng hoa, gương mặt xinh đẹp hiện tại chỉ còn lại sắc bén. Cậu đứng ở nơi đó, thâm trầm cao ngạo, so với đêm qua giống như hai người hoàn toàn khác nhau:

"Hoắc Nhiễm Nhân, đội trưởng đội cảnh sát hình sự số hai."

Kỷ Tuân nắm tay cậu.

Bàn tay của đối phương lạnh ngắt, tựa như giọng nói của cậu.

--------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Quan điểm của Hạ Ấu Tình là quan điểm của Hạ Ấu Tình, VAI CHÍNH KHÔNG CÓ Ý GÌ VỚI VIÊN VIỆT ~

*

Chú thích 1: Miêu tả chuyên nghiệp về thi thể trong truyện có tham khảo từ tư liệu chuyên ngành

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play